Lúc ấy, Vương thị vì phải nghĩ cách, cầu xin nhà họ Vương tìm người quen biết, mang đứa con Kỳ Ca từ Kinh đô trở về.
Chuyện này đã chọc đến lão phu nhân của Lâm gia.
Lão phu nhân Lâm Chi, đã sai người ám hiệu cho Lâm Tân Mẫn, nếu hắn muốn giữ vững chức quan kia, thì hãy đi quản cho tốt nữ nhân của mình.
Cho nên, Lâm Cảnh Nhàn vừa ra đời, Lâm Tân Mẫn cũng liền nghĩ ra biện pháp mang đi, đưa cho Trần di nương giám hộ chăm sóc.
Còn về phía Vương thị, do đã không còn nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, phu quân lại chèn ép nàng, ngày qua ngày làm sao trôi qua thuận lợi được?
Về sau, Trần di nương lại dùng mưu để lừa, thọc gậy bánh xe hãm hại Vương thị, mưu hại bà làm hại đứa con trong bụng của nàng, Vương thị giằng co, tội danh liền được gán lên mình.
Lâm Tân Mẫn không dám thẳng thắn vứt bỏ vợ mình, vì dù sao, hưu thê cũng không phải là loại chuyển hào quang sáng chói gì.
Nhưng Vương thị đã bị bức ép đi đến tuyệt lộ, cuối cùng tuyệt vọng, tức giận tìm đến Ngọc Từ Am, tĩnh dưỡng! Tất nhiên, chuyện này truyền đi, cũng sẽ không ai nói Lâm Tân Mẫn đã hưu thê, cũng không để cho Vương thị giở ra kế sách thiêu thân. Dù gì, nàng cũng cư xử với hắn rất an bình, hưu thê đối với hắn không hề có lợi.
Còn về phía Vương thị, mặc dù nói rằng nàng không thân thiết với Lâm Cảnh Nhàn, nhưng dù gì cũng là khối thịt từ trên người nàng rớt ra đó. Nếu nàng bị hưu, thì địa vị trong phủ của Lâm Cảnh Nhàn cũng sẽ có biến hóa, vị trí đích nữ kia, có thể khiến cho người khác cảm thấy buồn cười, nếu nó có một người nương bị hưu, thì về sau, làm gì còn có được hôn sự tốt?
Sự thực thì Vương thị rất nản lòng thoái chí, thật lòng muốn xuất gia, cũng bởi vì nữ nhi của mình, nên bà đành phải làm một chuyện cuối cùng, đó chính là chiếm lấy vị trí phu nhân ở Lâm phủ, mặc kệ người trong quý phủ có cảm thấy nàng thất sủng ra sao, hay cảm thấy nữ nhi của mình như thế nào, thì chuyện này mang ra ngoài, Lâm Cảnh Nhàn vẫn là đích nữ của Lâm phủ!
Còn về phía Lâm Cảnh Nguyệt, cho dù được Lâm Tân Mẫn sủng ái thì sao? Về thanh danh, bất luận ra sao cũng chỉ là một đứa thứ nữ mà thôi.
Lần này trở về, Vương thị cũng là vì nữ nhi của mình, nếu không phải nàng cảm giác được nữ nhi của nàng ở trong phủ bị bắt nạt quá thảm, thì nàng tuyệt đối cũng không thèm quay trở lại nhìn mặt đám người ở trong Lâm phủ này.
Còn về phía Lâm Cảnh Nhàn, để Vương thị trở về, không phải là vì nàng cần bà hỗ trợ, mà vì không muốn bà phải cô đơn quạnh vẻ ở Ngọc Từ Am. Sau khi nàng xuất giá, bên cạnh mẫu thân không có một ai để chiếu ứng, trông nom.
Nếu ở kiếp trước, mẫu thân có thể quay về Lâm phủ, cứ xem như người trong Lâm phủ không muốn thấy mẫu thân, nhưng cũng không thể nào mà ngồi yên không ngó đến, nếu bà được trông nom cẩn thận, thì làm sao có thể có kết cục như vậy?
Hơn nữa...Lâm Cảnh Nhàn cũng mong muốn mẫu thân lấy lại vị trí kia, còn về phần Trần di nương? Nàng nhất định sẽ không cho bà ta có thêm cơ hội gây thương tổn cho mẫu thân thêm lần nữa.
Tuy suy nghĩ cá nhân của hai mẹ con không đồng nhất, nhưng mục tiêu đều quá rõ ràng.
Vị trí trong Lâm phủ kia, hãy để cho bọn tiểu nhân kia tìm chỗ mát mẻ mà ngồi đợi đi.
Lúc này, Lâm Tân Mẫn đã ôm Vương thị vào trong lòng, nói với Vương thị: "Huệ nương, Kỳ nhi hiện giờ sống rất tốt, tiền đồ so với trong Lâm Phủ của chúng ta cũng khá hơn rất nhiều, nãng hãy an tâm."
Vương thị xuất sắc không để lại bất kì dấu vết lạ gì, từ trong ngực của Lâm Tân Mẫn đứng ra, nhìn khuôn mặt tuấn dật nho nhã của Lâm Tân Mẫn, trên mặt bà mang theo một nụ cười nhẹ: "Duệ chi, chàng nói cái này làm gì nữa, chuyện cũng đã qua rồi, không cần đề cập lại, thiếp cũng sẽ không vì thế mà tìm Kỳ nhi nữa, thiếp biết rõ, thiếp mà đi tìm nó, cũng chỉ mang lại cho nó thêm phiền toái..."
Tất nhiên, nàng không muốn để Lâm Tân Mẫn nhắc đến chuyện của Kỳ nhi, vì nàng sợ, để nàng nghe thấy rồi, sẽ không khống chế nổi, liền bộc phát tính tình.
Đó là nhi tử của nàng, mười tháng hoài thai mới sinh hạ, nàng làm sao có thể cam tâm tình nguyện mang đứa hài tử này cho người khác đây?
Lâm Tân Mẫn nghĩ rằng Vương thị đã suy nghĩ thông suốt, trên mặt tràn đầy vui sướng và mừng rỡ: "Huệ nương...Nàng yên tâm, khi Nguyên nương xuất giá, thân làm cha như ta nhất định không bạc đãi nó...Mặc dù, nó gả cho nhị công tử của Trình gia, nhưng đồ cưới thì sẽ không thua gì Cảnh Nguyệt."
Vương Thị chỉ cười lạnh một tiếng, chỉ một câu không hội bạc đãi là xong, quả nhiên là một người bạn cùng phòng quá tốt!
Đích nữ của Lâm gia, đồ cưới lại đồng nhất với thứ nữ?
Vào lúc này, Vương thị cũng chưa có nói chuyện mang đồ cưới của mình cho Lâm Cảnh Nhàn, chỉ mở miệng nói ra: "Đã lâu, ta không có gặp được mẫu thân và vài vị đệ muội, vào cơm tối đêm nay, ta có thể cùng dùng cơm với họ hay không? Ta cũng mong muốn gặp mẫu thân để thỉnh tội, vài năm qua, đã không thể tận hiếu."
Tuy nàng nói như thế, nhưng mục đích chính là, nàng muốn cho mọi người biết rằng, nàng trở về, lấy thân phận là Lâm phu nhân, không cần phải ẩn trốn, hay là không thể đem ra ngoài cho người khác nhìn.
Lâm Tân Mẫn vừa mới bị Vương thị rót nước giập lửa, lúc thấy Vương thị thủ thỉ nói ra những chuyện này, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, nhất là khi nghe được Vương thị nói ra câu kia, nàng muốn cùng lão phu nhân xin lỗi, thực khiến cho Lâm Tân Mẫn vô cùng mừng rỡ.
Nên biết, lão phu nhân và Vương thị, trước kia hai người bọn họ không đối đãi với nhau đơn giản đến như vậy, bọn họ chính là thiên lôi kết hợp với địa hỏa, gặp mặt chỉ có thể đối chọi gay gắt.
Hai người bọn họ không phải là đèn đã cạn dầu, Lão phu nhân muốn Vương thị phải "chế định quy củ", nhưng Vương thị vốn xuất thân từ gia đình lớn, dĩ nhiên hiểu quy củ còn nhiều hơn so với lão phu nhân, hiển nhiên đôi khi cũng có trong nóng ngoài lạnh.
Quan hệ của hai người trong lúc đó cũng không khá hơn chút nào.
Hiện giờ, Vương thị muốn cúi đầu, Lâm Tân Mẫn làm sao mà lại không vui chứ.
Hơn nữa, lúc bắt đầu, hắn cũng chỉ định nhờ Vương thị dạy Lâm Cảnh Nhàn quy củ để xuất giá, sau đó liền đưa Vương thị đi, nhưng lời nói vừa rồi của Vương thị, đã để hắn dao động một phen, muốn để Vương thị tiếp tục ở lại trong phủ.
Vương thị ở lại vương phủ, tuy là thê tử danh chính ngôn thuận, nhưng cũng không có thực quyền, nhưng cũng là phu nhân hắn, tất nhiên hắn cũng mong muốn cho phu nhân của mình sống hòa hảo với lại mẫu thân.
Nghĩ như thế, Lâm Tân Mẫn lập tức giơ tay tán thành lời nói của Vương thị, liền nói: "Huệ nương, nàng vẫn là người luôn suy tính chu toàn, không ngờ, nàng có thể thấu hiểu triệt để như thế..."
Vương thị mím môi cười một tiếng, giống như hoa nhỏ nở trong mưa, thẹn thùng để cho người phải thương hoa tiếc ngọc: "Diệu chi, trước kia thiếp không hiểu chuyện, nhưng nhiều năm như vậy, thiếp ở Ngọc Từ Am tu tâm dưỡng tính, thiếp hiểu rõ chuyện trước kia thiếp làm là không đúng..."
Chỉ điểm này, Vương thị thực sự không có nói dối, trước kia, nàng còn không có nghĩ đến, nay bị nữ nhi làm mình cảnh tỉnh, cũng bởi tính tình của nàng trước kia nên mới đẩy nàng và Lâm Tân Mẫn đi xa. Mặc dù, nguyên nhân chủ yếu là Lâm Tân Mẫn bạc tình, nhưng nàng cũng không phải là không có lỗi sai.
Nhà họ Vương suy bại, nhưng nàng vẫn là người mang khí chất kiêu ngạo của nhà họ Vương, nếu người nhà họ Vương vẫn còn, thì người trong Lâm phủ có dám kiêu căng ương ngạnh với nàng như thế sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT