Mấy ngày sau, vợ chồng Cố Phong Niên vẫn bận rộn giải quyết các rắc rối do Ngọc Diện Hồ gây nên cho Cố Gia Bảo, không có thời gian chăm sóc Cố Thường.

Cố Thường cũng rất nghe lời không tới làm phiền bọn họ, mà toàn tự mình du ngoạn, bản tính nàng lạc quan, trời sụp xuống đã có cha mẹ chống đỡ, nàng không cần lo lắng tự tạo áp lực, vì thế dựa vào một thân công phu chạy ra ngoài chơi.

Nàng cải trang thành nam nhân để ra ngoài, khuôn mặt bôi đen đi một chút, làm như vậy thứ nhất là để tránh đi những phiền toái không cần thiết vì nàng vốn dĩ rất xinh đẹp, hai là hiện giờ khắp nơi trên đường lớn ngõ nhỏ đều dán bức họa chân dung Ngọc Diện Hồ không mang khăn che mặt truy nã nàng, nàng sợ còn chưa đi ra ngoài được mấy bước đã bị quan binh bắt đi.

Trước đây, lúc ra ngoài, nàng thi thoảng để lộ mặt hoặc mang khăn che mặt, lúc ấy bộ dạng Ngọc Diện Hồ còn chưa bị truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mà mang khăn che nửa mặt giống đại gia rất phổ biến, lúc đó cũng không có người hoài nghi Cố Thường, bởi vì khí chất của hai người các nàng khác nhau quá lớn, Ngọc Diện Hồ luôn mặc trang phục màu đen còn luôn mang theo kiếm bên người, xuất hiện ở nơi nào, nơi đó nhiệt độ không khí như hạ xuống mấy độ, khi đó Cố Thường dùng khăn mỏng che mặt như vậy ra ngoài tìm Quách Tiểu Trà và hai lần sau đó ra ngoài chơi đều không bị người khác hoài nghi.

Ngày hôm đó, Cố Thường lại ra ngoài tản bộ, ở kinh thành không có nhiều núi, đặc biệt không dễ dàng đào được thảo dược quý hiếm, chỉ có thể đến tiệm bán thuốc mua, loại này còn không dễ dàng mua được, nàng chỉ có thể đến từng nhà một tìm.

Lần này nàng muốn tìm một loại hoa nhỏ màu tím, loai cây to cỡ lòng bàn tay, vì hình dạng đóa hoa rất rống con bướm, vì thế nàng đặt tên cho hoa là tử hồ điệp, vị thuốc này là một vật không thể thiếu để chế tạo ra thuốc làm cho người cảm thấy mót tiểu, loại thuốc này cần thu thập thêm một ít nội tạng dê bò là hoàn thành, thuốc này làm cho kẻ trúng phải luôn có cảm giác muốn đi tiểu, nhưng lại không thể đi tiểu được, có thể dày vò người khác đến suy sụp muốn chết.

Vốn là muốn thử thuốc này trên người Lục Tam để xem hiệu quả, đáng tiếc nghe cha mẹ nói do Ngọc Diện Hồ lừa gạt nên trong chuyện từ hôn Lục gia cũng là người bị hại, vì thế nếu hạ dược lên người người ta thì không đúng, chỉ có thể cứ chế tạo trước sau rồi tính.

Đi tới tiệm bán thuốc lớn nhất kinh thành, Cố Thường nhìn hết một lượt các loại dược liệu, còn chưa nói, nơi này thứ gì cũng có, nàng vui vẻ chọn lựa có loại nào hữu dụng mua luôn, toàn bộ để Lục Đậu cầm.

Khách hàng tới hiệu thuốc không ít, nhưng người không biết củi gạo dầu muối quý giá giống như Cố Thường, người gần như thấy cái gì thì mua cái đó lại không nhiều, vì thế từ chưởng quỹ cho tới người làm đều cực kỳ nhiệt tình đối với Cố Thường.

"Xin hỏi, có bán tử hồ điệp không?" Sau khi hỏi xong, Cố Thường còn miêu tả hình dạng của thảo dược đó.

Chưởng quầy đi tới vừa nghe nghi hoặc lắc đầu: "Không có loại này, cũng chưa từng nghe nói tới nó."

"Chưa từng nghe nói?" Cố Thường sửng sốt một chút, sau đó chợt hiểu, vật này rất hiếm lạ, rất nhiều người đều không biết, chính là một lần nàng vô tình nghe nương nàng nói kết hợp thứ này cùng dược vật khác sẽ làm người ta muốn đi tiểu, chỉ là cảm thấy muốn “đi”, nhưng lại không “đi” ra được, so với thái giám đều thống khổ như nhau.

Chưởng quỹ thấy vị tiểu ca này tuy vóc dáng nhỏ bé, nhưng bộ dạng hoạt bát, vẻ mặt cũng không mang bất kỳ nét kiêu căng ngạo mạn nào, vì thế sờ râu rất hòa ái nói: "Không dối gạt vị tiểu ca này, cửa hàng của chúng ta là lớn nhất toàn kinh thành này, nếu ở đây không có loại dược liệu đó thì tiệm bán thuốc khác cũng không có, không biết 'Tử hồ điệp' tiểu ca nhắc tới là dược liệu gì? Có công dụng gì?"

"Cái này... Chắc là ta nhớ lầm." Cố Thường cũng không biết giải thích ra sao có lẽ nàng nói bậy tên thành tử hồ điệp, gãi đầu ngượng ngùng cười.

Thấy người ta không muốn nói, chưởng quỹ cũng không hỏi nữa, sai bảo người làm cân các bao thuốc Lục Đậu cầm để tính tiền, sau đó cười híp mắt tự mình tiễn vị khách hàng hào phóng một lần tiêu hết hai mươi lượng bạc này ra cửa.

"Con ngựa này thật không tồi, nhanh như ngựa của Đông gia." Chưởng quỹ nhìn vị khách hàng hào phóng cưỡi bạch mã rời đi, nhịn không được tán thưởng.

Tiệm bán thuốc người đến người đi, buôn bán rất tốt, chưởng quỹ thưởng thưởng thức ngựa xong lập tức quay lại với công việc bân rộn.

Chỉ chốc lát sau một người dùng khinh công từ trên lầu nhảy xuống, vừa đúng lúc khách hàng đã mua xong đồ và rời đi, có một lúc rảnh rỗi, mấy người làm đang túm tụm một chỗ nói chuyện về con ngựa trắng kia.

"Đông gia." Nhìn thấy Đông gia xuống lầu, người làm lập tức tản ra giả vờ bận làm việc.

Người này chính là Lục Tử Triệt, lĩnh vực hắn kinh doanh tương đối rộng, ẩm thực, dược liệu, còn cung cấp da, lông thú, các loại đặc sản cho nước ngoài, hơn nữa đều làm rất tốt.

Hôm nay, Lục Tử Triệt mặc y phục cao cổ, không chỉ vậy, bên ngoài áo còn quấn khăn quàng cổ, việc này chưa từng xảy ra, hai ngày nay hắn luôn phải mang khăn quàng cổ đến giờ vẫn không mấy dễ chịu. Đám nam nhân thích tám chuyện lại làm bừa trước mắt hắn thực đang muốn tìm chết.

"Các ngươi vừa nói chuyện về bạch mã nào?" Lục Tử Triệt nghe thấy từ bạch mã trong lòng khẽ động, ngón tay vô thức chạm vào thương tích trên cổ.

"Vừa mới có hai vị công tử đến tiệm mua dược liệu, mua hết hai mươi lượng bạc, ra tay rất hào phóng, ngay cả ngưa để cưỡi cũng là ngựa tốt, so với Thiểm Điện của Đông gia không thua kém bao nhiêu." Chưởng quỹ nói xong còn vuốt râu cảm thán, nhà giàu ở kinh thành đếm không xuể, nhưng hảo mã khó cầu, hiện nay cũng không có nhiều người có ngựa quý như vậy.

Nhất định là họ Cố ! Lục Tử Triệt nghe vậy hai mắt chuyển động, bóng dáng như tia chớp nhanh chóng bay ra ngoài, lưu lại đám tiểu nhị không hiểu gì trợn mắt há mồn trông ra cửa.

Sau khi ra khỏi hiệu thuốc, hai người Cố Thường và Lục Đậu cưỡi ngựa rời đi, bởi vì dược liệu nhiều, Lục Đậu cưỡi một con ngựa không thể mang hết được dược liệu, vì thế Cố Thường cũng cầm bớt một phần.

Lục Đậu cưỡi ngựa đi bên cạnh Cố Thường, phàn nàn: "Tiểu thư cũng thật phá sản, nhà nào mua dược liệu tiêu tốn nhiều bạc như vậy? Trừ phi người ta muốn cứu mạng mua nhân sâm hoặc linh chi mới bất đắc dĩ tiêu tốn như vậy, hai mươi lượng bạc gần bằng bốn năm tiền công của nô tỳ, đủ cho một gia đình nghèo xài cả đời, còn đủ..."

"Đi, ngươi làm sao mà lải nhải nhiều vậy!" Cố Thường liếc trắng mắt nha hoàn một cái ngắt lời nàng, mắt nhìn đống dược liệu mới mua không thèm để ý nói, "Đây là chuyện nghiêm chỉnh thế nào gọi là phá sản? Khi gặp phải người xấu không có mấy thứ này mạng người liệu có giữ đươc không? Gặp phải hái hoa tặc nếu không có mấy thứ này ngươi chỉ có thể bất lực chịu đựng? Đây đều là đồ tốt vừa làm bùa hộ mệnh vừa có thể trút giận, nếu ngươi cảm thấy chúng ta tiêu tiền hoang phí về sau ăn uống tiết kiệm đi."

Vừa nghe thấy phải ăn uống tiết kiệm, Lục Đậu vội khép miệng, chỉ dám oán thầm tiểu gia phá sản nhà mình.

Hai người Cố Thường đi rất chậm, cưỡi ngựa thong dong dạo chơi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gầm đầy phẫn nộ lại khá quen thuộc ở phía sau: "Họ Cố , ngươi đứng lại đó cho ta!"

Trước đây đều là "Họ Chu ", lúc này đổi thành "Họ Cố ", Cố Thường nghe thấy tiếng thét của Lục Tử Triệt bỗng giật mình, hai chân thúc vào bụng ngựa chạy trốn.

"Có gan thì đừng chạy!" Lục Tử Triệt cưỡi ngựa đuổi tới, tiếng nói vừa dứt, Cố Thường còn chưa kịp chạy, hắn đã đến bên cạnh nàng, phẫn hận trừng nàng, hắn không quên cái cổ của mình chịu dày vò hai ngày nay.

"Ta chạy cái gì? Người chạy không phải là ngươi sao?" Cố Thường không chạy trốn nữa vẻ mặt khinh bỉ nhìn nam nhân đang hơi hổn hển thở, bại tướng dưới tay nàng hai lần, còn dám la hét với nàng, dũng khí ở đâu ra? Sau này phải sửa lại thói quen hễ nghe thấy hắn la hét thì theo bản năng muốn chạy, lần sau đến phiên nàng la hét hắn mới đúng!

Lục Tử Triệt nhìn thấy vẻ mặt khinh khi của Cố Thường, trong lòng tức giận, ánh mắt híp lại cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta không động là vì sợ ngươi!"

"Chớ giả bộ, ngươi là một con hổ giấy, hù dọa ai... A a a." Cố Thường còn chưa nói hết đã bị người ta túm áo bay lên, dược liệu vừa mua rớt xuống đất, sợ tới mức kêu to, "Ngươi làm cái gì? Thả ta xuống!"

Lục Tử Triệt túm áo Cố Thường bay lên đồng thời điểm huyệt đạo nàng, không để ý đám người quanh mình đang trợn mắt hốc mồm chăm chú nhìn dùng khinh công mang theo Cố Thường giống như xách một con gà nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Lục Đậu trơ mắt nhìn tiểu thư nhà mình bị mang đi, hoảng sợ gào to, vứt dược liệu xuống cưỡi ngựa đuổi theo, đáng tiếc đuổi không kịp, nàng không biết bọn họ đi theo hướng nào, vội trở về tìm lão gia, phu nhân hỗ trợ.

Suốt dọc đường cổ áo Cố Thường bị túm, siết vào cổ rất khó chịu, cả người lơ lửng trên không thật sự không thoải mái, đáng tiếc bị điểm huyệt đạo, ngoại trừ thét chói tai được mấy tiếng còn cái gì cũng không làm được.

Lúc này, nàng không dám nữa khinh địch nữa, bắt đầu sợ hãi Lục Tử Triệt đem nàng đưa đến nơi vắng vẻ phải chăng muốn giết người diệt khẩu, hoặc là tiền dâm hậu sát? Bất kể ra sao nàng cũng sợ tới mức da đầu run lên.

Vội cải chính lại những lời nhục mạ lúc trước, Cố Thường bắt đầu dùng lời ngon ngọt nịnh nọt: "Lục đại mĩ nam, Lục đại ca, ngươi đại nhân có đại lượng không cần cùng tiểu nữ tử như ta chấp nhặt? Ngàn sai vạn sai đều là ta sai, ta không nên ha dược đối với ngươi, ta thề về sau không dám làm vậy nữa được không? Ngươi đừng giết ta, cũng không cần cưỡng gian ta, ta vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ ô ô."

Lục Tử Triệt nghe vậy khóe mắt giật giật, hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân đang nói hưu nói vượn không thèm để ý nàng, vận khí tiếp tục bay về phía trước.

"Lục công tử ngươi anh tuấn phóng khoáng, tấm lòng rộng lớn, đại nhân đại nghĩa, nhất định sẽ không cùng tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh chấp nhặt đúng không? Ngươi bỏ qua cho ta lần này, về sau nhìn thấy ngươi ta sẽ tránh ngay được không? Sẽ không hạ dược ngươi nữa , nếu không thì thế này, ngươi có kẻ thù hay người ngươi ghét không? Nói cho ta biết, bất kể là độc dược hay mê dược ta đều có thể hạ dược hắn báo thù cho ngươi thế nào? Cho ta cơ hội lập công đi!" Cố Thường nói khô cả họng, nàng thật sự sợ hãi, biểu tình Lục Tử Triệt quá kinh khủng, vạn nhất động sát tâm làm thế nào?

" Người ta ghét nhất là ngươi! Nếu ngươi muốn ta nguôi giận liền hạ dược chính mình đi!" Lục Tử Triệt thật không nể mặt trả lời một câu.

Cố Thường ỉu xìu, không chấp nhận được đả kích nặng nề này, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Vậy cái trước khôn tính, người thứ hai ngươi ghét là ai? Ta giúp ngươi thu thập người thứ hai đáng ghét được chứ?"

Lục Tử Triệt không thèm nói gì nữa, cũng không đếm xỉa tới nàng nữa.

Dù cho Cố Thường nói thế nào cầu xin tha thứ như thế nào hắn đều không để ý nàng, sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong lúc nhất thời nàng không nghĩ ra biện pháp, thương tâm khổ sở bắt đầu khóc lớn, chung quanh đây đều không có người, cũng không có ai có thể cứu nàng, hôm nay sợ là mạng nhỏ của nàng để ở nơi này, vừa khóc vừa kêu: "Cha, nữ nhi rất nhớ người, nương, nữ nhi không nỡ dời xa người."

Lục Tử Triệt không thích ầm ĩ trực tiếp điểm á huyệt của nàng, xanh mặt giận dữ mắng: "Đúng là loại con gái ầm ĩ, tính tình còn đáng ghét, không hổ là chị em song sinh của Ngoc Diện Hồ tai họa kia!"

Nghe hắn nhắc tới Ngọc Diện Hồ, Cố Thường yên lặng, có chút buồn, nhớ tới tỷ tỷ vì cứu nàng mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nàng còn chưa kịp tìm cơ hội làm sáng tỏ hiểu lầm, còn chưa bù đắp cho tỷ tỷ, kết quả sẽ bị họ Lục hại, mệnh nàng sao lại khổ như vậy!

Đi tới ven sông vắng vẻ không người, Lục Tử Triệt cuối cùng cũng dừng lại, không chút thương tiếc ném Cố Thường xuống bãi cỏ, tháo khăn quàng cổ, kéo thấp áo khiến cổ ở bên trong vô cùng thê thảm lộ ra căm giận trừng nàng: "Nhìn cổ ta đi, đều là kiệt tác của ngươi, hôm nay không khiến ngươi phải trả giá thật lớn, bổn thiếu gia khó mà bình tĩnh được!"

Nhìn thấy cổ Lục Tử Triệt sưng đỏ phù thũng gần như máu thịt lộ ra hết, Cố Thường sợ hãi, chắc là lực gãi của hắn quá mạnh? Dược của nàng có vẻ không ngứa đến mức này? Bởi vì Cố Thường đối với ít người hạ loại thuốc này, không tác dụng của thuốc mạnh như thế nào, có chút chột dạ không dám nhìn thẳng mặt hắn.

"Suốt hai ngày nay, đến cả ngủ ta cũng không ngủ yên được! Nếu kéo dài thêm ngày nào nữa, cổ ta chắc hỏng!" Lục Tử Triệt càng nói càng tức, đen mặt đi tới, vén hai tay áo lên đi về phía Cố Thường.

Cố Thường thấy thế sợ tới mức mắt trừng lớn, không dám thở mạnh một cái, thấy Lục Tử Triệt ngồi xổm xuống, thân mình, hai tay hướng áo nàng duỗi đến, nước mắt lần nữa như chuỗi hạt trân châu rơi xuống.

Xong xong , hắn nổi lên sắc tâm, hôm nay danh tiết của nàng nếu không bảo vệ được...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play