Từ yêu thương, biến thành chán ghét, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Đặc biệt là sau khi Vương thị sinh ra đứa con đầu lòng, nhưng lại bị Lâm tân Mẫn cho làm con thừa tự, đẩy ra ngoài.
Chuyện này đã khiến bà căm hận Lâm tân Mẫn cho đến bây giờ.
Rồi đến khi Lâm Cảnh Nhàn vừa ra đời, thì liền được Lâm Tân Mẫn mang qua cho Trần di nương.
Cho nên từ xưa đến nay, đó cũng là nguyên nhân dẫn đến Vương thị không thể tiếp cận được Lâm Cảnh Nhàn.
Hiện giờ, Lâm Tân Mẫn nhìn một Vương thị ở trước mắt. Đúng là phải khiến cho hắn cảm nhận được một loại cảm giác trong sáng, mà từ xưa đến giờ hắn chưa từng cảm nhận qua.
Vương thị, người trước mắt này, như là đóa hoa đỗ quyên thanh lịch và dịu dàng.
Kiều diễm nhưng không mang khí thế bức người kia, khiến trong lòng Lâm Tân Mẫn phải tìm kiếm nơi định tâm.
"Huệ nương, nàng đã trở về." Trên mặt Lâm Tân Mẫn có phần vui vẻ, chào hỏi.
Huệ nương chính là khuê danh của Vương thị.
Vương thị học theo bộ dáng của Trần di nương, dịu dàng cười một tiếng.
Sau đó, bước lên phía trước một bước, ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Mẫn: "Duệ chi, những ngày qua, ta không ở đây, chàng sống tốt không?"
Chung quy bởi vì từ trước đến nay Vương thị cũng chưa từng có kiểu lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng với Lâm Tân Mẫn như thế, hiện giờ thật khiến cho Lâm Tân Mẫn mang theo vài phần cảm giác được sủng mà sinh lo.
Hắn vội đáp: "Ta vẫn rất tốt, nhưng nàng lại gầy đi không ít."
Trong lòng Lâm Cảnh Nhàn cười lạnh một tiếng, phụ thân có thể sống không tốt sao? Đã có Trần di nương ở cạnh bên, cả ngày lẫn đêm, nếu lần này mẫu thân không trở về, có lẽ người phụ thân như ông sớm đã quên mất người vợ đích thất của mình rồi!
Tùy tiện vứt bỏ người mà mình đã từng kết tóc se tơ, để mặc người ấy phải sống ở một nơi như Ngọc Từ Am, trải qua một cuộc sống khổ cực bần hàn, còn để con gái của người ấy cho vị di nương kia bắt nạt, cuối cùng dẫn đến một kết cục như thế. Mặc dù, nói nàng rất bi kịch, nhưng cái này không phải là do phụ thân nàng một tay tạo nên sao? Nàng đối với vị phu thân này chung quy vẫn là hận.
Ở đời trước, nàng phải trơ mắt nhìn mẫu thân chết trước mặt mình. Khi đó, cứ xem như nàng không thân cận tiếp xúc với mẫu thân, cũng đã dàn xếp ổn thỏa hậu sự cho bà, nhưng ông, ngay cả lúc hạ táng mẫu thân, ông còn không thèm đến nhìn một lần!
Vậy cũng chẳng gì lạ, nhưng không lâu sau, ông liền nâng đỡ Trần di nương!
Khi đó, mẫu thân nàng mới qua đời, chỉ có ba tháng, hài cốt vẫn còn chưa lạnh!
Tuy rằng, lúc đó nàng không nhìn ra Trần di nương và Lâm Cảnh Nguyệt lòng lang dạ thú, nhưng cũng vì chuyện đó, ít nhiều nàng cũng cảm thấy không chút vui vẻ.
Vào lúc này, Vương thi mở miệng nói ra: "Nguyên nương, chúng ta là người một nhà, rất ít khi ở cùng nhau, con mau đi phân phó người chuẩn bị rượu và thức ăn đi."
Lâm Cảnh Nhàn biết rõ, mẫu thân có lời gì đó muốn nói với phụ thân mình. Nàng lo lắng trùng trùng nhìn thoáng qua Vương thị, lo lắng bà sẽ xúc động mà làm ra loại chuyện không nên làm.
Vẻ mặt Vương thị vui vẻ nhìn Lâm Cảnh Nhàn, trong ánh mắt hàm ý bảo rằng nàng cứ an tâm.
Lâm Cảnh Nhàn suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mẫu thân đã thay đổi rồi, có lẽ cũng không tranh cãi với phụ thân nữa.
Nghĩ vậy, liền quay đầu bước đi.
Ánh mắt Vương thị từ ái nhìn Lâm Cảnh Nhàn, rồi nói với Lâm Tân Mẫn: "Đã qua nhiều năm, Nguyên nương cũng đã lớn đến như thế. Thiếp vốn còn tưởng rằng, nhiều năm qua thiếp không làm trọn chức trách của mẫu thân, hài tử này nhất định sẽ xa lạ với thiếp, không ngờ, nó lại hết mực nương tựa vào thiếp."
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn đã nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên trong chỉ còn lại hai người, Lâm Tân Mẫn và Vương thị.
Nghe thế, ánh mắt Lâm Tân Mẫn cũng nhu hòa lại, hỏi tiếp một câu: "Nếu nàng đã nhớ đến hài tử như thế, đã nhiều năm như vậy, vì sao còn không quay về?"
Vương thị mím môi, vẻ mặt tủi thân nhìn Lâm Tân Mẫn: "Ta vốn tưởng rằng...Tưởng rằng... Chàng sẽ đón ta về."
Từ đó đến giờ, Vương thị chưa từng có cách đối xử như thế. Hơn nữa, cho dù hắn có cho người đến đón nàng về, nàng cũng sẽ không trở về. Lần này không phải bởi vì Lâm Cảnh Nhàn, nàng sẽ không trở về.
Hiện giờ, nàng nói như vậy, đơn giản là muốn để cho Lâm Tân Mẫn cảm thấy đau lòng!
Quả nhiên, Vương thị đã đoán trúng. Lâm Tân Mẫn nghe được nàng nói như vậy, trên mặt có phần hơi mất tự nhiên, hắn ho một tiếng, sau đó hỏi: "Có thật là nàng nghĩ như thế không?"
Vương thị duỗi tay kéo lên chiếc vạt áo, hiện giờ nhìn đến bà cũng mang chút thần thái của người thiếu nữ.
Bà đứng đó không nói một lời, khiến Lâm Tân Mẫn có chút thương cảm.
Ông chìa tay nắm lấy tay của Vương thị, rồi nói: "Chút ít năm qua, đã để nàng phải chịu khổ rồi."
Trong mắt bà đã ngấn lệ, mím môi nói ra: "Năm đó là thiếp không hiểu chuyện, đối với chuyện giữa chàng và Trần muội muội, thiếp không nên quá ghen tức như thế...Về sau, chúng ta đã là người một nhà, sẽ hòa thuận tốt đẹp...Thiếp sẽ không giống như trước nữa."
Lâm Tân Mẫn được Vương thị một lời bảo chứng, cho nên rất là dễ chịu, còn cho rằng Vương thị ở bên ngoài đã chịu khổ nhiều năm như thế, liền nghĩ thông suốt mọi thứ.
Vì vậy, hắn liền nói: "Chắc hẳn Trần thị đã biết nàng trở về, nếu nàng thiếu cái gì, thì hãy đi nói với nàng ấy... Nàng ấy vẫn luôn coi nàng là tỷ tỷ ruột thịt mà đối đãi, hiện giờ, nếu biết được trong lòng nàng đã thông suốt như thế, tất nhiên, trong lòng sẽ cảm thấy vui mừng không thôi."
Ánh mắt nàng chợt lóe qua tia lãnh ý, dựa theo tâm tính ngày xưa của nàng, khẳng địnhsẽ gạt bỏ tay của Lâm Tân Mẫn ra, sau đó sẽ tức giận hỏi lại một câu: "Có phải ngươi đã bị mù rồi không?"
Một Trần di nương tính tình như thế, lại có thể đối đãi với nàng như tỷ tỷ thân sinh sao? Đây quả thực là một câu nói mà nàng nghe rất là nực cười đó!
Có điều, Vương thị biết rõ, nàng vừa mới trở về, trong thời gian ngắn khó mà thay thế vị trí của Trần di nương.Vì dù sao, mười mấy năm qua, Trần di nương cũng đã quản lý rất tốt đó chứ.
Điều mà nàng muốn hiện giờ là, tìm lại một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.
Vương thị cười một cái, rồi nói: "Thiếp tĩnh tu nhiều năm như thế, từ sớm cũng đã bỏ đi tật xấu kia rồi. Tất nhiên, sẽ không đối chọi gay gắt với Trần muội muội nữa, ngày xưa, suy cho cùng, thiếp phải thực sự xin lỗi muội ấy, đã làm cho muội ấy nhận không ít sự ủy khuất."
"Nàng có thể nghĩ như thế, ta thật vui mừng." Trên mặt Lâm Tân Mẫn đã nở nụ cười vui vẻ.
Dạng nam tử như Lâm Tân Mẫn, tất nhiên là có lòng tham không đáy, ngày xưa, tâm tính của Vương thị như thế, hắn đã chán ghét không thôi, nhưng hiện giờ nhìn thấy Vương thị như vậy, hắn rất là thích thú.
Hơn nữa, đừng nói về dung mạo, về phần tài trí, Vương thị cũng đã hơn người! Có nữ tử này bên cạnh mình, tất nhiên hắn rất là nguyện ý.
Còn về phía Trần di nương, hắn tin chắc, tính tình nàng ta nhu hòa thiện lương như thế, khẳng định sẽ không để ý đến chuyện có thêm một nữ nhân bên cạnh hắn.
Hắn hy vọng, bản thân mình có thể hưởng thụ một cuộc sống giàu sang, phú quý.
Nếu đem suy nghĩ trong lòng của Lâm Tân Mẫn để Trần di nương biết rõ, cũng không biết Trần di nương có cảm khái một câu, tự làm bậy thì không thể sống không nữa. Nàng không để ý? Nàng là rất để ý đấy! Chỉ là, để ý cũng phải tự nói với chính mình, chỉ cần mỉm cười để tiếp nhận, ít nhất là bên ngoài không biểu hiện cảm xúc mà thôi.
Bởi vì Trần di nương biết ẩn nhẫn, lại có tâm cơ khó lường, cho nên mới được Lâm Tân Mẫn sủng ái suốt nhiều năm qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT