(Xá cận cầu viễn: bỏ gần tìm xa)

Ngày kế tiếp, Sương Lan Nhi mất cả một ngày để thu xếp đối với các sứ thần hộ vệ bị thương hoặc đã chết, gửi thư tín cho Phong Diên Khả Hãn báo cáo ngọn nguồn tình hình thực tế, chỉ đến tối muộn nàng mới dành ra được thời gian đến phủ Hiền vương thay thuốc cho Long Đằng.

Mà khi nàng đến Hiền vương phủ lại được báo lại là Long Đằng đã đi Túy Hồng Lâu.

Túy Hồng Lâu? Long Đằng này, thật là…

Sương Lan Nhi nghiến răng, trong tâm khảm dần dần nổi lên phẫn nộ, nàng giận dữ quay người, hướng về phía Túy Hồng Lâu rất nhanh đi tới.

Ngoài trời lúc này mưa phùn rả rích, gió đông rét lạnh, mưa tuyết nhè nhẹ phất vào mặt, lạnh đến thấu xương.

Đường đá rất nhanh đã ủng nước, móng ngựa đạp lên phát ra những âm thanh lanh lảnh. Hai bên đường lá liễu sớm đã tiêu điều, thưa thớt tựa như chùm tóc rối bời thấp thoáng hai bên cửa hàng.

Nàng không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nàng đi tới Túy Hồng Lâu cũng là bởi vì Long Đằng. Lần đó là hắn hẹn nàng tới.

Dưới chân nàng bước đi càng lúc càng nhanh, xung quanh nàng, cảnh sắc phồn hoa cùng phố xá yên tĩnh nhanh chóng lướt qua, màn đêm đã hạ xuống từ lâu, mỗi nhà đều thắp đèn vàng le lói, mưa gió thổi qua, xa xa nhìn lại như những con đóm đóm lưu thưa trong bóng đêm minh minh diệt diệt.

Bước nhanh đến trước cửa Túy Hồng Lâu, nàng đang định đi vào thì hai nữ tử xinh đẹp đã đưa tay ra ngăn nàng lại. Một người trong đó thanh âm châm chọc nói: “Ai, ở đâu ra một cô nương ngoại tộc thế này? Cô có thấy rõ không, đây là nơi tiêu hồn mà nam nhân đến, không phải là nơi mà cô có thể vào.”

Hương phấn nồng đặc trận trận xông vào mũi khiến Sương Lan Nhi cảm thấy buồn nôn, nàng gạt tay: “Ta đến tìm người.”

“Tìm người?” Một nữ tử diêm dúa tựa như nghe được chuyện cười, nàng liền cười đến tiền phủ hậu ngưỡng , lúc này, một nữ tử khác nhích lại gần, nàng lắc lắc chiếc khăn hương trong tay, che đôi môi đỏ tươi, trào phúng nói: “Nam nhân mà, có thể có mấy người không có hoa tâm? Nếu như mỗi vị thê tử đến bắt chồng, chúng ta đều cho nàng vào tìm người thì ngươi nói xem chúng ta Túy Hồng Lâu này còn làm ăn được nữa hay không?”

“Ha ha…” Nữ tử nói chuyện trước vươn tay chỉ chỉ vào ngực nàng, nói: “Cô nha, trở về đi. Cô có bản lĩnh đến nơi này của chúng ta tìm người, không bằng về nhà học trang điểm, quyến rũ một chút, lưu lại trái tim nam nhân của mình a…”

Nói được phân nửa, nữ tử diêm dúa này đột nhiên hét thảm một tiếng, tiếp lấy cũng không nói nổi một chữ.

Nguyên là Sương Lan Nhi tiến lên, một tay gắt gao bóp cổ nàng, một tay kia tháo lệnh bài xuống, để ngang trước mặt nàng: “Ngươi nhìn cho rõ. Ta đến tìm Hiền vương! Còn có, ngươi muốn ta phái vệ đội đến san bằng nơi này hay không?”

“Ai u… ra là quận chúa đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa.” Tú bà Tố nương của Túy Hồng Lâu nghe thấy động tĩnh, nàng vội vã chạy ra, nịnh nọt nói. Kẻ hồ đồ còn biết, huống chi chuyện đám hỏi của Hiền vương cùng Nạp Cát Nhã quận chúa dân gian sớm đã sôi sục lưu truyền.

Sương Lan Nhi buông lỏng nữ tử diêm dúa kia ra. Nàng kia vừa được tự do, vội vã lui sang một bên, không dám lên tiếng nữa.

Nhẹ nhàng phủi hương phấn trên người xuống, Sương Lan Nhi hừ lạnh: “Như thế nào? Bản quận chúa không thể đi vào mở rộng tầm mắt sao?”

“Được được được.” Tố Nương ho nhẹ, vội vàng nháy mắt với gã sai vặt, ý bảo hắn nhanh chân đi thông tri cho Hiền vương biết.

Xoay người, Tố Nương nhiệt tình tiếp đón Sương Lan Nhi vào Túy Hồng Lâu, một bên không quên cười nói: “Quận chúa, Hiền vương ở gian phòng thứ hai trong hậu viện, ngài ấy hôm nay bất quá chỉ gọi hai cô nương tới bồi rượu mà thôi, quận chúa đừng suy nghĩ nhiều.”

Sương Lan Nhi cũng không buồn để ý đến nàng, chỉ bĩnh tĩnh đi vào.

Hôm nay Túy Hồng lâu tân trang lại, khắp nơi rèm đỏ che chói mắt, hương khí nồng nàn, so sánh với hai năm trước, ít đi một phần tục tằng, nhiều thêm một phần xa hoa.

Gần tới phòng Long Đằng, Sương Lan Nhi khoát tay lạnh nhạt nói: “Ngươi đi trước đi. Nhớ kỹ quản cho tốt miệng mình, chuyện này nếu như có nửa điểm truyền ra ngoài, bản quận chúa chắc chắn sẽ san bằng chỗ chết tiệt này.”

“Dạ dạ dạ.” Tố Nương liên tục gật đầu, nàng mặc dù không biết nội tình thế lực của Nạp Cát Nhã quận chúa, bất quá thoạt nhìn khẳng định không dễ chọc. Nói xong nàng liền khoát khoát tay, cho hai tên sai vặt rút lui.

Sương Lan Nhi thấy Tố Nương đi xa, nàng lúc này mới đẩy cửa đi vào.

Két một tiếng, cửa phòng sơn đỏ khắc hoa mở ra.

Bên trong ánh nến cũng không tính là sáng sủa, thậm chí còn có thể nói là âm u, nhưng cái loại ảm đạm này lại không phải là màu sắc u ám tối tăm mà thỉnh thoảng còn chợt lóe một tia hữu tình, giống như một loại quang mang ngầm khúc chiết.

Nàng tinh tế nhìn lại mới phát hiện đúng là Long Đằng mặc một bộ xiêm y tử sắc, một đóa một đóa kim tuyến uyển chuyển thêu, dưới ánh nến nổi lên một tia tinh lượng chói mắt khiến cho người ta trong chốc lát không thể mở mắt.

Hắn vốn là một nam tử phong thái xuất chúng thịnh thế văn thơ, xiêm y tử sắc lại càng làm nổi bật quý khí bức người của hắn. ( Đọc truyện nào cũng thấy các ổng mặc màu tím.)

Bên người hắn hai bên trái phải là hai nữ tử xinh đẹp, giống như trên cành lá xanh biếc mọc ra hai đóa hoa kiều diễm.

Một người trong đó gọi là Nguyệt Nghi. Nàng nhìn Sương Lan Nhi mặc y phục ngoại quốc đang đứng ở cửa, đôi vai nhu nhược nhích lại gần Long Đằng, thanh âm bất mãn nói: “Vương gia, người nói đêm nay bồi chúng ta, làm sao còn hẹn thêm người khác đến. Nàng là ai vậy?”

