Lúc này ở Mộ Dung sơn trang cũng là một thảm cảnh. Đám người Mộ Dung Huyền Y và Tường Phong đi khỏi chưa bao lâu thì một gói đồ máu me được đính trên cửa lớn màu đỏ của sơn trang. Gia đinh vừa mở cửa nhìn thì thấy đó là cái đầu bê bết máu hai mắt trợn tròn của Nhị lão gia Mộ Dung Trạm, vậy là lập tức đi bẩm cáo với Lão thái quân không dám chậm trễ.

Còn chưa chờ Lão thái quân đưa Mộ Dung Trạm và Mộ Dung Bích Y ra đến cửa lớn của sơn trang thì Long, Hổ, Báo của Ly Thiên thất sát đã đưa một loạt thủ hạ áo đen phá cửa xông vào, đi đến đâu máu chảy đầu rơi đến đó, dễ dàng như chốn không người.

Gặp được chính chủ rồi, Long Thất đứng đầu Thất Sát cong môi cười hứng thú, đưa tay lên môi huýt một tiếng, thủ hạ bèn rời vị trí chiến đấu với các gia đinh của Mộ Dung sơn trang, tức tốc tụ lại thành một vòng, bao vây lấy Lão thái quân và Bào Đại An, Y Như Bạch, Ngũ Hoa hay tin vội đến.

Lão thái quân nắm chặt quải trượng, đôi mắt sáng rực nhìn người thanh niên cầm đầu trước mắt. Trên y phục màu xanh loang lổ vết máu, bộ dạng anh tuấn nho nhã, quạt sắt trong tay lắc nhẹ, thân quạt toát ra hàn khí âm ỉ.

Trái phải của hắn là hai nam nhân trẻ tuổi, tên áo đen hai tay cầm loan đao, thấy người của Mộ Dung gia căm phẫn nhìn mình, hắn bèn khẽ nâng loan đao đến bên khóe miệng như muốn liếm máu tươi dính trên đao, mặt lộ ra ý cười quỷ dị, “Người đã đến đủ rồi sao…”

Nam nhân áo vàng còn lại thì đang vung trường kiếm, không nói một lời, chỉ căm hận nhìn Bào Đại An, ánh mắt đó như con báo uy dũng nhằm vào con mồi chờ đợi đã lâu, vừa kích động vừa tàn độc, cũng có một chút chút… bi thương không để ai phát giác.

Không ai nói nhiều, người của đôi bên tự xông về phía đối phủ của mình. Trong khoảnh khắc, đao kiếm giao nhau, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên bên tai, Mộ Dung sơn trang vốn tràn ngập hoa đào như mùa xuân lập tức biến thành bãi giết chóc…

Long Thất và Lão thái quân giao thủ hơn mười chiêu, liếc thấy Ngũ Hoa lưng hổ vai gấu tuy đang kéo Y Như Bạch nhỏ nhắn yêu kiều tránh phải né trái nhưng cũng đã nhẹ nhàng đánh ngã mấy thủ hạ. Hắn nhún mình nhảy đến trước mặt Ngũ Hoa, quạt sắt vung lên chỉ vào mi tâm, ép Ngũ Hoa lui mấy bước. Sau đó Long Thất vòng tay ôn hòa cười nói: “Đây là ân oán giữa Ly Thiên giáo và Mộ Dung sơn trang, các hạ đừng nên xen vào thì hơn, để tránh làm tổn thương đến… người vô tội.” Nói đến câu cuối còn đặc biệt ngại ngùng liếc nhìn Y Như Bạch sau lưng Ngũ Hoa.

Nhưng Ngũ Hoa là siêu cấp đại hiệp trừ bạo an dân, đại hiệp thì đâu thể nào để người ta uy hiếp, hắn trợn tròn hai mắt, một chưởng đánh về phía Long Thất giận dữ nói: “Chớ phí lời, xem chiêu rồi biết.”

Long Thất nghiêng người né tránh, chưởng của Ngũ Hoa đánh trúng cột nhà, trên gỗ liền có dấu chưởng sâu ba phân. Long Thất tức giận vung quạt sắt, “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ngươi muốn chết rồi!”

Với thân thủ của Ngũ Hoa, đối phó với Long Thất vốn cũng không khó, nhưng bất lực là sau lưng còn kéo Y Như Bạch không biết võ công, bản lĩnh đầy mình nhưng không thể nào thi triển được. Long Thất cũng vô cùng nham hiểm, mỗi lần thấy sơ hở liền công kích nhằm vào Y Như Bạch hoa dung tái nhợt, Ngũ Hoa không thể không quay người lại cứu nàng. Cứ như vậy hai bên giao đấu hơn mấy trăm hiệp cũng chưa phân thắng bại.

Còn bên này, thanh niên áo đen, cũng chính là Hổ – Mạc Tề Thiên của Thất sát đã chém hai đao trên vai và chân Đại lão gia Mộ Dung Trừng của Mộ Dung gia, Mộ Dung Trừng trọng thương té nhào trên đất thoi thóp. Mạc Tề Thiên vừa định xông lên thì một thanh đoản kiếm từ bên hông đâm đến, hắn nhẹ nhàng hất ra, người đó bèn loạng choạng thoái lui vài bước mới đứng vững.

Mạc Tề Thiên nghiêng mắt nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi thân mặc y phục xanh lục trông cũng rất đáng yêu, tai đeo hạt châu cùng màu, lúc lắc theo hơi thở dồn dập chưa ổn định của chủ nhân, ồ, thì ra là muội muội Bích Y của Mộ Dung Chu Y. Mạc Tề Thiên trong lòng cười thầm, hạt châu trong đám gạo mà cũng đòi tranh sáng với nhật nguyệt, hắn không hề xem Mộ Dung Bích Y ra gì.

Mộ Dung Bích Y cũng nhìn thấy được sự khinh miệt trong mắt Mạc Tề Thiên, trong lòng không khỏi tức giận, chỉ trách bản thân bình thường không tập võ cho giỏi, nay để kẻ địch xem thường. Cô bé nghiến răng vung kiếm. Mạc Tề Thiên chỉ nhẹ nhàng tránh đi, như mèo vờn chuột mà ứng phó với Mộ Dung Bích Y.

Được mấy hiệp, Mộ Dung Bích Y đã đuối sức, thêm một kiếm nữa, sau khi Mạc Tề Thiên tránh được bèn quay người nhẹ nhàng tóm lấy cô bé. Hắn bẻ hai tay Mộ Dung Bích Y đang giãy dụa ra sau lưng, loan đao lướt qua kề sát gương mặt trắng mịn của cô bé, giọng điệu nham hiểm khiến người ta ớn lạnh, “Chậc chậc, gương mặt xinh đẹp thế này nếu vạch nhẹ một đao thì không biết mùi vị thế nào nhỉ?”

Chưa nói xong bỗng một trận kình phong từ sau đánh tới, Mạc Tề Thiên buông tay lăn tròn trên đất để tránh thì thấy Lão thái quân vẻ mặt tàn độc đang nhìn mình. Hắn vung hai tay, loan đao xoay tròn như mặt trăng, tung người chém về phía đỉnh đầu Lão thái quân.

Lão thái quân nâng quải trượng đỡ một đòn khí thế hung mãnh này, vai bị chấn động âm ỉ tê liệt. Bà giật mình, bốn mươi năm chưa về Tây cương, không ngờ Ly Thiên thất sát bây giờ lại tre già măng mọc như vậy, vượt xa bà của năm xưa, lẽ nào hôm nay Mộ Dung sơn trang thật khó thoát kiếp nạn.

Được mấy chục hiệp, Lão thái quân tóc mai bạc trắng đã đuối sức, không chống đỡ nổi. Mạc Tề Thiên dùng chiêu Trần thiên đồng táng, loan đao đè mạnh xuống quải trượng, Lão thái quân bị áp chế bèn khuỵu xuống, không thể phản kích.

Mạc Tề Thiên vui mừng nhìn sang, tính một đao chém lấy đầu của Lão thái quân đoạt công đầu của hôm nay. Hắn ha ha cười lớn, vừa đưa tay lên bỗng sau lưng truyền đến một cơn đau kịch liệt, cúi đầu nhìn xuống thì thấy nửa thanh kiếm nhô ra trước ngực, hình như còn mang theo máu tươi của chính mình…

Mộ Dung Bích Y đột kích thành công cũng giật mình, cô bé thấy Mạc Tề Thiên quay đầu căm hận trừng mình, đoản kiếm vẫn còn cắm trên người hắn không ngừng nhỏ máu, không kìm được sợ hãi té xuống đất, dùng cả tay lẫn chân rụt người về phía sau. Lão thái quân cũng xông tới phía trước dùng quải trượng tung đòn, Mạc Tề Thiên bị đánh bay đi.

Long Thất đang giao đấu với Ngũ Hoa bên này thấy tính thế đột nhiên nghịch chuyển vội nhảy ra đón lấy Mạc Tề Thiên máu me đầy mình. Chỉ thấy đoản kiếm từ sau lưng đâm xuyên qua ngực hắn, cộng thêm một đòn nặng của Lão thái quân, Mạc Tề Thiên cả miệng đầy máu, xem ra chắc không sống nổi.

Long Thất than thầm, vừa ngẩng đầu thì thấy mấy thủ hạ bên này đã bị Ngũ Hoa và Lão thái quân thừa thắng truy kích, lại diệt thêm được mấy tên, còn Báo – Triệu Ngôn và Bào Đại An đều không thấy bóng dáng. Long Thất giật mình ôm thân thể dần lạnh băng của Mạc Tề Thiên huýt sáo một tiếng, trong chớp mắt bèn rút lui sạch sẽ.

Góc Tây Nam, cây hoa đào, một luồng gió mát thổi qua cuốn mưa hoa bay đầy trời.

Dưới cây, Triệu Ngôn thân mặc y phục vàng đứng ôm kiếm, bất động nhìn Bào Đại An già nua trước mặt, từng là kiêu ngạo của Báo môn, từng là sư phụ dạy võ hắn xem như cha ruột, từng là mục tiêu hắn một lòng muốn theo đuổi.

“Ông không nên phản bội Giáo chủ…” Nói xong Triệu Ngôn vung kiếm, đôi mắt tinh nhuệ lóe lên một tia đau đớn.

“Ngươi là?” Bào Đại An nhìn kĩ Triệu Ngôn một hồi, cố gắng tìm trong kí ức gương mặt thiếu niên ngây thơ năm xưa, hắn không dám khẳng định mà dò hỏi. “Ngôn?”

“Kẻ phản giáo, phải chết.” Triệu Ngôn không gật đầu khẳng định, nhưng mũi kiếm khẽ run đã sớm tiết lộ tất cả tâm sự của hắn.

“Ta… ta không muốn sống những ngày tháng bị người ta kiềm kẹp nữa.” Bào Đại An cúi đầu, bất lực thở dài, “Ta không còn lựa chọn nào khác, làm cũng làm rồi, nói nhiều vô ích, ngươi ra tay đi.”

Triệu Ngôn đau khổ nhắm mắt, giọng nói run run, “Sau khi ông phản giáo, Báo môn hai mươi năm không ngóc đầu lên nổi, ông có biết tâm trạng của bọn ta không. Ông luôn dạy bọn ta phải trung thành với Giáo chủ, nhưng mà không ngờ người đầu tiên phản giáo lại là ông. Ông luôn muốn bọn ta huynh đệ tề tâm, nhưng chĩa kiếm về phía huynh đệ cũng là ông. Mỗi ngày mỗi đêm ta đều hận không thể chính tay kết liễu ông, sư phụ.”

Nói xong Triệu Ngôn vứt thanh kiếm trong tay, hắn vung chưởng đánh mạnh vào cây đào bên cạnh, “Ta không dùng kiếm, hôm nay hãy dùng Kim Cang chưởng ông chính tay truyền thụ để kết liễu đi.”

Bào Đại An nhìn cây khô bị đánh gãy, gật đầu tán thưởng: “Khá lắm, ngươi tuổi còn trẻ mà đã có được thành tựu như vậy, xem ra đã bỏ công khổ luyện, nếu vậy thì ta cũng không cần nể mặt nữa.” Nói xong hai tay giao lại thành Phật thủ ấn, tay áo phần phật bay trong gió, không còn thần thái sợ sệt ban đầu, hắn hét lên một tiếng song chưởng đánh về phía Triệu Ngôn.

Hai người giao đấu hơn năm mươi chiêu, Triệu Ngôn vẫn luôn ở thế hạ phong, mỗi lần lúc Bào Đại An rõ ràng đều có thể ra đòn chí mạng thì hắn lại thu chưởng. Còn Triệu Ngôn mỗi lần bị đánh ngã đều vùng đứng dậy nhịn đau xông lên.

Cao thủ so chiêu đâu thể nào không ngừng thu chiêu phí sức như Bào Đại An, mỗi lần thu chưởng hắn đều cố nhịn khí huyết dâng trào, tự mình gánh chịu phản đòn. Lại hơn mười chiêu nữa, Bào Đại An dần cảm thấy đuối sức, còn Triệu Ngôn càng đánh càng dũng mãnh, kình phong ngày càng mạnh mẽ.

“Bốp” một tiếng, hai người đối chưởng trực tiếp rồi tách nhau ra. Bào Đại An cũng không chống nổi nữa, quỵ ngã xuống đất, ôm ngực ho không ngừng. Triệu Ngôn định xông lên, nhưng đi mấy bước bỗng dừng lại, chỉ không chớp mắt nhìn Bào Đại An trọng thương trên đất, sắc mặt lạnh lùng nhưng trong mắt lại lộ ra một tia quan tâm.

“Ngươi thắng rồi.” Bào Đại An chậm rãi ngẩng dầu, gạt đi máu tanh nơi khóe miệng, mỉm cười với Triệu Ngôn, thần sắc như được an ủi, “Cái mạng già này ngươi cứ lấy đi.”

Triệu Ngôn âm thầm nắm chặt quyền, một lúc sau cũng không nói gì, cuối cùng hắn lặng lẽ quay người rời đi. Bào Đại An bất đắc dĩ cười khổ, đứa trẻ ngốc, ngươi tay không trở về thì làm sao giao phó với trên dưới trong giáo. Hắn chậm rãi đưa tay, vận khí đánh xuống đầu mình…

Triệu Ngôn đi chưa đến mười thước bỗng nghe sau lưng có tiếng động, hắn vội vã quay đầu, chỉ thấy Bào Đại An đã gục xuống, Triệu Ngôn nhất thời như hóa đá. Mộc lúc sau hắn mới lê bước chân nặng như chì, từng bước gian nan di chuyển đến, cung kính quỳ thẳng trước thi thể của Bào Đại An, khấu đầu ba cái thật mạnh.

Khoảnh khắc trán chạm xuống đất, Triệu Ngôn bỗng như được quay về hơn hai mươi năm về trước, hắn y phục lam lũ người đầy vết thương đứng trước cửa Báo môn, ngước mắt nhìn nam nhân trung niên gương mặt hiền từ ấm áp như gió xuân, người đó đưa tay xoa mái tóc rối loạn của hắn rồi mỉm cười, “Sau này con tên là Triệu Ngôn nhé, bây giờ hãy khấu đầu với ta ba cái, từ nay ta chính là sư phụ của con…”

Mộ Dung Bích Y, thứ nữ của Mộ Dung Trừng, lanh lợi nghịch ngợm, hoạt bát xinh xắn, võ công bình thường, hay tò mò chuyện bát quái trong giang hồ. Năm mười lăm tuổi, giết được Hổ – Mạc Tề Thiên của Ly Thiên thất sát, dương danh giang hồ. Từ đó phấn đấu cầu tiến, cùng với đường huynh Phi Tuyết công tử trùng chấn Mộ Dung sơn trang, vì thích mặc áo xanh, eo mang đoản kiếm nên được xưng tụng là “Bích Ba tiên tử”. [Võ lâm chí, Mộ Dung thế gia] (Giang hồ chính truyện)

Một trong những kết cuộc đáng hận nhất của người tốt chính là, rõ ràng đã đánh kẻ thù bò trên đất nhưng hắn vẫn có thể vùng dậy tung đòn chí mạng giết chết mình. Một trong những kết cuộc đáng hận nhất của kẻ xấu chính là, rõ ràng phần thắng đã nắm chắc trong tay, nhưng không hiểu tại sao lại bị con tốt tầm thường nhất của đối phương đâm một đao chí mạng sau lưng. Người mạnh mẽ nhất thế gian này thật ra luôn là kẻ yếu đuối mà chúng ta xem thường nhất. Bởi vậy, cứ hạ bản thân xuống thật thấp, nâng người khác lên thật cao, sức mạnh của “thổi phồng” thường vượt qua cả “thổi phồng”. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play