Đêm khuya, ánh trăng lành lạnh chiếu trên con đường đá nhỏ, Mộ Dung
lão thái quân một mình đến tiểu viện ở Đông Nam, cấm địa của Mộ Dung sơn trang. Bà đẩy cửa, bước vào nơi Mộ Dung Tương con gái ruột của mình
từng ở. Đã mười năm không có ai đến chỗ này, trong tiểu viện hoang vu tử khí nặng nề, cỏ dại um tùm, có cây sắp cao gần bằng thân người.
Lão thái quân từng bước đạp qua bụi cỏ, chuyện xưa cũng từng cảnh từng cảnh hiện ra trước mắt:
Tương nhi tám tuổi tóc thắt bím, bất kể nóng lạnh đều ngày đêm khắc
khổ luyện kiếm, nó ôm bà nũng nịu: “Mẹ, chờ con luyện kiếm xong sẽ giúp
mẹ xử lý mấy lão già trong tộc, con tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai
ức hiếp cô nhi quả phụ chúng ta!”
Tương nhi mười sáu tuổi một kiếm chém rơi đầu kẻ đến Mộ Dung sơn
trang gây sự, nó xoay khuôn mặt dính máu lại cười với bà: “Mẹ, con và ca ca nhất định khiến danh tiếng của Mộ Dung thế gia lại vang khắp Giang
Nam, không ai có thể xem thường chúng ta nữa!”
Tương nhi mười tám tuổi tâm cao khí ngạo, cự tuyệt tất cả những người đến cửa cầu thân, nó để lại cho bà một bức thư: “Mẹ, con biết mẹ ngày
đêm lo lắng Ly Thiên giáo đến bắt mẹ đi, mẹ yên tâm, con sẽ đi giết Giáo chủ của bọn chúng.”
Tương nhi mười chín tuổi vẻ mặt khẩn thiết quỳ trước mặt bà: “Mẹ, con đã chọn huynh ấy, huynh ấy đã là người của con rồi, con phải chịu trách nhiệm với huynh ấy. Bây giờ con đã có cốt nhục của huynh ấy, huynh ấy
cũng hứa không làm khó mẹ nữa, mẹ thành toàn cho chúng con đi.”
Tương nhi hai mươi tuổi ôm chặt lấy đứa bé vừa ra đời, điên cuồng gào thét vào mặt bà: “Mẹ đã giết huynh ấy rồi, con sẽ không tin mẹ nữa đâu! Không ai có thể giành đi Tuyết nhi của con, con nguyền rủa Mộ Dung gia
các người đoạn tử tuyệt tôn, từng người từng người không được chết yên!”
Tương nhi ba mươi tuổi tóc tai rũ rượi, điên điên khùng khùng ở bên
cạnh Tuyết Y con nó không rời nửa bước. Không lâu sau, Tương nhi trốn
khỏi Mộ Dung sơn trang, bà phái Mộ Dung Trạm và Mộ Dung Thái Y đi bắt
nó. Rồi không lâu sau, họ mang về tin Tương nhi và Tuyết Y đã chết…
Lão thái quân thở dài, thấp giọng nói: “Tương nhi, đừng trách mẹ, ai
bảo con yêu ai không yêu, lại đi yêu Ma đầu của Ly Thiên giáo chứ…” Đột
nhiên trong bụi cỏ truyền đến tiếng cành khô bị bẽ gãy, Lão Thái quân
sực tỉnh, vừa rồi bà chìm trong hồi ức, có người đến cũng không phát
hiện ra. Bà nắm chặt cây trượng trong tay, hướng về phía kia nghiêm
giọng hỏi: “Lũ chuột nhắt phương nào? Cút ra đây cho ta!”
Một lúc sau, một thân ảnh màu trắng run rẩy bước ra, chính là Y Như Bạch dịu dàng nhát gan.
Lão thái quân nhíu đôi mắt phượng, giọng điệu không vui, “Cô lén lén lút lút đi theo ta làm gì? Cô đang nghe lén à?”
Y Như Bạch sợ hãi liên tục lắc đầu xua tay, lui về phía sau, “Tôi…
tôi… tôi… không… không… nghe… nghe… lén, tôi… không… không… nghe… nghe…
thấy… gì… gì… hết.”
Lão thái quân cười lạnh, “Bất kể vừa rồi cô nghe thấy điều gì, hãy nhớ lấy, quên hết tất cả đi, nếu không…”
Cái đầu nhỏ của Y Như Bạch sợ hãi gật như gà mổ thóc, chỉ sợ chậm một chút thôi thì sẽ bị Lão thái quân tát vào mặt.
Lão thái quân lại nghiêm giọng, “Cô theo dõi ta làm gì?”
“Tôi… tôi… tôi… và… và… Thái… Thái… quân… cùng… cùng… một… một… nhóm, phải… phải… tiếp… tiếp… ứng… ứng… cho nhau.” Y Như Bạch cúi đầu vân vê
tà áo, cố gắng giữ nước mắt lại, trong lòng vô cùng uất ức, Tiểu Phong,
cô lừa đảo, cô nói Lão thái quân hiền từ ôn hòa yêu thương tiểu bối, thì ra đều là dụ ta thôi, ta… ta… phải đi tìm Hoa ca.
Lão thái quân ngẩn ra, nhớ lại việc chia nhóm lúc sáng, vậy là sắc
mặt dịu đi nhiều. Bà nhìn Y Như Bạch tội nghiệp đáng thương, nhớ đến
cháu gái đã mất sớm Mộ Dung Tuyết Y của mình, mềm lòng phẩy tay, “Cô đi
đi, nhớ là không được nói bậy, ta muốn yên tĩnh một mình.”
Y Như Bạch vượt qua kiếp nạn như trút được gánh nặng, vội vã nhấc váy chạy về phía cửa. Lão thái quân đứng yên tại chỗ nhìn nàng hoảng sợ
trốn chạy như một con thỏ nhỏ, không nhịn được mà cười khổ, rõ ràng là
muốn giết người diệt khẩu, những nghĩ đến đứa cháu ngoại vô duyên kia,
nếu nó vẫn còn sống chắc cũng lớn như vậy rồi, không biết tại sao lại
mềm lòng tha cho nàng.
Lão thái quân ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn ở chân trời, haiz, đều
do ánh trăng gây họa, ánh trăng quá đẹp khiến ta quá dịu dàng, nên bất
tri bất giác thả nó đi…
Y Như Bạch chạy một mạch, thở hồng hộc gõ cửa phòng Tường Phong.
Tường Phong khoác áo ngoài ánh mắt mơ màng mở cửa, kinh ngạc nhìn Y Như
Bạch thần hồn nát thần tính, “Tiểu Bạch? Cô sao vậy? Xảy ra chuyện gì
rồi?”
Y Như Bạch chen vào phòng, vừa thở vừa lắp bắp nhìn Tường Phong,
“Tiểu Phong, ta… ta… vừa… vừa… nghe được… được… một bí… bí… mật.”
Tường Phong bị Y Như Bạch bám lấy càu nhàu cả đêm không ngủ được, đầu tóc lộn xộn như tổ chim, ánh mắt hung dữ chống nạnh nhìn lôi Tiểu Thư,
“Lôi Tiểu Thư, tốt nhất là ngươi cho ta một lý do chính đáng, nếu không
thì… hừ hừ…”
Lôi Tiểu Thư nhìn Tường Phong giương nanh múa vuốt như nữ quỷ, thoáng ngẩn ra rồi kéo lấy Tường Phong vừa ngáp vừa định quay về ngủ lại, vội
vã nói: “Mộ Dung Cẩm Y, hắn… chắn chạy rồi.”
“Hả?”
Tường Phong còn ngái ngủ quay người lại nhìn Lôi Tiểu Thư, “Ngươi trông coi thế nào vậy? Sao mà chạy rồi?”
Lôi Tiểu Thư rụt cổ, “Vừa rồi hắn đòi ra ngoài bằng được, mấy ngày
nay bị nhốt trong sơn trang buồn quá nên muốn ra ngoài uống rượu, ta… ta không cản được hắn…”
Tường Phong gõ mạnh vào đầu hắn, “Ngươi không biết đi cùng à?”
Lôi Tiểu Thư đột nhiên đỏ mặt, hắn cúi đầu nhỏ giọng thì thào: “Hắn… hắn nói muốn đến mấy thuyền hoa ở Cẩm hồ uống rượu hoa*…”
*Uống rượu ôm ^^
“Rượu hoa?” Đôi mắt của Tường Phong lập tức phát sáng, nàng đẩy Lôi
Tiểu Thư ra khỏi cửa gấp gáp thúc giục, “Chúng ta cũng đi! Ta lập tức
thay y phục ngay đây, ngươi đừng có lề mề nữa, mau đi gọi Mộ Dung Huyền Y đi, để hắn còn trả tiền nữa.”
Lúc này Mộ Dung Huyền Y đang ngồi trong đại sảnh hưởng thụ bữa sáng tình yêu hiệu Tiểu tiên nữ thì đột nhiên toàn thân ớn lạnh…
Mộ Dung sơn trang tọa lạc ở Cẩm Hồ thành, tên đúng như thực, đương
nhiên là có một cái hồ rất lớn. Hai bờ hồ đào lý chen chúc, trắng hồng
đan xen, rực rỡ sáng ngời, mặt hồ phản chiếu ánh sáng vàng lấp lánh,
trong tia sáng tựa như có xen lẫn màu tím, vì vậy có tên là Cẩm hồ.
Bên tai vang tiếng đàn ca hát xướng, Mộ Dung Cẩm Y cầm ly rượu nhíu
mày, nhìn mặt hồ lấp lánh thất thần một lúc. Thật là kỳ quái, rõ ràng
hắn không hề hạ độc Mộ Dung Chu Y, sao hắn lại bị độc chết một cách kỳ
quái như vậy? Lẽ nào là do Ức Tiểu Lâu xuất thân Đường môn ra tay? Mộ
Dung Cẩm Y lắc đầu, không thể nào, Ức Tiểu Lâu đã rời khỏi sơn trang từ
lâu, hơn nữa không có mệnh lệnh của hắn thì nàng cũng tuyệt không làm
bậy.
Đang nghĩ thì Mộ Dung Cẩm Y bỗng phát giác một ánh mắt cứ như có như
không quét qua, âm thầm chú ý nhất cử nhất động của mình, hắn theo ánh
mắt nhìn tới, chỉ thấy một thiếu nữ áo tím đang gảy đàn, cứ một lúc lại
lén lút xem xét hắn.
Mái tóc uốn nhẹ của thiếu nữ hơi phớt màu nâu, đồng tử màu xanh ngọc
bích, môi đỏ kiều diễm, ngực áo mở rộng, nửa tay áo trượt xuống khuỷu
tay phải đang gảy đàn, lộ ra bờ vai trắng như tuyết và cái yếm màu tím
nhạt thêu một đóa mẫu đơn vàng. Tóc nàng xõa ra, hoàn toàn không mang
một chút trang sức, thấy hắn nhìn mình, nàng không kìm được mà cúi đầu
cười xấu hổ, tiếp đó lại ngẩng đầu, sóng mắt xoay chuyển, ngón trỏ sơn
màu đỏ nhẹ vuốt khóe môi đào, không tránh không né mà đón lấy ánh mắt
của hắn cười quyến rũ, thật là dịu dàng như tơ, yêu kiều câu hồn.
Mộ Dung Cẩm Y nở nụ cười nhạt hứng thú, hắn vẫy tay ra hiệu cho thiếu nữ áo tím tiến lên phía trước, chờ nữ nhân kia nửa muốn nửa không õng
ẹo tiến lại gần, Mộ Dung Cẩm Y đưa tay kéo nàng vào lòng, tay trái giữ
chặt lấy vòng eo thon và đôi tay, tay phải bóp cằm nàng, giọng điệu đột
nhiên trở nên âm trầm: “Trước đây sao chưa từng gặp cô? Nói, cô là do ai phái tới?”
Bốn bề đột nhiên im lặng, các ca kĩ đang tấu nhạc và nhảy múa cũng
đều dừng lại, vô cùng hoảng sợ nhìn Mộ Dung Cẩm Y đột nhiên trở mặt.
Cánh tay giấu trong áo của thiếu nữ áo tím cũng không kìm được mà nắm
chặt, nàng khẽ quay đầu nhìn về phía vũ đoàn, liếc ca kĩ Yên Chi Nô đang nhảy múa một cái.
Mộ Dung Cẩm Y nhìn theo ánh mắt nàng, khẽ nhíu mày ra lệnh: “Tại sao
dừng lại, tiếp tục múa đi.” Nói xong liền xoay cằm thiếu nữ áo tím, “Là
bà chủ Tiểu Mãn phái cô tới phải không? Mãn Bảo này quả nhiên là cho ta
một sự kinh ngạc lớn, ha ha ha…”
Thì ra là lo sợ vu vơ, nhìn Mộ Dung Cẩm Y cười lớn, chúng nhân cũng thở phào tiếp tục ca múa giúp vui.
Ca kĩ Yên Chi Nô cũng khép mi uốn người, vai ngọc nhẹ buông, nhún
chân đứng thẳng, y phục lay động, xõa ra các dải lụa ngũ sắc, eo thon
lay chuyển, bắt đầu xoay tròn.
Tiếng đàn tiếng trống cùng nhau cất lên, nhịp phách ngày càng nhanh,
tư thế tuyệt mĩ của các ca kĩ cũng xoay chuyển ngày càng nhanh, váy áo
rực rỡ xoay tròn tạo lên một hình ảnh ưu nhã, đúng thật là thân như liễu rũ đón gió xuân, y phục tựa mây phiêu dật bồng bềnh.
Mộ Dung Cẩm Y xem múa liên tiếp vỗ tay khen hay, buông thiếu nữ áo
tím trong lòng ra giật lấy chiếc trống của một nữ nhạc công tự mình vỗ
theo điệu nhạc.
Ca kĩ Yên Chi Nô càng lúc càng xoay nhanh, gần như không thấy được
bóng dáng. Đột nhiên thân ảnh nàng nhảy lên không trung, các dải lụa màu sắc trên toàn thân từ nhiều hướng khác nhau nhanh như chớp giật cuộn
đến chỗ Mộ Dung Cẩm Y đang ngồi, tốc độ quá nhanh khiến người ta không
đề phòng kịp, quấn lấy hai tay hai chân Mộ Dung Cẩm Y.
Lúc này thì thiếu nữ áo tím Tử Vận Y vẫn luôn ngồi yên một bên cũng
đột nhiên há miệng, mấy cây ngân châm như sợi tóc bay về hướng đôi mắt
đang kinh ngạc của Mộ Dung Cẩm Y, đầu châm chớp lên ánh sáng xanh, quả
nhiên là đã được tẩm độc…
Tử Vận Y, Hồ của Ly Thiên thất sát, người tộc Lâu Lan, mắt xanh tóc
nâu, kiều mị vô cùng, bản tính gian trá, sở trường là Trường tiên độc
châm, thường dùng mỹ sắc mê hoặc để đột kích, nhiều lần thành công. Phó
thống lĩnh Hồ môn Yên Chi Nô, sở trường ca múa, thân nhẹ như yến, sở
trường thần tốc đột kích, lấy nhu khắc cương. [Võ lâm chí, Sát thủ liệt truyện] (Giang hồ chính truyện)
Trên trời không bao giờ tự dưng rơi bánh xuống, mỹ nhân chủ động ôm
ấp chưa chắc đã là diễm phúc, Liễu Hạ Huệ ngồi yên không loạn đó là vì
hắn đã bị sát thủ mỹ nữ điểm huyệt. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)
*Liễu Hạ Huệ: hiền nhân không bao giờ động lòng trước mỹ sắc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT