La Hạo tung người. Trong khe Lạc Hiền cây cối chi chít rậm rạp, nàng lẻn lỏi vào tới giữa khu rừng rậm thì đột nhiên có tiếng cười lạt rồi có tiếng người hỏi: - Có phải ngươi ở trên ngọn Lạc Hiền xuống đây không?
La Hạo dừng bước. Nàng chắc là bọn Vân Sơn Tứ Tử không sai, nên không nghĩ ngợi gì nữa, chúm môi hú lên một tiếng. Tiếng hú phóng lên trên không do ngọn gió sớm truyền đi thật xa.
Nàng vừa lên tiếng hú thì có mấy tiếng cười vọng lại rồi bốn bóng người hiện ra.
Tinh Nhất Tử quát lên: - Hãy giết con này đi để ra oai!
La Hạo không khỏi kinh hãi, vận động môn Độc chưởng tuyệt kỹ để chuẩn bị chống đỡ.
Quảng Tùng Tử cũng nói theo: - Làm cho Phan Khôn mất nhuệ khí trước là phải.
Hoàng Chân Tử bỗng lớn tiếng nói: - Khoan đã! Lưu ả lại còn có việc dùng đến.
Thạch Đà Tử cười nói: - Tam ca thật là người tinh tế! Xem chừng con nhóc này với thằng lỏi Phan Tịnh có thể cùng một lứa với nhau. Bắt thị để kiềm chế Phan Tịnh có phải hay hơn không?
La Hạo tức mình nói ; - Lão thất phu kia! Phải chăng các ngươi là Vân Sơn Tứ Tử? Trước mặt Giáo chủ, Tịnh ca ta đã hết sức bênh vực cho bọn ngươi. Không ngờ các ngươi lại là quân hèn mạt vô liêm sỉ đến thế?
- Mi liệu hồn đó! Mi nói lại cho chúng ta nghe!
La Hạo đảo mắt nhìn bốn người rồi lạnh lùng hỏi: - Bọn ngươi phải chăng đến đây tìm Giáo chủ để báo thù về chuyện mất tai. Hay là đến để tìm cơ sở của Thiên Giáo?
Quảng Tùng Tử cười lạt đáp: - Chúng ta đến đây dĩ nhiên là để tìm lão họ Phan báo thù cắt tai ngày trước.
La Hạo phất tay áo nói: - Thế thì được lắm! Ta là con gái Nhân Kiệt La Siêu, đối với bọn ngươi không có thù hận gì, sao lại toan đối phó với ta?
Nàng nói xong trở gót đi ngay ra khỏi khu rừng.
Vân Sơn Tứ Tử bị La Hạo nói mấy câu làm cho cứng họng, đành giương mắt nhìn nàng ra khỏi khu rừng. Sau Thạch Đà Tử đột nhiên lớn tiếng gọi: - Con lỏi này thật là giảo quyệt. Chúng ta đến kiếm Phan Khôn để trả thù thì có khác gì đến tìm căn cứ phái Thiên Giáo?
Câu này thức tỉnh ba lão kia. Nhưng La Hạo cũng đã ra khỏi rừng, nàng thi triển khinh công chạy như bay. Nàng vừa chạy vừa lớn tiếng gọi: - Tịnh ca ca! Bọn sư phụ Tịnh ca đã đến đó, mau ra mà nghênh tiếp!
Vân Sơn Tứ Tử chạy nhanh như gió cuốn ra khỏi rừng rồi quát lên: - Bất luận mi là con gái ai, cũng không trốn thoát được đâu!
La Hạo tuy vận khinh công đến tột độ mà chạy, nhưng chớp mắt bọn Vân Sơn Tứ Tử đuổi đến nơi. Tinh Nhất Tử cười lạt rồi phóng chưởng ra đánh vào sau lưng La Hạo.
Nàng nghiến răng, vận hết sức bình sinh chạy về phía trước. Như vậy tuy chưởng kình đã nhẹ đi một phần, nhưng thế mạnh vẫn còn ghê gớm ập tới. Chưởng phong càng tới gần càng mạng. Nàng la thầm: - Thôi thế là xong đời!
Phan Tịnh bỗng hiện ra, xẹt tới như tên bắn. Chàng xua tay quát lên: - Sư phụ hãy dừng tay!
Sầm một tiếng Tinh Nhất Tử tưởng chừng như đánh vào bức tường đồng. Toàn thân lão giật bắn lên, lùi lại mấy bước.
Quảng Tùng Tử, Hoàng Chân Tử và Thạch Đầu Tử đều dừng bước. La Hạo tung người nhảy mấy bước đã tới phía sau Phan Tịnh. Nàng tức giận la lên: - Mấy lão thất phu này toàn là hạng đê tiện!
Phan Tịnh quay lại nhìn La Hạo một cái rồi nói: - Hạo muội! Mấy vị đây là tôn sư ta. Hạo muội về trước đi.
La Hạo hằn học nói: - Tịnh ca! Tiểu muội không ngờ Tịnh ca lại có hạng sư phụ không biết điều đến thế. Đúng là loài đê tiện vô liêm sỉ.
Phan Tịnh khoác tay ngăn nàng lại nói: - Hạo muội! Rồi tiểu huynh sẽ có cách. Hạo muội hãy về trước đi và đừng nói bốn vị sư tôn ta đã tới.
- Hừ! Tịnh ca còn bênh vực chúng ư?
- Một ngày cũng là nghĩa thầy trò. Hạo muội ơi! Tiểu huynh có chỗ đau lòng lắm. Hạo muội nên vì ta mà chám chước cho. Ta rất cám ơn.
Bấy giờ La Hạo mới gật đầu rồi lướt người bỏ đi.
Lúc Phan Tịnh quay lại thì thấy Vân Sơn Tứ Tử đã đứng ra bốn góc. Mặt lão nào cũng xám xanh. Cặp mắt lạnh lùng nhìn Phan Tịnh chằm chặp. Phan Tịnh ngấm ngầm thở dài nghĩ bụng: “Trước kia các vị sư phụ đối đãi với mình như con cháu mà sao bây giờ biến đổi thành thù nghịch đến thế. Hay là vì các vị luyện môn Huyết Diệm Công nên đã biến tính?” Chàng gượng cười rồi quỳ xuống khấu đầu ba lạy kính cẩn nói: - Đệ tử là Phan Tịnh xin bái kiến sư phụ?
Vân Sơn Tứ Tử hắng giọng hỏi: - Phan Tịnh! Công việc của bốn người chúng ta ngươi đã biết rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn nói gì nữa?
Phan Tịnh đứng dậy cúi đầu đáp: - Thực tình đệ tử không có ý vặn hỏi đến việc của các vị sư phụ. Gia nghiêm từ khi đi Hồi Cương, giữa đường gặp nạn. Người bị Ma Tôn Đổng Hải Sơn ngấm ngầm đưa về Kinh đô giam cầm ở động U- U. Chiếc thân tàn bị hất xuống khe núi, hiện giờ không còn có sức để ứng chiến nữa. Các vị sư phụ là các bậc kiệt sĩ đức độ trong võ lâm, có lý đâu lại muốn cùng người tàn phế tỉ đấu?
Tinh Nhất Tử cười lạt hỏi lại: - Y đã tàn phế sao còn làm được Thiên Giáo chủ?
Phan Tịnh cứng họng không biết nói sao.
Quảng Tùng Tử tức giận nói tiếp: - Phan Tịnh tránh ra! Bọn ta đã nói cho ngươi hay từ trước. Sao ngươi còn cản đường chúng ta. Ngươi tưởng chúng ta không dám giết ngươi chăng?
Phan Tịnh nhíu cặp lông mày khẽ nói: - Nhị sư phụ dạy quá lời! Đệ tử đâu dám ngăn cản công việc của sư phụ. Nhưng đệ tử cũng là một phần tử trong phái Thiên Giáo, việc của Giáo chủ dĩ nhiên kẻ thuộc hạ không thể từ chối được. Đáng tiếc là...
Chàng chưa dứt lời thì Hoàng Chân Tử đã khoa chân tiến lại gần một bước, quát lên: - Gã nói một câu đó là đủ rồi. Đại ca! Tam ca! Còn để gã làm chi nữa? Rồi lão vung chưởng đánh ra.
Thạch Đà Tử vội lạng người đi ngăn lại nói: - Hãy khoan! Phan Tịnh! Ngươi vừa nói còn điều chi đáng tiếc?
Phan Tịnh biết trong bọn Vân Sơn Tứ Tử thì Thạch Đà Tử mưu thâm hơn cả. Nhưng cũng chỉ có y là còn chịu nghe điều phải trái. Chàng vội nói: - Tứ sư phụ! Đáng tiếc là Tịnh nhi lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan: một bên là tình phụ tử, một bên là nghĩa thầy trò. Tịnh nhi này biết đối xử làm sao?
Thạch Đà Tử cười ha hả nói: - Cái đó ư?
Lão chưa dứt lời đã nhanh như chớp vung chưởng đánh Phan Tịnh và quát to: - Thế thì không để ngươi sống được nữa rồi.
Luồng kình lực nặng như núi chụp xuống.
Cặp mắt Phan Tịnh chiếu ra những tia sáng kinh hãi. Chàng đứng yên không nhúc nhích.
Chưởng phong của Thạch Đà Tử đã đánh tới trước mặt, Phan Tịnh mới xoay tay lại chống đỡ nói: - Đáng tiếc rằng Phan Tịnh này không thể chết được.
Sầm một tiếng vang lên! Thạch Đà Tử la hoảng: - Nguy rồi!
Người lão lăn trên mặt đất ra xa hơn một trượng mới đứng dậy được. May mà Phan Tịnh phóng chưởng nhẹ đòn, nên người lão chỉ bị lấm láp chứ chưa bị thương.
Vân Sơn Tứ Tử kinh hãi lùi lại một bước đồng thanh nói: - Công lực của mi tiến bộ thần tốc đến thế ư?
Trên mặt Phan Tịnh thoáng qua một nụ cười, chàng đáp: - Sư phụ! Trời chưa sáng. Tịnh nhi đã chờ các vị ở đây rồi. Chắc sư phụ cũng biết vì sao mà đệ tử phải ra đây chờ đợi?
Vân Sơn Tứ Tử không biết trả lời thế nào.
Phan Tịnh lại nói tiếp: - Tuy các vị chưa coi Phan Tịnh này là đệ tử, nhưng Phan Tịnh vẫn không dám trái đạo thờ thầy. Thực tình đệ tử đã lo nghĩ cho các vị rất nhiều. Xin các vị bỏ ý niệm xuống khe Lạc Hiền, quay về đi là hơn.
Quảng Tùng Tử nổi giận đùng đùng hỏi: - Sao? Mi tưởng chống được bọn ta ư?
Lão toan vung chưởng đánh ra thì Phan Tịnh vội la lên: - Xin nhị sư phụ hãy nghe đệ tử một lời đã!
Quảng Tùng Tử hằn học nói: - Điều gì! Mi nói đi!
Phan Tịnh xịu mặt xuống nói: - Đệ tử là Thiên Đình sứ giả phái Thiên Giáo. Trong mình đã mang mệnh lệnh của Giáo chủ. Phái Thiên Giáo mới phục hưng thì việc hộ vệ bản giáo là điều cốt yếu. Nếu các vị sư phụ không xét tình cho nhất quyết xuống khe núi này thì đệ tử cùng sư phụ sẽ thành thù nghịch. Khi đó đệ tử dù có dạ tôn sư cũng không làm gì được nữa.
Tinh Nhất Tử cười ha hả nói: - Ta tưởng mi nói chi? Mi tưởng chúng sợ mi ư? Quân nghiệt súc kia! Thế thì mi thật là lớn mật.
Vân Sơn Tứ Tử đồng thời trợn mắt nhìn Phan Tịnh sát khí đằng đằng.
Phan Tịnh vội lớn tiếng la: - Các vị sư phụ ơi! Đệ tử không nở nhìn các vị sư phụ thành người tàn phế!
- Đừng rườm lời nữa! Bốn người chúng ta đến đây đủ phá tan được phái Thiên Giáo.
Phan Tịnh tuy có thiện chí khuyên thầy, nhưng không sao được. Chàng suy nghĩ bụng bây giờ họ chưa xuống khe Lạc Hiền, ta phải làm cho mấy vị này thất bại một chút thì họ mới thấy khó khăn mà chịu rút lui.
Nghĩ vậy chàng khẽ nói: - Sư phụ! Đệ tử có một cách chưa hiểu ý sư phụ ra sao?
- Người nói đi!
- Đệ tử chỉ có một mình chống đối với bốn vị. Nếu bốn vị đánh bại được đệ tử thì bấy giờ hãy xuống khe Lạc Hiền, bằng không thì xin các vị rút lui được chăng?
Đúng lý mà nói thì Vân Sơn Tứ Tử nếu đã không địch nổi Phan Tịnh thì dĩ nhiên họ không nên xuống khe Lạc Hiền nữa cho uổng công.
Dè đâu Tinh Nhất Tử lại cười ha hả nói: - Bất luận thế nào chúng ta cũng nhất quyết xuống đó?
Lão vừa giơ tay lên, lập tức có tám phu nhân áo đen xuất hiện.
Nhân Tịnh lùi lại một bước biến sắc hỏi: - Sự phụ! Các vị định kéo đông người đến xâm phạm ư?
Vân Sơn Tứ Tử chỉ cười lạt.
Giữa lúc ấy tiếng La Siêu từ đằng xa vọng lại nói: - Tịnh điệt! Tâm ý ngươi thế là đạt rồi. Nếu ngươi còn nói với bọn chúng tức là mất địa vị làm một phần tử phái Thiên Giáo đó! Về đi thôi!
Phan Tịnh lo lắng nhìn Vân Sơn Tứ Tử rồi đáp: - La thúc thúc! Tiểu điệt là kẻ đệ tử phải hết lòng đối với sư phụ đã.
Rồi chàng quay lại lớn tiếng la: - Các vị sư phụ! Các vị đã không nghe lời đệ tử khuyến cáo, đệ tử rất lấy làm đau đớn và đành để bốn vị hợp lực ra chiêu cho tỏ rõ tấm lòng thành thực của đệ tử.
Nói xong chàng đứng nghiêm trang, từ từ lún người xuống chờ đợi.
Vân Sơn Tứ Tử đưa mắt nhìn nhau tủm tỉm cười. Họ tưởng rằng dù công lực Phan Tịnh có cao đến đâu, nhưng vẫn là một gã thiếu niên thì không tài nào chống nổi bốn người hợp lực phóng chưởng ra đánh.
Tinh Nhất tử lên tiếng: - Được lắm! Chúng ta thử xem bản lãnh mi tiến đến bực nào? Mi có chết thì đừng oán bọn ta!
Vân Sơn Tứ Tử đồng thời vung chưởng lên. Chưởng phong ào ào chụp xuống Phan Tịnh.
Phan Tịnh hai mắt hé mở ngầm vận thần công, vung chưởng phóng ra đánh "sầm" một tiếng như trời long đất lở.
Đồng thời Phan Tịnh lạng người ra xa mấy chục trượng nói vọng lại: - Sư phụ ơi! Đệ tử một lòng thờ kính tôn sư, mong rằng các vị suy nghĩ cho kỹ. Đệ tử đi đây!
Vân Sơn Tứ Tử loạng choạng lùi lại mấy bước.
Sau một hồi kinh ngạc đột nhiên lớn tiếng quát: - Thằng lỏi con giỏi thiệt!
Từ đằng xa Nhân Kiệt La Siêu cười ha hả nói: - Các ngươi đã dạy được một tên đồ đệ giỏi thiệt!
Quảng Tùng Tử, Hoàng Chân Tử, Thạch Đà Tử và tám người đàn bà áo đen chạy theo sau. Chớp mắt họ đã đến trước khe Lạc Hiền.
Dưới khe Lạc Hiền lập tức có tiếng Phan Tịnh vọng lên; - Các vị là cao nhân ở đâu đến do thám bản giáo. Nếu không nghe lời tại hạ khuyên răn trở về đi thì bàn tay Thiên Đình sứ giả sẽ vô tình đó!
Hai luồng ánh sáng Nhật Nguyệt Lệnh phóng lên sườn núi.
Vân Sơn Tứ Tử hú lên một tiếng rồi nhảy vèo vèo xuống khe Lạc Hiền.
Tám người đàn bà áo đen cũng vung tay một cái, tám lá cờ máu phóng xuống khe núi. Người của chúng cũng nhảy xuống theo, thân pháp cực kỳ lanh lợi. Giữa lúc ấy một bóng xanh nhảy xổ lại quát lên: - Chúa đảng Cờ Máu khinh người thái quá, dám ngang nhiên xâm phạm bờ cõi bản giáo. Bản sứ giả không thể tha thứ được?
Một luồng kình phong mãnh liệt ập tới tám người đàn bà áo đen.
Bọn đàn bà áo đen lớn tiếng quát: - Ngươi dám!...
Bóng chưởng bỗng mù trời. Tuyệt Tình Chưởng phóng ra cực kỳ lợi hại không ai chống nổi.
"Sầm sầm" mấy tiếng vang lên! Ba người đàn bà áo đen đã lăn lông lốc xuống khe núi.
Phan Tịnh cười rộ nói: - Khe Lạc Hiền tuy không phải là đầm rồng hang cọp, nhưng các ngươi đã đến thì đừng hòng ra thoát!
Còn hai mụ áo đen sợ vỡ mật lên tiếng kêu: - Bốn vị Đại tiền khu! Sao các vị không ứng chiến đi?
Vân Sơn Tứ Tử gầm lên: - Phan Tịnh! Chúng ta phải đập tan xác quân nghiệt súc!
Tinh Nhất Tử và Quảng Tùng Tử đồng thời nhảy xổ lại đánh Phan Tịnh.
Chàng la lên: - Xin dừng tay! Cái vị không phải là tay đối thủ với Thiên Đình sứ giả đâu!
Chàng quanh ngươi đi một cái đến trước hai người đàn bà áo đen vung chưởng đánh tới. Hai tiếng rú thảm khốc nữa vang lên. Thế là chết hết cả tám mạng.
Phan Tịnh lại lớn tiếng la: - Phan Tịnh này đành trái lệnh Giáo chủ để các vị chạy đi.
Tinh Nhất Tử cười rộ nói: - Mi giỏi thật! Bọn ta nhất định không chạy. Mi hạ thủ đi thôi!
Quảng Tùng Tử đột nhiên gầm lên: - Phan Khôn! Mau ra ứng chiến!
Dưới khe núi nổi lên một tràng cười rồi có tiếng hỏi lại: - Kẻ nào đã đến đó?
- Chúng ta là Vân Sơn Tứ Tử đã bị hại về Thần Phong Đoạn Mạch Chưởng của ngươi. Bữa nay đến đây để rửa cái nhục bị cắt tai ngày trước.
- Ha ha! Vân Sơn Tứ Tử chết đã lâu rồi. Nay chỉ còn bọn chó săn của Lá Cờ Máu mà thôi! Thiên Đình sứ giả! Ngươi đưa Vô Địch Đoạt Nhĩ Lệnh ra xẻo nốt cái tai bên hữu của chúng rồi đuổi chúng đi.
Phan Tịnh dạ một tiếng. Chàng đứng trên mỏm đá lưng chừng sườn núi khoanh tay nói: - Thưa bốn vị Đại tiền khu Lá Cờ Máu! Bản sứ giả xin thất lễ!
Chàng thò tay vào bọc. Nhưng đột nhiên mặt chàng lợt lạt vội vàng rút tay ra.
Cử động của chàng đã bị Thiên Hiệp đứng dưới khe núi trông rõ liền quát lên: - Phan sứ giả! Ngươi dám trái lệnh của bản giáo chủ ư?
Phan Tịnh sắc mặt tái mét, ấp úng đáp: - Không! Thưa Giáo chủ! Không bao giờ bản sứ giả dám trái lệnh.
- Thế thì sao ngươi không rút Vô Địch Đoạt Nhĩ Lệnh ra?
- Cái đó... Cái đó...
Phan Tịnh hai mắt đăm đăm nhìn Vân Sơn Tứ Tử. Chàng không biết đáp thế nào.
Chàng liền dùng phép truyền âm nói với Vân Sơn Tứ Tử: - Các vị sư phụ! Đồ đệ nghĩ tình thầy trò, xin các vị mau rời khỏi nơi đây!
Quảng Tùng Tử tức giận nói: - Thằng lỏi con! Mi có bản lĩnh gì thì cứ trổ hết ra đi?
Phan Tịnh ngây người như tượng gỗ.
Thiên Hiệp đứng dưới khe núi tức giận quát lên: - Phan Tịnh! Nếu ngươi không rút Vô Địch Đoạt Nhĩ Lệnh ra thì bản giáo chủ sẽ khép ngươi vào tội phản nghịch.
Phan Tịnh lớn tiếng la: - Gia gia! Tịnh nhi không thể...
- Thế là ngươi cố ý phản loạn rồi!
- Không, không! Hài nhi quyết không có ý ấy.
- Vậy ngươi phải tuân theo mệnh lệnh của bản giáo chủ mà tức tốc thi hành.
La Hạo đứng trên núi cũng lớn tiếng la: - Tịnh ca! Ca ca không thể vi phản giáo điều được. Giáo chủ sắp nổi lôi đình đấy!
Phan Tịnh mồ hôi toát ra đầm đìa, la lên với giọng bi thảm: - Gia gia! Tịnh nhi không thể làm thế được. Xin gia gia nhiêu dung cho.
- Sao ngươi không làm được?
Vân Sơn Tứ Tử nhìn vẻ mặt Phan Tịnh cực kỳ đau khổ lại tưởng là chàng không dám ra tay, liền hú lên một tiếng. Mắt bốn người đều chiếu ra ánh hồng lợt, rõ ràng đã vận động Huyết Diệm Công. Đồng thời toan nhảy xuống khe núi.
Phan Tịnh vội kêu lên: - Xin dừng lại!
Nhưng rồi chàng không nói hết lời được, Vân Sơn Tứ Tử lấy làm kỳ nhìn chàng chằm chặp.
Thiên Hiệp lớn tiếng la: - Phan Tịnh! Nếu ngươi không thi hành mệnh lệnh, bản giáo sẽ khép ngươi vào tội phản nghịch.
Phan Tịnh run lên đáp: - Thưa giáo chủ! Vô Địch Đoạt Nhĩ Lệnh không còn nữa, bây giờ chỉ có Vô Địch Phi Đầu Lệnh. Tịnh nhi biết làm thế nào?
Chàng vừa dứt lời, Vân Sơn Tứ Tử rất đỗi kinh ngạc, bất giác hít mạnh một hơi chân khí.
Dưới đáy khe, Thiên Hiệp "ồ" lên một tiếng rồi lập tức bốn bề phẳng lặng như tờ.
Bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT