Lúc này, Lâm Tân Mẫn mới trực tiếp đồng ý với Vương thị:"Vậy nàng và Bình Nhi cùng đến Mẫu đơn viện đi."
Trên mặt Vương thị mang theo vẻ tươi cười, ôn tồn nói:"Đa tạ lão gia."
Lâm tân mẫn nhìn thấy Vương thị như vậy, hắn dường như đã đem chuyện không thoải mái ngày hôm qua quên sạch rồi, cho nên hiển nhiên, thái độ hắn đối với Vương thị vẫn rất là dễ chịu.
Chờ cho đến khi Trần di nương vội vã chạy đến, thì Vương thị đã bắt đầu sắp xếp lại nơi ở của mình.
Hôm nay, Lâm Tân Mẫn đã sắp xếp cho Vương thị một nơi ở, điều này cho thấy hắn đã nói rõ với mọi người ý định giữ lại Vương thị, không chỉ như vậy, mà Vương thị đã thất sủng nhiều năm, dường như đã có lại được sự sủng ái của Lâm Tân Mẫn.
Trong hậu trạch này, nếu một nữ nhân không có sự sủng ái của phu quân, cũng không có một nương gia* hùng mạnh, thì từ xưa đến nay, e rằng một bước cũng khó mà đi.
(*Nhà mẹ đẻ)
Nhưng bây giờ mọi thứ dường như đã khác, thái độ của Lâm Tân Mẫn đối với Vương Thị đã khác xưa rất nhiều.
Theo đó, thái độ của nhiều người đối với Vương thị cũng đã thay đổi.
Ít ra mấy bọn hạ nhân mắt chó coi thường người khác, cũng không dám triệt để giúp Trần di nương hỉ mũi trút giận, phải hiểu, nữ nhân trong hậu viện này, trước khác nay khác, một là gió tây sẽ lấn át gió đông, hai là gió đông sẽ lấn át gió tây.
Hôm nay, cũng đã có chút ít nhanh nhạy, cảm giác ra được hướng gió rất có khả năng phải đổi chiều rồi.
Trần di nương đi đến Mẫu đơn viện với nụ cười trên môi:"Tỷ tỷ, hôm nay hay tin tỷ dọn đến Mẫu đơn viện, ta liền đặc biệt chọn cho tỷ vài món đồ trang trí, đem qua cho tỷ."
Nói xong. Trần di nương xua xua tay, để nha hoàn phía sau xách đồ mang vào.
Vương thị nhìn thấy Trần di nương, trên mặt cũng đầy ý cười, sau đó gọi Bình Nhi đến chào hỏi:"Muội muội, bên cạnh ta có thêm một nha đầu mới, ta giới thiệu cho muội và nó quen biết nhau một chút."
"Bình Nhi, còn không qua ra mắt Trần di nương." Vương thị híp mắt cười nói.
Bình Nhi bước tới, uyển chuyển cúi chào Trần di nương, sau đó nói:"Bình Nhi ra mắt Trần di nương."
Sắc mặt Trần di nương tối sầm lại, trước khi Vương Thị trở về, mọi người trong phủ đều sẽ cố ý tránh gọi hai chữ "di nương" này, nhưng hôm nay, La Bình Nhi thế mà lại dám ở trước mặt mọi người kêu nàng là Trần di nương!
Thể diện của Trần di nương lập tức bị đánh rớt.
Nhưng Trần di nương lại không tìm được lời nào để phản bác.
Ai bảo vốn dĩ nàng là một di nương chứ?
Loại chuyện sủng thiếp diệt thê này, âm thầm xử lý trong phủ là được, nếu thực sự ầm ĩ ra bên ngoài, đối với Trần di nương cũng không tốt, tâm tư của Lâm Tân Mẫn và Lâm lão phu nhân sẽ hướng về ai đây.
Mặc dù nói, chuyện hôm nay mọi người đều biết, nhưng nếu lớp giấy cửa sổ không bị xuyên thủng, thì trong lòng ai nấy cũng chỉ có thể ngầm hiểu mà thôi, sẽ không dám bàn luận nhiều ra bên ngoài.
Nhưng nếu hôm nay nàng không thừa nhận cách xưng hô Trần di nương này, vậy chính là nàng không đúng.
Cho nên, hôm nay Trần di nương có cắn nát răng mình, cũng chỉ có thể nuốt trôi cục tức vào bụng mà thôi.
La Bình Nhi cũng là một người thông minh, biết vận mệnh mình bây giờ đang nằm trong tay của Vương thị, cũng biết mục đích Vương thị gọi nàng đến phủ để làm gì, cho nên nàng không cần phải khách khí với Trần di nương.
Nếu không cân nhắc những chuyện này, La Bình Nhi nhất định sẽ cùng Trần di nương đấu một trận ra trò.
Đều là nữ nhân của Lâm Tân Mẫn, nhưng Vương thị lại lót đường cho nàng và Lâm Tân Mẫn, hiển nhiên trong lòng Bình Nhi không có quá nhiều phòng bị đối với Vương thị..
Nhưng Trần di nương chính là vật cản của nàng, làm sao La Bình Nhi có thể nhìn thuận mắt với Trần di nương cho được.
Sau khi La Bình Nhi hành lễ, còn không quên nói: "Trần di nương, xin thứ lỗi cho Bình Nhi, thân thể vẫn còn chưa khỏe, cho nên không thể hành đại lễ với người."
Chuyện hành lễ chỉ là chuyện nhỏ, La Bình Nhi cố ý nhấn mạnh, cơ thể nàng không được khỏe, vì sao lại không khỏe? Chẳng phải do vì bận mây mưa suốt ngày hôm qua sao?
Những lời này có rơi vào trong tai Vương thị, thì cũng không thể khiến cho Vương thị đau lòng.
Nhưng nếu nó rơi vào tai Trần di nương, thì lại không phải như thế, Trần di nương cảm thấy máu nóng trong người cuồn cuộn dâng trào, bản thân bà tiết chế cảm xúc, và việc hàm dưỡng vẻ ngoài dối trá suốt bao năm qua, thiếu chút nữa đã tan thành mây khói chỉ trong tích tắc.
Vương thị nhìn thấy Trần di nương như thế, liền cảm thấy bản thân mình chưa từng thoải mái đến như vậy.
Vương thị mỉm cười nhìn thoáng qua đôi lông mày xinh xắn của Bình Nhi, rồi cười nói: "Bình Nhi, ngươi cần phải bảo dưỡng tốt thân mình, lát nữa ta sẽ căn dặn người đi nấu cho ngươi một chén canh tổ yến, để tiện bồi bổ một chút cho ngươi."
Ngay lập tức Trần di nương nhịn không nổi liền lên tiếng:"Canh tổ yến là thứ quý giá,một con nha hoàn thì làm sao có thể uống được?"
Kiêu ngạo như thế thì có được gì, hiện giờ vẫn còn chưa phải là di nương, chẳng qua nó cũng chỉ là một tên nha hoàn chỉ biết dùng thủ đoạn bỉ ổi để dụ dỗ lão gia thôi!
Ánh mắt Vương thị có chút lạnh lùng nói:"Sao nào, một người làm phu nhân như ta, chẳng lẽ quyền thưởng cho người khác một chén canh tổ yến cũng không được?"
"Không nói đến thân phận khác biệt của Bình Nhi, chỉ nói đến việc Bình Nhi là nha hoàn bên cạnh ta, nếu ta muốn thưởng, thì cũng không có gì là sai cả!" Vương thị hừ lạnh một tiếng.
Trần di nương lại cười nói:"Tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy, việc này đương nhiên là không sai, chỉ là, chi phí chi tiêu trong phủ nhiều lắm, tỷ không có quản việc trong phủ nên không biết củi gạo quý hiếm, nếu cứ tùy tiện thưởng như thế, tiền bạc trong phủ há chẳng phải sẽ bị dọn sạch sao?"
Vương Thị xua xua tay nói:"Nếu muội không nỡ bỏ ra, vậy thì thôi đi."
Trần di nương thấy Vương thị như thế, liền cho rằng Vương thị đã nhận thua, trong lòng có chút đắc ý, tuy hiện giờ bà là một di nương, nhưng lại là người nắm quyền trong cái phủ này!
Đương nhiên, ở bên ngoài, sẽ không thể nói việc quản lý trong phủ là do Trần di nương quản.
Mà chính là Lâm lão phu nhân quản, Trần di nương, chỉ là trợ giúp cho Lâm lão phu nhân thôi.
Lâm lão phu nhân tuổi tác đã lớn, làm sao có thể quản được những chuyện vặt vãnh này?Chẳng qua chỉ mang danh tiếng, để thuận tiện cho người trong Lâm phủ chế định phường tứ* mà thôi.
(*cửa tiệm, cửa hiệu buôn bán)
Rõ ràng đã làm ra loại chuyện sủng thiếp diệt thê, nhưng lại đòi hỏi người ngoài không thể tìm ra lỗi sai của bà.
Chung quy, vị lão phu nhân này quản việc nhà là tốt sao? Đón một cái di nương tới giúp đỡ bà, vậy cũng không sao! Dẫu sao cũng chỉ là "giúp đỡ nhau" mà thôi.
Về phần các vị phu nhân khác, do phu quân mình không có chức quan cao như Lâm Tân Mẫn, cho nên cũng chỉ có thể chịu đựng, bị Trần di nương là một tên thiếp thất chèn ép lên đầu mình.
Chỉ có điều, xưa nay Trần di nương làm người, cũng sẽ khiến cho những người như bọn họ chỉ được ý kiến vừa phải.
Trần di nương khoa tay múa chân ở đây được một lúc, sau đó thõa mãn rời đi.
Lâm Cảnh Nhàn vẫn luôn ở bên cạnh, nhìn thấy một màn vừa rồi, nàng và Vương thị nhìn nhau, sau đó cả hai đều hài lòng.
Lúc này Lâm Cảnh Nhàn mới nói với La Bình Nhi:"Có lẽ, ngươi đã biết nên làm gì tiếp theo rồi?"
La Bình Nhi là một người thông minh, vừa nói đã hiểu, nàng liền gật đầu nói:"Ta sẽ làm theo lời dặn của tiểu thư."
Lâm Cảnh Nhàn bố trí lại một chút, ngay sau đó, La Bình Nhi liền ngã bệnh.
(hí hí, đố mọi người, tiếp theo tỷ nhà ta và La Bình Nhi sẽ làm ra chuyện gì nè?) ( ̄ω ̄) ( ̄ω ̄)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT