Lúc này, Trần di nương liền vội vàng cười nói:"A Nguyên, con đang nói gì vậy, làm sao ta có thể quên phần hồi môn của con được? Ta đang chuẩn bị cho con, nhưng mấy ngày nay bận quá, nên quên đưa cho con, danh sách phần hồi môn cũng đã lên hết rồi, đứa nhỏ này, lại còn có thể hiểu lầm ta."

Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy Trần di nương vẫn còn giảo biện, cũng không tiếp tục chất vấn nữa.

Thay vào đó, nàng còn cảm kích nhìn Trần di nương, nói:"Khi còn nhỏ, ta đã ở bên cạnh người cho đến lớn, dì đối xử với ta giống như thể con mình, cũng chưa từng nghiêm khắc với ta, hiện giờ Cảnh Nguyệt muội muội phải gả cho Trình đại công tử, dì bận rộn vì Cảnh Nguyệt muội muội, ta đây có thể hiểu được."

"Vì dì đã nói như vậy, là ta không phải, không hiểu được sự bận rộn của dì, ta nhận lỗi với dì tại đây.” Lâm Cảnh Nhàn tiếp tục nói.

Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn lùi về phía sau từng bước một, đương nhiên không phải bị Trần di nương ép buộc, mà là nếu cùng Trần di nương khiêu chiến, hẳn sẽ không có hiệu quả đến như vậy.

Mặt ngoài, nàng nói là biết ơn Trần di nương, đã đối đãi nàng như nữ nhi ruột thịt của bà, nhưng ẩn tình ở bên trong thì lại khác, tỷ như nói Lâm Cảnh Nguyệt gả cho Trình đại công tử, và việc Trần di nương chuẩn bị phần hồi môn trước cho Lâm Cảnh Nguyệt….

Cái nào mới không phải là thiên vị đây?

Về hai chuyện này, cho dù Trần di nương có quan tâm Lâm Cảnh Nhàn bao nhiêu đi chăng nữa, cũng đủ bị lật tẩy, để mọi người trong phủ biết, Trần di nương là một người giả nhân giả nghĩa như thế nào!

Lúc này, Lão phu nhân có muốn bao che cho Trần di nương thì cũng không tiện rồi.

Trong chuyện này, dẫu sao trong lòng lão phu nhân cũng cảm thấy có chút không đúng.

Lâm Cảnh Nhàn được định gả cho Trình đại công tử, chuyện này toàn bộ Lâm phủ ai ai cũng biết! Sau, lại trở thành là Lâm Cảnh Nguyệt, lại còn dùng đến phương pháp bẩn thỉu kia, chuyện này vốn không vẻ vang gì, hẳn là nên được giữ kín đáo.

Nhưng mà, Trần di nương lại muốn vì chuyện chuẩn bị phần hồi môn của nữ nhi mình mà giống trống khua chiêng! Lão phu nhân nghĩ đến đây, trong lòng lại thêm vài phần bực bội, cảm thấy Trần di nương này không biết tự kiểm điểm bản thân.

Ngay cả ý định làm khó dễ Vương thị cũng quên mất…Trên thực tế, Vương thị luôn biểu lộ ra dáng vẻ không cãi cọ hay gây sự, vẻ mặt luôn khiêm tốn và chịu nghe lời dạy bảo, điều này thực khiến cho Lâm lão phu nhân cảm thấy, bản thân bà đang đấm vào một miếng bông mềm, không lên không xuống, rất là khó chịu.

"Thôi, các ngươi đều trở về hết đi, chuyện quản lý việc nhà, ta sẽ tự mình đi hỏi Tân Mẫn, Mộng Vân, ngươi ở lại!" Cuối cùng Lâm lão phu nhân phân phó nói.

Lần này, đến Trường thọ viện của Lâm lão phu nhân, hai mẹ con đều an toàn mà lui, tuy rằng trong lòng Lâm Cảnh Nhàn có chút vui mừng, nhưng cũng không thực sự là vui mừng quá đỗi. Một ngày nào đó, nàng sẽ để cho những kẻ bắt nạt mẹ con bọn họ, biết thế nào là hối hận!

Trong phòng, chỉ còn một mình Lâm lão phu nhân, bà liền trầm giọng nói:"Mộng Vân! Ngươi thật quá hồ đồ!"

Trần di nương biết, chuyện vừa rồi đã chọc cho Lâm lão phu nhân không vui, liền lập tức nói:"Mẫu thân…." Giọng nói mang theo bao nhiêu là ủy khuất.

Lâm lão phu nhân xoay chuỗi Phật châu ở trên tay, nhìn Trần di nương nói:"Nguyên nương ở viện nào, ngươi mau chóng chuẩn bị đồ cưới đem qua bên đó đi,  Lâm phủ chúng ta chẳng lẽ không thể lo nỗi phần hồi môn cho nó sao!”

"Nhưng chẳng phải Vương thị có để lại phần hồi môn cho A Nguyên sao?" Trần di nương mở miệng nói.

"Phần hồi môn trong phủ, chung quy cũng không thể bắt Vương thị đem hết ra được! Đến lúc đó, mọi người sẽ nhìn Lâm gia chúng ta như thế nào hả! Hơn nữa, chuyện này mà nói, nó vốn đã chịu ủy khuất rồi, ngươi không thể khắt khe với nó phần hồi môn này, chỉ có như vậy, trong lòng nó mới có ngươi!" Lâm lão phu nhân bảo ban nói.

Đối với đứa cháu gái mềm yếu này của bà, Lâm lão phu nhân vẫn chưa tàn nhẫn đến như vậy.

Bà sẽ làm như vậy, vì thứ nhất bà thật sự đồng tình với Lâm Cảnh Nhàn. Thứ hai, làm như vậy, trong lòng bà cũng dễ chịu hơn được phần nào, chung quy Trần di nương làm ra loại chuyện đó, cho dù bà không tham dự, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Bên trong hậu trạch này, được mấy người có tâm tư đơn thuần như cô gái này chứ?

Lâm lão phu nhân, lại càng không thể là người lương thiện đơn thuần gì, trong phủ này có rất nhiều thủ đoạn, bà cũng đều đã thấy qua, làm sao có thể không biết gì được?Chẳng qua, bởi vì không thích Vương thị, nên mới không thể yêu thương Lâm Cảnh Nhàn, hơn nữa lại thiên vị Trần di nương và Lâm Cảnh Nguyệt, cho nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.

Sau khi Lâm Cảnh Nhàn trở về, đã đi đến viện của Vương thị, căn dặn La Bình Nhi mấy câu.

Hiện giờ, tuy rằng Vương thị so với trước kia đã có thay đổi rất lớn, nhưng cũng còn rất nhiều chuyện, vẫn chưa thể chu toàn, cũng may bên cạnh còn có Lâm Cảnh Nhàn.

Kiếp trước, dù gì Lâm Cảnh Nhàn cũng là phu nhân của Trình phủ, đã từng tiếp xúc với rất nhiều phu nhân nhà quan, chuyện bên trong hậu trạch, dù chưa có kinh nghiệm là bao, nhưng cũng có chút hiểu biết!

Có câu nói chưa ăn được thịt heo, thì đã thấy heo chạy mất rồi!

Lâm Cảnh Nhàn căn dặn Bình nhi, La Bình Nhi là một người thông minh, ngay lập tức liền hiểu ý của Lâm Cảnh Nhàn

Chờ đến ngày thứ hai, La Bình Nhi đích thân đến gặp Lâm Tân Mẫn, sau đó nhẹ nhàng yếu ớt nói:"Lão gia, lần này ta đến, là để cầu xin cho phu nhân."

"Hửm?" Lâm Tân Mẫn rất ngạc nhiên vì điều này.

Sau đó, La Bình Nhi liền mở miệng nói:"Phu nhân đối xử với Bình nhi rất tốt, trong lòng Bình nhi rất cảm kích, nhưng hôm qua, ta nghe nói lão phu nhân đã khiển trách phu nhân,  bởi vì lão gia đem việc quản lý thức ăn cho phu nhân….Ta biết, chuyện cũng là do Bình nhi khơi mào, cho nên thỉnh lão gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Hôm qua, Lâm lão phu nhân vẫn chưa tìm đến Lâm Tân Mẫn, cho nên hôm nay Bình nhi phải ra tay trước để chiếm lợi thế.

"Vì sao lão phu nhân biết được chuyện này?" Lâm Tân Mẫn thuận miệng hỏi.

La Bình Nhi cắn môi nói:"Không biết nữa."

Nhìn dáng vẻ La Bình Nhi muốn nói lại thôi, Lâm Tân Mẫn liền lập tức phái người đi hỏi thăm một chút, liền nghe nói, hôm qua Trần di nương có đến tìm Lão phu nhân, sau đó lão phu nhân đã tìm đến Vương thị gây khó dễ.

Nếu là lúc trước, lão phu nhân có khó dễ với Vương thị, Lâm Tân Mẫn cũng sẽ không màn để tâm đến.

Nhưng lần này, nghĩ đến chuyện Vương thị bị ủy khuất, cũng là vì chuyện của hắn và La Bình Nhi, Vương thị lại không tìm hắn kể khổ, nếu không phải do La Bình Nhi nói, hắn thậm chí còn không biết đến chuyện này, Lâm Tân Mẫn thực sự cảm thấy có chút áy náy!

Hơn nữa, lần này Bình nhi đến đây, là đi một mình, không phải do Vương thị xúi giục.

Nếu như do Vương thị xúi giục, thì tại sao lại bảo hắn thu hồi mệnh lệnh chứ?

"Nàng trở về nói với Vương thị, chuyện này không cần nàng ấy lo lắng. Chuyện lo cơm nước trong phủ vẫn là nàng ấy làm, ngày mai ta sẽ cho người gửi sổ sách qua!" Chung quy Lâm Tân Mẫn vẫn là người làm quan, cho nên làm việc, có thể coi là mạnh mẽ và kiên quyết.

Cho đến khi, Lâm Tân Mẫn phân phó cho người qua bên Trần di nương lấy đồ, lúc Trần di nương đem sổ sách ra, sắc mặt đã tức giận đến trắng bệch.

Cuối cùng căm hận nói: "Ta muốn xem thử, Vương thị sẽ làm ra cái gì! Đã nhiều năm Vương thị không động vào những việc này, ta xem ả làm sao có thể xử lý cho chu toàn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play