Chỉ là, khi nhìn thấy hắn như thế, Lâm Cảnh Nhàn không có cách nào khiến bản thân mình cho rằng cái gì cũng không nhìn thấy được. Bởi vì ở phía sau lưng của vị nam tử cẩm y trắng thuần kia có một cành cây đang cắm vào. Có lẽ ngay lúc ngã nhào té xuống, đã không cẩn thận nên bị cành cây đó đâm trúng, hiện giờ ở phía trên thân nhánh cây, đang nhỏ xuống từng giọt máu tươi, cũng không biết nó đã cắm vào bao sâu rồi.

Lâm Cảnh Nhàn vội vàng chạy đến gần, vị công tử này có ăn chút ít khổ đau, đối với nàng mà nói cũng chẳng can hệ gì, nhưng nếu hắn chết ở đây, thì quả thực nàng sẽ cảm thấy có chút áy náy nha.

Lâm Cảnh Nhàn đã được chết qua một lần, tất nhiên hiểu rõ sinh mệnh đối với một người có ý nghĩa biết bao nhiêu.

Lâm Cảnh Nhàn bước tới, bản thân nàng biết rõ, cho dù nàng có nói gì đi chăng nữa, thì vị nam tử này cũng không để cho nàng dìu đỡ, ngay từ lần đầu nàng gặp hắn, nhìn thấy hắn ở phía trước nàng mà đi, thà hắn té ngã xuống đất chứ không để cho mình nhận sự hỗ trợ từ một ai khác, điều này nói cho nàng biết rõ, mặc dù cơ thể hắn đang mang thương tật, thế nhưng lại có một khí chất cứng cỏi, kiên cường.

Nghĩ lại, có lẽ hắn không phải là loại người dễ dàng đón nhận sự giúp đỡ của người khác.

Lâm Cảnh Nhàn hừ lạnh một tiếng, hắn đã bị thương thành ra dạng này rồi, dám chắc đánh không lại nàng, vậy còn gì phải sợ nữa!

Nghĩ như thế, Lâm Cảnh Nhàn liền đưa tay mình nhấn lên người của vị công tử cẩm y trắng thuần kia.

Cơ thể của vị công tử cẩm y trắng thuần có chút chấn động, liền mở miệng nói ra: "Cô nương, muốn làm gì?"

"Nằm sấp xuống, đừng cử động!" Lâm Cảnh Nhàn hừ hừ một tiếng, nói ra.

Vị công tử cẩm y trắng thuần đó lại càng hoảng sợ hơn, thế nhưng vào lúc này tay của Lâm Cảnh Nhàn đã đè lên trên miệng vết thương của hắn, cuối cùng là do thuơng thế quá nặng, lông mày của hắn nhướn lên, trông có vẻ rất là đau đớn.

Lâm Cảnh Nhàn liếc nhìn vị nam tử này một cái, thật bái phục hắn luôn rồi đó, đã đau đến như thế, vậy mà một chút rên la đau đớn cũng không có.

Lâm Cảnh Nhàn trầm giọng nói ra:"Nếu không muốn chết, đừng cử động lung tung nữa."

Nói xong, Lâm Cảnh Nhàn liền tháo xuống y phục cẩm vệ trắng thuần của hắn, liền để lộ ra tấm lưng trần trụi của vị nam tử.

Cơ thể của Lâm Cảnh Nhàn khẽ run lên, nói cho cùng, tận sâu đáy lòng nàng cũng là một người cực kỳ thủ lễ, hiện giờ nhìn thấy tấm lưng trần của vị nam tử này, vẫn có chút mất tự nhiên.

Nhưng rất nhanh, Lâm Cảnh Nhàn đã giữ được bình tĩnh, trấn định trở lại.

Suy cho cùng, nàng đã sống qua một kiếp người, cho nên tâm trí của Lâm Cảnh Nhàn vẫn thành thục hơn nhiều so với những thiếu nữ bình thường khác, cho đến lúc này vẫn không gây nên tình trạng hỗn loạn gì.

Lâm Cảnh Nhàn nhìn xem miệng vết thương, nó thật khiến nàng phải hít một ngụm khí lạnh, nếu bây giờ mà không cầm máu lại, phỏng chừng chờ đến lúc mấy tên tùy tùng của vị nam tử này tìm được đến nơi, thì hắn đã đi đời nhà mà rồi.

Lâm Cảnh Nhàn nhìn hắn, khẽ nói ra:"Cố chịu một chút nhé."

Giọng nói còn chưa hạ xuống, Lâm Cảnh Nhàn đã dùng hết sức lực đem nhánh cây kia nhổ ra, tiếp theo dùng khăn tay ép chặt miệng vết thương, bên trong miệng vết thương còn có một ít mãnh gỗ vụn thật nhỏ, nhưng hiện giờ cũng không thể kịp thời xử lý được.

Máu ở vết thương này được Lâm Cảnh Nhàn ép xuống, tốt xấu gì thì cũng đã ngừng lại rồi.

Từ đầu đến cuối vị nam tử đó vẫn không hề lên tiếng.

Hắn cảm nhận được ở phía trên bờ của lưng hắn truyền đến một lực đạo, trong lòng có chút kinh ngạc, làm thế nào nữ tử này lại có lá gan lớn đến như thế?

Nghĩ lại cũng đúng, dù gì Lâm Cảnh Nhàn cũng đã trải qua cảnh ngộ bị người ta khoét mắt, cắt tay, đau đớn thống khổ biết dường nào, tình cảnh hiện giờ chỉ là một trường hợp nhỏ mà thôi, nỗi đau đớn tạm thời này so ra còn kém xa sinh mệnh đáng trân quý, và đương nhiên…nàng sẽ không chần chừ do dự, trực tiếp ra tay.

"Nè, vì sao huynh lại không nói chuyện? Chẳng lẽ chết rồi sao?" Lâm Cảnh Nhàn nhịn không được liền hỏi.

Nãy giờ hắn vẫn chưa lên tiếng, khiến Lâm Cảnh Nhàn có chút lo lắng và bất an, ngộ nhỡ người này mà hôn mê ngất đi, thì thực sự là một chuyện vô cùng phiền toái rồi nha.

"Ta…Chưa có…Chết." Âm thanh của hắn có chút buồn bực nói ra, trong giọng nói còn mang theo hơi chút bất đắc dĩ.

Lâm Cảnh Nhàn cười một cái, rồi nói:"Chưa chết là tốt rồi, vậy bây giờ chúng ta cần phải làm một chuyện, đó chính là ngồi ở nơi này chờ người đến tìm chúng ta."

Thái Liên vẫn còn ở phía trên núi, cho nên nhất định sẽ nghĩ ra cách đến tìm nàng, đối với lòng trung thành của Thái Liên, Lâm Cảnh Nhàn vẫn rất tin tưởng, hơn nữa vào lúc này, cũng chưa có người muốn lấy mạng nàng.

Kẻ địch lớn nhất của nàng chính là Trần thị, bà ta đang đợi nàng gả vào Trình phủ một cách suôn sẻ nhất.

Nói cách khác, không có ai gả cho Trình nhị công tử đó, thì vận mệnh tương lai của Lâm Cảnh Nguyệt thực sự rất đáng lo rồi.

Nói cho cùng phu quân của Lâm Cảnh Nguyệt đã được định là Trình nhị công tử, có nàng thay cô ta đi gả thì còn dễ nói, nếu không có nàng? Thì Lâm Cảnh Nguyệt chỉ còn có thể dựa vào sự an bài ban đầu mà gả đi.

Cho nên, Lâm Cảnh Nhàn không hề lo lắng nàng sẽ bị bỏ lại nơi rừng núi hoang sơ này để mà tự sinh tự diệt.

Có điều, cái gọi là họa vô đơn chí, nhà dột còn gặp mưa to là…

Người đến cứu lấy Lâm Cảnh Nhàn, lại là một con thú ngang tàng.

Ở phía trước Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy con vật ấy đang nhìn mình chằm chằm. 

Nó so với cẩu còn to hơn một chút, ánh mắt của nó vô cùng sắc bén và ác liệt. Nàng thầm thở dài một tiếng, thật là xúi quẩy quá đi, máu trên người của hắn,không ngờ lại là mùi hương dẫn con dã lang này đến.

Lâm Cảnh Nhàn và con dã lang nhìn nhau, lại quay đầu nhìn về phía vị nam tử cẩm y trắng thuần kia.

Suy nghĩ trong lòng nàng nhanh chóng vụt qua, nếu vào lúc này mà chạy trốn, khẳng định là nàng có thể thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chắc chắn một điều, con dã lang này sẽ chuyển hướng nhào tới,  vồ lên người hắn, bởi vì trên cơ thể hắn đang có mùi máu hấp dẫn nó….

Có điều dùng người khác để cứu mạng mình, loại chuyện như vậy, Lâm Cảnh Nhàn nàng không thể làm được.

Nàng nghĩ rằng, minh minh chi trung tự hữu thiên ý*. Hiện giờ, nàng có thể sống sót quay trở về, nếu muốn trả thù thì phải trả cho kẻ thù của mình, không nên để người vô tội làm vật hi sinh cho chính mạng sống của mình.

(*tất cả mọi việc xảy ra đều có an bài, đều do trời định)

Hơn nữa, vào lúc Lâm Cảnh Nhàn té ngã nhào xuống, hắn cũng đã xả thân che chắn cho nàng, vì vậy nàng cũng không đành lòng nhẫn tâm mà làm như thế.

Rất nhanh, Lâm Cảnh Nhàn đã đưa ra quyết định, nàng lùi về sau một bước.

Từ trên chiếc mũ quan ngọc cố định ở trên đầu của vị nam tử cẩm y trắng thuần kia có gắn một cây trâm ngọc, nàng liền đưa tay gỡ bỏ cây trâm đó xuống.

Hắn nhìn thấy động tác này của Lâm Cảnh Nhàn thì có chút sững sờ, liền hỏi:"Vì sao cô nương lại không chạy?"

Lâm Cảnh Nhàn trầm giọng nói:"Im miệng, lẽ nào huynh lại cảm thấy ta là người như vậy sao?"

"Hiện giờ cô nương chạy đi, thì vẫn còn có cơ hội để sống." Nam tử kia lại lải nhải nói ra, lời nói mang theo ý tứ bảo Lâm Cảnh Nhàn chạy trốn.

Lâm Cảnh Nhàn hừ lạnh một tiếng:"Huynh là một người nói nhiều như vậy sao."

Nói tới đây, Lâm Cảnh Nhàn không nhịn được nữa mà nhiều chuyện hỏi thêm một câu:"Hai người chúng ta rất có thể sẽ cùng nhau đi gặp Diêm vương gia đó, vậy huynh tên là gì? Lỡ như thật sự không sống được nữa, đến lúc đó trên đường hoàng tuyền lại có thêm một người bạn vẫn tốt hơn."

"Trình Tri Quân." Dường như hắn nhận ra Lâm Cảnh Nhàn không có ý muốn chạy trốn, giọng nói liền ôn hòa lại.

Lâm Cảnh Nhàn nghe vậy, có chút sững sờ, nàng cảm nhận được trong đầu nàng dường như có một âm thanh như sấm vang lên, Trình Tri Quân? Thằng nhãi này chính là Trình Tri Quân sao?

Trình Tri Quân là người phương nào đây?

Trình Tri Quân chính là vị tiểu thúc của nàng, vì mất bệnh nên qua đời sớm ở kiếp trước mà! Và kiếp này là người nam nhân sắp sửa trở thành phu quân của nàng đó!

Nàng thật sự muốn mình gả đi, để sau đó được làm quả phụ, nhưng mà nàng không muốn mình chưa gả đi, thì Trình Tri Quân đã đi đời nhà ma rồi nha, nếu là như vậy, chẳng phải nàng sẽ  trở thành quả phụ trước khi cưới sao, còn nữa nha, nếu lúc đó nàng vẫn gả được cho Trình gia thì còn đỡ.

Nếu không gả được, bản thân nàng sẽ mang danh tiếng là kẻ khắc chết phu quân tương lai của mình.

Tiếp theo là, nàng cũng sẽ không còn nhân duyên tốt đẹp gì nữa. Hơn phân nửa sẽ bị người ta mang gả cho các nam nhân đã bị góa vợ, hoặc là các loại nam nhân lung tung gì đó để mà tái giá! Theo cách nói trên, đó là khả năng xui xẻo nhất mà nàng bị rơi vào, đến lúc đó quá thảm cho nàng rồi!

Giờ phút này, Lâm Cảnh Nhàn không còn dám buông lỏng ánh mắt nhìn con sói ở trước mặt mình nữa, nàng không còn cớ gì để không thể không cứu lấy Trình Tri Quân được.

"Cô nương gọi là gì?" Trình Tri Quân nhịn không được, hỏi lại một câu.

Lâm Cảnh Nhàn còn chưa kịp trả lời Trình Tri Quân, thì con dã lang đó đã đợi không nổi, liền nhào tới.

Lâm Cảnh Nhàn cầm lấy cây trâm bằng ngọc, tận lực cẩn trọng tính toán khả năng phòng thủ của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play