Nhìn vào ánh mắt của chàng trai nào đó, cậu lại thấy run rẩy.
Chàng trai nào đó nhàn nhã nhìn cậu, môi mỏng khẽ nói: “Tớ nhớ là học kỳ này cậu có ba môn đang rất nguy hiểm.”
Đâu chỉ là nguy hiểm, có thể nói là rớt được rồi.
Nếu không có chàng trai nào đó ra mặt, giáo sư chuyên ngành của ba môn kia đều hận không thể đạp cho bạn học Hoa Địa có gương mặt trẻ con đáng yêu bay thẳng đến Congo rồi!
Ngụ ý chính là, cậu có thể không lên trò chơi, cậu có thể không đi đánh bốn đại thiên thần, nếu như cậu muốn rớt lại lớp thì cứ nói.
“Sao hả?” Lông mày hơi nhướn: “Cậu chắc chắn mình sẽ không lên trò chơi à?”
Giọng nói dễ nghe biết bao nhưng vì sao lời nói lại là đe dọa đáng sợ như vậy?
Bạn học nào đó co quắp gương mặt, nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt: “Được được, tớ đang định lên trò chơi!”
Quay đầu, bật máy tính, đăng nhập trò chơi.
Vừa đăng nhập vừa lẩm bẩm: “Tôi phải đánh bại bốn đại thiên thần, tôi phải đánh bại bốn đại thiên thần…”
Chàng trai nào đó đã thực hiện được ý đồ thì nhếch môi.
Sau khi lên trò chơi, chàng trai nào đó kéo Hoa Đại đến chỗ một khe núi.
Bên trong khe núi có một khoảng đất tương đối mênh mông.
Trên mặt đất còn giống như hoa văn của Đồ Đằng*, nhưng chỉ lờ mờ không thể nhìn thấy rõ ràng.
* Đồ Đằng (phiên âm của Totem, 图腾): chỉ vật tổ, thường là vật thể tự nhiên (động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên, nhưng phần lớn là động vật) được người Anh Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của bộ tộc hoặc gia đình.
Bốn phía xung quanh toàn là cỏ dại mọc lên, cảm giác giống như một nơi nào đó bị bỏ hoang rất lâu rồi.
Lúc bạn học Hoa Địa đang suy nghĩ xa xôi, đột nhiên hơi liếc mắt, phát hiện một cô gái đang đứng ở xa chờ bọn họ.
Vì thế, người nào đó lại kích động.
Chạy vọt đến trước mặt bạn Tô, gửi một đống vẻ mặt khóc.
“Tiểu Ly Miêu, mau an ủi tôi, 5555.”
Éc, cái gì đây? phuogot_d.d.lqd
Chàng trai có mái tóc màu vàng chạy tại chỗ, trên đỉnh đầu còn hiện một hàng chữ 5555, thật sự rất kỳ lạ.
Bạn Tô gửi một biểu cảm cười, trông rất hiền lành.
Sau đó, bạn học Hoa Địa lại kích động.
Tiểu Ly Miêu à, sao cô lại rơi vào trong tay con hồ ly nam kia chứ?
Vì thế bạn học Hoa Địa tóc vàng co giật một chút rồi làm hành động lắc mông chu môi, liếc mắt đưa tình.
Lắc lắc vặn vặn lắc lắc xoay xoay.
Sau đó… Bi kịch xảy ra…
Một luồng sáng hiện ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bao vây bạn học Hoa Địa tóc vàng lại.
Ánh sáng bảy màu, đường kiếm linh hoạt.
Bạn Tô căn bản không kịp nhìn rõ rốt cuộc anh làm như nào.
Anh xoay tròn tự nhiên, tao nhã nghiêng người, thanh bảo kiếm được thu vào bao, lập tức ánh sáng bảy màu lượn vòng quanh thân ai đó bắt đầu dừng lại.
Mà giờ phút này bạn học Hoa Địa đang nằm ngã chổng vó trên mặt đất với tư thế vô cùng **.
Thanh máu trên đỉnh đầu của cậu trống rỗng, rơi vào trạng thái tử vong.
Nói cách khác, cậu bị Mặc nào đó giết ngay lập tức.
Một đàn quạ đen bay qua.
Bạn Tô và Hoa Địa há hốc miệng.
“Vừa rồi có bị dọa sợ không?” Mặc đại thần ân cần thăm hỏi nhưng là đi an ủi cô dâu nhỏ nhà mình.
“Muội không sợ!” Bạn Tô vội vàng phủ nhận.
Quả thật không sợ hãi, anh đẹp trai quá đi mất? Cô chỉ bị kinh ngạc, không, phải là chấn động tinh thần! Gào, đẹp trai quá!
Lần đầu tiên có hai chàng trai đánh nhau vì cô, thật đẹp trai!
Bạn Tô, cô nhớ nhầm rồi, đây không phải lần đầu tiên đâu… Không phải…
Bạn học Hoa Địa không thể nói gì, cậu không phải như vậy, cậu có ăn gan báo cũng không dám cướp đoạt người đẹp với chàng trai kia đâu!
Cậu không phải, không phải, 5555…
Mặc đại thần liếc nhìn cậu, bạn học Hoa Địa lập tức yên lặng.
Nhưng tay bạn học Hoa Địa lại run run, không cẩn thận lại đụng phải phím nào đó, vì thế trên đỉnh đầu lại nhảy ra dòng chữ: …
Chậm rãi gửi tới một câu: “Làm sao…”
Nói xong còn nhàn nhã vung tay áo.
Bạn học Hoa Địa mơ hồ nhìn thấy dưới tay áo là bảo kiếm…
“Anh có lời muốn nói?”
Dưới ánh mắt “quan tâm” của họ Tô…
Bạn học Hoa Địa ai oán đánh chữ: “Chị dâu, tôi rất sợ hãi, ôm đùi cầu bảo vệ!”
Bạn Tô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy ông xã nhà mình đột nhiên đi tới, đứng trước mặt cô.
“Yên tâm, giao cho huynh.”
Chàng trai áo trắng nho nhã đứng nghiêng người mỉm cười, giống như một cơn gió xuân thổi vào đóa hoa trong lòng bạn Tô.
Có ai từng gặp được một con hồ ly là chàng trai nào tuấn mỹ chưa?
Trước mắt đã có vị này đây.
Rõ ràng là đang cố tình uy hiếp người khác, nhưng lại cười vô hại không ai bằng.
Bạn học Hoa Địa thật đau lòng, cậu im lặng.
Đương nhiên là im lặng trong trò chơi thôi.
Còn thực tế, người nào đó chép miệng, nhìn về phía phòng của chàng trai tuấn mỹ kia,
“Rốt cuộc cậu muốn tớ đến làm gì?”
Chắc không phải là đưa Tiểu Ly Miêu đến trước mặt cậu rồi cố tình kích thích tâm hồn yếu ớt của cậu chứ?
Chẳng lẽ bọn họ không muốn tìm một nơi riêng tư?
Ví dụ như trong trò chơi vẫn có nơi có phong cảnh đẹp để hưởng tuần trăng mật sao?
Trong tiểu thuyết không phải đều viết như thế à?
Chàng trai nào đó liếc nhìn cậu, nói: “Cậu sẽ biết ngay thôi.”
Hừ, lại dùng chiêu này!
Bạn học Hoa Địa đành bấm chuột nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích chút nào.
Đúng lúc này, đột nhiên ngọn núi nơi bọn họ đang đứng bắt đầu rung lên, hình ảnh cũng bắt đầu tạo cảm giác chấn động.
Sao, làm sao vậy?
Mặc Phàm kề sát vào Tiểu Ly Miêu, mỉm cười đánh chữ động viên cô: “Đừng lo lắng, là nhiệm vụ thôi.”
Hình ảnh con ngươi đen trong máy tính như lóe lên ánh sáng, nhiệm vụ này, chính thức mở ra rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT