Bốn phía vẫn văng vẳng nghe thấy tiếng đàn ca, giọng Lâm Tử Lăng càng trở
nên vô cùng cuốn hút, mạnh mẽ rõ ràng trong sắc đêm mông lung, “Các hạ
đã đến rồi cớ sao không hiện thân?”
Nghe vậy, Hoa Miên Miên giật mình, bất giác nắm chặt Hoa miên linh trong ngực, thầm tính toán, nếu hành tung đã bại lộ, thôi đã làm thì làm cho
trót, nhảy ra trực tiếp tiêu diệt hắn vậy. Nàng đang định vận khí nhảy
ra, liều mình một phen, bỗng hành lang đối diện hiện ra một bóng người,
thướt tha lả lướt, chính là Cố Thính Vũ cùng đến lúc nãy.
“Quận chúa?” Lâm Tử Lăng cũng sửng sốt, nhưng lập tức hồi thần, cúi
người hành lễ, “Tham kiến Quận chúa.” Thần sắc cung kính xa cách.
Cố Thính Vũ đôi mắt tràn đầy tình ý nhìn hắn, im lặng không nói, một lúc sau mới nhẹ nhàng hé lời: “Ta thấy hết rồi.” Hoa Miên Miên nghe lén
cũng ngẩn ra, không ngờ lại là Quận chúa, chậc chậc, quả nhiên là đại
gia khuê tú, đến oán than cũng dịu dàng như vậy. Nhưng Lâm Tử Lăng lại
không lên tiếng. Cố Thính Vũ cắn đôi môi đỏ, “Ta thấy nữ nhân đó từ
trong phòng ngài đi ra, các người…”
“Quận chúa, chốn này không phải là nơi Quận chúa nên đến, để ta đưa Quận chúa hồi phủ.” Lâm Tử Lăng không giải thích thêm, cắt ngang nghi ngờ
của nàng, giọng điệu vẫn lạnh lùng khách sáo như cũ.
“Ngài!” Cố Thính Vũ rất giận với thái độ không nóng không lạnh của hắn,
nhưng được giáo dục tốt khiến nàng đè nén nộ hỏa, cúi đầu nhìn khoảng
cách chỉ có mấy bước giữa hai người, “Ngài vẫn luôn như vậy, ta… ngài
biết rõ ta đối với ngài…”
“Mỹ ý của Quận chúa ta chỉ đành ghi nhận.” Lâm Tử Lăng rũ áo cụp mắt,
vẫn là thần tình xa cách ngàn dặm, “Tại hạ kém tài, không đảm đương nổi
hậu ái của Quận chúa, vẫn mong Quận chúa chọn lương phối khác.”
“Ngài… có phải ngài đã có ý trung nhân rồi không?” Cố Thính Vũ lấy hết
dũng khí, nói xong những lời này mặt đã đỏ bừng, ánh mắt đầy chờ mong
nhìn Lâm Tử Lăng, chỉ sợ hắn đáp “Phải”.
Nghe đến đây, Hoa Miên Miên đã không còn hứng thú ở lại, haiz, đám tài
tử giai nhân này đúng là phiền phức, dùng dùng dằng dằng chẳng dứt khoát gì cả. Nghĩ lại vẫn là nữ nhân như mẹ sảng khoái thẳng thắn hơn, năm
xưa oai phong biết bao nhiêu, xách Quỷ đầu đao khoái mã giục roi đuổi
theo cha sắp xuất chinh, trước mặt bao nhiêu tướng sĩ, hỏi thẳng ông:
“Họ Hoa kia, rốt cuộc ngươi có thích ta không? Nếu không ta sẽ về sơn
trại lấy người khác. Còn nếu thích thì ta sẽ theo ngươi, sau này ngươi
chém người, ta mài đao, ngươi xung phong, ta gióng trống, ngươi chết thì ta cũng cắt cổ đi theo ngươi. Thoải mái một chút, cho bổn cô nương một
câu trả lời, ta còn hẹn Mã trại chủ chiều nay đơn đấu nữa đó.”
Hoa Miên Miên nhẹ nhàng đứng dậy, bóp bóp bắp chân ngồi xổm tê mỏi, đổi
hướng nhảy lên mái nhà. Chạy trên nóc nhà một hồi, nàng dừng bước, nhìn
trái nhìn phải, hình như lạc đường rồi. Hoa Miên Miên bấm bụng nhảy
xuống, lúc này mới phát hiện mình đang ở một tiểu lâu trên núi, so với
những chỗ khác thì nơi này yên tĩnh hơn, không thấy một bóng người. Nàng vừa rầu rĩ vừa hiếu kỳ vòng vèo dọc theo hành lang, cánh cửa bên cạnh
bỗng nhiên mở ra, một nam nhân lảo đảo xông ra, miệng lẩm bẩm, “Thần
tiên, ha ha, làm thần tiên rồi…” Trong chốc lát liền va vào nàng.
Hoa Miên Miên không nghĩ ngợi, bẻ ngược cánh tay hắn, tóm lại đẩy ra
ngoài, người kia bị hất xuống. Vừa khéo dưới lầu là một hồ sen lớn,
người kia bèn bị đá xuống hồ nước, tia nước bắn tung tóe. Hoa Miên Miên
bụm miệng, chết rồi, động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ bị phát hiện.
Nàng vừa chạy mấy bước, không biết làm sao lại chạm vào chiếc chuông bạc giấu ở một nơi không nhìn thấy, rất nhanh đã thấy ánh lửa nổi lên, mấy
tên hộ viện chạy về phía mình. Đang định nhảy lên mái nhà thì ba mũi tên bắn ra phong tỏa đường thoát của nàng.
Hoa Miên Miên bất giác mắng thầm, có nhầm không vậy, đây là kĩ viện đó,
sao cứ như quân chính quy vậy, vũ khí gì cũng đầy đủ. Nàng xoay người,
chỉ đành bấm bụng lấy Hoa miên linh ra, đả đấu với mấy tên hộ viện. Quần thảo một hồi, Hoa Miên Miên sắp không còn hơi sức, người càng đánh càng đông, hơn nữa còn xuất hiện một nữ nhân ăn mặc lòe loẹt châu ngọc đầy
người, xem ra chắc là người cầm đầu, chỉ huy thuộc hạ không ngừng luân
phiên tác chiến.
Mãn tú bà phe phẩy chiếc quạt tròn, nhìn Hoa Miên Miên bị vây đã lộ ra
vẻ mệt mỏi, không ngờ lại là một tiểu nha đầu, vậy mà cũng dám xông vào
Đông uyển. Có điều hình như cô ta đến cùng với Quận chúa của Hầu phủ,
vậy lẽ nào cô ta là người của tiểu Hầu gia? Nghĩ đến đây, Mãn tú bà vội
cao giọng nói với thủ hạ: “Bắt sống cho ta!”
Trong Bắc uyển. Một bầy nữ nhân đang chí chóe vây lấy quầy yếm của Tiểu
Ái, trêu chọc đưa đẩy nhau. Tường Phong mặc y phục thiếu niên vải nâu
đầu tổ chim y hệt như Tiểu Ái, cùng hắn xắn tay áo nhiệt tình cò kè giá
cả với các cô nương của Điệp Vũ viện.
Chiều nay Hoa Miên Miên mua son một đi không trở lại, Đỗ Thanh Thanh
ngồi trong đại sảnh cười lạnh phẩy quạt, khiến lòng Tường Phong cũng hỗn loạn, vội xung phong chạy đi tìm người. Tiểu Ái nghe nói không thấy
người đâu cũng rất nóng lòng, đưa Tường Phong tìm mấy huynh đệ Cái Bang
hỏi tin tức, cuối cùng cũng có người thấy một tiểu cô nương giống như
Hoa Miên Miên từng xuất hiện ở gần phố hoa. Tường Phong và Tiểu Ái nhìn
nhau, lập tức nghĩ đến cùng một cái tên: Điệp, Vũ, viện.
Tiểu Ái chuyên kinh doanh yếm Tình thú các loại, đương nhiên quen thân
với các cô nương của Điệp Vũ viện, thêm vào đó có mấy người là tuyến
dưới của hắn, bởi vậy Tường Phong thay một bộ nam trang, sửa soạn một
chút bèn thuận lợi cùng hắn trà trộn vào Điệp Vũ viện. Sau khi bán được
mấy chiếc yếm, Tường Phong liếc mắt với Tiểu Ái, hai người thừa cơ chen
ra khỏi bầy oanh oanh yến yến đang lựa yếm, Tường Phong thì thầm nói:
“Ngươi ở đây canh chừng, ta lẻn vào tìm người.”
Tiểu Ái kéo nàng lại thương lượng: “Hay là để ta vào cho, trong đó có rất nhiều người quen ta, không ai nghi ngờ đâu.”
Tường Phong nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Để ta đi cho, Tiểu Hoa thấy ngươi lại phồng mang trợn má, không theo ngươi về đâu.”
“Cũng được.” Tiểu Ái cười hi hi buông tay, “Vật cô cẩn thận nhé. Đi về
phía Nam là đại sảnh, phía Tây là nhã phòng bình thường, Đông uyển là
phòng bao, ta chưa từng tới đó, nghe nói hội viên cao cấp mới có tư cách vào đó, cô đừng vội đánh rắn động cỏ, tìm được người thì hãy ra ngay.”
Tường Phong nhẹ nhàng luồn lách giữa hoa lâu của các cô nương ở Bắc uyển một hồi, vừa dừng bước xác định phương hướng, bỗng nghe trên đầu có một tiếng “Í”, tiếp đó một giọng nữ nũng nịu vang lên: “Tiểu phụng hoàng,
thật là cô sao! Mau ôm ta một cái cho thật hoành tráng nào.” Tiếp đó một bóng người vàng cam từ lầu hai bổ nhào về phía mình. Tường Phong vô
thức nghiêng người né tránh, “ầm” một tiếng, bóng người đó rơi xuống đất bất động.
Một lúc sau, Thượng Quan Tích Phụng bò dưới đất khẽ động ngón tay, cũng
may, còn có thể động đậy, vậy là vẫn có thể đàn tỳ bà. Nàng ta chống
người đứng dậy, nâng nâng búi tóc xiêu vẹo, đau lòng quay người lại,
ngón trỏ run run chỉ vào Tường Phong vẻ mặt vô tội, “Cô… Tiểu phụng
hoàng, sao cô không đỡ ta?”
Tường Phong vòng tay ôm ngực, dựa vào chiếc cột bên cạnh, không hề hổ
thẹn đưa tay vén tóc, “Ngại quá, phản ứng tự nhiên, cô là ai vậy?”
“Tiểu phụng hoàng, sao cô có thể quên người ta được chứ? Uổng công người ta năm xưa cùng cô vào sinh ra tử, kết nghĩa kim lan, mới chia tay có
một năm, không ngờ cô lại vứt người ta lên chín tầng mây.” Thượng Quan
Tích Phụng nâng trái tim bị vô tình bóp nát, lên tiếng tố cáo.
Tiểu phụng hoàng… Tường Phong rùng mình, trong số những người quen, có
thể gọi mình một cách chán ngấy như vậy chỉ có một người. Nàng nhẹ nhàng nghiêng người tránh Thượng Quan Tích Phụng lại một lần nhào đến ôm, sờ
cằm dò hỏi: “Thượng Quan?”
“Ừm ừm.” Thượng Quan Tích Phụng vội vã gật đầu, siết chặt nắm tay, chớp đôi mắt anh đào sáng rực.
“Ha ha ha ha, thì ra là Thượng Quan à.” Tường Phong giả vờ dang hai tay, chờ Thượng Quan Tích Phụng nhào đến lại rụt tay cúi đầu tức tốc tránh
sang một bên, dựa vào cây cột trêu chọc: “Thượng Quan, cô mặc y phục vào khiến ta suýt chút nhận không ra cô. Còn nữa, sao cô lại tô mặt như
mông khỉ vậy?”
Phụng hoàng chết tiệt, con chim thối tha, lần này cô tuyệt đối là cố ý
mà. Thượng Quan Tích Phụng lại một lần nữa nằm dưới đất thầm nguyền rủa.
Trong gian phòng phú lệ của Thượng Quan. Tường Phong vừa vào cửa đã nhảy thẳng lên chiếc ghế lắc, vừa lắc lư vừa tiện tay cầm trái táo trên bàn, gặm một miếng lớn. “Ưm ưm, Thượng Quan, lần này cô sống không tệ nhỉ.”
Tường Phong nhìn Thượng Quan Tích Phụng đang ra sức chùi lớp phân són
dày cộm trên mặt, lại nhịn không được mà cười lớn, “Một năm trước gặp cô là bên khe nước, da sắp bong hết rồi, không ngờ chớp mắt cô lại sống ở
một nơi tốt như vậy.”
“Hừ hừ, lần trước ta bị người ta ám toán trúng bột ngứa, nam nhân chết
tiệt, nam nhân thối tha…” Thượng Quan Tích Phụng trước bàn trang điểm
quay mặt lại, cuối cùng cũng chùi hết lớp trang điểm khủng bố như mông
khỉ, lộ ra gương mặt diễm lệ tuyệt luân, mắt hạnh má đào, đôi mắt long
lanh như thu thủy ánh lên vẻ linh động.
“Ồ? Tên nào mà không biết thương hương tiếc ngọc vậy? Chả trách lúc đó
đánh chết cô cũng không chịu nói.” Tường Phong vắt chân, tay trái gối
đầu, tay phải ném lõi táo ra cửa sổ, “Có cần ta giúp cô báo thù không?”
“Cô tưởng một năm nay ta làm gì hả? A ha ha ha, thù ta đã tự báo rồi.”
Thượng Quan Tích Phụng chống nạnh chỉ lên trời, một chân đạp lên chiếc
ghế tròn, “Đắc tội với Thượng Quan này tuyệt đối không có kết cuộc tốt
đẹp.”
“Vậy thì tốt, ta còn tưởng cô trốn người ta mới đến đây, bởi vậy tô mặt
như quỷ vậy đó. Đúng rồi, cô làm sao báo thù vậy?” Tường Phong lại bốc
một miếng bánh trong dĩa, ngoạm một miếng, nửa cười đùa nửa trêu chọc
nói, “Chắc không phải là dùng Mỹ nhân kế, sau khi ăn sạch rồi phủi mông
bỏ đi đó chứ, sau đó nam nhân đáng thương bị vứt bỏ kia kiên trì bền bỉ
bám mãi không buông…” “Ầm” một tiếng. Tường Phong cầm bánh quay người
lại, nhưng không thấy bóng dáng Thượng Quan Tích Phụng, “Ủa, người đâu?”
Thượng Quan Tích Phụng chậm rãi bò dậy từ dưới chân, chỉnh sửa tóc tai y phục, thần sắc rất mất tự nhiên, nhưng vẫn giả vờ trấn định, “Cô… cô
đừng nói bừa nhé, Thượng Quan ta là loại người đó sao? Cô đừng giúp thêm phiền nhúng tay bừa bãi nhé.”
“Xí, con người cô nói chuyện sao chẳng có chút lương tâm vậy.” Tường
Phong liếc nàng ta, “Có thẹn với lòng không hả, lần trước cô bị Râu xanh truy nợ, một trăm lượng tiền cược kia cũng là ta giúp cô thắng lại đó
thôi, còn thắng thêm cho cô mười lượng nữa mà.”
“Cô còn nói, cô còn mặt mũi nói sao? Rõ ràng là cô gian lận mới thắng
được.” Thượng Quan Tích Phụng vẻ mặt phẫn nộ, nhớ lại thù cũ hận mới bèn nổi giận, “Cô ném giấy nợ và ngân lượng cho ta, còn mình thì phẩy áo
tiêu dao bỏ đi. Kết quả Râu xanh đuổi theo đập phá trà lâu ta hát thuê,
ông chủ vốn không dám giữ ta lại nữa, sau đó người ta lại bị đuổi ra
đường.” Nàng ta càng nói càng uất ức, giật cổ áo Tường Phong, “Hừ hừ, cô phải chịu trách nhiệm.”
“Ta khinh, có lúc nào cô thấy ta chịu trách nhiệm với ai chưa hả?” Tường Phong hất tay nàng ta ra, chỉnh sửa trang phục thiếu niên bán hàng của
mình, vuốt tóc tiếp tục che nửa mặt, “Thêm nữa, đây là vấn đề của lịch
sử để lại, ai kêu cô nổi tiếng là Thượng Quan độc dược chứ, đi đến đâu
là chỗ đó xui xẻo, không liên quan đến ta.”
Không sai, Thượng Quan Tích Phụng chính là “độc dược” không thêm không
bớt. Nàng ta đàn tỳ bà rất hay, người lại xinh đẹp, theo lý mà nói thì
người thấy người yêu hoa thấy hoa tàn, nhưng lại cứ trùng hợp như vậy
đó, phàm là những tửu lâu trà phường hí viện sòng bạc Thượng Quan từng
đến làm việc, ngắn thì năm ngày, nhiều nhất là ba tháng, không hề ngoại
lệ, không phải liên tiếp bị người ta đập phá thì phải phá sản đóng cửa.
Lần nào Thượng Quan bằng hữu đáng thương cũng phải rơi nước mắt nhìn về
cánh cửa lớn đóng lại, vác cây tỳ bà ngắt cánh hoa trong hoàng hôn, một
thân một mình tiếp tục đau lòng phiêu bạt giang hồ. Bởi vậy, tuy Thượng
Quan và Tường Phong quen nhau chưa đến ba năm, nhưng lịch sử làm việc
lại đuổi kịp Tường Phong từ tám tuổi đã lăn lộn giang hồ. Khác ở chỗ
lịch sử làm việc của Tường Phong là thành quả huy hoàng bách chiến bách
thắng, còn lịch sử của Thượng Quan giở ra trang nào cũng là sầu khổ
không muốn quay đầu khóc không ra nước mắt.
Thật ra tên thật của Thượng Quan không phải như bây giờ, vì nàng ta liên tục đổi tên. Đây chính là chỗ càng thêm xui xẻo, à không không, càng
thêm thần kỳ của Thượng Quan. Phàm là những gì nàng ta thích thì sẽ đổi
tên cho tương ứng, nhưng chẳng được bao lâu, đồ hoặc người nàng ta thích sẽ gặp họa liên miên. Ví dụ như lần trước trước đó nàng ta ngang qua Tô Hàng, thích thú hồ sen ánh trăng, bèn đổi tên là “Ái Liên”, kết quả
tháng sáu tuyết rơi, mỹ cảnh Tây hồ lập tức trở thành cà héo. Lại ví dụ
lần trước nàng ta tùy tiện lật sách đổi tên thành “Thanh Dương”, thiết
nghĩ lần này chắc không xảy ra chuyện gì đâu, nào ngờ không bao lâu Tấn
thành đột nhiên có một nữ nhân tên “Thượng Quan Thanh Dương” mất tích.
Bởi vậy, Thượng Quan XX bằng hữu vẫn luôn không ngừng đổi tên, không
ngừng gây tổn hại cho người hoặc vật mình thích, rồi lại tiếp tục không
ngừng đổi tên.
“Hừ hừ, cô mới là độc dược thì có.” Thượng Quan Tích Phụng bị đạp trúng
chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Tường Phong vui vẻ khi
thấy người khác gặp họa, tròng mắt đảo đảo, giọng đột nhiên trở nên uyển chuyển, vô cùng dịu dàng dựa lên vai Tường Phong đang cúi đầu uống trà, “Tiểu phụng hoàng, cô có biết lần này ta đổi tên thành gì không?” Thấy
Tường Phong không buồn liếc mắt nhìn mình, nàng ta nhẫn nhịn nộ khí khi
bị phớt lờ, càng thêm ngọt ngào dịu dàng sáp lại bên tai Tường Phong,
“Chính là Thượng, Quan, Tích, Phụng.”
“Phụt”, Tường Phong phun một ngụm lớn trà phổ nhĩ trong miệng ra, nàng
không buồn chùi lá trà bên khóe miệng, lập tức quay người níu vạt áo
Thượng Quan Tích Phụng, hung dữ uy hiếp: “Cô, lập tức, đổi tên cho ta,
ngay tức khắc!”
Lần này cuối cùng cũng đến lượt tâm trạng Thượng Quan Tích Phụng tốt
lên, nàng ta ngẩng đầu, chém đinh chặt sắt từ chối: “Không, được!” Tiếp
đó hai tay chắp lại, mắt lệ lưng tròng, “Tiểu phụng hoàng, ta nghĩ lâu
lắm rồi, trong những người ta quen chỉ có cô khí thế mạnh mẽ nhất, hung
hãn nhất, nhất định có thể lấy độc trị độc vượt qua được, người ta nhờ
vào cô hết đó, sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho cô…”
“Ta đâu thèm cô làm trâu làm ngựa chứ. Nhưng mà có một chuyện cô có thể
giúp ta.” Tường Phong he he cười lạnh, túm lấy Thượng Quan Tích Phụng,
“Cô ở Điệp Vũ viện này tốt xấu gì cũng một thời gian rồi, có phát hiện
gì khả nghi không? Có từng thấy một nữ nhân áo trắng mặt trái xoan thanh tú gầy ốm không?”
Thượng Quan Tích Phụng cố gắng biểu hiện để lấy công chuộc tội, vắt óc
nghĩ một hồi, lắc đầu nói, “Ta chỉ đàn tỳ bà ở đại sảnh thôi, hơn nữa
mới tới chưa đến một tháng, không phát hiện có chỗ nào không đúng hết.”
Mắt nàng ta đột nhiên lóe tinh quang, thấp giọng nói, “Nhưng mà ta biết
một chuyện, Điệp Vũ viện này đang lén lút bán một loại thuốc bột tên là
Tiêu dao tán đó.”
“Tiêu dao tán, đó là thứ gì vậy? Có phải tương tự như Ngũ thạch tán không?” Thần sắc Tường Phong cũng bắt đầu nghiêm trọng.
“Chắc cũng tương tự, gần đây ở Lạc Dương Trường An rất nhiều quan lại
quyền quý đều lén hút thứ này, nghe nói sau khi hút xong sẽ phiêu diêu
như tiên, quên đi ưu sầu, muốn thôi cũng không được, bởi vậy rất nhiều
người giàu có ném ngàn vàng cũng phải mua, thị trường chợ đen một bao
nhỏ một trăm lượng đó.” Thượng Quan Tích Phụng vẻ mặt ngưỡng mộ, “Mãn tú bà kia không biết lấy hàng từ đâu, nhất định kiếm được không ít tiền.”
“Thượng Quan, đến lúc tổ chức cần cô rồi.” Tường Phong trầm tư một hồi,
hai tay trịnh trọng đặt lên đôi vai thon của Thượng Quan Tích Phụng, “Cô nghĩ cách giúp ta lấy một ít Tiêu dao tán từ chỗ Mãn tú bà đi.”
“Vậy để ta nghĩ cách, theo ta quan sát, hình như chỉ có chỗ hội viên cao cấp mới bán. Con người Mãn tú bà cẩn thận lắm, người hầu hạ bên đó đều
là tâm phúc, những người khác vốn không thể lại gần, hơn nữa không phải
người quen thì bà ta không bán.” Thượng Quan Tích Phụng siết tay, ra vẻ
có chí thì nên, “Nhưng mà ta nhất định không phụ sự tin tưởng của tổ
chức, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ừm ừm.” Tường Phong như vinh quang chào mừng dùng sức nắm bàn tay ngọc
của nàng ta, “Nhiệm vụ vô cùng gian nan này giao cho cô đó, ta nhờ hết
vào cô đó nhé.” Nói xong, nhân lúc Thượng Quan Tích Phụng nhào đến biểu
đạt sự kích động cửu biệt trùng phùng, nàng vội vã đứng dậy bước ra cửa, “Ta còn phải đi tìm người, đi trước đây, có tin tức thì đến khách điếm
Đồng Thuận ở cửa Đông tìm ta, cô cũng phải bảo trọng nhé.” Đi mấy bước,
cuối cùng quay đầu không nhịn được nói một câu, “Thượng Quan, không phải ta bắt bẻ, nhưng cái tên hiện giờ của cô thật là, haiz, cô chắc chắn
chí nguyện hàng đầu năm xưa là làm hoa khôi chứ không phải làm hái hoa
đại đạo chứ?”
Đêm mười sáu tháng tư, do thám Điệp Vũ viện Lạc Dương, oan gia ngõ hẹp
gặp Thượng Quan XX, gian nan thoát thân. Bằng hữu của Phong, có người
dịu dàng như Y Như Bạch, có người hiệp nghĩa như Ngũ Hoa, có người thật
thà như Lôi Tiểu Thư, có giả tiên như Họa Linh Lung, có người ngạo mạn
như Mộ Dung Huyền Y, có người hào sảng như Hoa Miên Miên, có người lươn
lẹo như Tiểu Ái, còn nếu luận về bám dai như đỉa, tính xấu tương đồng,
không ai ngoài Thượng Quan. [Tường Phong hồi ức lục]
Tiểu Phụng khóc không ra nước mắt nói: Lão nhân gia cô làm ơn giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một con đường sống, mau đổi tên đi.
Thượng Quan ôn tồn khuyên nhủ rằng: Cô là nữ nhi giang hồ thời đại mới,
phải trừ phong kiến phá tư tưởng mê tín, xây dựng giang hồ mới hài hòa
có tình, mệnh ta do ta chứ không do trời, kỳ tích ở trong tay cô đó, oh
yeah. [Chút chuyện giang hồ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT