Thời điểm Lục Tử Triệt tốc hành về đến kinh thành gặp phải đại gia và tam gia Quách gia thần sắc vội vã, nghe thấy bọn họ muốn tới Cố Gia Bảo đón Quách Tiểu Trà, tiện thể tìm Cố Gia Bảo tính sổ.

Đại gia Quách gia là con vợ vả, tam gia là thứ xuất, người trước nhờ phúc của cha hắn nhận một chức vị nhàn rỗi không quan trọng ở hộ bộ, người sau thì ở Quách gia với danh nghĩa quản lý chuyện làm ăn của cửa hàng.

Hai người này đều không phải người có bản lĩnh, chỉ là so với Quách Tiểu Trà vô tích sự thì tốt hơn rất nhiều, con cháu nhà quan ở kinh thành, mặc kệ bản lãnh lớn nhỏ, từ nhỏ tính cách và thái độ kiêu ngạo đã được nuôi dưỡng cũng không nhỏ, nhất là lúc đối mặt với ba loại người nông, công, thương.

"Cố Gia Bảo sắp gặp phải phiền toái, nói như thế nào Cố Gia Bảo đối với ta cũng có ơn cứu mạng, ngươi lập tức dùng bồ câu đưa tin, phái người tới Cố Gia Bảo báo tin." Vẻ mặt Lục Tử Triệt ngưng trọng căn dặn Uông Tiểu Phi.

"Vâng." Uông Tiểu Phi lập tức đi làm việc.

Việc buôn bán của Lục Tử Triệt phân bố rộng khắp, các nơi đều nuôi bồ câu đưa tin thuận tiện truyền tin, lần này vừa đúng lúc dùng để giúp Cố Gia Bảo một việc, có một số việc sớm chuẩn bị dù sao vẫn tốt hơn so với không chuẩn bị.

Khi tin tức truyền đến Cố Gia Bảo đã là sáng sớm ngày thứ hai, tốc độ còn có vẻ nhanh, sau khi Cố Phong Niên đọc xong thư chân mày khẽ nhăn lại, đưa thư cho Cố phu nhân ở bên cạnh: "Quả nhiên vẫn tới, Quách thị lang quyền cao chức trọng không tiện rời kinh, phái hai nhi tử của hắn tới đây."

Cố phu nhân vội vàng xem qua thư, thần sắc không thay đổi nói: "Chuyện đã sớm dự đoán được, bọn họ cứ phóng ngựa tới đây, ngày mai ta không ra ngoài."

Có thê tử trấn thủ, Cố Phong Niên yên tâm vạn lần, nếu Quách thị lang tự mình đến ông còn kiêng kị một hai, tiểu bối tới đây cũng không sao, hơn hết ông càng cảm thấy hứng thú chính là Lục Tử Triệt lại có mạng lưới thư từ và tin tức khổng lồ như vậy, truyền tin chuyển công văn tốc độ nhanh như vậy, thật là không thể xem thường.

"Lục Tử Triệt này thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc vui mừng, nếu sau này hắn lại đến Cố Gia Bảo..." Cố Phong Niên chưa nói hết, song ý tứ đã rất rõ ràng, cho dù lại trở ngại đi nữa ông vẫn muốn hắn làm con rể của mình, có một số việc không thử làm sao biết nhất định không được? Xem hôm nay hắn ngàn dặm xa xôi phái người đưa tin tới đây, chứng tỏ hắn không vì chuyện của con gái lớn trút giận sang Cố Gia Bảo, một khi đã như vậy chuyện khác cũng không chắc chắn là không thông được.

"Ông đấy, ý nghĩ thật là kỳ lạ." Cố phu nhân im lặng liếc mắt nhìn trượng phu.

"Trên đời không việc gì khó, chuyện duyên phận như vậy không phải nàng ta có thể thao túng được, nói không chừng số mệnh đã định trước hai người bọn họ thật có thể tiến tới với nhau đấy?" Cố Phong Niên càng nói càng cảm thấy có khả năng lớn, nhớ năm đó ông cùng thê tử càng không có khả năng, cũng không kết làm vợ chồng được?

"Cha mẹ đang nói cái gì tiến tới với nhau ạ?" Thanh âm của Cố Thường từ ngoài cửa truyền đến, sau đó một gương mặt phù dung xuất hiện ở cửa.

Vợ chồng Cố Phong Niên nhìn lướt qua một vòng trên mặt Cố Thường, biết nàng không nghe thấy phần nội dung đầu về Lục Tử Triệt, cũng không nhắc lại, chỉ nói: "Người Quách gia sắp đến, hiện tại đang tại trên đường, nếu nói nhanh chóng thì ngày kia sẽ tới."

"Nhanh như vậy? Bọn họ tới chúng ta làm thế nào? Quách Tiểu Trà trước mắt còn không xuống giường được." Cố Thường có chút nóng nảy nói.

"Xem con lớn như vậy vẫn không học được tính trầm ổn, chuyện hơi lớn hơn một chút đã làm cho con lo sợ?" Cố phu nhân không vừa lòng nhìn nữ nhi này, thật sự lo lắng, nha đầu này giống như chưa trưởng thành, tính tình này nếu thật sự gả cho người ta ở nhà chồng phải làm sao đây?

Cố Thường bĩu môi: "Đâu có lo sợ? Chính là hỏi một câu mà thôi, Quách Tiểu Trà chỉ bị thương trên người miệng không làm sao, hắn nói nếu người nhà đến tranh luận hắn sẽ nói chuyện giúp chúng ta."

"Phải không? Nếu đúng như vậy hắn vẫn là một đứa bé ngoan, chỉ là không có bản lãnh gì." Cảm tưởng của Cố Phong Niên đối với Quách Tiểu Trà thay đổi một chút, chỉ là phía trước có hạt châu ngọc Lục Tử Triệt, viên đá ngang bướng đầy bụi bặm Quách Tiểu Trà không thể nào lọt vào mắt hắn được.

Cố Thường đối với Quách Tiểu Trà càng ngày càng vừa mắt, nghe vậy vội nói tốt cho hắn: "Hắn là người nhát gan lại ngốc nghếch, khi chưa quen thì cảm thấy hắn ỷ mạnh hiếp yếu có một chút tính khí đại thiếu gia, sau khi quen biết thấy hắn vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu, hắn nói sẽ nói với người Quách gia là chính hắn trêu chọc Ngọc Diện Hồ nên bị đánh, chuyện không liên quan tới chúng ta."

"Đứa nhỏ này..." Cố phu nhân lắc đầu cười.

Từ phòng chính đi ra, trước tiên Cố Thường tới phòng Quách Tiểu Trà, nói chuyện người nhà hắn tới đây.

"Đại ca ta và tam đệ tới đây? Tam đệ còn dễ nói, thứ xuất, sẽ không dám to tiếng với ta, chỉ có đại ca là huynh trưởng, dù sao vẫn sẽ giáo huấn ta, tính tình không tốt." Quách Tiểu Trà không nghĩ tới sự tình đến nhanh như vậy, khó hiểu là ai mật báo, làm sao nhanh như vậy người sẽ tới nơi? Không chú ý tới thần sắc ánh mắt của tùy tùng bên cạnh lóe lên.

"Yên tâm đi, nể mặt mũi ngươi, chúng ta sẽ không cùng người nhà ngươi xảy ra xung đột." Cố Thường an ủi.

Khi hai huynh đệ Quách gia đến Cố Gia Bảo chính là hai ngày sau, tới đây khi trời còn chưa tối, khi đó Cố Phong Niên cũng đã về đến nhà, người cả nhà đều có mặt.

"Lão gia, phu nhân, bên ngoài có hai vị thiếu gia nhà Quách thị lang ở kinh thành có việc muốn gặp lão gia." Quản gia vào báo tin.

"Tới rồi? Cho bọn họ vào đi, mời tới đại sảnh." Sau khi Cố Phong Niên nói xong đứng dậy thay đổi quần áo, sau đó cùng thê tử cùng nhau ra khỏi phòng.

Cố Thường cũng nghe được tin tức, vội vàng chạy tới.

Quách Tiểu Trà lúc này gắng gượng có thể xuống giường, nghe thấy huynh trưởng đang ở ngoài cửa vội để tùy tùng đỡ hắn dậy.

"Nhị gia, thân thể ngài suy yếu, có lẽ đừng đi qua đó?" Tùy tùng khuyên.

"Không tới đó sao được? Ngươi nghĩ xem nếu xảy ra án mạng ở Cố Gia Bảo sẽ như thế nào?" Quách Tiểu Trà không nghe lời, khăng khăng đi tới đại sảnh.

Hai người Quách gia tới bởi vì gấp rút lên đường nên bộ dáng phong trần mệt mỏi, lúc vừa mới tiến vào đối với vợ chồng Cố gia cũng có chút khách khí, hai bên làm lễ chào hỏi, bọn họ trước hết uống trà giải khát, tiện thể ăn hai khối điểm tâm, dự định lát nữa sẽ bàn chuyện chính.

Lúc Cố Thường đi vào, thì ánh mắt hai người đều nhịn không được sáng lên, tuy rằng Cố phu nhân cũng xinh đẹp, nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi, nhưng con gái không giống vậy, chính là thiếu nữ thanh xuân tươi sáng linh động, nhìn một thân quần áo phấn hồng tôn lên màu da trong trắng lộ hồng của nàng, trên tóc chỉ cài chiếc trâm nạm Hồng Bảo Thạch, trang phục rất đơn giản trên mặt không dùng son phấn, nhưng thiên sinh lệ chất (trời sinh vốn dĩ đã đẹp), không cần trang điểm cũng chói mắt mê người vô cùng.

Sắc đẹp bậc này cho dù ở trong hoàng cung cũng đứng đầu, đoạn đường này chạy tới cố sức phí công, trong giây lát nhìn thấy mĩ nhân, hai vị lang quân Quách gia chỉ cảm thấy tâm tình đi theo ánh mắt cùng nhau sáng lên.

"Khụ khụ." Cố Phong Niên thấy hai nam nhân đối với khuê nữ nhà mình chăm chú nhìn tới quá mức, rất không vui.

"Con tại sao cũng tới? Nào có cô nương chưa lấy chồng tự mình gặp khách nam? Còn không trở về phòng đi!" Cố phu nhân trầm mặt nghiêm nghị quát.

Cố Thường bị mắng có chút oan, nhà họ là thương hộ không giống nhà quan kinh thành nhiều quy củ như vậy, chỉ cần có trưởng bối hoặc hạ nhân ở cùng, cô gái trẻ ra ngoài chào khách vốn không ai nói, mắt đẹp không vui quét qua nhìn mặt hai vị khách nam xấu hổ ngượng ngùng, âm thầm khinh thường bọn họ rồi vội trở về phòng thay quần áo.

Chỉ là nàng không tới nghe thì không yên lòng, nếu mặc nữ trang làm cho ánh mắt bọn họ không đàng hoàng, vậy thì đổi thượng nam trang, không chỉ như vậy còn có động tác trên mặt vài cái, một khắc đồng hồ (15’) trôi qua Cố Thường đã thành nam tử thanh tú.

Khiến Cố Thường không nghĩ tới là, khi nàng lại quay trở lại, chẳng những không có đao thương kiếm sắc hoặc là quyền cước như nàng tưởng tượng, ngược lại là một mảnh hài hòa hòa hợp.

Hai vị lang quân Quách gia đang cùng Cố Phong Niên cười nói tin đồn, lời nói cực kỳ khách khí.

Quách Tiểu Trà sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt hiển nhiên là bị kinh hãi, nhìn chằm chằm vào hai vị huynh trưởng của hắn nghe nói tới "Tính sổ" mà ngẩn người, không biết sự tình như thế nào mà hoàn toàn thoát khỏi dự đoán của hắn, lý do giải thích đã chuẩn bị xong gần như cũng không dùng tới, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ hắn đã cho rằng bản thân quá quan trọng, thật ra người Quách gia căn bản cũng không để ý sống chết của hắn? Tâm hồn Quách Tiểu Trà bị tổn thương.

Nhìn thấy Cố Thường đi vào, hai vị lang quân Quách gia đều sửng sốt một chút, hỏi: "Vị này là?"

Không đợi cha mẹ mở lời, Cố Thường ôm quyền chào hỏi hai người, sang sảng cười: "Tại hạ là cháu họ ngoại bà con xa của Cố gia, họ Chu, hai vị Quách huynh gọi tại hạ Chu hiền đệ là được."

Nghe vậy, khóe miệng người Cố gia ở đây đều run rẩy, quay đầu không dám nhìn thẳng.

Sau khi Quách Tiểu Trà nhìn kỹ người "Họ Chu" này ánh mắt trợn tròn, chỉ vào nàng muốn nói gì đó, kết quả bị Cố Thường trừng lập tức ngậm miệng.

Vừa nghe chỉ là cháu ngoại nhà bà con xa, hai vị lang quân Quách gia liền không buồn để ý tới, ngược lại lại tiếp tục nói chuyện với Cố Phong Niên.

"Xá đệ gần đây ở Cố Gia Bảo gây thêm cho các vị không ít phiền phức, vừa mới nghe hắn nói sau khi trọng thương Cố bá phụ lo lắng không ít vì hắn mà thêm vất vả, tiền thuốc thang cũng chi trả hết, tiểu chất ở chỗ này thay hắn cám ơn Cố bá phụ Cố bá mẫu." Quách đại lang đứng lên hướng hai người khom thân trịnh trọng vái chào, thái độ rất là chân thành.

Cố Thường không hiểu ra sao (nguyên văn là “trượng nhị hòa thượng không sờ được đầu óc” mình chỉ hiểu đại khái là vậy, bạn nào có ý hiểu và edit hay hơn thì giúp mình chỉnh sửa nhé), không phải đến khởi binh vấn tội sao? Như thế nào còn cảm kích? Không phải là đầu óc bị hỏng chứ?

Quách đại lang này dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, bộ dạng cao to hơn so với Quách Tiểu Trà, màu da hơi đen, tuy bộ dáng không đẹp trai như Quách Tiểu Trà, nhưng nhìn cũng là dáng người rắn rỏi, nam tử tuấn lãng ngũ quan đoan chính.

"Đâu có, lệnh đệ bị thương ở Cố Gia Bảo chúng ta, chúng ta chăm sóc hắn là chuyện cần làm." Vẻ mặt Cố Phong Niên nghiêm túc nói, nhìn ý nguyện muốn tạo quan hệ thân thiết rất rõ ràng của hai huynh đệ Quách gia, sự khinh thường mỉa mai sâu trong mắt khó phát giác.

Quách Tiểu Trà vội nhắc nhở sự tồn tại của mình, yếu ớt nói: "Đại ca, lần này ta ở Cố Gia Bảo ăn uống thoải mái, ngựa bị cướp mất, Thường muội muội sợ ta đau lòng còn hứa sau này lại cho ta chọn một con ngựa nữa, bị thương nặng như vậy tất cả đều vì mồm miệng ta không tốt mà chọc giận Ngọc Diện Hồ, kết quả toàn thể Cố gia chẳng những không trách móc ta trái lại còn đối tốt với ta như vậy, cho dù dưỡng thương ở Quách gia cũng không được chăm sóc chu đáo như vậy."

Quách đại lang nghe xong thuận thế lại cảm tạ Cố Gia Bảo một hồi, mấy người thay phiên nhau khách sáo, cuối cùng bởi hai người bôn ba đường xá vô cùng mệt nhọc liền tới phòng khách nghỉ ngơi, bàn bạc xong chờ thương thế của Quách Tiểu Trà tốt lên thì mang hắn về nhà, trong thời gian này tạm thời ở lại Cố Gia Bảo.

Cố Thường thỉnh thoảng muốn chen vào nói, nhưng hai vị gia Quách gia rõ ràng không thèm để ý đến nàng, luôn nói chuyện với cha mẹ, không chỉ có nàng, Quách Tiểu Trà muốn nói chen vào cũng không xen vào được mấy câu, hai người liếc nhau, hai bên đều cảm thấy vô cùng buồn bực.

Buổi tối, Cố Phong Niên trầm mặt trở về phòng.

"Làm sao vậy?"

"Vừa nãy đại lang Quách gia mượn rượu hỏi ta Thường Nhi bao nhiêu tuổi, có hôn ước với nhà nào chưa."

Cố phu nhân nhướng mày, trào phúng cười rộ lên: "Còn tưởng rằng bọn họ đến sẽ làm ầm ĩ thế nào, kết quả Thường Nhi chỉ lộ mặt một cái đã khiến bọn họ thay đổi chủ ý, nhìn thấy sắc đẹp ngay cả dự tính ban đầu đều quên, con cháu nhà quan cũng chỉ vậy thôi."

"Hắn đã có thê tử còn dám nhòm ngó Thường nhi, tâm địa bất lương, Cố Phong Niên ta chẳng lẽ có thể để cho nữ nhi làm thiếp người ta? Nực cười!" Cố Phong Niên rất căm tức hừ một tiếng, tay nắm chặt ly trà lạnh lùng nói, "Vốn là còn cảm thấy Quách Tiểu Trà vô tích sự không phải là nam tử hán đội trời đạp đất, kết quả nhìn thấy hành vi của huynh trưởng hắn, Quách Tiểu Trà thật sự tốt hơn nhiều."

"Muốn lấy Thường Nhi làm thiếp?" Cố phu nhân giận dữ, xiết chặt nắm tay nhấc chân bước đi, "Thật sự coi Cố Gia Bảo chúng ta là bùn nhão sao, ta hạ độc cho hắn chết!"

"Ấy chết, phu nhân nàng bình tĩnh một chút." Cố Phong Niên vội giữ chặt phu nhân đang giận dữ, thấp giọng khuyên nhủ, " Lúc này, bọn họ ở nhà chúng ta, trúng độc chết rồi chúng ta không thoát khỏi trách nhiệm, chờ bọn hắn cút xéo, muốn làm gì còn phải xem tâm tình phu nhân nàng đấy?"

Cố phu nhân nhất thời xúc động, không muốn thực sự lập tức hạ độc chết người, nghe xong lời khuyên vẻ mặt dịu đi một chút nói: "Mấy ngày này coi như khách nhân bình thường chiêu đãi bọn hắn, chờ người vừa đi không thể không dạy dỗ bọn họ một chút! Đại lang Quách gia kia cho dù chưa lập gia đình lấy vợ sinh con, ta cũng ghê tởm, đàn ông có vợ còn dám mơ tưởng Thường nhi nhà ta!"

"Phu nhân yên tâm, hắn hỏi về Thường Nhi ta giả bộ ngớ ngẩn để lấp liếm cho qua, có ám chỉ nữ nhi Cố Gia Bảo ta chỉ làm chính thê người ta, nghe hiểu hay không còn phụ thuộc hắn." Cố Phong Niên ôm eo thê tử đưa nàng về chỗ ngồi, lại rót ly trà cho nàng để nàng uống cho nguôi giận.

Cố Phong Niên cũng khó tiêu cơn giận, sau khi uống vài hớp trà nói: "Ta nghĩ biện pháp lấy vốn hợp tác làm ăn với Lục Tử Triệt, nể tình ta hắn hẳn sẽ suy xét vụ làm ăn này."

"Chàng đừng làm quá mức rõ ràng khiến cho khuê nữ chúng ta mất mặt." Cố phu nhân thật không biết phải nói trượng phu ra sao, muốn Lục Tử Triệt làm con rể đến điên rồi.

"Ta có chừng mực, nếu chuyện buôn bán đàm phán thành công, sẽ mời hắn đến Cố Gia Bảo ở chơi mấy ngày, dù sao nhà chúng ta có Trác nhi, không sợ người ngoài nói lung tung." Cố Phong Niên vuốt râu cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, tâm tính Lục Tử Triệt khá tốt truyền tin báo cho nhà bọn họ biết chuyện người Quách gia tới, chứng tỏ hắn có ý qua lại thân thiết với Cố Gia Bảo, như vậy sự việc sẽ dễ làm rồi.

Bên này vợ chồng Cố Phong Niên ghét bỏ đại lang Quách gia, bên kia đại lang Quách gia sau khi trở về liền đi tìm Quách Tiểu Trà, mục đích à, đương nhiên là vì thiên kim Cố gia kinh diễm thoáng nhìn thấy.

Bức họa Ngọc Diện Hồ hắn đã từng thấy, nhưng dù sao cũng là bức họa không phải người thật, không có cảm giác gì, hôm nay nhìn thấy Cố Thường vô cùng kiều diễm, tâm lập tức bị câu đi mất.

Đừng xem trong lời nói của Cố Phong Niên căm ghét việc để nữ nhân làm thiếp người ta, trên đường bọn họ tới đây cũng nghe nói đủ loại lời đồn về Cố Thường, tuy biết đều do Ngọc Diện Hồ làm hại, nhưng kết quả chính là thanh danh Cố Thường đã bị hủy, như vậy còn muốn gả cho người trong sạch làm chính thê? Ý nghĩ quá viển vông rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play