Dương Sóc cứng người, hỏi: “Anh, anh nói thật với em đi, Trần Mặc đâu?”

Dương Minh lấy một đoạn giấy vệ sinh quấn lên vết thương: “Trần Mặc? Anh, anh làm sao biết…”

“Anh…” Dương Sóc bình tĩnh nhìn Dương Minh, nhìn một lát rồi mới định vén chăn lên xuống giường.

“Em làm gì đấy hả?” Dương Minh vội vàng cản lại, đoạn giấy dính vết máu rơi lả tả, vết thương lại tiếp tục chảy máu, từng giọt rơi lên chiếc chăn trắng tinh.

Dương Sóc bị Dương Minh ấn lại giường, cơ thể còn chưa khôi phục đã cố sức gắng gượng, giờ thở hổn hà hổn hển túm cổ áo Dương Minh: “Trần Mặc đâu?”

Dương Minh cắn răng: “Ở, ở nhà…”

“Anh! Anh còn gạt em!” Dương Sóc tức giận đến mức mắt đỏ ngầu: “Trần Mặc đâu?”

Dương Minh đứng phắt dậy, bực mình đảo quanh phòng: “Trần Mặc đâu, Trần Mặc đâu, sao em không hỏi mẹ ở đâu? Anh nói cho em biết, mẹ không đồng ý chuyện hai đứa, hai đứa vốn đã không thể ở bên nhau!”

Dương Sóc môi run lập bập: “Trần Mặc… bị mẹ làm gì rồi?”

“Không làm gì cả.” Dương Minh ngồi phịch trở lại ghế, lại cầm một đoạn giấy vệ sinh khác quấn lấy tay: “Trần mặc đi rồi, về nhà rồi.”

“Không thể nào!” Dương Sóc run giọng: “Cậu ấy không thể nào lại về nhà!”

“Sao lại không thể? Đó là nhà cậu ta, tại sao cậu ta không thể về?” Dương Minh cũng bực, một bên là mẹ anh, một bên là em trai anh, anh phải làm sao.

Dương Sóc co người nằm trên giường, hai tay bưng mặt: “Cậu ấy sao có thể đi được… bởi vì… cậu ấy bỏ nhà ra đi mà… Nhà cậu ấy không tiếp nhận cậu ấy… Trần Mặc, Trần Mặc…”

Nghe giọng nói có lẫn tiếng nức nở của em trai mình, Dương Minh ngây ngẩn cả người.

Bên ngoài, là các bác sĩ đi lại thăm bệnh nhân.

Bên trong, là Dương Sóc đau khổ thì thào.

Dương Minh nhìn mảnh giấy bị nhiễm đỏ máu, im lặng không nói gì.

Qua hơn nửa ngày: “Có lẽ, cậu ta thực sự đã về nhà rồi… Dù sao, dù sao đó là của cậu ta mà, phải không? Cậu ta đúng là đã đi rồi… Anh đã đưa người ra trạm xe lửa.”

Dương Sóc vẫn không nhúc nhích.

Dương Minh liếm vết thương của mình, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng: “Cùng lắm thì, cùng lắm thì em lại tìm cậu ta về, chờ em khỏe rồi…”

“Em không biết…” Dương Sóc rầu rĩ than.

“Cái gì?” Dương Minh không nghe rõ ràng.

“Em không biết… Không biết nhà cậu ấy ở đâu… Em cho rằng, em có thể che chở cậu ấy, để cậu ấy mãi bên em, em tưởng là em có thể… Thế mà cậu ấy đi… Trần Mặc, em không biết nhà cậu ấy ở đâu, Trần Mặc…”

Dương Minh họng khô khốc, chỉ cúi đầu, không biết nên khuyên giải an ủi Dương Sóc ra sao.

Mẹ Dương đến quán cơm gần đó, bảo đầu bếp hầm một nồi cháo cá bằng nồi đất, rồi mang cả nồi đất về bệnh viện, vừa vào phòng bệnh đã thấy hoảng sợ.

Chỉ thấy trên chiếc chăn, trên mặt đất là mấy vết máu, còn có mấy đoạn giấy nhiễm máu đó, bà rùng cả mình, thiếu chút thì quăng cả nồi đất: “Thằng hai thằng hai… con sao rồi?”

Dương Sóc dùng chăn cuộn chặt mình, không nói lời nào.

“Vậy là sao?” Mẹ Dương đẩy thằng cả đang đờ ra bên cạnh: “Thằng hai làm sao thế? Sao lại có nhiều máu như vầy? Ấy, tay còn làm sao thế? Mau đưa mẹ xem… Thằng nhỏ này, tay bị thương sao không kêu bác sĩ chứ?”

“Không sao ạ.” Dương Minh dùng tay không bị thương lau mặt: “Con đi bôi thuốc, mẹ nghỉ một lát đi.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Bác sĩ bôi chút thuốc giảm đau rồi dán mảnh băng gạc lên. Dương Minh cầm điếu thuốc tựa bên cửa sổ ngoài cùng của hành lang bệnh viện. Anh không dám quay lại, không dám nhìn khuôn mặt đau lòng của mẹ, cũng không dám nhìn khuôn mặt khổ sở của em trai.

Đây là chuyện gì chứ!! Dương Minh ngậm thuốc, nhìn mảnh sân bên ngoài.

Bởi vì trời mưa, bình thường mảnh sân xinh đẹp có rất nhiều bệnh nhân đi tản bộ, nhưng giờ trở nên im ắng. Dương Minh dụi thuốc, ném tàn vào chiếc thùng rác bên cạnh, vẫn phải quay lại thôi, nhưng anh liếc mắt thấy trong sân viện có một tán ô to màu đen, dưới tán ô che hai người con người đang cười toe toét.

Ai mà lạ vậy, trời mưa thế này mà còn chạy đến bệnh viện chơi trò lãng mạn? Dương Minh nhìn thêm mấy lần.

Không biết là ai trượt tay, chiếc ô đen bất chợt rơi xuống đất, lăn mấy vòng trên nền đất trơn ướt. Dương Minh kinh ngạc phát hiện, dưới tán ô thế mà là hai người đàn ông. Trong đó một người bị thương chân, chống nạng, người khác vui vẻ cười chạy đi nhặt ô lại, ha ha cười chạy lại, nhào vào lòng người chống nạng, sau đó che chiếc ô lên đầu.

Cây dù chặn nửa trên hai người nọ, nhưng Dương Minh chỉ cần nhìn phần dưới dán sát lại là cũng biết sơ sơ bọn họ đang làm gì rồi.

Chiếc ô đen lảo đảo đi xa dần, trong bầu không khí yên tĩnh truyền đến đoạn đối thoại:

“Bảo bối, em đừng đùa mà…” Thở dài bất đắc dĩ.

“Hí hí, Tô Vu anh què rồi, ai ya ya, sau này có thể ‘làm’ chứ?” Giọng điệu có hơi hả hê.

“Anh chỉ là sơ suất bị bỏng thôi mà, em đừng có nói nghiêm trọng thế chứ.” Tiếng cười cưng chiều.

“Anh yên tâm, dù anh què rồi, em cũng không ghét bỏ anh.” Hứa hẹn nghiêm túc.

“Em à, cái đứa ngốc này.” Chiếc ô lắc lư kịch liệt: “Mau trở về thôi, ngoài trời lạnh lắm…”

“Được… được rồi, mùng một tháng năm anh có về nhà không?”

“Sao không quay về chứ, mẹ anh nhớ em lắm.”

“Em muốn ăn một nồi sủi cảo nhân thịt dê!”

“Được, em muốn ăn gì thì ăn cái đó…”

Tiếng nói dần dần không nghe được nữa, Dương Minh nhìn nơi chiếc ô khuất bóng, nghĩ tới hai người dưới tán ô và em trai mình, vẫn là lắc đầu.

Trông cái tính của mẹ anh, nếu khiến bà gật đầu đồng ý, ắt chẳng phải chuyện dễ dàng gì, aizzzzzz….

Dương Sóc, anh không biết nên giúp em sao nữa.

Dương Minh trở lại phòng bệnh, thấy mẹ anh đang ngồi trên ghế, mặt hầm hầm tức giận, nồi cháo trên bàn đang mở vung, cháo bên trong vẫn chưa hề nhúc nhích. Trong lòng anh biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, vì thế anh đứng ở một bên im lặng.

Mẹ Dương thấy thằng con lớn quay lại, hừ một tiếng, Dương Minh chỉ coi như không nghe thấy gì.

“Mẹ vẫn nói câu kia,” Mẹ Dương trừng mắt nhìn cuộn chăn trên giường: “Anh muốn để nó vào cửa, được thôi. Chờ mẹ chết rồi, anh muốn thế nào thì sẽ thế ấy, nhưng bây giờ mẹ anh còn sống, mẹ không cho phép hai đứa dính vào nhau! Mẹ cho anh đi bộ đội làm cảnh sát, không phải để anh làm loạn, anh hiểu rõ rồi chứ.” Nói xong, lại thở phì phò nhìn Dương Minh: “Con anh, mau chóng kết hôn đi, con gái nhà người ta không tệ đâu, anh đừng có dây dưa nữa kẻo nó chạy mất… Còn nữa, tìm cho em trai anh một đứa tốt vào, để nó cũng nghĩ lại đi. Được rồi, anh có thể đi làm chuyện của anh đi, chỗ này có mẹ là đủ rồi.”

Dương Minh nhìn mẹ rồi lại nhìn Dương Sóc, mím chặt môi, xoay người đi.

Cơ thể Dương Sóc dần khôi phục, anh lại về cương vị công tác.

Một đám đồng nghiệp hè nhau tổ chức một bữa tiệc mừng ca anh hùng trở về, Dương Sóc đối mặt với đám đồng nghiệp ồn ào, cũng chỉ với nét cười nhàn nhạt.

Dương Sóc thay đổi.

Chỉ cần là người, ai cũng biết Dương Sóc thay đổi, trước đây ngày nào cũng là một cảnh sát Dương nói cười tươi rói, giờ đã trở thành một người phiền muộn, hơn nữa cứ vội vàng sắp xếp công việc nọ công việc kia cho bản thân, cơ hồ không có khắc nào là nhàn rỗi, hận không thể ở lại đơn vị, ngay cả nhà cũng không về.

Tần Việt nhìn Dương Sóc dần trở nên gầy gò, biết anh không muốn về nhà, là bởi vì… trong nhà đã không còn ai chờ anh.

Đúng vậy, trong nhà đã không còn ai chờ anh về nữa, anh còn về nhà làm chi?

Dương Sóc không muốn trở lại, trong căn nhà ấy, đã không còn dấu vết gì của Trần Mặc… Cậu đi quyết tuyệt quá, cả căn nhà trống trơn, giường như cậu chưa từng tới. Anh đã từng lộn tung căn nhà lên, nhưng, ngoại trừ chiếc chăn, ra giường, gối đệm tỏa hương thơm nhàn nhạt nói cho anh biết chúng vừa được Trần Mặc giặt giũ ra thì không còn thứ gì khác.

Chiếc giường đôi anh đã từng ngủ mình bao đêm, ấy vậy mà giờ nằm đó, lại trống trải không gì sánh được. Anh đã quen ngủ bên trái, bên phải vĩnh viễn trống không, chỗ ấy… Chắc là còn có người.

Tất cả những người biết chuyện đều im lặng, bởi bọn họ không biết phải nói gì. Dù ngay cả Hạ Khải Minh bình thường thích ngọt ngào nũng nịu cũng giảm bớt đi nhiều, không động tay động chân với Qúy Hoằng Hòa ở những nơi Dương Sóc qua lại nữa, sợ kích thích anh mất.

Dương Sóc nghĩ, bản thân anh bây giờ hình như đang ở bên trong một chiếc giếng to và sâu hun hút, bốn vách tường trơn trượt không bò lên được, dưới giếng vừa đen vừa lạnh, không có ai cả.

Từ khi Dương Sóc xuất viện, mẹ Dương bắt đầu lôi kéo anh đi khắp nơi coi mặt. Dương Sóc cũng rất nghe lời, chỉ cần gọi là anh sẽ tới, tới rồi thì nói được, dù đối phương có ra điều kiện gì, anh cũng chỉ đáp lại một câu: “Mẹ thấy được là ổn rồi, con không có gì để nói cả.”

Mẹ Dương tức vô cùng.

Hôm nay, mẹ Dương lại mang theo Dương Sóc đi coi mắt tiếp, đối phương là một người thuộc thành phần tri thức, tiền lương cao, mặt mũi cũng xinh xắn, trông khá dịu dàng.

Dương Sóc ngồi đối mặt cô ta, mẹ Dương ngồi bên cạnh, nói chuyện phiếm với người giới thiệu.

Cô gái cười khá là ngọt ngào: “Nghe bác Dương nói anh làm cảnh sát?”

Dương Sóc: “Ừ.”

“Làm cảnh sát tốt lắm, em từ nhỏ cũng rất ngưỡng mộ chú cảnh sát.” Cô gái dần đi vào trọng tâm câu chuyện.

“Ừ.”

Cô gái có hơi xấu hổ: “Vậy, khi làm cảnh sát, có phải rất nguy hiểm hay không?”

Dương Sóc nhìn cô một lát: “Ừ, không cẩn thận là toi mạng ngay.”

Mẹ Dương và người giới thiệu sắc mặt đều thay đổi.

Cô gái cũng ngây ngẩn cả người, không biết nên tiếp tục nói sao nữa, đành phải cười trừ.

Lần coi mắt này không đến năm phút đã thất bại.

Mẹ Dương cười nhạt: “Anh đừng tưởng nửa chết nửa sống đi theo mẹ ăn cơm nói chuyện là xong, nói cho anh biết, không có dễ vậy đâu! Anh nói gì cũng được, mẹ đều có thể sắp xếp ổn thỏa!”

Dương Sóc ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Hôm nay Tần Việt tan làm, về đến nhà lại thấy Diêu Dương nhét đồ đạc vào va ly hành lý, anh hiếu kỳ hỏi: “Em làm gì đấy?”

Diêu Dương nhìn anh một lát, lại cúi đầu dọn dẹp: “Em nghĩ, bây giờ em đã thi xong rồi, vậy không cần thiết phải ở đây nữa, cho nên em muốn về trường ở.”

Tần Việt sửng sốt, cho rằng anh nghe lầm: “Cái gì? Em muốn đi?”

“Đúng vậy, quay về trường, ở đó vẫn còn giường cho em mà.” Diêu Dương nhét hết quần áo vào va ly: “Làm phiền anh mãi cũng ngại.”

Tần Việt cau mày: “Không sao, anh quen rồi…”

Diêu Dương ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười: “Vậy cũng không được, em thích anh, anh không thích em, dù sao em ở đây cũng không phải lắm đúng không?”

Tần Việt bực dọc gãi đầu, chuyện Dương Sóc đã đủ khiến anh phiền lòng, tới đúng thời điểm này Diêu Dương lại làm ầm ĩ với anh, thật là: “Em suy nghĩ nhiều rồi, hơn nữa, quay lại trường cũng không tiện…”

“Sao lại thế, trong trường mới tiện chứ.” Diêu Dương tiếp tục nhét đồ vào va li: “Biết đâu, về trường rồi, em có thể tìm một người thích em nữa…” Cậu ngừng tay, lại ngẩng đầu nhìn Tần Việt: “Em vừa nghĩ tới Trần Mặc, thì thấy… Sau này em tuyệt đối không thể giống anh ấy, Trần Mặc đi rồi, đi tới một nơi chẳng ai biết, không điện thoại, không địa chỉ, không biết có mang tiền không nữa… Tần Việt, em chỉ muốn tìm một người yêu em, bởi vì em cảm thấy, chỉ có em yêu thôi thì không đủ.”

Tần Việt nghẹn lời.

Dọn xong va li rồi, Diêu Dương kéo tay cầm ra muốn lôi đi, Tần Việt đưa tay ngăn lại.

Diêu Dương bình tĩnh nhìn anh.

Tần Việt do dự một chút: “Ngày mai hẵng đi, anh đưa em đi…”

Diêu Dương cười nhàn ra tiếng: “Không cần, em gọi xe là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play