Lâm Cảnh Nhàn vẫn luôn cảm thấy bản thân nàng dường như đang trải qua một giấc mộng dài.
Trong giấc mộng này, nàng hoài niệm rất nhiều thứ.
Nàng nhớ đến chuyện nàng một mực khăng khăng đòi đi đến Phật đường nơi ở của mẫu thân nàng, rồi lại nhớ đến vị nhị nương quá đỗi dịu dàng, còn có Lâm Cảnh Nguyệt, một muội muội đơn thuần…
Mơ tới bản thân nàng bị hai kẻ mà nàng tín nhiệm nhất cùng nhau phản bội! Rơi vào một kết cục vô cùng thê thảm, cắt tay, móc mắt. Rốt cuộc thì nàng vẫn không thể có được một cái chết yên lành.
Bên trong giấc mộng, nàng ra sức dãy dụa, tiếp theo liền phát ra một tiếng thét vô cùng chói tai.
“Tiểu thư, tiểu thư, người sao vây?” Một dòng âm thanh vang lên, triệt để khiến cho nàng giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng.
“Thái Liên?” Lâm Cảnh Nhàn mở mắt ra, liền nhìn thấy người đứng trước mặt mình, chỉ trong chớp mắt, nàng liền khiếp sợ hô to một tiếng.
Sao lại là Thái Liên! Làm sao lại là Thái Liên a!
Thái Liên không phải đã...Không phải đã chết rồi sao?
Phải a, nàng cũng đã chết rồi, cho nên nàng và Thái Liên mới gặp tại cõi âm ty này, đúng không?
Nghĩ đến đây, khóe môi nàng kéo lên một nụ cười thê lương.
“Tiểu thư, người nằm mơ thấy ma sao?” Thái Liên sốt ruột lo lắng hỏi.
Tiếp theo, Thái Liên liền ở ngay tại chiếc giường của Lâm Cảnh Nhàn vẽ một vòng tròn: “Mộng yểm* (là nằm mơ thấy ma đè), mộng yểm hãy tan đi, hồn này hồn này mau trở về.”
Đây là phương pháp gọi hồn khi gặp mộng yểm.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn mọi thứ bên trong phòng, cách bày trí đồ vật hết sức quen thuộc, Lâm Cảnh Nhàn có chút sững sờ: “Chẳng phải ta đã chết rồi sao? Vì sao ta lại cảm thấy nơi này rất giống với kiếp trước?”
Thái Liên xì một tiếng, nở nụ cười khúc khích: “Tiểu thư! Người vẫn còn nằm mộng sao, cái gì mà chết với không chết, nhiều điềm xấu đó!”
Vừa đúng lúc đó, Lục Hà từ bên ngoài chạy vào, mở miệng nói: “Tiểu thư, phu nhân và nhị tiểu thư đến.”
Tiếng nói của Lục Hà vừa buông xuống, liền có một trận âm thanh của ngọc bội đeo ở đai áo va chạm vào nhau mà truyền đến, Lâm Cảnh Nhàn nhìn về vị trí hướng cửa, đã nhìn thấy có hai người đang đi đến.
Dẫn đầu, là một người phụ nhân tuổi còn rất trẻ, tầm khoảng ba mươi tuổi, cả người mặc y phục màu đỏ thẫm, kiểu tóc trên đầu cài theo rất nhiều ngọc châu, hào hoa phú quý mà ung dung, dung mạo lại hiền lành và ôn hòa, lúc này đây đang rất hiền từ mà nhìn nàng.
Còn người đang nối gót theo vào…
Là một thiếu nữ thanh mảnh, duyên dáng yêu kiều, trên người là bộ y phục màu vàng nhạt, một đôi mắt trong suốt như nước hồ thu thông thường, đây là…đây là Lâm Cảnh Nguyệt rồi!
Lâm Cảnh Nhàn trợn tròn hai mắt nhìn Lâm Cảnh Nguyệt ở trước mặt, bên trong ánh mắt mang theo nỗi oán hận nồng đậm! Người này dĩ nhiên chính là Lâm Cảnh Nguyệt rồi!
“Nguyên Nương, con có chỗ nào không thoải mái ư? Vì sao đến giờ này vẫn còn chưa chịu thức dậy?” Nguyên Nương là nhũ danh của nàng, Trần thị Lâm phu nhân nhìn Lâm Cảnh Cảnh Nhàn, quan tâm thăm hỏi.
Lâm Cảnh Nhàn chưa hề nói gì, vào giờ phút này trong lòng nàng có chút hỗn loạn, đầu tiên, nàng xác định bản thân nàng vẫn chưa chết, nhưng mà trong giấc mộng, nàng đã trông thấy những thứ kia, nó cũng không phải là không tồn tại, đó là...Đó là kiếp trước của nàng!
Hình như nàng đã được sống lại, trở về đối mặt thêm một lần nữa!
Nhưng mà vào lúc này đây, Lâm Cảnh Nhàn cũng không hề cảm thấy mừng rỡ hay là ngạc nhiên gì cả, Lâm Cảnh Nguyệt đang ở ngay trước mắt, nàng hận mình không thể xông thẳng lên, trực tiếp lấy đi cái mạng nhỏ của Lâm Cảnh Nguyệt!
“Tỷ tỷ, tỷ đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ta, ta sợ…” Lâm Cảnh Nguyệt co rúm người lại, oan uất nhìn Lâm Cảnh Nhàn.
Trần thị thở dài một tiếng, hướng về Lâm Cảnh Nhàn mà nói: “Nguyên Nương, ta biết, ta biết con thích Trình Tri Hiểu, mà Nhị nương lại bảo con nhường lại Tri Hiểu cho đứa muội muội này, trong lòng con nhất định sẽ không mấy dễ chịu, cho nên oán hận lên người muội muội con, cũng là lẽ thường.”
Nghe thấy Trần Thị nói như thế, một chút ký ức liền từ từ quay trở về.
Phải rồi, ở kiếp trước, vào thời điểm này, cũng xảy ra một chuyện như thế, thuở nhỏ Trình Tri Hiểu và nàng đã có chỉ phúc vi thân*(Hai bên cha mẹ, mang thai nhi trong bụng kết làm vợ chồng). Sau khi Trình Tri Hiểu khảo thi đậu thành phó bảng*(Học vị ở dưới Tiến sĩ, trên Cử nhân. Người đi dự thi Hội mà không đủ điểm đỗ tiến sĩ, được lấy đỗ thêm để khuyến khích, tên ghi vào một bảng phụ, nên gọi là Phó bảng.), liền đến cầu hôn.
Đúng lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt liền có ý gả cho Trình Tri Hiểu.
Bằng mọi cách Trần thị cũng chu toàn, thiếu chút nữa chuyện này đã thành công rồi.
Chuyện này cuối cùng vì sao lại không thành? Là vì mẫu thân nàng cho người mang của hồi môn đến! Trọn bộ hồi môn là mười tám món, trong mỗi món đều là vật phẩm đẳng cấp! Mà nàng đã được ấn định phải gả cho Trình Tri Hiểu, còn Trình Tri Hiểu thì nhất định phải cưới được nàng.
Cửa hôn sự này mới được hoàn thành.
Trước kia, nàng còn cho rằng Trình Tri Hiểu là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại một chút, Trình Tri Hiểu nhất mực phải lấy được nàng, chính xác là vì của hồi môn này rồi? Bằng không, trước lúc nàng chết, hắn cũng sẽ không ép hỏi tung tích của ngân bạc.
“Tỷ tỷ, ta van cầu tỷ, ta thật rất thích Trình đại ca, tỷ nhường hắn cho ta đi, hiện giờ hắn cứ nhất định phải cưới tỷ… Chỉ cần tỷ đi nói với hắn, tỷ không muốn gả cho hắn là được rồi!” Lâm Cảnh Nguyệt nghẹn ngào nói.
Lâm Cảnh Nhàn nghe thế, mở miệng hỏi: “Chẳng phải muội muội đã được hứa gả cho Trình nhị công tử rồi sao?”
“Tỷ tỷ, hiện giờ người bên ngoài cũng chỉ biết Trình gia tới cầu hôn, đến lúc đó, ta gả cho Trình đại ca, tỷ gả cho Trình nhị công tử, sẽ không một ai nói gì cả đâu!” Lâm Cảnh Nguyệt có chút căng thẳng nói ra.
Chuyện này chính xác là khó, nhưng không phải khó cho việc Lâm Cảnh Nhàn gả cho Trình Tri Hiểu, mà là bảo Lâm Cảnh Nhàn gả cho Trình nhị công tử!
Toàn bộ Lâm phủ, ai mà không biết Trình nhị công tử là một người hít vào thì nhiều thở ra thì ít, là một kẻ đang mắc bệnh lao chỉ nằm chờ chết!
Vào lúc này, Lâm Cảnh Nhàn đã hiểu rõ được chút ít, nàng khẽ thở dài một tiếng, chính nàng cũng đâu muốn gả cho Trình Tri Hiểu, thôi thì cứ gả cho Trình nhị công tử vậy.
Nếu nàng kiên quyết hạ mình, ai cũng không gả, thì đến lúc đó không phải là không có khả năng hủy hôn, mà là về sau thì sẽ thế nào đây?
Nghĩ đến kiếp trước của nàng gặp phải cảnh ngộ như thế, trong lòng Lâm Cảnh Nhàn lại dâng lên một mảnh đau đớn, một phu quân chung giường chung gối, ai mà ngờ lại có thể làm ra loại chuyện tuyệt tình đến như vậy, nàng làm sao còn có thể tin tưởng vào vị phu quân tương lai của mình được nữa?
Trình nhị công tử cũng tốt...
Hắn sẽ mau chóng chết thôi, và nàng biết được một điều, hắn cũng không thể cùng muội muội của nàng tới đây gây thêm đau khổ cho nàng nữa.
Làm một quả phụ cũng tốt, so với kiếp trước của nàng, chung quy cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
Âm thanh của Lâm Cảnh Nhàn có chút mệt mỏi, một chữ “được” buông xuống rất nhẹ nhàng và thoải mái, nhưng lại vô cùng rõ ràng rành mạch rơi vào trong tai của Trần thị và Lâm Cảnh Nguyệt.
Lâm Cảnh Nguyệt vốn đang chuẩn bị một đống lời để nói, muốn thỉnh cầu Lâm Cảnh Nhàn, hi vọng trong lúc Lâm Cảnh Nhàn mềm lòng, thì có thể thuận theo nước cờ của nàng, những lời này chưa kịp nói ra, không thể nào ngờ, Lâm Cảnh Nhàn đã chịu đồng ý tán thành rồi!
Lâm Cảnh Nguyệt và Trần thị đưa mắt nhìn nhau, hình như bọn họ chưa từng nghĩ đến Lâm Cảnh Nhàn lại dễ dàng nói chuyện đến như thế.
“Tỷ tỷ…tỷ vừa mới nói gì, ta nghe chưa rõ.”Lâm Cảnh Nguyệt cẩn thận, không dám có chút sơ sẩy hỏi lại, e sợ Lâm Cảnh Nhàn đổi ý.
“Ta nói ta sẽ gả cho Trình nhị công tử, còn muội sẽ gả cho Trình Tri Hiểu, chẳng qua chỉ là, ta có vài điều kiện.” Lâm Cảnh Nhàn mở miệng nói ra.
Chuyện này đặt ở ngoài sáng là nàng phải chịu khổ rồi, nếu nàng ưng thuận quá quyết đoán, có lẽ Lâm Cảnh Nguyệt rất có thể sẽ càng suy nghĩ nhiều hơn! Hơn nữa...nàng cần phải vì bản thân mình mà nắm chút lợi tức chứ.
Trần thị giật mình, hỏi ra: “Điều kiện của con là gì?”
Lâm Cảnh Nhàn lại nói, “Đồ cưới hồi môn của ta là do mẫu thân ta chuẩn bị, nhưng mà ta vẫn còn cảm thấy chưa đủ, hi vọng quý phủ có thể cho ta một lồng hồi môn giống với Nguyệt nhi y đúc, còn về phần đồ cưới mà mẫu thân cho ta, thì xem như là tài sản riêng của ta.”
“Chuyện này...” Trần thị có chút khó xử, phần đồ cưới này cũng không phải là số lượng nhỏ có thể lo liệu được.
“Không đồng ý thì thôi vậy, ta mệt rồi, nhị nương và nhị muội mau trở về đi.” Lâm Cảnh Nhàn nhàn nhạt nói ra.
Lâm Cảnh Nguyệt liền vội giành nói trước: “Nương, người mau đáp ứng đi, Trình đại ca hiện giờ đã là…”
Trong lời của Lâm Cảnh Nguyệt cũng chưa nói hết ý, nhưng đã nhắc nhở Trần thị rằng, chẳng qua cũng chỉ là một lồng đồ cưới thôi, sau này Trình Tri Hiểu phải nhờ vào chức quan này mà tiến thân thêm, đến lúc đó, những thứ tốt hơn làm quái gì mà không có hả! Chuyện này chẳng qua là một cuộc mua bán có lời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT