Tường Phong như con thú bị nhốt đi tới đi lui trong phòng giam hết 123 lần, nhìn trời thở dài hết 99 lần rồi ngậm ngùi nhìn xiềng xích trên tay chân mình, tại sao Tường Phụng giả kia lúc đầu được săn đón như thượng khách, còn Tường Phụng tiên sinh thật như nàng thì lại bị tù tội thế này.

Thân phận thực sự Tường Phụng giả đêm đó là Phụng của Li Thiên thất sát, nữ sát thủ Phụng Mạch mạch nổi danh giang hồ chỉ lộ ra chút bản lĩnh, bỏ lại một câu nói hại chết người, giao đấu sơ sơ với Mộ Dung Huyền Y vài chiêu rồi chạy mất tăm mất tích. Mộ Dung Huyền Y không bắt được người nên cầm dao chém vào nàng, ép Lôi Tiểu Thư xích nghi phạm này lại, nhốt trong địa lao của sơn trang, haiz, người tốt quả nhiên là để bị oan mà.

Tường Phong đang than thở thì bỗng nhiên trên cửa có tiếng động, Mộ Dung Huyền Y và Lôi Tiểu Thư đi vào. Mộ Dung Huyền Y hai tay chắp sau lưng, vẫn bộ dạng cao ngạo như cũ, “Thế nào rồi, suy nghĩ kĩ chưa, tốt nhất là ngươi thành thật khai ra tất cả, thành thật sẽ được khoan hồng, nếu kháng cự thì…”

Tường Phong đảo hắn nhìn mắt, bộ dạng choai choai kia thật đáng ghét y hệt con hồ ly ở nhà, tính tình y hệt đám Võ lâm công tử, càng nhìn càng không vừa mắt. Vậy là nàng chịu thua nhưng không nhụt chí, chống nạnh hất cằm, đầu còn ngẩng cao hơn Mộ Dung Huyền Y, “Không có gì để nói hết, ngươi động não đi có được không hả? Tại sao ta phải cấu kết với đám người của Li Thiên giáo chứ?”

Mộ Dung Huyền Y cười lạnh, bình thản nói: “Gia chủ hiện nay của Sử bút thế gia Lưu Vân công tử Triển Đằng Vân là huynh trưởng của Tường Phụng tiên sinh, người ngoài đều cho rằng chắc chắn là thủ túc tình thâm, huynh muội hữu ái.” Nói đến đây hắn dừng một chút, nhìn Tường Phong đang dẩu môi với hắn từ trong ngục, “Thật ra không phải vậy, Triển Tường Phong luôn đố kỵ với tài năng của huynh trưởng, đối với việc mình không thể ngồi vị trí gia chủ ghi hận trong lòng.”

Tường Phong khẽ nhíu mày, cong môi cười nhạt đầy ẩn ý, “Con hồ ly kia nói với ngươi vậy à?”

Mộ Dung Huyền Y không đáp, tiếp tục tường thuật câu chuyện sau lưng huynh muội Triển gia, “Để đoạt lại vị trí gia chủ, Triển Tường Phong bèn cấu kết với dư nghiệt của Li Thiên giáo, Li Thiên giáo muốn rửa hận xưa, Triển Tường Phong muốn trừ bỏ kẻ chống đối, vậy nên đã đem tín vật giao cho Phụng Mạch Mạch, để ả mượn yến hội của Mộ Dung sơn trang trà trộn vào, dù sao thì cũng không ai đoán được, Tường Phụng tiên sinh đỉnh đỉnh đại danh lại cấu kết với Ma giáo.”

Tường Phụng trợn to mắt, cứng họng cả buổi muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng mới thốt lên: “Ngươi… ngươi thật nên đi tham dự cuộc thi giọng nói vàng Võ lâm kỳ này.”

“Hừ, uổng cho ngươi là Sử bút tiên sinh chép sử.” Mộ Dung Huyền Y liếc mắt nhìn nàng, kiêu ngạo hất lọn tóc mái, “Ta chính là biện thủ giỏi nhất của kỳ thi trước.”

Tường Phong đen mặt, bất lực bò trên cột nhà lao, “Ngay cả động cơ, quá trình ngươi cũng nghĩ giùm ta hết rồi, ta thật không còn lời nào để nói.”

“Vậy đồng bọn Phụng Mạch Mạch của ngươi trốn ở đâu rồi?”

“Ta… không biết, ta cũng rất muốn biết ả trốn ở đâu.”

Mộ Dung Huyền Y sắc mặt lạnh giá, nhưng cũng không nổi giận, “Haha, ngươi không chịu nói ta cũng bắt được ả như thường.” Nói xong quay qua Lôi Tiểu Thư vẫn đang im lặng, “Chúng ta đi, tiếp tục lục soát, ta không tin ả còn có thể lên trời xuống đất được.”

Lôi Tiểu Thư nhìn Tường Phong một cái, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, quay người bỏ đi. Lúc hắn vừa bước qua cửa thì Tường Phong hét lớn, “Lôi Tiểu Thư, chờ đã!”.

Lôi Tiểu Thư lại quay lại. Tường Phong vẫy tay gọi hắn tiến lại gần, thấp giọng hỏi. “Thật là vẫn chưa tìm được Phụng Mạch Mạch kia sao?”

Lôi Tiểu Thư ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu, “Bọn ta đã lục soát kĩ càng khắp sơn trang hai lần rồi, nhưng vẫn không có phát hiện gì.”

Tường Phong nhíu mày, khẽ sờ khóe môi rồi lại hỏi: “Mộ Dung Huyền Y kia nói với bên ngoài thế nào?”

“Phi Tuyết công tử chỉ nói với bên ngoài đã điều tra ra hung thủ là người của Li Thiên giáo, đám nhân sĩ võ lâm kia rửa sạch hiềm nghi, có thể đi rồi.” Lôi Tiểu Thư cũng không giấu diếm, “Hắn không đề cập đến việc cô mới là Tường Phụng tiên sinh.”

“Đó là vì hắn vẫn chưa có đủ chứng cứ, không dám tùy tiện đắc tội với Sử bút thế gia, những điều vừa rồi chẳng qua cũng là suy đoán thôi.” Tường Phong lẩm bẩm, “Thà giết lầm chứ không bỏ sót, đúng thật là phong cách của Mộ Dung gia.”

Chờ Lôi Tiểu Thư đi rồi, Tường Phong ngồi xổm xuống suy nghĩ kĩ lại, Phụng Mạch Mạch này có thể đi lại như không trong sơn trang, còn có thể trốn mất tăm mất tích, thật là rất đáng ngờ…

Hoàng hôn, dường như nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, Tường Phong trở mình trên đống cỏ đang nằm, không thèm để ý đến mà tiếp tục ngủ. Một lúc sau, cửa ngục truyền đến mấy tiếng kêu thảm, sau đó có tiếng động, nàng thức tỉnh, hai tay đan trước ngực ngồi trên đống cỏ, cười hihi với người đến bên ngoài thiết lao, “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, Phụng Mạch Mạch!”

Theo sau Phụng Mạch Mạch, nhìn nàng ta một mình một kiếm giết sạch đám thủ vệ cản đường, tránh được tất cả các cạm bẫy một cách quen thuộc, rất nhanh, Tường Phong đã ra khỏi sơn trang. Nàng âm thầm nhớ phương hướng, hình như hai người luôn đi về hướng Tây, nửa canh giờ sau, đến một khu rừng bí mật nào đó, Phụng Mạch Mạch dừng bước, quay lại nhìn Tường Phong.

Tường Phong ngẩng đầu nhìn lên trời, cổ thụ cao vút, che hết chút ánh sáng còn sót lại, ừm, quả nhiên là một chỗ tốt để giết người diệt khẩu. Nàng lén xem xét bốn phía, tìm một con đường để chút nữa trốn đi.

“Đừng nhìn nữa!” Phụng Mạch Mạch nhấc thanh nhuyễn kiếm đen lên, hồng y phấp phới, kiếm phong chỉ thẳng về Tường Phong, “Đám người Mộ Dung sơn trang bây giờ đang bận chữa lửa, còn mấy kẻ theo sau tự nhiên sẽ có người xử lý, ngươi nhận mệnh đi.”

Tường Phong cười hehe, bất an xoa tay, vừa khẽ nhích về phía sau, vừa tìm chủ đề đánh lạc hướng, “Ngươi phóng hỏa ở đâu vậy?”

“Phòng để xác.” Phụng Mạch Mạch cũng thẳng thắn, xem ra đã có chuẩn bị, không sợ Tương Phong giở trò, hỏi bèn đáp ngay.

“Ngươi!” Tường Phong run lên, nhẹ than một tiếng, “Người đi đã đi rồi, ngươi cũng thật độc ác. Con khổng tước kia không đi chữa lửa trước cũng không được.”

Phụng Mạch Mạch nghĩ đến phản ứng không kinh không sợ của Tường Phong khi nhìn thấy mình lúc nãy bèn hỏi ngược lại: “Hình như ngươi đoán được ta sẽ tới cứu ngươi sao?”

“Ngươi đã cố ý muốn đổ tội thì đương nhiên cũng phải diễn cho trọn vở chứ.” Tường Phong nghĩ đến việc này thì lại giận, nhưng không dám nhảy tới cắn Phụng Mạch Mạch, chỉ đành dùng ánh mắt như giết người trừng nàng ta, “Ngươi cũng thật là khác người, biết rõ Mộ Dung Huyền Y nhốt ta lại để dụ đồng bọn như ngươi mắc câu, vậy ngươi vẫn chẳng sợ hãi gì cả mà đến?!”

Gương mặt lạnh như băng Phụng Mạch Mạch có chút ý cười: “Thật đáng tiếc, Mộ Dung Huyền Y không tin ngươi, lần này hắn lại càng thêm tin tưởng chúng ta là đồng bọn. Nhưng mà ngươi đã đoán được hết rồi sao vẫn chịu liều mình theo ta ra đây?”

Tường Phong nhìn nàng ta bằng một thần sắc nghiêm túc hiếm thấy, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên mặt nàng ta, “Bởi vì… ta… cũng… không… tin… người của Mộ Dung gia, vẫn là tự mình rửa oan thì yên tâm hơn.”

“Keng” một tiếng, kiếm phong khẽ rung, bò ra như một con rắn đen, “Ngươi thấy mình còn cơ hội này sao?”

“Cứu ta rồi lại giết ta, người khác chỉ cho rằng chúng ta nội bộ lục dục, chiêu này quả nhiên độc ác.” Tương Phong vừa dán mắt vào động tác trên tay nàng ta, vừa cẩn thận đưa tay vào ngực mình, sờ trúng thanh Du Long kiếm thật, chuẩn bị liều mình bất cứ lúc nào.

“Hừ!” Phụng Mạch Mạch không lên tiếng, đột nhiên thu kiếm về vỏ, “Lần này ngươi đoán sai rồi, ta rất vui lòng làm vậy, nhưng tiếc là bề trên không cho. Ngươi đi đi.” Nói xong quay người rời đi.

Ý chí chiến đấu Tường Phong ấp ủ cả buổi lại bị mấy câu nói làm tiêu tan mất, chờ đến khi sực tỉnh, nàng đuổi theo mấy bước với giọng gọi theo: “Không giết ta? Chủ nhân của ngươi là ai? Li Thiên giáo chủ tiền nhiệm chẳng phải chết rồi sao?”

Phụng Mạch Mạch lại rút kiếm ra khỏi vỏ, giọng điệu cũng mất kiên nhẫn, “Nghe cho rõ đây, ngươi không được phép đi theo, nếu không ta cũng mặc kệ mệnh lệnh của bề trên mà giết ngươi luôn.”

Tường Phong ngẩn ra, cảm thấy vẫn là cái mạng nhỏ quan trọng hơn, chỉ đành trơ mắt nhìn Phụng Mạch Mạch đi về hướng Bắc.

Tường Phong dựa vào trí nhớ cuối cùng cũng bò ra khỏi khu rừng, nhìn ánh tà dương như máu ở chân trời, Tường Phong vừa thoát một kiếp từ Quỷ môn quan đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật đẹp biết bao. Đi không bao lâu cuối cùng nàng cũng thấy được khuôn mặt gấp gáp của Lôi Tiểu Thư. Thấy chỉ có một mình hắn, Tường Phong bèn hiện thân gọi hắn.

Lôi Tiểu Thư kinh ngạc bước lên phía trước, “Tiểu Phụng, cô không sao chứ?” đột nhiên nghĩ đến bây giờ nàng ta là Tường Phụng tiên sinh nhưng vẫn gọi “Tiểu Phụng” dường như không ổn lắm, vậy là hắn xấu hổ lắc đầu.

Tường Phong cũng không để tâm, vẫy vẫy tay, “Ngươi tùy ý gọi gì cũng được, dù sao đám bằng hữu cũng tùy ý gọi ta là tiểu Phong tử, đại lừa bịp gì đó.” Nói xong lại hỏi, “Tên Khổng tước công tử kia đâu?”

Lôi Tiểu Thư ngẩn ra một hồi rồi mới hiểu nàng hỏi Mộ Dung Huyền Y, “Phụng Mạch Mạch đốt thi thể của Mộ Dung Thái Y, Phi Tuyết công tử vô cùng tức giận, Mộ Dung gia bây giờ đang phái người đi truy tìm tung tích các người khắp nơi. Ta nhìn thấy ký hiệu cô để lại dọc đường nên mới một mình đuổi đến đây.”

“Haiz, Phụng Mạch Mạch xem chừng rất kĩ, không dễ để lại ký hiệu, vất vả cho ngươi rồi.” Tường Phong vỗ vai hắn, “Tiếc là ta vẫn chưa điều tra ra được tung tích đồng bọn của cô ta, nhưng mà cũng may là giữ được cái mạng nhỏ này.”

Lôi Tiểu Thư cũng quan tâm an ủi: “Cô không sao là tốt rồi, hiếm khi Phụng Mạch Mạch thủ hạ lưu tình, cô ta dù sao cũng là sát thủ nổi danh giang hồ, người có thể thoát ra từ tay cô ta mấy năm nay chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.”

“Xí.” Tường Phong trề môi, “Cô ta mà làm gì có lương tâm thủ hạ lưu tình chứ. Cô ta thả ta đi là để dụ bọn Mộ Dung Huyền Y đi thôi, dù sao thì cái con khổng tước tự cho mình đúng kia đã nhận định ta là đồng bọn của cô ta rồi, cô ta cứ để lại mạng ta để ta làm tấm bia thu hút sự chú ý, lần này ta có trốn lên trời cũng không trốn khỏi số phận bị truy bắt rồi.”

“Vậy cô bây giờ tính sao?”

“Ta à…” Tường Phong nghĩ một hồi, “Ta quyết định đi về phía Bắc, Phụng Mạch Mạch không cho ta đi theo, chắc chắn là có gì cổ quái, khách điếm ta làm việc ai nấy đều là cao thủ, có người cho ta biết bọn tiểu nhị ca cũng là sát thủ của Li Thiên giáo, ta đi xem thử nói không chừng có để lại manh mối gì đó.”

“Vậy ta đi cùng cô, thêm một trợ thủ.”

“Cũng được.” Tường Phong cũng thẳng thắn, nói đi là đi, “Ta đưa ngươi đến chỗ một bằng hữu ngồi chơi trước đã.”

Lôi Tiểu Thư bước nhanh đi theo, hiếu kỳ hỏi: “Bằng hữu của cô à? Ai vậy?”

Tường Phong quay đầu nhìn hắn, nụ cười vô cùng rực rỡ, vẻ mặt ranh mãnh, “Tiểu Bạch!”

Y Như Bạch, thân thế bí mật, thích mặc áo trắng, xinh đẹp dịu dàng, không tập võ, vô cùng nhỏ mọn. Năm 10 tuổi đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài Giang thành, Đông Nam Giang thành gần Cẩm Hồ thành, Tây gần Thiên Đô sơn, sản vật phong phú, con người hảo sảng. Bạch Như Y kinh doanh ở Giang Nam hơn 10 năm, trồng dâu nuôi cá, tích lũy tiền tài, giỏi kiếm lời, giàu không kể xiết, người đời gọi là “Nữ trung Đào Chu công”. [Võ lâm chí, Thương nhân liệt truyện] (Giang hồ chính truyện)

Hành tẩu giang hồ quan trọng nhất thật ra không phải là nhân tài mà là tiền tài. Bởi vậy nếu bản thân không có nhiều tiền tài thì nhất định phải kết giao với một bằng hữu vô cùng có tiền. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play