Hoa Miên Miên ôm chăn nệm vô cùng cảm khái đứng trước cửa phòng, nội tâm cuộn sóng, mắt lệ lưng tròng, đến mức Tường Phong sau lưng và Lưu Liên
dẫn đường vòng qua mình cũng không phát giác. Hai người nhìn Hoa Miên
Miên khi không lại ngây người, rồi lại nhìn nhau khó hiểu, cuối cùng chỉ đành lắc đầu bước vào phòng.
Lưu Liên đặt chậu nước trong tay xuống, ngại ngùng cười với Tường Phong, “Tiểu Phụng, gian phòng này đã lâu lắm rồi không có ai ở, hơi bẩn một
chút, ta giúp các cô dọn dẹp sạch sẽ thì vẫn ở được. Hay là ở gian phòng của đại ca chạy bàn lúc trước cũng được, nhưng ta sợ các cô chê bên
trong có mùi…”
Tường Phong xem xét qua loa, ngoài cửa sổ hơi tàn tạ và một chiếc bàn chân đã lắc lư muốn ngã, những đồ khác vẫn đầy đủ.
“Không thành vấn đề, ở đây là được rồi, dọn dẹp là được mà.” Nàng cười
gật đầu, vừa xắn tay áo vừa vẫy tay với Hoa Miên Miên bên ngoài, “Tiểu
Hoa, đừng đứng ngây ra đó nữa, mau vào giúp đi.”
Một canh giờ sau, gian phòng đã được ba người hợp lực quét dọn sạch sẽ.
Tường Phong lại lấy ra bức tranh mẫu đơn lúc trước tiện tay nhét vào tay nải, mở bức tranh ra, cắt tỉa một chút, dán lên mấy lỗ hổng lớn trên
cửa sổ. Còn lại hai trục tranh thì dùng đinh và mảnh gỗ ghép lại, tạm
thay chiếc chân bàn đã sắp xuống lỗ kia.
Nhìn Tường Phong thành thục làm thợ mộc, Hoa Miên Miên gương mặt lem
luốc như mèo mướp khi lần đầu bị xem như rác rưởi cuối cùng cũng tin,
chứng chỉ thợ mộc của Tường Phong đích thực là thật.
Sau khi hoàn tất mọi việc, Tường Phong và Hoa Miên Miên thuận lợi yên ổn ở lại khách điếm Đồng Thuận bình thường ở cửa Đông Lạc Dương.
Khách điếm Đồng Thuận này tuy rất bình thường, nhưng lại có chút danh tiếng, vì có một Đỗ Thanh Thanh nổi danh gần xa.
Đỗ Thanh Thanh là người thế nào, nàng ta không có trăm nét lẳng lơ như
Kim Tương Ngọc của khách điếm Long Môn, lại không có phong tình vạn
chủng như Đồng Tương Ngọc của khách điếm Đồng Phúc. Luận tuổi tác, là bà chủ độc thân hai mươi lăm tuổi; luận dung mạo, miễn cưỡng cũng chỉ là
một giai nhân thanh tú; luận khí chất, nhiều nhất cũng chỉ có chút thanh cao của đại gia khuê tú; luận tính tình, ai cũng biết Đỗ Thanh Thanh
trông có vẻ dịu dàng, nhưng khi trở mặt là lục thân không nhận, bạ đâu
mắng đó.
Nhưng không ai phủ nhận rằng Đỗ Thanh Thanh là một nữ nhân không tầm thường.
Trên thế gian có một loại nữ nhân, toàn thân mặc kín bưng, tướng mạo
cũng là phụ nữ nhà lành đoan đoan chính chính, nhưng bạn lại luôn cảm
thấy mỗi một nụ cười mỗi một ánh mắt của người đó đều vô cùng quyến rũ
phong lưu, đôi mắt đó chỉ cần đảo nhẹ ngang người bạn một lần thì cả
người sẽ mềm nhũn ra.
Còn Đỗ Thanh Thanh, vừa khéo là một nữ nhân đoan trang có đôi mắt câu hồn.
Đỗ Thanh Thanh thích nhất chính là gảy đàn.
Mỗi mùng một, mười lăm, nàng ta đều chong đèn đăng đài trong khách điếm, công khai gảy một khúc, tìm kiếm tri âm. Nếu được nàng ta tán thưởng,
nàng ta sẽ đích thân xắn tay áo xuống bếp, nấu cho bạn món thịt xào độc
nhất vô nhị có tiền cũng không mua được. Người từng nếm món thịt xào của Đỗ Thanh Thanh, lúc được hỏi mùi vị thế nào, ai cũng vỗ tay, vẻ mặt đắm đuối cảm thán: “Thịt này chắc chỉ trời mới có, khúc này chẳng mấy lúc
được nghe.”
Bởi vậy mỗi khi đến ngày Đỗ Thanh Thanh gảy đàn, khách điếm Đồng Thuận
bình thường vắng khách luôn luôn đông nghẹt. Mọi người đều rất hiếu kỳ,
rốt cuộc là lần này ai sẽ gặp may, hưởng thụ dĩa thịt xào giá ngàn vàng, ngoài ra còn được miễn phí tá túc ở khách điếm Đồng Thuận một tháng
đây.
Đỗ Thanh Thanh là một nữ nhân hỉ nộ vô thường, khắc trước nàng ta có thể đích thân bưng chén rượu dâng cho bạn như thượng khách, khắc sau trong
lúc trò chuyện không như ý có thể lập tức đuổi bạn ra khỏi cửa. Khách
điếm Đồng Thuận mở cửa đã ba năm nay, chạy bàn và đầu bếp bị thay như
đèn kéo quân, tất cả đều vì không chịu nổi tính tình của nàng ta. Người
duy nhất chưa bị thay chỉ có Lưu Liên, vẫn luôn bầu bạn không rời, cam
tâm tình nguyện ở lại.
Lưu Liên năm nay mười tám tuổi, nàng vốn là một cô nương nhà quê con một nông hộ bình thường ở trấn gần đó, năm mười lăm tuổi, thầy bói xem bát
tự của nàng, nói nàng khắc phụ khắc phu, vậy là người nhà sợ hãi vội vã
bán nàng cho nhà giàu trong trấn làm nha hoàn. Kết quả thiếu gia phong
lưu lại vừa mắt Lưu Liên lúc đó vẫn còn thanh tú, ép nàng làm tiểu thiếp bằng được. Cưới thì cưới đi, nào ngờ người còn chưa vào cửa, thiếu gia
lại chạy đi xem tuồng, giành giật Thanh y* hàng đầu với người ta rồi bị
đánh chết. Lần này thì hay rồi, Lưu Liên bị Lão phu nhân khóc lóc đau
lòng tuyệt vọng gán cho danh hiệu sao chổi, lập dàn thiêu bắt nàng tuẫn
táng.
*Thanh y: hay còn gọi là Chính đán, nữ hoa đán trong gánh hát, thường diễn vai đoan trang nghiêm túc.
Vừa hay Đỗ Thanh Thanh ngang qua, không nói một lời mà ra tay cứu người, từ đó Lưu Liên lại có được cuộc sống mới, một mực đi theo nàng ta, mặc
nàng ta mắng mỏ xua đuổi cũng không rời, theo mãi đến Lạc Dương, mãi đến khi khách điếm Đồng Thuận mưa gió không sờn.
Lưu Liên là một cô nương nhiệt tình lòng dạ lương thiện, tay chân nhanh
nhẹn, làm việc gọn gàng, lại có thể chịu khổ. Nếu nàng đi chợ một canh
giờ vẫn chưa về, vậy bạn nhất định có thể nhìn thấy nàng đang nhiệt tình vác bao gạo giúp Triệu bà bà neo đơn ở đầu hẻm Tây, hoặc thấy nàng đang trèo lên cây hòe to ở đầu hẻm Đông lấy con diều giúp Tiểu Hổ Tử. Xóm
giềng nhắc đến Lưu Liên đều không ngớt lời khen: “Một cô nương tốt, đáng tiếc…”
Đáng tiếc gì đây, tiếc là ở gương mặt nàng.
Năm Lưu Liên mười sáu tuổi, xóm nghèo ở gần cửa Đông bị một trận hỏa
hoạn lớn, thấy không dập được lửa, tất cả mọi người đều vội thoát thân.
Lưu Liên chạy theo mấy bước, ngang qua một trường học cũ sắp sập, nghe
thấy bên trong có tiếng trẻ con khóc. Nàng không nghĩ ngợi gì đã quay
người xách một thùng nước, xối người mình ướt đẫm, chạy đi chạy về ba
bốn lượt, vừa cõng vừa ôm cứu được năm sáu đứa trẻ. Lần cuối cùng lúc
chạy ra, một thanh gỗ vẫn còn đang cháy rơi xuống, nàng vô thức ấn đầu
đứa trẻ trong lòng xuống, kết quả mặt trái bị bỏng một mảng lớn, sau khi vết thương lành để lại một vết sẹo có làm thế nào cũng không xóa được.
Sau đó, người nhà của đứa trẻ được cứu vô cùng cảm kích Lưu Liên, sợ từ
đây nàng sẽ lỡ làng nhân duyên nên liên tục mai mối cho nàng. Có tiên
sinh dạy học muốn tục huyền, có người bán hàng kinh doanh nhỏ, có tú tài nhiều lần thi không đỗ, có đồ tể độc thân không cha không mẹ. Nhưng Lưu Liên đã bị hủy dung, bởi vậy cao không chịu thấp không theo. Sau này
nàng cũng dần dần lạnh nhạt, lần nào cũng vô thức xoa lên má trái, vừa
mỉm cười vừa từ chối người mai mối.
Đỗ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn thấy tất cả cũng dần dần hết kiên nhẫn, từ đó về sau, phàm là người làm mai dẫn mối đến đề thân với Lưu Liên đều
được chổi chà tiếp đón, nàng ta chống nạnh nói: “Lưu Liên nhà ta giỏi
giang lương thiện, thông minh khéo léo, đốt đèn cũng khó tìm. Kẻ không
mi thanh mày tú, không của cải, không học vấn thì cút hết sang một bên.
Kẻ tàn phế già nua, nhà đông miệng ăn, mặt mày béo phị, ai dám đến đề
thân thì lão nương lập tức xách đao ra liều mạng với đám mai mốt các
người.”
Lần này cuối cùng cũng bình yên trở lại. Xóm giềng đều bất bình, thầm
nghị luận Đỗ Thanh Thanh nói cho hay ho, thực chất là không nỡ để mất
người làm dài hạn vô giá vừa nghe lời lại vừa chăm chỉ, muốn giữ nàng
thêm vài năm nữa, làm lỡ nhân duyên người ta là tạo nghiệt đó.
Đối với những điều này Đỗ Thanh Thanh vờ như không nghe thấy, Lưu Liên
cười chất phác muốn ra ngoài giải thích cũng bị nàng ta cản lại. Nàng ta chỉ vào mũi Lưu Liên, mắng xối xả một tràng: “Cô là đồ không có chí
khí, chẳng phải chỉ là một vết sẹo đỏ thôi mà, sao lại hạ thấp mình một
bậc như vậy. Sao lại không tìm được nhân duyên tốt chứ? Cô chờ đó, nếu
đến kết thúc mà đạo diễn vẫn không cho cô một nam nhân tốt, tối nay ta
sẽ xách đậu phụ đi tìm cô ta.”
Nghe xong Lưu Liên chỉ nhếch miệng cười, tiếp tục cúi đầu thu dọn chén đũa trên bàn…
Gần đây Hoa Miên Miên cũng vô cùng phiền não, nấu cơm thì hun khói đầy
nhà, bưng thức ăn thì đánh đổ hết mười cái chén, giặt y phục thì đập gãy ván giặt, Tường Phong bị trừ hết nửa tháng tiền công, khóc lóc bảo nàng nghỉ ngơi, nàng nói: Đáng ghét.
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, sự tự tin của Hoa Miên Miên bị hạ xuống âm mấy độ C, nàng đột nhiên rầu rĩ phát hiện: Thì ra mình chính là trẻ em điểm
cao năng lực kém trong truyền thuyết.
Nàng có thể vác đại đao mấy chục cân xoay như nước chảy mây trôi, nhưng
một con dao cắt rau nửa cân lại cầm không xong. Nàng có thể nhẹ nhàng
như yến vác tay nải đi trên mái nhà như chỗ đất bằng trong đêm, nhưng
lại không xoay nổi chiếc cối nhỏ xíu.
Vậy là, lần thứ tư bẻ gãy bánh xe múc nước trên giếng, cuối cùng thế
giới nhỏ của Hoa Miên Miên cũng nổ tung trong phẫn nộ. Nàng đẩy mạnh Lưu Liên đang muốn giúp đỡ sang một bên, một mạch xông vào phòng, lấy Hoa
miên linh bị cất giấu đã ba ngày qua ra, không thèm chào hỏi mà chạy
thẳng ra khỏi khách điếm…
Sau khi đóng cửa, Tường Phong không ra ngoài, đóng cửa ở trong phòng bắt đầu viết bài cho Tuần san giang hồ. Sau canh hai, Hoa Miên Miên trở về, vẻ mặt vô cùng đắc ý, vào cửa bèn ôm cổ Tiểu Phụng nũng nịu: “Tiểu
Phụng tỷ tỷ, muội vừa đi dạo một vòng ở mấy nhà giàu cửa Tây, luôn tiện
lấy chút bạc.”
Tường Phong nghe thấy “bạc”nhưng cũng không ngẩng đầu, vừa tiếp tục viết chữ vừa bình thản hỏi: “Chiều nay Lưu Liên ngã vào đống đồ phế thải ở
góc tường, khuỷu tay bị thương một vạt lớn, là muội làm phải không?”
“Cái gì? Nha đầu xấu xí đó dám mách lẻo à?” Hoa Miên Miên chu miệng,
không bằng lòng kể lể, “Chẳng phải là đẩy nhẹ cô ta một cái thôi sao, cô ta da thô thịt dày mà, không cao quý đến vậy chứ?”
“Cô ấy không nói là muội đẩy.” Tường Phong ngước mắt liếc nàng một cái,
cũng không quở trách nữa, chỉ nói một câu đơn giản: “Muội là người tập
võ, Lưu Liên có cường tráng đến đâu đi nữa cũng không chống nổi lửa giận của muội.”
“Biết rồi. Sau này muội sẽ cẩn thận hơn là được rồi chứ gì.” Hoa Miên
Miên bực bội lấp liếm một câu. Sau đó ngúng nguẩy tới ngồi trên giường,
hai chân đong đưa, tay buồn chán chơi đùa chiếc lục lạc nhỏ.
Tường Phong viết xong chữ cuối cùng, ngẩng đầu lên cười híp mắt hỏi: “Đúng rồi, bạc muội trộm về đâu?”
Hoa Miên Miên lập tức nhảy xuống giường, chạy đến trước bàn chống tay,
đắc ý hỏi: “Muội ấy, nhân lúc đêm khuya đi từng nhà từng nhà nhà nghèo
khổ ở cửa Đông vứt chúng vào rồi, cướp phú tế bần mà.” Nói xong, đôi mắt ươn ướt của nàng hưng phấn sáng lấp lánh, rõ ràng đang viết “Khen muội
đi, biểu dương muội đi, muội làm việc tốt rồi đó”.
Tường Phong phì cười, lấy bút gõ vào đầu nàng, “Vô ích thôi, những người đó không dám dùng bạc của muội đâu.”
“Hả? Tại sao?” Hoa Miên Miên xoa trán, nhíu đôi mày thanh tú.
“Một nhà bình thường mỗi năm cũng chỉ xài nhiều nhất hai ba lượng thôi,
muội vứt một đĩnh bạc to như vậy vào nhà người ta, không người còn không sợ chết khiếp sao, ai mà dám dùng chứ?” Tường Phong chậm rãi giải thích cho Hoa Miên Miên, sau đó cầm bản thảo bắt đầu kiểm tra.
Hoa Miên Miên nghe vậy liền chán nản, ngay cả lúc bán Đại lực hoàn nàng
cũng ở khách điếm tốt nhất, ăn những món ngon nhất, nào biết những
chuyện này chứ. Lẽ nào ngay cả con đường làm phi tặc cuối cùng này mình
cũng đi không được sao, giang hồ ơi, tại sao ngươi lại cách ta xa xôi
đến vậy chứ…
Hoa Miên Miên cúi đầu thở dài, nhưng vô ý liếc sang bản thảo Tường Phong đang viết, nàng hiếu kỳ chộp lấy xem kỹ: “Tường Phụng tiên sinh tiết lộ vận mệnh chòm sao của bạn tháng này: Hiệp nữ dễ gặp vận đào hoa nhất có phải là bạn không?”, “Phỏng vấn chuyên đề Vòng bán kết Thập đại vũ khí
kỳ ba – Phương trượng Thiếu lâm và Phục ma trượng”, “Tây Môn Phiêu Tuyết PK Diệp Song Thành, trận quyết đấu một vé khó cầu”.
Hoa Miên Miên trợn mắt há miệng ngẩng đầu lên, tay run run chỉ vào Tường Phong, “Tỷ… Tiểu Phụng tỷ tỷ, không ngờ tỷ lại dám giả mạo Tường Phụng
tiên sinh viết bài!”
“Giả mạo gì chứ?” Tường Phong đẩy ngón tay nàng ra, hất tóc tiếp tục
nhấc bút viết đề mục mình vừa nghĩ ra “Tu Hoa cung chủ Yêu Nguyệt tiết
lộ: Quá khứ không thể không nói ra cùng đệ nhất mỹ nam làng giải trí
Giang Phong”, sau đó chậm rãi nói. “Ta chính là Tường Phụng tiên sinh
Triển Tường Phong, hàng thật giá thật.”
Hoa Miên Miên ngơ ngác nhìn Tường Phong lẽ thẳng khí hùng, lại nhìn
những bản thảo kia, nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận thăm dò: “Tỷ là Sử
bút tiên sinh mà, không ngờ lại viết bài cho những tờ báo nhỏ này, không sợ Sử bút sơn trang truy cứu tỷ sao?”
“Xí, ai sợ lão hồ ly chết tiệt đó chứ!” Tường Phong không hề để tâm,
xoay bút chơi đùa, “Dù sao cũng đâu phải ngày đầu ta làm vậy, lúc không
có tiền thì viết vớ vẩn kiếm thêm chút tiền, đã viết mấy năm rồi, chẳng
có chuyện quái gì hết. Cho dù ngày nào đó lão hồ ly chết tiệt kia muốn
truy cứu thật, đến lúc đó ta cứ nói không biết là được rồi, đâu ai rõ
tên nào ở bên ngoài mạo danh ta viết bậy chứ, dù sao những tờ báo nhỏ
này cũng cóp Đông nhặt Tây đạo văn thôi, cho lão từ từ mà điều tra.”
Thật, sự, quá, nham, hiểm, rồi.
Hoa Miên Miên á khẩu nghẹn lời, thở dài nhìn bầu trời đêm buồn rầu rơi
nước mắt, giang hồ này, tại sao… tại sao lại có cảm giác không chân thực như vậy chứ.
Nàng bi thương nắm cổ tay than thở một hồi, đột nhiên đầu lóe linh
quang, nhìn Tường Phong he he cười gian, sau đó nhào tới phía trước, đôi mắt lấp lánh: “Tiểu Phụng tỷ tỷ, muội nghĩ ra một ý rất hay: Chúng ta
cũng làm báo đi. Tỷ nhiều chuyện như vậy, à không không, tỷ giỏi giang
như vậy, nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài. Sau này tỷ phụ trách
viết, muội phụ trách phát hành, muội có tiền vốn thành lập, thu nhập
chia đôi, thế nào?”
Nghe vậy, Tường Phong cũng không khỏi động lòng, có tiền đó, hơn nữa lại không cần mình đầu tư. Thấy nàng do dự không quyết, Hoa Miên Miên lại
chớp chớp đôi mắt to, tiếp tục dụ dỗ: “Tỷ sáu muội bốn.”
Tường Phong sờ cằm không lên tiếng. Hoa Miên Miên siết quyền nghiến
răng, ra dáng tráng sĩ chặt tay, “Chơi luôn vậy, tỷ bảy muội ba.”
Cán cân dao động trong lòng ầm một tiếng lệch sang một bên, Tường Phong
không hề do dự gật đầu liên tiếp, rồi cứ vậy mà không hề quay đầu, bán
mình cho Hoa Miên Miên.
“Vậy tiểu báo của chúng ta đặt tên gì cho hay đây, phải văn nghệ một
chút, lãng mạn một chút, tri âm một chút, tình tứ một chút.” Hoa Miên
Miên chống cằm chìm trong suy tư.
Tường Phong nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhấc bút lông, mở giấy trắng, viết
mấy chữ như rồng bay phượng múa, đưa cho Hoa Miên Miên. Hoa Miên Miên
đón lấy đọc thử, nghiêng đầu quay sang nhìn Tường Phong đang chơi đùa
chiếc bút:
“Hoa Nguyệt Chính Xuân Phong?”
Mười hai tháng tư, hợp lực làm báo cùng Hoa Miên Miên, lấy tên “Hoa
Nguyệt Chính Xuân Phong”, xuất bản được ba tháng, xếp trong top ba tiểu
báo giang hồ có số lượng tiêu thụ nhiều nhất. Thiên Thanh lâu chủ của
Bát quái lâu ngấp nghé một thời gian dài, đóng băng bẻ khóa đều không có kết quả. Sau đó Hoa Miên Miên và Phong đường ai nấy đi, hoa nguyệt theo gió, chuyện xưa vời vợi, thở dài. [Tường Phong hồi ức lục]
Tiểu Hoa viết: Xuân phong là gì, lửa thiêu không hết, gió xuân thổi lại
sinh, Tiểu Phụng tỷ tỷ là con gián ngàn năm, tên đúng như thực.
Tiểu Phụng nói: “Hoa nguyệt ấy à, chính là kẻ phá gia xài hết tiền*, Hoa muội muội thật là việc nhân đức không nhường ai. [Chút chuyện giang hồ]
*Xài tiền: hoa; Kẻ phá gia: nguyệt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT