Bên này Diệp Triều Thiên chơi đùa đến cao hứng bên kia hộp thư Thủy Tích đã muốn nổ tung, Thủy Tích có thói quen khóa hộp thư, vì hành vi đốt tiền của Diệp Triều Thiên mọi người nhanh bị dọa rồi, muốn gửi thư nhằm mục đích tỏ vẻ mình rất ghen tị cùng oán hận.
Diệp Triều Thiên vừa nhìn vừa mừng thầm, bọn họ không biết hắn là người đứng sau mọi chuyện, căn cứ tôn chỉ nhất quán của Thủy Tích khi ngoạn trò chơi đến nay, một số nghĩ Thủy Tích trúng sổ số, một số khác lại nghĩ vì muốn báo thù nên Thủy Tích nâng cấp một lần hoành tráng đến như thế, chỉ có một người cười hề hề như kẻ trộm biết rõ làm cho Diệp Triều Thiên trong lòng thật khó chịu.
[Thư tín] Thanh Liễu Thu Hàn: sư nương?
[Thư tín] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố:…
[Thư tín] Thanh Liễu Thu Hàn: O(∩_∩)O sư phụ là cái loại buồn tao làm sao đột nhiên vì một cái trò chơi mà đốt tiền a.
[Thư tín] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: vạn nhất hắn đột nhiên đổi tính?
[Thư tín] Thanh Liễu Thu Hàn: đừng nhiều lời, ta còn không biết Hàn Diệp thế nào sao.
[Thư tín] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố:…
[Thư tín] Thanh Liễu Thu Hàn: đừng thẹn, ha hả.
Thẹn thùng cái đầu mi, không cần làm ra cái bộ dáng như ta đây hiểu rõ Thủy Tích lắm không bằng.
[Thư tín] Thanh Liễu Thu Hàn: ta đưa địa chỉ cho sư nương, quả thật sư nương không làm ta thất vọng (^o^)/
[Thư tín] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: hắc hắc ~~~ đồ đệ làm tốt lắm
[Thư tín] Thanh Liễu Thu Hàn: hắc hắc ~~~ chúng ta gặp mặt đi.
[Thư tín] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: Cút.
Lúc này ngoài cửa có động tĩnh, Hàn Diệp xách bao lớn bao nhỏ đồ ăn trở về, Diệp Triều Thiên chạy qua hỗ trợ vào phòng bếp, cá a, cua a, thịt bò thịt dê trải một đống lớn để trên bàn.
Diệp Triều Thiên chảy nước miếng hỏi: “Em có thể ăn những thứ này sao?”
Hàn Diệp một bên sắp xếp một bên đáp: “Tất nhiên, cậu là khách mà.”
“Anh lại khách khí, em sao có thể lại là khách nhân được, để đó em giúp với.”
Diệp Triều Thiên chạy nhanh lại tay không ngừng hoạt động thu thu kiểm kiểm, mặc dù càng giúp càng loạn.
Hàn Diệp đặt tay dưới vòi nước rửa sạch, sau đó nghiền ngẫm xem đống đồ ăn kia phải chế biến ra sao, Diệp Triều Thiên cũng hưng trí chuẩn bị giúp lại bị Hàn Diệp đẩy ra ngoài. “Chờ ăn là tốt rồi.”
“Lần sau em nhất định mời anh ăn cơm.” Diệp Triều Thiên ngoan cố bám trụ khung cửa nói.
“Ha hả, chính là chờ cậu mời, nhưng hiện tại tôi mời cậu ra ngoài.” Hàn Diệp nói xong cũng vừa đem tay hắn gỡ khỏi khung cửa, mở chốt đóng cửa phòng bếp lại.
Diệp Triều Thiên cười đến mặt mày hạnh phúc, thật ấm áp. Thanh Liễu Thu Hàn bị bỏ quên đưa ra một chuỗi uy hiếp, yêu cầu Diệp Triều Thiên giảng giải chi tiết, Diệp Triều Thiên đối với đối tượng xem mắt của Hàn Diệp trong lòng vẫn là khó chịu, vì thế mang tâm tình muốn thị uy nói hắn đang ở nhà Thủy Tích. Kết quả Thanh Liễu Thu Hàn như giàu to rồi phóng một chuỗi biểu tình cười gian đã không thấy người đâu, bên kia năm người hủ nữ họp lại làm rõ gian tình.
Phòng bếp truyền đến tiếng leng keng thùng thùng, Diệp Triều Thiên vài lần muốn nhìn nhưng vì tin tưởng anh mà nhịn lại được, nơm nớp lo sợ tiếp tục ngoạn trò chơi, Hàn Diệp chuẩn bị xong mọi thứ xấu hổ đến gõ cửa phòng đối Diệp Triều Thiên nói: “Chúng ra ngoài tiệm ăn cơm.”
Quả nhiên đánh giá cao bản thân là một sai lầm, chuyện nấu cơm rất phức tạp chứ không đơn giản như mình nghĩ. Bình thường chỉ biết tùy tiện ăn vài cái rau xanh cùng cơm, làm cá nửa ngày lại chẳng xong, vì thế anh 囧, trơ mắt nhìn con cua nơi nơi chạy loạn, một nửa con cá chép còn giãy dụa. Cả hai kéo nhau ra tiệm cơm là một hành động sáng suốt.
Diệp Triều Thiên chả để ý chỉ cần cùng anh một chỗ đều cao hứng, phi thường thoải mái mà tỏ vẻ sao cũng được.
Cách nhà Hàn Diệp không xa chính là khu phố ăn vặt nổi tiếng, mặc kệ là lẩu ăn ngon miệng đến đâu, vẫn là nhìn một bàn bia rượu đi cùng với một dĩa thịt ốc ngon miệng hơn, cái gì cần đều có cả.
Nghĩ sẽ bồi thường Diệp Triều Thiên một bữa tiệc lớn, Hàn Diệp rộng rãi mang hắn đến phố ăn vặt, tìm đến cửa hàng nào đó uống bia đến đêm. Sau hai chén, Diệp Triều Thiên nhìn nhìn cái miệng Hàn Diệp đã đỏ lên liền tâm viên ý mãn. Cái môi hồng hồng trơn bóng kia không biết khi chạm vào có cái vị gì.
Thời điểm trả tiền hắn anh dũng giành trả, lại bị Hàn Diệp nói chưa đi làm lấy tiền đâu mà trả đánh trở về, trên đường về lại nhớ trong túi đã hết sạch tiền liền ngượng ngùng.
“Tiên sinh xem thử đi, tiệm lẩu chúng tôi đại hạ giá, nếu 100 chỉ cần đưa 50.” Một tiểu tử chạy bàn ân cần đưa thực đơn.
Diệp Triều Thiên tiếp nhận hỏi: “Nhóc phát cái này được trả công ra sao?”
“Trả a, mỗi khách hàng vào quán có thể được chia phần trăm hoa hồng.”
“Như vậy, ách…”
“Làm sao vậy?” Hàn Diệp đi trước quay đầu lại hỏi.
“Không việc gì, đi thôi.”
Về đến nhà Hàn Diệp ngắm máy tính của mình kinh ngạc kêu lên một tiếng: “A!”
“Có gì không?” Diệp Triều Thiên khẩn trương hỏi.
“Tôi chết…” Hàn Diệp chán nản nói.
“Aizz ~ hắn quên cho Thủy Tích trở về thành.” Thủy Tích đáng thương trên màn hình không biết nằm trên mặt đất đã bao lâu.
Sau khi về thành, mục tin nhắn nhấp nháy vừa mở ra liền thấy “ngươi bị Ngày Hữu Cuồng Ít giết chết”.
Hai người ngẩn ra: “Không phải bị quái giết tới chết sao?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT