Họa Linh Lung nhẹ nhàng bôi thuốc lên cổ tay phải của Y Như Bạch rồi
quấn một lớp băng cố định. Y Như Bạch vẫn là bộ dạng ngơ ngác lơ đãng,
đụng vào chỗ bị thương cũng không kêu một tiếng, haiz, chắc là sợ hãi
quá rồi. Họa Linh Lung than thầm trong lòng, nàng bưng chậu thuốc nhẹ
giọng nói với Y Như Bạch: “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc là không sao đâu.”
Y Như Bạch “Ừ” một tiếng, bỗng nhiên đưa tay phải níu tay áo Họa Linh Lung, “Linh Lung cô nương, ta muốn về… về nhà, cho… cho dù Hoa ca…
không… không thể cứu được, ta… ta cũng muốn đưa huynh ấy về nhà… nhà.”
Họa Linh Lung hơi ngẩn ra nhưng lại dịu giọng khuyên: “Ta hiểu, cô
không muốn ở đây, nhưng bây giờ đã trễ vậy rồi, còn Ngũ Hoa đại ca cũng
bị thương nặng không tiện bôn ba, hay là ngày mai ta nói Huyền Y đại ca
phái người đưa hai người về nhé.”
Y Như Bạch rụt tay về, không nói thêm lời nào nữa, âm thầm lấy bút trên bàn vẽ nguệch ngoạc gì đó trên giấy…
Họa Linh Lung vừa đến chỗ Mộ Dung Huyền Y thương lượng xong chuyện
ngày mai phái người đưa Y Như Bạch về nhà, đang trên đường trở về. Lòng
nàng cũng không dễ chịu gì, Mộ Dung Chu Y bị giết rồi nhưng vẫn không có tung tích của Tường Phong, Mộ Dung Huyền Y và Lôi Tiểu Thư đã tìm khắp
chỗ của Mộ Dung Chu Y một lượt rồi nhưng cũng không phát hiện manh mối.
Lúc Họa Linh Lung đi, hai người họ đang hợp kế xem có đi thăm dò chỗ của Mộ Dung Trừng không, dù gì Mộ Dung Trừng cũng là trưởng bối, lại không
có chứng cứ chắc chắn, nghi ngờ vô cớ dù sao cũng không hay, chỉ có âm
thầm điều tra là thích hợp nhất. Haiz, nam nhân phiền phức như vậy đó,
làm gì cũng lo trước lo sau.
Họa Linh Lung thở dài, nghĩ đến Y Như Bạch, bây giờ cô ấy lại thành
như vậy rồi, tối nay gặp thấy cô ấy tiều tụy hơn lúc sáng nhiều, nàng
nghĩ lại nhất cử nhất động của Y Như Bạch, thân thể yếu đuối, thần tình
bi thương, đôi mắt sưng đỏ, tay cầm bút run run, mái tóc dài phủ xuống
vai đã xơ xác như cỏ khô…
Bước chân đột nhiên khựng lại, Họa Linh Lung nghĩ ra điều gì đó lập
tức đứng nguyên tại chỗ, một lúc sau nàng vội vã quay người đi ngược
lại. Nhưng mà Mộ Dung Huyền Y và Lôi Tiểu Thư đều không ở trong phòng,
chắc là đến chỗ Mộ Dung Trừng dò thám rồi.
Không ai có thể thương lượng, Họa Linh lại đành thất thểu trở về, lúc đi ngang qua chỗ Lão thái quân, nàng bỗng dừng bước, hay là tìm Lão
thái quân tính kế xem, luôn liện bồi dưỡng cảm tình.
Bảo trì tư thế thục nữ đoan trang hữu lễ gõ cửa cả buổi nhưng không
ai đáp, Họa Linh Lung liền nghi hoặc, nhìn trái phải trước sau không có
người, nàng bèn nhấc váy đạp một cái, cánh cửa khắc hoa bèn ngã xuống,
ai da, hình như hơi mạnh một chút rồi.
Họa Linh Lung thè lưỡi thả váy xuống, vừa bước vào gian phòng tối
đen, bỗng nàng vấp một cái, suýt bị người nằm dưới đất làm ngã, nàng cúi xuống đốt hỏa tập tự chế sáp lại gần xem thử, là Lão thái quân và nha
hoàn Tâm nhi, nàng đưa tay sờ mũi, cũng may là chỉ hôn mê thôi.
Trong phòng Lão thái quân có bố trí cơ quan, vậy là Họa Linh Lung vô
cùng quen thuộc với các loại cơ quan tập trung toàn lực chú ý, cẩn thận
dè dặt vòng quanh. Vừa tiến lại gần gian chính thì đột nhiên cửa mở ra,
Họa Linh Lung vừa ngẩng đầu bỗng khựng lại, “Cô… sao cô cũng ở đây?”
Đáng tiếc là tiểu tiên nữ đơn thuần không có nhiều kinh nghiệm đối địch
cuối cùng vẫn chậm một bước, một làn hương thơm xộc tới, nàng lập tức
mềm nhũn ngã xuống…
Cửa đá lại có tiếng động, Mộ Dung Trừng từng bước loạng choạng vô
thức bước xuống bậc thềm, tiễn Mộ Dung Huyền Y và Lôi Tiểu Thư đi, biết
tin Mộ Dung Chu Y đã chết, ông lão này không còn kiên trì được nữa, thái độ thất thần của lão chỉ bị hiểu lầm thành sự chấn kinh khi nghe chân
tướng sự việc, bọn Mộ Dung Huyền Y cũng không nghi ngờ gì. Nhưng mà vậy
thì sao chứ, đứa con trai đắc lực đáng tin nhất của lão đã chết rồi, tất cả hi vọng đã tan thành bọt nước rồi.
Trong nhà lao, Tường Phong gối đầu lên tay, nhàn nhã gác chân nằm
trên đất, nghe thấy tiếng bước chân, nàng không ngẩng đầu lên mà nói:
“Trừng đại thúc, ta lại đói rồi.”
Mộ Dung Trừng không hề để ý đến nàng, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Chu Y chết rồi.”
“Ừ.” Tường Phong không hề nhíu mày, “Ta biết từ sớm rồi.”
“Cái gì? Làm sao ngươi biết?” Mộ Dung Trừng trợn mắt, nhìn Tường
Phong không có ý giải thích, chỉ ngồi dậy híp mắt nhìn mình, lão bất lực thở dài lấy lương khô trong ngực ra vứt tới.
Tường Phong chậm rãi gặm lương khô rồi mới ngẩng đầu lên giải thích:
“Ta vốn, khụ khụ, cũng tưởng bọn Mộ Dung Huyền Y gặp nguy hiểm rồi.
Nhưng sau đó nghĩ lại, khụ khụ, Lôi Tiểu Thư tuy hơi ngốc một chút,
nhưng thị phi trắng đen xưa nay rất phân minh. Hơn nữa, khụ khụ, hắn
thận trọng như vậy, phàm việc gì cũng làm theo trình tự pháp luật, chỉ
nghe lời của một phía đã bắt người rồi, chuyện võ đoán như vậy không
giống với tác phong của hắn. Khụ khụ, bởi vậy ta không lo nữa, đoán là
chắc họ giăng bẫy dụ các người mắc câu, chuyến này Mộ Dung Chu Y nhất
định có đi không có về, không chết cũng bị thương.”
“Ngươi!” Mộ Dung Trừng trợn mắt, hận không thể xông lên bóp chết nàng, chòm râu trắng cũng run rẩy theo vòm ngực phập phồng.
“Ka ka. Trừng đại thúc, lão đừng tức giận.” Nụ cười của Tường Phong
càng tươi tắn hơn, không hề để tâm mà lắc đầu vẫy đuôi, chỉ sợ không làm Mộ Dung Trừng tức chết, “Mộ Dung Chu Y ban đầu giả chết gạt bọn ta, bây giờ chẳng qua là gậy ông đập lưng ông thôi mà, như nhau cả thôi, he
he.”
Mộ Dung Trừng giận đến mức toàn thân run rẩy, không có chỗ phát tiết, không nhịn được muốn đả kích sự kiêu căng của nàng, vậy là lại hỏi:
“Vậy ngươi có muốn biết rốt cuộc ai là kẻ đứng sau thao túng, ai là kẻ
thông báo tin tức cho Chu Y không?”
“Đương nhiên ta biết rồi.” Tường Phong dẩu môi vẫy tay gọi Mộ Dung
Trừng đang kinh ngạc lại gần, thấp giọng nói, “Đó chính là…” Chưa nói
hết thì đột nhiên ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, tiếp đó ngã lăn ra đất, miệng sùi bọt mép, tay run run chỉ về phía Mộ Dung Trừng, “Lão… lão không giữ chữ tín, lão… hạ… hạ độc!”
Mộ Dung Trừng đầu óc mơ hồ, nhất thời không phản ứng được, tình huống gì đây, đầu tiên là mất con, sau đó bị nha đầu này chọc tức gần chết,
kết quả là nó ăn lương khô của mình thì trúng độc. Rốt cuộc là ai làm
đây? Ai muốn giết mình diệt khẩu đây?
Tường Phong lăn qua lăn lại trên đất, cứ một lúc lại hự hự vài tiếng, mồ hồi lạnh toát ra, một hồi sau thì không còn động tĩnh gì nữa, chỉ
cong người giãy dụa. Mộ Dung Trừng gọi mấy tiếng cũng không có phản ứng, lão bèn vội vã mở cửa nhà lao, cúi người xuống xem xét tình trạng của
Tường Phong.
Nào ngờ Mộ Dung Trừng vừa chạm đến vai của Tường Phong thì người vừa
rồi giở sống giở chết bỗng mở mắt tung chưởng, Mộ Dung Trừng theo bản
năng đưa tay trái ra đỡ, chưởng phong của Tường Phong đột nhiên thay
đổi, hướng về ngọn đèn trong tay phải của lão, “phụt” một tiếng, lửa tắt ngóm.
Bốn bề tối đen như mực, im lặng đến mức ngay cả nhịp tim đập của mình cũng không nghe rõ. Trong lòng Mộ Dung Trừng thầm hối hận, không ngờ
nha đầu này lại giảo hoạt như vậy, nàng ta luôn ở đây, đương nhiên đã
quen với hoàn cảnh tối tăm, còn mình thì không có đèn coi như mù mắt,
chỉ có võ công thôi cũng chưa chắc bắt được nha đầu kia. Đang nghĩ thì
chưởng phong ập tới, vai và chân lão đều bị dính đòn.
Tường Phong cũng đúng là nham hiểm, mấy ngày trước nàng âm thầm quan
sát được chỗ bị thương của Mộ Dung Trừng để bây giờ hạ thủ, đánh trúng
thì lui ngay, chờ Mộ Dung Trừng hơi lơ là thì lại đánh lén. Mấy lần như
vậy mộ Dung Trừng đã bị nàng ép đến góc tường, thân thể dựa vào bờ
tường, lần này Mộ Dung Trừng bèn tĩnh tâm tập trung tinh thần, vểnh tai
chú ý mọi động tĩnh xung quanh, đề phòng Tường Phong lại đánh lén.
Một hồi sau vẫn không có động tĩnh gì. Bỗng nhiên trên đầu vang lên
một tràng cười nhẹ, giọng của Tường Phong bên ngoài cửa đá truyền tới,
“Trừng đại thúc, lão cũng ở trong này mấy ngày đi, ta không hầu lão
đâu.” Nói xong thì vang lên tiếng cửa nặng nề bị đóng lại…
Tường Phong từ đường hầm trong phòng Mộ Dung Trừng bò ra, thân nhẹ
như yến lướt ra khỏi cửa, vừa chạy ra khỏi khu trồng hoa mấy bước thì đã nghe thấy tiếng reo mừng trong rừng, có hai bóng dáng cao to đang vội
vã chạy về phía mình.
Vừa gặp hai người Tường Phong cũng vô cùng vui mừng, ngay cả con
khổng tước cao ngạo đáng ghét thường ngày kia bây giờ cũng trở nên rất
rất rất thân thiết. Nàng giang hai tay nhảy đến trước mặt ôm lấy Lôi
Tiểu Thư cũng đang giang hai tay như mình, sau đó mở rộng vòng tay ôm
luôn Mộ Dung Huyền Y đang đứng bất động một bên nhưng mặt cũng tràn đầy ý cười. “Các vị hương thân phụ lão, có nhớ ta không? Cuối cùng cũng sống
sót thoát ra rồi!”
Vừa đi trước rẽ Đông rẽ Tây dẫn đường, vừa sinh động tường thuật hiểm nguy mình gặp phải mấy ngày qua, Tường Phong lâu lâu lại giật mình quay đầu đi, không dám nhìn mấy vết bẩn do mình gây ra trên y phục của Lôi
Tiểu Thư và Mộ Dung Huyền Y, tuy hai người có vẻ không để tâm lắm, nhưng y phục có thể bớt giặt bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tiết kiệm tài
nguyên người người đều có trách nhiệm mà.
Đi đến biển hoa đỏ như lửa kia, ba người dừng bước. Mộ Dung Huyền Y
đang tán thưởng thì thấy Tường Phong bước lên phía trước rút thanh trủy
thủ trong ngực ra chém loạn lên biển hoa kia. Hắn khẽ ngẩn ra rồi kéo
nàng lại, “Cô làm gì vậy? Đang yên đang lành cô chém hoa này làm gì? Bị
nhốt đến ngốc rồi sao?”
Tường Phong he he cười lạnh, nhảy đến bên người hắn rồi đưa tay đòi
hỏa tập của Lôi Tiểu Thư, nàng đốt lên rồi vứt vào trong bụi hoa. Sau đó kéo hai người chạy ra bãi đất trống bên ngoài mười thước, nhìn biển hoa vốn rực rỡ dần dần bị thiêu rụi trong ngọn lửa hừng hực. Tường Phong
dương dương đắc ý chống nạnh cười lớn, phẩy tay với hai người đang không biết đầu đuôi, “Ha ha… Cuối cùng cũng trừ được đám yêu hoa này rồi, sau này sẽ giải thích với các người sau.”
Không cam lòng bị một câu như vậy tùy tiện lấp liếm, Mộ Dung Huyền Y
sa sầm mặt, đang định bước lên chất vấn thì bỗng nghe người trong trang
náo loạn, chiêng trống vang lên bốn phía, “Cháy rồi! Cháy rồi!”
Mùa xuân tháng ba năm Ất Dậu, Mộ Dung sơn trang ở Cẩm Hồ thành bị
cháy lớn, Lão thái quân qua đời, rừng đào bị thiêu hủy một phần tư, rượu “Mỹ nhân nhưỡng” thất truyền từ đó, Mộ Dung thế gia suy sụp. Phi Tuyết
công tử Mộ Dung Huyền Y lãnh mệnh lúc nguy nan, thanh lý môn hộ, quản lý điền trang, quan hệ với đồng đạo, chấn hưng gia nghiệp, gác bỏ tư tình, bôn ba tứ phương. Ba năm sau gầy dựng Mộ Dung sơn trang hưng thịnh hơn
trước, năm năm sau thống lĩnh ba mươi sáu đạo hắc bạch thủy lục ở Giang
Nam, bảy năm sau kế nhiệm Võ lâm minh chủ, mười năm sau cưới Linh Lung
tiên tử Họa Linh Lung. [Võ lâm chí, Mộ Dung thế gia] (Giang hồ chính truyện)
Trong mắt của hòa thượng thì trên thế gian chỉ có hai loại người:
người vì danh và người vì lợi. Trong mắt bộ khoái thì trên thế gian cũng chỉ có hai loại người: người chết và người sống. Trong mắt của đại hiệp thì thế gian này phân ra người tốt và người xấu. Còn trong mắt ta thì
đương nhiên chỉ có người dễ bị lừa và người khó bị lừa. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT