Khi về đến nhà một mảnh trống vắng, không phải đơn thuần là phát giận, ngay cả hành lý cũng cầm đi. Hàn Diệp trở về lối sống một người một phòng trước kia, lúc này cư nhiên phá lệ rỗng rãi, kỳ thật cũng không sao cả, anh sớm có thói quen một mình một người rồi. Không nghĩ hắn thu thập sạch sẽ, là hắn thật tức giận đi. Nhưng là nam nhân cùng nam nhân như thế nào có thể cùng nhau. Vì cái gì không thể cùng hắn cũng không rõ lắm, trong lòng liền như vậy khó chịu. Còn chưa thương cảm được hai phút đã bị miếng giấy dán trên tủ lạnh khiến cho anh dở khóc dở cười, trên miếng giấy màu vàng là một hình mặt quỷ thật to, “biết anh chán ghét cho nên em về nhà /(ㄒoㄒ)/~~....”

Hàn Diệp trầm mặc…

————–

Leng keng đinh…

Ổ chăn vươn ra một bàn tay ra sức giãy dụa sờ soạng bên giường, miệng than thở đứa chết tiệt nào mới sáng sớm đã gọi điện đến làm phiền hắn, còn không kịp bắt máy đã bị người khác dùng tay mạnh mẽ cắt đứt.

“Dựa vào, ngươi tắt điện thoại ta làm chi?” Mập mạp rống giận.

Hạ Hữu nằm úp sấp ghé vào lỗ tai hắn đồng thời lấy tay ôn nhu vuốt ve lưng hắn, nhẹ nhàng thở hắt ra: “Nhiễu nhân Thanh Mộng.” (beta: tạm thời chả biết 2 anh này xưng hô ntn nên giữ nguyên. nghe nói đôi này có 1 truyện riêng…)

Lập tức đỏ mặt, này cái đồ không biết xấu hổ biến thái, “Bệnh thần kinh, sáng sớm còn mộng cái rắm a! Ta xem xem ai gọi tới… A! Tiểu Thiên!” Mập mạp nhanh nhẹn nhảy xuống giường, lại bởi vì đau thắt lưng nên lảo đảo một chút, một tay xoa thắt lưng một tay cầm điện thoại lên.

Đô hai tiếng đã bị Diệp Triều Thiên bắt máy, bên tai truyền đến tiếng hắn rống giận: “Lạc Thành, dám tắt điện thoại của tôi!”

Mập mạp run lên, má ơi, gọi cả tên, chính là điện thoại hắn treo mà thôi như thế nào sinh khí như vậy? Còn chưa kịp đáp lời lại truyền đến thanh âm Diệp Triều Thiên hữu khí vô lực: “Ngay cả huynh cũng ghét bỏ tôi…”

“Không có, không có, như thế nào có thể! Vừa mới chưa tỉnh ngủ không nghĩ qua là cắt máy. Béo ca ca như thế nào lại tắt điện thoại của cậu chứ!” Tuy rằng không biết Diệp Triều Thiên đã xảy ra chuyện gì, lập tức hết sức trấn an trước đã.

Hạ Hữu dở khóc dở cười nhìn thân thể trần truồng chỉ mặc cái quần cộc đứng dưới ánh mặt trời, có vài thành dũng cảm vỗ ngực một hơi béo ca ca, tiểu tử này rốt cuộc làm sao béo. Hai tay xoa xoa nhẹ thắt lưng hắn tựa như mà mát xa, đồng thời nhướn thân hỏi: “Béo ca ca? Hửm?”

“Hửm cái đầu của ngươi.” mập mạp đá hắn một cước, “Đừng làm rộn, ta nghe điện thoại.”

“Tiểu Thiên làm sao vậy?” Mập mạp cưng chiều sủng nịch hỏi.

“Thất tình …” Oán niệm trong điện thoại truyện tới.

“A?! Sao lại thế này nói cho đại ca nghe một chút đi.”

“Tôi bày tỏ với anh ấy, sau đó bị anh chán ghét, cứ như vậy.”

“Không thể nào, được người như cậu thích cao hứng còn không kịp, như thế nào lại chán ghét, anh ta nhất định là lạt mềm buộc chặt rồi.”

“Hàn Diệp không phải là người như thế, anh ấy như vậy tôi còn thấy mừng, mà đây ngay cả vui đùa cũng không biết, như thế nào lại dùng chiêu này được…”

“Ách, vậy nhất định là cách bày tỏ của cậu dọa đến người ta đi, cậu nói gì vậy?”

“Tôi nói tôi muốn anh ấy làm nam nhân của tôi, sau đó mặt anh liền biến sắc.” Diệp Triều Thiên chán nản nói.

“Phốc” mập mạp nở nụ cười, “Cậu cũng quá trực tiếp đi, anh ta nhất định là bị dọa rồi. Còn có hi vọng, không nên nổi giận.”

“Tôi không có giận, chính là không biết nên làm cái gì bây giờ.” Ngữ khí mất mát làm cho mập mạp hận không thể sờ sờ đầu hắn một cái.

Nhìn Hạ Hữu sau đó khẽ cười kèm theo ánh mắt ôn nhu, mập mạp thanh thanh yết hầu nói: “Khụ, cái gọi là liệt nam cũng sợ triền lang, cậu nhất định phải không sợ gian hiểm nghênh ngang mà tiến lên, đeo bám a đeo bám đến khi anh ta theo cậu mới thôi.” Nói xong u oán phiêu mắt sang Hạ Hữu.

“A? Vậy làm sao bây giờ? Tôi vừa mới mới rời khỏi nhà anh ấy, cái này không có cơ hội…” Diệp Triều Thiên gấp đến độ xoay vòng vòng.

“Vậy sáng tạo cơ hội, nghĩ biện pháp trở về đi.” Mập mạp kiên định nói.

“Được” Diệp Triều Thiên nắm chặt tay, “Cảm tạ béo ca, bai.”

“Bai…” Hắc hắc, khó có dịp tiểu tử này gọi mình là béo ca. Bất quá… Mập mạp từ quần cộc nhìn cái tay không an phận, “Lại muốn.”

Hạ Hữu hôn nhẹ trán hắn, ôn nhu nói: “Thực hiểu ta, như vậy chúng ta tiếp tục đi.”

Mập mạp giãy dụa né tránh, “Dựa vào, không cần rối chuyện, làm nhiều thương thận…”

Hạ Hữu coi mập mạp như sâu lông không ngừng vặn vẹo áp trên giường, “Ta ghen tị, cho nên ngươi phải bồi thường ta.”

“Ngô… Cút… Ngươi này là heo vạn năm động dục a.

——-Phân cách tuyến chuyển cảnh——-

Về đến nhà Hàn Diệp thật sự không chống cự nổi nhàm chán, vẫn là mở trò chơi, nếu acc nữ xảy ra vấn đề, chơi acc nam sẽ yên ổn đi, vì thế yên tâm lớn mật mở Đốt Tiên Thảo.

Login thu được lời mời tổ đội của gia tộc rau dưa, Đốt Tiên Thảo nhấn xác nhận.

“Đồ uống, đến chỗ NPC bang phái, id 111 vào Vườn Hoa Quả.” Tảo Tía kêu lên, mặc kệ Đốt Tiên Thảo có nguyện ý hay không.

“Ừ.”

Sau khi gia nhập, Tảo Tía cho Đốt Tiên Thảo làm Sứ Giả Công Vụ, sau đó sửa lại danh hiệu, vung tay lên, “Đi, lĩnh danh hiệu đi.” Thời điểm trong bang đi ra, trên đầu danh hiệu lần lượt từ Vườn Hoa Quả Công vụ sứ biến thành Vườn Hoa Quả Chọn Phẩn, Vườn Hoa Quả Cày Ruộng, Vườn Hoa Quả Bạt Cây Cỏ, Vườn Hoa Quả Giết Trùng, Vườn Hoa Quả Thành Phẩm.

“-_- thành phẩm là có ý gì?” Đốt Tiên Thảo 囧.

“Chúng ta vẫn là hoa quả nhưng ngươi đã thành đồ uống, cho nên ngươi là thành phẩm, ha ha.” Cây Củ Cải trả lời.

Thật sự là một đống rau dưa kỳ quái…

Nhóm rau dưa đã cấp 45+, vì thế mang Đốt Tiên Thảo cùng đi cổ mộ luyện cấp. Nhóm rau dưa như trước phối hợp hoàn hảo, Đốt Tiên Thảo như trước làm thước trùng (zet: ăn bám), hiệu suất không cao, nhưng không khí trong đội tốt lắm. Bất quá ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Đốt Tiên Thảo không hay ho bị giết.

“Trời, ngươi làm gì giết người lung tung?!” nhóm rau dưa nổi giận, xông lên đối với Điểm Yên chính là một trận dũng cảm chém giết, đáng tiếc bọn họ về điểm này công kích đối Điểm Yên một chút cũng không ảnh hưởng.

Điểm Yên nhìn Đốt Tiên Thảo nằm trên mặt đất, cắn răng nói, “Đồ uống, cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là cùng Thủy Tích ly hôn, hoặc là bị ta giết đến bỏ game.”

Như thế nào người này cũng gọi mình là đồ uống, Hàn Diệp buồn bực.

Thấy hắn không trả lời, Điểm yên ý bảo Ô Mai Tràn Đầy phía sau hồi sinh hắn, Ô Mai một bên phóng ra Khởi Tử Hồi Sinh, một bên mật cho Đốt Tiên Thảo: “Ngại quá, để ta cho ngươi 100 vàng cùng 5 khỏa nhân đôi kinh nghiệm xem như bồi thường tổn thất lần này ngươi bị Điểm Điểm giết. Ngươi nói ngươi một cái tiểu hào cướp lão bà người ta làm gì.”

Đốt Tiên Thảo sống lại sau mới vừa đứng lên lập tức bị Điểm Yên hấp, mấy khỏa rau dưa phẫn nộ đối Điểm Yên chỉ có thể loạn mắng, chứ bọn hắn không có biện pháp khác, trò chơi cấp bậc cùng trang bị mới là hết thảy. (beta: đô la thần chưởng vô địch)

“Uy, đây là ta cùng đồ uống có ân oán cá nhân, các ngươi chém ta nữa, ta liền không khách khí.” Điểm Yên uy hiếp.

Đốt Tiên Thảo nhíu mày, anh có thể lý giải vì sao Điểm yên phẫn nộ, acc này đem để cậu giết đến cao hứng cũng không có gì, nhưng là chỉ sợ Điểm Yên nhất thời tức giận đem mấy khỏa rau dưa loạn đánh.

“Yêu, Điểm Yên hôm nay rãnh rỗi như vậy a, khi dễ tiểu hào?”

Cái gọi là không hay ho thành đôi, đứng ở phía sau thi thể Đốt Tiên Thảo rõ ràng là Khoảng Không Chén Lưu Hương cùng Nữ Quỷ một đôi vợ chồng quỷ kiến sầu.

“Ta giết ai liên quan ngươi cái rắm!” Điểm Yên vẫn đối Khoảng Không không có hảo cảm, có thể trả lời hắn đã là không tồi.

Nữ Quỷ thuận tay đem Đốt Tiên Thảo cứu lên, sợ hãi kêu: “Là ngươi.”

Đốt Tiên Thảo ngượng ngùng nghiêng đầu, như thế nào mọi người lại đến đông đủ vậy.

Khoảng Không phe phẩy ngón tay, “Chậc chậc, việc này ta trông nom, định rồi, ngươi giết người này chính là huynh đệ của ta.”

Điểm Yên xì một tiếng khinh miệt, “Cư nhiên là ngươi giở trò quỷ, có lão bà còn theo ta cướp Thủy Tích, khinh bỉ ngươi!”

“Lão tử làm việc quang minh chính đại, không biết có trò quỷ gì.”

“Ít nói nhảm, PK đi.”

Hai người cấp bậc giống nhau, trang bị tương tự, cũng đều mang theo một cái Nga Mi, vốn là lực lượng ngang nhau, kết quả Ô Mai Tràn Đầy thét chói tai đào tẩu, “TT ta sợ đánh nhau, lão công mau tới cứu ta.”



“Dựa vào, ta một người đánh các ngươi hai người!”

“Ổn đi nga, Đa Điểm.” Khoảng Không tiếp tục YD xua tay.

Mắt thấy sự tình phát triển theo hướng kỳ quái, anh theo thói quen trốn tránh tắt trò chơi.

Hàn Diệp ngơ ngác nhìn màn hình, hôm nay Điểm Yên có điểm đáng thương, quanh thân bị bao phủ một loại hơi thở cô độc có chút buồn bực, thời điểm Điểm Yên bị lưu lại một người không biết vì cái gì hốc mắt đỏ lên.

Bích Thủy Kim Thú

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play