Long Đằng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cười nhạt nói: “À, nàng là người hoàng đế tứ hôn cho bản vương. Bất quá, bản vương cũng không có gọi nàng đến. Là nàng ta tự đến. Tiểu mỹ nhân, bản vương đêm nay là đặc biệt đến chơi với nàng. Sao có thể gọi người ngoài đến?” Dứt lời hắn nâng tay lên véo nhẹ má của nữ tử khác bên cạnh.

Nữ tử này kêu là Tố Quyên, nàng lại tựa như có vài phần nũng nịu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vương gia, nàng đang đứng ở cửa nhìn, không tốt lắm đâu.”

Long Đằng ngẩng đầu uống cạn chén rượu, cầm lọn xòa trước ngực kéo ra đằng sau, cười đến thoải mái: “Nàng muốn nhìn thì để cho nàng nhìn, bản vương cũng không ngại. Nam nhân người nào không phải là trái ôm phải ấp, hoàng đế tứ hôn thì sao? Lẽ nào bản vương còn phải vì nàng thủ thân hay sao? Thực sự là quá buồn cười.”

Nguyệt Nghi khanh khách cười rộ lên, cầm khăn lụa che môi: “Vương gia, người thật xấu… chát ghét… Tới, Nguyệt Nghi rót cho người một chén.” Hôm nay Hiền vương cho nàng và Tố Quyên mỗi người một thỏi vàng, bảo các nàng cùng hắn phối hợp diễn một màn. Mặc dù nàng không biết Hiền vương vì sao phải làm như vậy nhưng một thỏi vàng này mê hoặc làm sao, nàng đương nhiên không thể cự tuyệt. Vì vậy nàng chỉ biết ra sức lấy lòng Hiền vương, dùng khả năng vô tận cùng hắn ra vẻ thân thiết.

Mỹ tửu rót đầy, hương thơm bay khắp nơi.

Long Đằng ngửa đầu uống cạn, vài giọt rơi xuống xiêm y của hắn như một đóa hoa nở nộ trên mặt áo.

Tố Quyên tinh mắt, vội vã cầm khăn lụa lên thay hắn lau đi. Nàng vốn là ca cơ mới tới Túy Hồng Lâu, trong tình trường cũng không quen thuộc. Một nam tử xinh đẹp anh tuấn, phong hoa tuyệt đại như vậy, mặc dù nhận từ hắn một thỏi vàng, mặc dù biết rõ là bồi tửu diễn trò, thế nhưng vẫn khiến nàng mất hồn. Lúc này, gò má nàng hồng lên, một cảm giác thẹn thùng là xuất từ tâm tình thực sự, cũng trực bức lòng người.

Sương Lan Nhi lạnh mắt nhìn, đáy lòng phảng phất như bị đâm nhói, một loại cảm giác đau đớn lan tỏa. Nàng không thể tiếp tục nhìn nữa, mở miệng, từng chữ như băng rõ ràng: “Đi ra ngoài.”

Nguyệt Nghi sửng sốt, nàng lặp lại lời nói vừa rồi của Sương Lan Nhi: “Đi ra ngoài?” Sau đó nàng nhìn về phía Long Đằng, Nguyệt Nghi cười hỏi: “Vương gia, nàng nói chúng ra đi ra ngoài.” Dừng lại, nàng lại làm nũng nói: “Vương gia, nhìn bộ dạng nàng thoạt nhìn thực dữ, Nguyệt Nghi sợ.”

Long Đằng lắc lư chén rượu trống rỗng trong tay: “Bản vương đêm nay không đi, các ngươi đi thì ai tới bồi bản vương? Tới, rót rượu, đừng để ý đến nàng.”

Nguyệt Nghi thân thiết tiến lên, cả người như dán lên người Long Đằng, tay nàng cầm lấy bầu rượu men sứ, tay khẽ nâng lên, mị hoặc vô cùng. Tửu mỹ chậm rãi vẽ trong không trung một đường cong hoa lệ, thẳng tắp rơi xuống ly rượu.

Mắt thấy rượu sắp đầy, đột nhiên keng keng, một tiếng vang thật lớn làm kinh động căn phòng mờ tối ánh nến.

Nguyệt Nghi sửng sốt, nàng trong chốc lát không cách nào phản ứng. Trong tay nàng vốn là bầu rượu sứ xanh, vậy mà lúc này chỉ còn tay cầm trống trơn vắt vẻo trên ngón tay cái. Thân bầu rượu đã đứt đoạn rơi xuống, rượu vẩy khắp người nàng, không chỉ trên y phục mà còn trên cả tóc, trên mặt nàng đều văng đầy rượu, hương thơm thoảng bay.

Tập trung nhìn, đáng sợ hơn là trước ngực nàng, cách một tấc, trên chiếc bàn ngay trước mặt cắm một bả đao sáng loáng, tay cầm khảm đầy bảo thạch, mũi đao không cắm sâu mà lưu lại một đường sáng ngân quang kinh người, triệt để làm nàng khiếp sợ.

Ở cửa sương phòng, chỉ thấy Sương Lan Nhi nhẹ nhàng vuốt vuốt vỏ đao. Bên môi nàng nở một nụ cười xinh đẹp nhưng thanh âm lại lạnh lùng vô cùng, bật ra một chữ.

“Cút!”

Nguyệt Nghi cuối cùng cũng bừng tỉnh, mới vừa rồi thì ra loan đao kia là xuất ra từ nữ tử ngoại tộc này, cứng rắn chém gãy bầu rượu trong tay nàng. Nếu như… nếu như… đao kia lệch một tấc, mạng nàng vẫn còn sao? Thoáng chốc, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trắng bệch như tờ giấy, thân thể cùng tay chân run như lá rách giãy giụa trong gió rét.

Cơ hồ xuất phát từ bản năng cầu sống, Nguyệt Nghi cùng Tố Quyên hai người nghe được chữ “Cút!” của Sương Lan Nhi lập tức hét lên như chim muông tứ tán, bất chấp một thân chật vật, thẳng tắp hướng về phía cửa chạy đi.

Mắt thấy hai người sắp chạy khỏi phòng. Sương Lan Nhi đột nhiên giang tay ra chặn.

Nàng hôm nay vẫn mặc phục sức Bắc Di Quốc, bất đồng chính là vạt áo điểm rất nhiều tinh thạch, khi nàng cử động giống như kéo ra một bức rèm che, tiếng kêu linh đinh đang đang như tiếng mưa rơi, giữa hàng lang gấp khúc vắng vẻ nghe vô cùng rõ.

Nguyệt Nghi cùng Tố Quyên thấy nàng thần tình băng lãnh khó lường, cho là nàng muốn làm khó dễ, sợ đến không biết làm sao. Hai người đều không hẹn mà quỳ xuống, khóc không ra tiếng: “Chúng ta… chúng ta thực sự chỉ bồi Vương gia uống rượu, không có gì cả…”

Sương Lan Nhi cắt đứt lời của các nàng: “Các người cầm của hắn bao nhiêu tiền? Cùng hắn diễn kịch? Lấy ra!”

Nguyệt Nghi cùng Tố Quyên nhìn nhau một cái, mỗi người nhanh chóng lấy ra từ tay áo ra một thỏi vàng, đưa tới tay Sương Lan Nhi, sau đó liền vội vàng chạy khỏi phòng. Thật là đáng sợ, nữ tử Bắc Di Quốc không ngờ lại lợi hại như vậy, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ này của các nàng liền mất rồi.

Các nàng chạy quá nhanh, trong lúc nhất thời, toàn bộ hành lang đều là tiếng trang sức leng keng, tiếng vọng không dứt.

Sương Lan Nhi đi vào phòng, nàng đá chân một cái đóng cửa lại. (oách thiệt!)

Trước mặt, thần sắc Long Đằng có chút cứng nhắc, trong tay hắn vẫn nắm chặt ly rượu, không nói được một lời.

Nàng ngồi bên cạnh người hắn, nhìn một chút hai thỏi vàng trong tay, lắc đầu nói: “Ai, diễn kém thế này mà lại cho nhiều như vậy. Ngươi quả nhiên là phóng khoáng. Qúa lãng phí! Vàng này ta cầm, so với lãng phí còn không bằng đưa ta đi mua y phục mới.” Nói xong nàng liền không khách khí nhét vàng vào trong tay áo.

Long Đằng trước mặt vẫn không nói một lời nào, nàng đột nhiên kéo tay hắn, vặn ngón tay đang siết chặt ly rượu của hắn, lấy ly rượu ra, oán giận nói: “Ngươi nhìn xem, trên tay còn quấn băng mà còn uống rượu, thực sự không biết chăm sóc bản thân một chút nào. Ngươi chẳng lẽ không biết, uống rượu gây bất lợi cho vết thương khép lại? Còn có, hiện tại là thời khắc quan trọng như thế nào, ngươi có thể hay không thu liễm một chút, tại sao còn tới những nơi như thế này! Nếu như bị người ngoài nói lung tung trước mặt Hoàng đế, chẳng phải là tự hủy tiền đồ. Được rồi, theo ta trở về. Thuốc trên vai ngươi cần phải thay, đồ đạc ta đã để ở Hiền vương phủ rồi.”

Hắn lại tựa như có chút giãy giụa: “Ngươi có ý tứ gì? Nam nhân đến những chỗ như thế này đương nhiên là…”

Sương Lan Nhi đột nhiên vươn một ngón tay đặt lên môi hắn: “Là cần nữ nhân, đúng không?”

Lúc này bọn họ dựa vào nhau gần đến như vậy.

Hắn chú ý nàng hôm nay không đội mũ chiên mạo, trên đầu chỉ dùng một trâm cài búi lại tóc. Ánh mắt của nàng, kiều khiếp lại đặc biệt hoa lệ thanh tao, nổi bật lên thần sắc như say. Bao lâu nàng không có tỉ mỉ trang điểm như vậy. Là vì hắn sao?

Một khắc kia, hắn im lặng, một chữ cũng không nói ra được.

Nàng hít một hơi thật sâu, nói ra lời lớn mật nhất từ trước đến giờ. Hắn giấu quá sâu, nàng kỳ thực cũng không thể khẳng định hắn đến tột cùng nghĩ như thế nào. Nàng chỉ đánh cuộc một lần, dùng toàn bộ tôn nghiêm của mình đánh cuộc một lần.

“Thiếu Quân, ta không phải là nữ nhân sao, ngươi hà tất phải xá cận cầu viễn*?”

(* Xá cận cầu viễn: bỏ gần tìm xa)

Hắn kinh sợ, hầu như không thể tin được những gì mình nghe được. Ý của nàng là… yêu thương nhung nhớ sao?

Nàng tới gần hắn một chút nữa, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt kia mê hoặc lòng người, khuôn mặt đủ để khuynh đảo hết thảy thiên hạ. Ánh mắt hắn thật đẹp, lúc này lại vô cùng giống hạt mưa phi lạc trên mái hiên, là phong cảnh ngày mưa đẹp nhất thế gian.

Gần một chút nữa, gần đến cơ hồ có thể nghe được nhiệp tim đập loạn của hắn.

Hắn há miệng thở dốc, chưa bao giờ lại cảm thấy nàng tới gần đem tới một cảm giác áp bách đến vậy.

Nàng không nói gì, chỉ nghiêng mặt sang bên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hôn nhẹ lên đôi môi hoàn mỹ cua hắn.

Cái hôn này, quá rung động, Long Đằng khẽ chạm vào môi mình, si ngốc nhìn nàng. Một khắc kia, hắn tựa như bị giật giật, từ đầu đến chân, vui sướng chảy dọc toàn thân mang theo cảm giác gần như là run sợ đến vui vẻ. (Cười chết tui @_@)

Mặt nàng ửng đỏ, thanh âm có chút run nhẹ: “Thiếu Quân. Ta không biết ngươi có chuyện gì gạt ta, ta không ép buộc ngươi, ta chờ ngươi nguyện ý nói cho ta biết, ta chờ ngày đó… Ta không thích nơi này, chúng ta trở về thay thuốc, có được không?”

Hắn dường như trở nên không bình thường, thật đúng là đã nhẹ nhàng gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play