Dương Sóc mang câu đối và chữ Phúc mà Trần Mặc mua cho, còn có một đống đồ ăn cầm về nhà, kết quả bị mẹ già chê cười một hồi: “Ể, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Chứ không sao thằng này biết mang đồ này về nhà nhể? Còn có câu đối? Sao, ghét cha mày viết không tốt à?”

“Mẹ…” Dương Sóc thở dài, người khác luôn nói mình lải nhải, kỳ thực đó không thể trách mình, đó là do di truyền thôi, lực lượng quá cường đại. Anh đưa đồ cho dì Trương giúp việc: “Có người bạn mua cho.”

“Mày mà còn có người bạn hiểu chuyện như thế? Đúng là để bạn mày phí lòng rồi, biết mày bất hiếu, cũng nghĩ không được đến tận mức này.” Mẹ già Dương gia nói mãi, ném câu đối với chữ Phúc cho Dương Sóc: “Mang về mà dán cho nhà mày, về thì nhớ khen bạn mày tốt, học hỏi người ta chút ít đấy.”

“Biết rồi mà…” Dương Sóc cảm thấy ở trước mặt mẹ già, có vẻ mình không phải một người đàn ông khí khái, mà tựa như một đứa nhỏ hư đốn.

Dì Trương đã sớm gói sủi cảo, bê ra một đĩa. Tết đến dì không về nhà, bởi trong nhà cũng chẳng có mấy ai, trên cơ bản đã coi Dương gia như nhà mình. Dương Sóc và anh trai Dương Minh là đứa bé dì nuôi từ nhỏ tới lớn, càng thân thiết không gì sánh được. Có đôi khi, chăm sóc hai anh em nhà này, còn thoải mái hơn cả mẹ ruột của bọn nó chăm sóc bọn nó.

Dương Minh đã ba mươi mốt tuổi, trong nhà đã giới thiệu cho vài cô gái, gần đây rốt cục đã chọn được một người, nói là cô giáo trong trường học, dạy mỹ thuật tạo hình. Bà Dương cứ thao thao mãi về chuyện đứa lớn, bảo để mang cô gái ấy về nhà, để cho đứa hai trông mà thèm dỏ dãi.

Dương Sóc bồn chồn ăn sủi cảo, trong miệng ừm ừm nhận lời. Lòng anh đã sớm bay tới bên cạnh Trần Mặc rồi, cũng không biết cái tiệm cơm kia đã hết bận chưa, Trần Mặc đã ăn cơm chửa, có nhớ anh hay không.

Ông Dương là giáo sư về khảo cổ, năm ấy lúc còn trẻ tuổi bị quy thành phái phản động, xém tí thì không thể vùng lên, nhưng may mà nhịn được, bây giờ đầu tư mấy dãy hành lang triển lãm tranh, bình thường làm giám định cho người ta, nhưng mà buôn bán cũng lời lãi lắm, về già sống cũng an lành, bây giờ mối quan tâm duy nhất chính là hôn sự của hai đứa con trong nhà.

Thằng lớn là Dương Minh thì giống ông Dương như đúc, hệt như hũ nút, bình thường phụng phịu cứ như người ta nợ nó tiền vậy, kỳ thực dù họ có cười phá lên, cũng chẳng qua chính là chút động tĩnh trên mặt phiến đá mà thôi. Thằng hai là Dương Sóc thì may mắn theo tính bà Dương, tuy rằng tính dong dài, nhưng tính tình tốt, tùy tiện, mặt mũi cũng đẹp giai… Đã từng có mấy người bạn gái, ban đầu bởi vì nó đi bộ đội, một năm chả gặp mấy lần, thế là hỏng; sau thì chuyển nghề, nam nữ vừa thấy mặt, nữ phát hiện chẳng ra sao, cái ông này còn lắm mồm hơn cả mình, thế là lại hỏng.

Bà Dương lo lắng, lắm mồm thì làm sao? Lắm mồm mới náo nhiệt chứ, đây có tính là tật xấu sao? Ài… .

•••

Ăn xong bữa cơm tất niên, ông Dương bắt đầu giục hai đứa con cắt giấy mài mực viết văn thơ đối ngẫu.

Tự viết câu đối, đó là truyền thống rồi… Trước đây, người nào chỉ cần có chút văn hóa đều tự viết câu đối, dù là nông dân không có văn hóa đi nữa, cũng sẽ mua giấy đỏ rồi tìm tú tài trong thôn nhờ viết hộ. Nhưng mà bây giờ, đầy đường đều bán câu đối, đồ nào tốt thì khuyến mãi mua 2 tặng 1, khiến ông Dương khinh bỉ ghê gớm.

Ông Dương múa bút vẩy mực. Tờ giấy đỏ tươi, kiểu chữ đen bóng, nét chữ hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Mười hai giờ, bên ngoài vang lên tiếng pháo, bởi vì bọn họ đang ở bên cạnh khu quân ngũ, cách khu vực thành thị khá xa, cho nên tất cả mọi người đều trộm đốt.

Dương Sóc và anh trai mỗi người cầm một dây pháo với một câu đối đã được trét hồ, đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài, là bầu trời đầy pháo hoa, rực rỡ bung mình, chiếc lên bầu trời xanh sẫm xinh đẹp không gì sánh được.

Dán xong văn thơ đối ngẫu, Dương Sóc nhớ tới Trần Mặc cô đơn, lòng lại đau đớn. Anh muốn gọi điện cho Trần Mặc, nhưng lại đột nhiên nhớ ra, cậu ấy ngay cả một chiếc di động cũng không có.

Dương Sóc ngồi xổm trên ban công phòng mình, nhìn pháo hoa ngập trời, ấn số điện thoại trong tiệm lão Kiều.

Một lát sau, điện thoại có người nhận, là Khương Nham: “Xin chào…”

“Trần Mặc có ở đó không?” Dương Sóc trực tiếp hỏi.

“… Trần Mặc về nhà rồi, đã đi được một lát.” Người này, ngay cả một lời chúc năm mới cũng không nói, đáng ghét!

“Được, cảm ơn.” Dương Sóc cúp điện thoại, lại bắt đầu gảy số điện thoại trong nhà.

Tiếng chuông vang lên một lúc lâu, nhưng không có ai nhận… Tim anh bắt đầu đập thình thịch: cậu bé này, làm cái gì vậy, sao còn không nhận điện thoại? Tắm ư? Còn chưa về nhà?

Dương Sóc lại bắt đầu gọi ba bốn lần, vẫn không có ai tiếp, anh ngồi không yên, cảm thấy lo lắng vô cùng. Anh cầm áo khoác rồi đi ra ngoài, tới cửa rồi, nhìn thấy anh trai không biết đang gọi cho ai, vẻ tươi cười quỷ dị.

Cha anh với anh trai của anh, lúc không cười, còn dễ nhìn hơn cả lúc cười. Dương Sóc sờ sờ mặt mình, bắt đầu cảm thấy may mắn.

Dương Minh ra hiệu với Dương Sóc, bảo anh chờ một chút, sau đó lặng lẽ nói vài câu với đầu dây bên kia, rồi cúp điện thoại: “Cậu đi đâu đấy?” Giờ đã sắp mười hai rưỡi rồi, bên ngoài tối mịt thế kia.

“Em về nhà, trong đội có việc.” Dương Sóc bình thản nói sạo.

Dương Minh cau mày: “Giữa Tết sao còn chưa nghỉ?”

Dương Sóc cười hì hì: “Tết mà, thời kỳ cao điểm của tội phạm… Như em là còn tốt đấy, có thể về nhà ăn Tết, bên trong sở, còn có người phụ trách đấy, không về nhà được đâu.”

Dương Minh nheo mày, nhìn Dương Sóc nửa ngày: “Không đúng nhỉ? Chú em, anh là anh chú đấy, có cần khách khí thế không?”

Dương Sóc vừa nghe, không cười nữa, ưm ưm hừm hừm mãi cũng không nói ra một câu nguyên do nào, chỉ khăng khăng đòi về.

“Trong nhà có người?” Dương Minh một câu nói trúng tim đen.

Dương Sóc mặt đỏ hồng, hiếm lắm mới trở nên xấu hổ: “Ừa…”

“Vậy cần gì giấu giấu diếm diếm thế? Mang về nhà để mọi người xem, mẹ vẫn rất lo chuyện này đấy.” Dương Minh thở phào, cậu em mình đã tìm được người thích thực sự, bằng không sao lại nhăn nhó như thế.

Dương Sóc dùng đế giày di di mặt đất: “Để sau đi, lúc nào có cơ hội lại mang về…” Không phải không muốn mang, có trời mới biết anh đã phải nghĩ bao nhiêu về việc mang Trần Mặc về nhà, nhưng… Nếu thật sự mang về nhà, phỏng chừng phải bình ổn hai lão trong nhà đã. Về chuyện này, không thể sốt ruột.

Dương Minh buồn cười vỗ vỗ đầu anh: “Được rồi mà, dù cho đối phương có không tốt, chỉ cần chú thích, trong nhà không phải cũng sẽ tán tụng sao? Lúc chú muốn nói đi tiền tuyến, mẹ cũng khóc kinh khủng, nhưng cũng không ngăn chú, bây giờ sao chú kỳ quặc thế.”

“Anh…” Dương Sóc bất đắc dĩ liếm liếm môi: “Lát nữa, lát nữa em mang đến, cho anh xem trước… Kia kia, em vừa mới gọi điện về không có ai nhận, em lo lắm, cậu ấy ngay cả một chiếc di động cũng không có, em sợ có chuyện không may.” (đại từ [tā] đều có nghĩa là anh, chị, nó cho nên lúc nói không phân biệt được.)

“Vậy sao không về nhà, đã là Tết rồi mà.” Dương Minh cảm thấy kỳ quái.

“Cũng không phải không quay về, bởi vì cãi nhau với người nhà… Cãi lộn ghê quá, người nhà đuổi đi… Aizz, chờ có lúc em lại nói với anh, em phải đi tranh thủ đi đây.” Nói xong, Dương Sóc xỏ giầy vào, chạy thẳng ra ngoài.

Chờ chiếc xe ‘chim cò’ của Dương Sóc chạy xa rồi, Dương Minh mới cười cười về phòng mình, người em trai này thật đúng là lắm lời, aizz…

Trên đường đi, Dương Sóc lòng nóng như lửa đốt, anh lại gọi về nhà hai cuộc, vẫn không có ai nhận. Anh hận không thể lắp cánh cho chiếc xe của mình, lướt qua dàn đèn đỏ vô tận này, bay phần phật về nhà anh.

Lúc đi ngang qua tiệm cơm lão Kiều, anh cố ý nhìn xem, bên trong tối mò mò. Lúc này, xem ra tất cả mọi người đều đã về nhà nghỉ ngơi rồi… Nhưng mà, Trần Mặc đến tột cùng là ở nơi nào?

Dương Sóc dừng xe lại, chạy ào vào trong nhà lầu, đang muốn vào thang máy, đột nhiên cảm giác phía sau có người.

Anh quay phắt đầu lại, phát hiện… Trần Mặc đang thẩn tha đi về bên này.

Tim Dương Sóc đập bùm bùm, tụt lại vị trí ban đầu.

Trần Mặc cũng phát hiện ra Dương Sóc, vui vẻ chạy tới: “Úi, sao anh đã về thế?”

Dương Sóc phụng phịu túm cậu bé nhà anh qua, trước trước sau sau xem xét một vòng, thấy không có việc gì, vì thế bạo phát: “Em TMD đi đâu thế? Không phải đã nói sẽ ở nhà lão Kiều sao? Anh gọi điện thoại về nhà cũng không ai tiếp!”

Trần Mặc ngẩn người, lập tức lại trở nên hưng phấn: “Em nói với anh nhé, khoảng sân bên kia có đốt pháo hoa đấy, đẹp lắm đẹp lắm… Em, em xem đến quên cả thời gian, hì hì…” Cậu xấu hổ gãi gãi đầu.

Dương Sóc nhìn khuôn mặt đông lạnh đến đỏ rực lên của Trần Mặc, dùng sức ôm cậu vào trong ngực: “Em TMD làm anh sợ muốn chết! Anh gọi điện thoại, vẫn không có ai tiếp, anh tưởng… anh tưởng…” Anh tưởng em lại đi… Giọng anh có chút nghẹn ngào.

Trần Mặc kiễng chân ôm lấy cổ Dương Sóc, hôn vành tai anh: “Em không sao cả, em có thể có chuyện gì chứ… À, đúng rồi,” Cậu đẩy Dương Sóc ra: “Giao thừa mà, sao anh lại chạy về?”

Dương Sóc hôn lên trán Trần Mặc: “Bởi vì anh nhớ em.”

Bởi vì anh nhớ em, cho nên anh muốn gọi điện cho em; bởi vì em không tiếp điện thoại, cho nên anh lo cho em; bởi vì anh lo cho em, cho nên anh trở về xem em. Bây giờ đã nhìn thấy em rồi, anh phát hiện… Anh rất nhớ em! Dù chỉ xa nhau nửa ngày, nhưng, anh cảm thấy, ngày lễ như vậy, nên là anh cùng em trải qua, không thể để em cô đơn lẻ loi…

Lời Dương Sóc muốn nói ngập đầy trong lòng, thế nhưng lại không biết nên nói thế nào mới có thể biểu đạt chính xác được, anh chỉ nói đi nói lại: “Anh nhớ em, cho nên đã về!”

Trần Mặc mỉm cười, bị ánh pháo hoa rực rỡ chiếu rọi hạnh phúc vô cùng: “Chào mừng đã trở về!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play