Dương Sóc bị mẹ Dương áp giải đi coi mắt, vừa khéo là nhà hàng chỗ Trần Mặc làm việc, thế nhưng những cô gái ngồi đối diện liên tiếp đổi, khiến cho toàn bộ nhân viên nhà hàng đều biết anh cả.
“Xin hỏi anh Dương làm gì?”
“Cảnh sát?”
“Ờ? Vậy chắc mệt lắm ha?”
“Ừ, bất cẩn cái là thăng.”
Phì…
Mẹ Dương chẳng tức nổi, cấu véo cánh tay và thắt lưng Dương Sóc một cái tím bầm: “Mẹ cho mình thăng này, mẹ cho mày thăng này, mẹ đánh cho mày thăng luôn đây!”
Dương Sóc né tránh: “Ôi, mẹ yêu quý, chuyện của con mẹ đừng quan tâm nữa, chuyện gì tới sẽ tới, cái không tới có cầu cũng không được mà.”
“Cầu không được hả? Hả?” Mẹ Dương méo xệch mồm: “Mày kiếm được thằng đàn ông cơ mà, kiếm phụ nữ có khó gì hả? Còn cầu không được ư? Đó là một thằng con trai, mày ngủ thế nào với nó, cũng không sinh ra được!”
Dương Sóc đau đầu ghê gớm, mẹ Dương đã quyết tâm muốn chia cách hai người, nhưng lại không dám kịch liệt quá, cho nên chỉ có thể tiến hành dần dần. Nhưng mà thằng này không chịu thúc tiến, dù nói sao cũng không được, có giới thiệu cho mấy cô gái tốt thì đều bị nói là một mai người ta sẽ chết, thế là chạy sạch… Dù là ai cũng không muốn chờ đợi một ngày nào đó làm quả phụ.
Bên này không xuôi, chỉ có thể đổi bên khác ra tay.
Mẹ Dương buộc Dương Minh tra xét số điện thoại chỗ Trần Mặc làm ra, sau đó cố ý chọn một ngày trời trong nắng ấm, hẹn Trần Mặc ra ngoài vào lúc cậu được nghỉ.
Vừa nhận được điện thoại, Trần Mặc đã hiểu ra chuyện, cậu không biết mình nên thấp thỏm bất an hay là yên lặng tiếp nhận.
Mẹ Dương áp dụng chiêu dịu dàng nhẹ nhàng, đầu tiên ân cần hỏi han Trần Mặc, mãi sau mới lấy khăn tay ra lau nước mắt, nói bà nuôi Dương Sóc lớn cũng không dễ dàng, chỉ mong đến già rồi, ôm cháu, hưởng thụ niềm vui lúc xế chiều…
Từ đầu tới cuối, không hề có một câu nào nói Trần Mặc không tốt, cũng không nói gì đến phản đối, nhưng Trần Mặc biết, nói như vậy hiệu quả còn lớn hơn nữa.
Dương Sóc hoàn toàn chẳng hay biết gì về chuyện mẹ anh đi tìm Trần Mặc, vừa về đến nhà đã ôm Trần Mặc thân thiết một hồi, sau đó mới hỉ hả chạy đi làm cơm. Trần Mặc nhìn Dương Sóc, nghe Dương Sóc mà lòng đau như cắt.
Màn đêm buông xuống, Trần Mặc đòi hỏi hoàn toàn khác với vẻ ngượng ngùng và bảo thủ của ngày thường. Cậu lớn mật làm càn quấn lấy Dương Sóc, làm Dương Sóc sung sướng mà vẫn sờ sợ.
Hôn nhau, môi lưỡi bện chặt, trằn trọc liếm mút.
Vuốt ve, ôm nhau chặt chẽ, da thịt hòa tan.
Làm tình, là một chuyện tốt đẹp, bởi vì thăm dò và tiếp nhận, sẽ làm trái tim hai người gần nhau hơn.
Ngón tay Dương Sóc xẹt qua bờ vai, thắt lưng và bờ mông Trần Mặc, đầu lưỡi Trần Mặc nhẹ nhàng lướt qua trước ngực anh, thậm chí ngậm lấy nơi làm kẻ khác vô cùng xấu hổ.
Khi giọt mồ hôi của hai người lặng lẽ rơi, hô hấp cũng đều dần lại, mùi hormone vương vấn trong không gian.
Dương Sóc ôm chặt Trần Mặc: “Dù sao đi nữa, anh cũng muốn bên em… Dù sao đi nữa!”
Trần Mặc thầm rơi lệ, khuôn mặt lại mỉm cười: “Ngủ đi, chuyện tương lai về sau hẵng nói.”
“Em không tin anh?” Dương Sóc không vui với giọng nói của Trần Mặc: “Em không tin anh có thể bảo vệ cho em?”
Trần Mặc vùi đầu vào hõm vai Dương Sóc: “Không, em không tin anh thì còn tin được ai?”
Bảo vệ? Chuyện không hợp lẽ thường nên bảo vệ thế nào? Phải trả giá làm sao? Trần Mặc biết, thế nhưng lại không muốn biết. Cậu tự nói với mình, qua mấy ngày nữa, qua mấy ngày nữa… Đợi Dương Sóc tìm được cô gái tốt một chút, chờ thời tiết ấm áp hơn…
Rồi sau đó, cậu sẽ ra đi.
+++
Gần đây đội cảnh sát chống buôn lậu của Bắc Kinh đã phá được một đường dây buôn bán băng đĩa lậu.
Thành tích của đội đã làm các thành viên hăng hái mấy hôm liền. Mấy tháng giăng lưới sắp đặt, tuy rằng để sổng mất mấy con cá nhỏ, nhưng tên thủ lĩnh bị bắt về quy án hết.
Chuyện này được đưa tin trên truyền hình và mạng mấy ngày liền, những cuộc phỏng vấn to nhỏ cũng ùa đến. Tần Việt không muốn gặp phải loại chuyện này, hễ đụng mặt là lập tức lảng tránh, người bị tóm đi phỏng vấn cơ bản đều là lão Bạch Bạch Tri Tiên. Nhưng đúng dịp này Bạch đội bị cảm nặng, ngày nào cũng nước mũi nước mắt sụt sịt, uống những viên thuốc rõ là to, nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm, cái mũi cũng sắp bị nhét đầy khăn giấy. Đành phải chịu thôi, không thể làm gì khác hơn là bảo Dương Sóc thay chân, theo đội cảnh sát chống buôn lậu của Hồ đội, ngày nào cũng tới cục họp, thi thoảng còn có thể xuất hiện trên TV.
Dương Sóc bị dày vò khổ sở, ngày nào cũng phải bận đến tối đêm mới về nhà, về đến nhà là bắt đầu kể khổ luôn miệng, anh hoàn toàn không có loại năng lực ứng phó với ký giả, chỉ biết trả lời nghiêm túc câu hỏi, hoặc là mỉm cười với màn ảnh.
Mỗi ngày Trần Mặc đều hầm một nồi canh chờ anh về, thấy anh sắc mặt uể oải, cậu vô cùng yêu thương, hận không thể mệt thay anh.
Vài ngày sau, Dương Sóc đã thành danh nhân của tiểu khu, ai thấy anh cũng lên tiếng chào hỏi: “Ấy, cảnh sát Dương! Khổ ngài rồi ha.”
Dương Sóc gượng cười: “Không có gì khổ hết, là việc nên làm… Ha ha…”
Vất vả lắm mới chờ đến ngày chuyện này êm êm, lão Bạch cũng khỏi cảm mạo rồi, Dương Sóc mới rốt cục cảm thấy ánh nắng tươi đẹp cỡ nào, không khí tươi mát ra sao.
Hôm nay Dương Sóc thay ca, nằm ngủ trên giường cả một ngày. Từ khi có Trần Mặc, anh liền bỏ cả thói quen tập thể dục buổi sáng, sáng nào cũng chỉ muốn nằm thêm, như vậy là có thêm thời gian nằm với Trần Mặc, kết quả làm Trần Mặc cười mãi.
Một giấc ngủ thẳng đến khi trời sáng hẳn, mặt trời đã chiếu khắp mọi nơi, Dương Sóc mới ngáp dài đứng lên, đi rửa mặt trong trạng thái còn ngái ngủ. Tiếng bụng đói sôi ùng ục vang lên, bên trong tủ lạnh còn đồ ăn thừa, nhưng anh lười hâm nóng lại, thế là mặc quần áo rồi chạy xuống dưới nhà, đi thẳng vào quán lão Kiều.
Từ khi Cảnh Thập thu phục được Tôn ác nhân (=))), sắc mặt Khương Nham cũng ngày càng tốt hơn, dù cho Tôn Lợi Thanh vào quán ăn cơm, hắn cũng không còn sợ nữa. Đặc biệt là khi gặp người quen, hắn cũng sẽ cười tươi chào hỏi, chẳng hạn như là Dương Sóc.
“Cảnh sát Dương, tới rồi à…” Khương Nham cười không lộ răng.
Dương Sóc hắc tuyến: “Tôi xin cậu đấy, đừng trêu tôi nữa được không?”
Khương Nham nhẹ nhàng ho một tiếng: “Tôi không có mà, cảnh sát Dương…”
“Rồi rồi, cậu bỏ cái chữ cảnh sát được không? Bây giờ tôi nghe tới hai chữ này là thấy chóng mặt rồi.” Dương Sóc đen cả mặt, chui vào một góc (vẽ vòng tròn): “Cho tôi một cơm với một món ăn đi kèm nhé, tôi chết đói rồi đây.”
“Làm sao thế? Trần Mặc không nấu cơm cho anh à?” Khương Nham dựa theo khẩu vị ngày thường của Dương Sóc, lấy cho anh một đĩa thịt kho đậu, còn thêm cả một bát canh trứng nấu cà chua.
“Hôm nay Trần Mặc không được nghỉ.” Dương Sóc thở dài, hai người không thể cùng nghỉ với nhau, đúng là buồn ghê mà.
Đồ ăn được bưng lên, Dương Sóc liền gạt từng miếng cơm vào miệng, đánh bay xong hai bát cơm tẻ thì anh mới thoải mái: “Ôi ya, chết đói mất thôi.”
“Có đến mức ấy không?” Khương Nham cười nhìn anh, cười đến mức khiến Dương Sóc sờ sợ: “Buổi tối mệt quá à?”
Dương Sóc run cả người: “Cậu được đấy, học được cách trêu người khác rồi.”
Khương Nham mặt đỏ lên: “Nào có? Tôi thấy cậu là người *** thấy *** thôi.” Nói xong thì không còn để ý tới anh ta nữa.
Dương Sóc nói: “Ầy, nhánh gừng ơi nhánh gừng (1), tên anh họ kia của cậu dạo này sao rồi? Có còn tới làm phiền cậu không?”
(1) Khương = gừng, Dương Sóc gọi nhánh gừng hàm ý trêu đùa
Khương Nham cười cười: “Tốt lắm, gần đây hắn ở bên Cảnh Thập, cũng ít tới đây, hơn nữa dù có tới cũng là tới ăn cơm cùng Cảnh Thập, bình thường chẳng nói mấy câu.”
“Vậy thì được.” Dương Sóc hớp một ngụm canh lớn: “Người ác tự có người ác khác trị, tên anh họ xấu xa kia của cậu cũng chỉ có Cảnh Thập mới khống chế được. Nhưng tôi cũng không hiểu được, vì sao Cảnh Thập lại coi trọng anh họ cậu.” Khẩu vị của đẹp trai cũng lạ thiệt.
Hai người đang trò chuyện câu được câu không thì bỗng tiếng chuông di động của Dương Sóc vang lên.
Gần đây Dương Sóc rất kỵ tiếng chuông di động, thông thường không phải trong sở gọi thì sẽ là mẹ anh gọi, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Anh lấy di động ra, quả nhiên là trong sở gọi, thiệt là, ngày nghỉ cũng không để người ta nghỉ yên. Anh chỉ đành oán giận rồi ấn phím nghe.
“A lô, anh Dương à, em là Đại Lưu.” Giọng Đại Lưu có phần nghiêm túc: “Anh còn nhớ Vương Đại Liễu không?”
Vương Đại Liễu? Dương Sóc cau mày trợn mắt nghĩ một lát: “Không biết.”
Đại Lưu chán hẳn: “Vương Đại Liễu, chính là cái hôm anh mang Trần Mặc về, anh có đưa cho em tấm danh thiếp, là tấm danh thiếp của một người làm về thiết bị điện, anh nhớ rõ không?”
Mang Trần Mặc về? Danh thiếp? Dương Sóc lại nghĩ thêm, bỗng nhiên nhớ ra: “À, nhớ rồi, đúng là có người như thế.” Ngày đó nếu không phải người kia cho Trần Mặc đĩa ***, anh cũng không thể quen Trần Mặc, tính ra cũng là bà mối đấy.
“Trong nhóm chạy trốn có người này, biệt hiệu là Cột, mọi người thường gọi hắn là Cột ca. Có người nói hắn vốn đã chạy trốn rồi, nhưng không biết vì sao lại quay lại… Em nghĩ nên nói với anh một tiếng.” Đại Lưu lật tấm danh thiếp: “Hắn chính là cái tên buôn đĩa *** đấy.”
Dương Sóc nhăn nhó mặt mày: “Hắn về làm cái gì?”
“Không biết, nhưng mà anh chắc là đã gặp hắn rồi, hơn nữa, Trần Mặc kia chắc là thân với hắn lắm? Em nghi…” Đại Lưu thận trọng tìm từ: “Em nghi hắn về tìm Trần Mặc, bởi vì hắn nhất định là thấy anh trên TV rồi.”
Dương Sóc cả kinh: “Hắn tìm Trần Mặc làm gì?”
“Trả thù.” Đại Lưu mở tập hồ sơ: “Đội đã bàn bạc rồi, có khá nhiều ít kiến cho rằng hắn đã trốn mất, tuy rằng hắn chỉ là một tên trùm nhỏ, nhưng hắn khá là nhạy bén, quan hệ lại rộng, cho nên lần vây bắt này đã để sổng mất hắn. Nhưng anh Dương cũng đừng lo, cấp trên đã phái người theo dõi hắn rồi, đề phòng bất cứ chuyện gì xảy ra…”
“Được rồi, anh biết rồi.” Dương Sóc lại nói thêm hai câu, sau đó cúp điện thoại, lập tức gọi cho Trần Mặc.
Di động của Trần Mặc mãi mà không có ai nhận.
Dương Sóc kinh hồn táng đảm, lại bắt đầu gọi điện tới khách sạn.
Cô lễ tân nhận được điện thoại, nói đợi một lát, lát sau gọi lại nói với anh: “Chào anh Dương, Trần Mặc vừa có bạn gọi ra ngoài…”
Dương Sóc đầu ông một tiếng.