Ngọc Nô tuy chưa trải việc đời, tâm địa hiền hậu, nhưng nàng rất mực thông minh. Vừa thấy bộ mặt bảy vị trưởng lão, nàng đã biết ngay họ có quyết định thế nào rồi.
Tình trạng lại khẩn trương. Tay trái nàng lại thò vào bọc móc rất lẹ một gói vải vàng ra cầm trong tay, nàng mở rất khéo nhưng chưa tung ra, rồi nghiêm nét mặt nói: - Phải chăng các vị chuẩn bị không đếm xỉa gì đến tính mạng lão này nữa?
Bảy vị trưởng lão không ai trả lời.
Kim Cưu Khuất đột nhiên mở bừng mắt ra liếc nhìn các vị trưởng lão kia. Lão coi rõ tình hình, rồi vẻ mặt buồn rầu buông một tiếng thở dài nói: -Các vị huynh đệ hãy thận trọng! Ngu huynh đành đi bước trước.
Tiếng thiếu nữ trong miếu thốt nhiên vọng ra: -Đại trưởng lão! Xin thứ cho tiểu nữ bất đắc dĩ mà phải hành động thế này. Bản giáo mới về kinh đô, cần cho mọi việc hưng thịnh thì bốn bể mới qui phục. Như vậy không thể để cho người khác bắt chẹt mình được, để đến nỗi nhận điều nhỏ mà hư việc lớn. Vì thế nên...
Nàng chưa dứt lời thì Kim Cưu Khuất đã lớn tiếng nói: -Ni Na! Lão phu biết rồi. Bất tất nàng phải nói nhiều. Lão phu cảm tấm lòng tri ngộ của giáo chủ, dĩ nhiên đem thân báo đền, tuyệt không oán hận. Ni Na! Nàng ra lệnh đi!
Ngọc Nô lại càng tỏ vẻ nghiêm trọng đột nhiên la lên: -Khoan đã!
Trong miếu Lan Phi có tiếng cười lạt nói: - Ngươi chết đến gáy rồi còn nói gì nữa?
Ngọc Nô cười ruồi hỏi: -Chưa chắc đâu! Các ngươi có nhận biết cái này không?
Nàng vừa nói vừa giơ cao gói vải vàng lên, rồi bay về phía bảy vị trưởng lão nói tiếp: -Ngọc Nô này cùng các vị vốn không thù oán, chẳng muốn giết nhiều người làm chi? Chỉ mong các vị nghĩ kỹ mà hành động. Ta chắc rằng các vị đều là người già cả tất phải biết năm mươi năm trước đây thứ gì đã trấn áp được toàn thể võ lâm?
Bảy vị trưởng lão mắt chiếu ra những tia sáng kỳ dị nhìn chòng chọc vào gói vải mà Ngọc Nô cầm lên tay.
Thanh âm trong miếu Lan Phi vọng ra hỏi: - Nhị trưởng lão! Trưởng lão biết nhiều hiểu rộng, có biết vật đó là gì không?
Trong bảy vị trưởng lão, một lão mập phì, râu tóc bạc phơ mình mặc áo tía, trầm giọng đáp: - Nếu lão phu không lầm thì nơi đây ít ra là ba vị biết rõ vật đó.
Lão vừa nói vừa lùi lại một bước, kinh hãi nói tiếp: -Vật đó năm mươi năm nay không thấy xuất hiện mà bữa nay lại lọt vào tay một cô gái, lão phu có điều không tin hẳn.
Kim Cưu Khuất nghe nói lại giương mắt lên nhìn. Lão thấy trong tay Ngọc Nô cầm một gói vải vàng thì đột nhiên run lên lớn tiếng nói: -Ni Na! Đây là là "Vô tình ấn" của Vô Tình phu nhân năm mươi năm trước.
Bảy vị trưởng lão nghe nói nhất tề lui lại ba bước, dường như ai cũng tưởng mình đã gặp đại địch nên để hết tinh thần vào việc đề phòng.
Ngọc Nô tủm tỉm cười nói vọng vào trong: -Y nói đúng đó! Như vậy đủ tỏ y cũng là một trong số những người vây đánh Vô tình phu nhân. Nên biết trong "Vô tình ấn" này có uy lực vô cùng! Ta tưởng ngươi cũng được nghe tiếng rồi.
Trong miếu Lan Phi có tiếng cười khẩy vọng ra nói: - "Vô tình ấn" năm mươi năm trước đây đã chôn theo Vô tình phu nhân tại Tuyệt Long Đàm núi Côn Lĩnh. Đó là một điều trong võ lâm chẳng ai là không biết, còn đâu có "Vô tình ấn" nữa. Cái nấy đúng là của giả. Các vị đừng mắc mưu ả.
Ngọc Nô cãi: - Nếu ngươi bảo là giả thì ngươi lầm to!
Người trong miếu nói: - Chân hay giả cứ thử xem là biết ngay.
Ngọc Nô nói: - Nhưng khi thử rồi các ngươi có hối cũng không kịp nữa.
Tiếng người trong miếu lại vọng ra: -Chà. ả nói bịp đấy! Các vị trưởng lão phải tôn trọng lời nói của ta mà hạ sát ả đi?
Lệnh vừa truyền ra chẳng khác gì chiếu chỉ nhà vua, bảy vị trưởng lão biết rằng "Vô tình ấn" uy lực vô cùng mà không dám trái lệnh, đồng thanh đáp: -Xin tuân lệnh!
Bảy vị trưởng lão hít một chân khí vào huyệt đan điền, rồi toan vung chưởng ra đánh Ngọc Nô.
Ngọc Nô đặt "Vô tình ấn" vào lòng bàn tay vận dụng công lực. Chỉ trong giây lát trong tấm vải vàng, ẩn hiện những luồng sáng đỏ. Đồng thời nàng lớn tiếng quát: -Các vị trưởng lão Thất Tuyệt Giáo? Các vị đã không biết tiếc thân thì Ngọc Nô này còn thương tiếc các vị làm chi?
Làn sáng đỏ vừa xuất hiện, đại trưởng lão Kim Cưu Khuất bất giác la hoảng: -Ni Na! Hỏng bét rồi! Tính mạng lão phu chẳng có gì đáng tiếc, nhưng cả tám vị trưởng lão bản giáo nhất định bị chết thảm thì không còn lực lượng để chống đối các phái võ Kinh đô nữa.
Y nói xong không chờ Ni Na trả lời, lão lớn tiếng nói tiếp: - Gã Phan Tịnh tiểu tử kia nghe đây. Những điều mà ngươi vừa hỏi lão phu nhìn nhận hết, thế là ngươi mãn nguyện rồi chứ?
Trong miếu Lan Phi lại có tiếng trong trẻo quát: -Đại trưởng lão! Ngươi dám cãi lời ta ư?
Kim Cưu Khuất đáp bằng một giọng bi ai: -Vận mệnh bản giáo hiện ở trong tay nàng. Khi muốn cứu vãn tánh mạng cho các vị trưởng lão để duy trì lực lượng. Dù lão phu vì trái luật lệ mà phải chết cũng cam lòng.
Trong miếu Lan Phi không có tiếng người đáp nữa.
Phan Tịnh sau khi điều dưỡng một lúc, thương thế đỡ khá nhiều, đứng phắt dậy quát lên: -Lão thất phu. Ta khâm phục lòng trung thành bảo vệ bảo giáo của ngươi! Món nợ của những kẻ ám toán gia gia ta, ta hãy tạm ghi vào sổ để ngày sau nhất quyết đòi Thất Tuyệt Giáo phải thanh toán.
Nhưng chàng vừa dứt lời thì từ Lăng miếu Lan Phi đã bắn ra một tấm đồng bài vuông bốn tấc rơi đến trước mặt Đại trưởng lão Kim Cưu Khuất đánh"choảng" một tiếng.
Tấm đồng bài này ánh vàng lấp loáng, trên mặt chỗ lồi chỗ lõm chứ không phẳng lì, dường như có khắc đồ án thư nhưng trời đêm tối không trông thấy được. Sau khi tấm bài đồng đã bay ra rồi, thiếu nữ trong Lăng miếu Lan Phi lại lạnh lùng nói: -Tư ấn trưởng lão bản giáo đã biết luật lệ mà còn cố ý phạm vào để phá hại danh dự của bản giáo. Tư Hình trưởng lão phải thi hành pháp luật cho nghiêm, đặng răn kẻ khác.
Bảy vị trưởng lão đều biến sắc. Tư Hình trưởng lão, con người thâm trầm, khoa chân tiến lên ba bước, khẽ la: -Đại ca!
Kim Cưu Khuất hé mắt nhìn Tư Hình trưởng lão.
Tư Hình trưởng lão thốt nhiên phóng chỉ ra Kim Cưu Khuất sắp mất mạng về phát chỉ này.
Phan Tịnh thấy vậy quát lên một tiếng, thu hết dư lực phóng chưởng ra để ngăn chận chỉ phong của Tư Hình trưởng lão, chàng cất tiếng căm hận hỏi: - Người ẩn trong miếu Lan Phi phải chăng là giáo chủ Thất Tuyệt Giáo? Ngươi là hạng vô sỉ, sao không dám ló mặt ra? Kim trưởng lão tuy là hung thủ ám toán gia gia ta, nhưng ta thấy ngươi đổ tội cho y thì là một hành vi đê hèn? Kim trưởng lão đã nói ra năm ấy y vâng lệnh giáo chủ Thất Tuyệt Giáo đi ám toán gia gia ta. Tuy y phản bội giáo qui, nhưng y đã giữ vẹn lòng trung với giáo phái, sao ngươi còn hạ độc thủ?
Trong miếu lại có tiếng vọng ra: -Phan Tịnh! Ngươi không được can thiệp vào việc của bản giáo. Sao ngươi không đi đi!
Phan Tịnh đáp: -Dĩ nhiên là ta đi, nhưng ta muốn đem theo cả Kim trưởng lão nữa.
Người trong miếu đáp: - Đâu có chuyện dễ thế! Tổng đàn bản giáo hiện ở cả đây há để cho ngươi càn rỡ?
Phan Tịnh quay lại nói với Ngọc Nô: - Chúng ta đi thôi!
Ngọc Nô thấy Phan Tịnh muốn đem Kim Cưu Khuất chạy đi, nàng nhất nhất nghe theo lời chàng vận chỉ nhanh như gió điểm vào hai huyệt đạo Kim Cưu Khuất. Đồng thời đưa mấy ngón tay nắm lấy tay Kim Cưu Khuất nhảy lại bên Phan Tịnh nói: -Tịnh lang! Chỗ này chả thú gì. Chàng đã muốn đi thì đi thôi!
Phan Tịnh chưa nói quay lại nhìn Ngọc Nô mà không lộ vẻ gì hết.
Cô gái trong miếu Lan Phi bất giác cả giận quát lên: -Công việc đầu tiên của Thất tuyệt Giáo lúc vào đây là đối phó với con tiện tì kia. Nếu để ả chạy thoát thì toàn thể bản giáo trên xuống phải tuyệt thực úp mặt vào tường ba ngày.
"Keng" một tiếng! Tấm đồng bài lại từ trong miếu liệng ra, thiếu nữ tuyên bố: -Đây là mệnh lệnh thứ ba cho phái Thất Tuyệt Giáo. Kim Cưu Khuất phản bội giáo qui, Tư Hình trưởng lão phải cấp tốc bắt về tri tội.
Toàn thể giáo đồ Thất Tuyệt Giáo dạ ran. Cung chủ bảy cung chia nhau các ngả chạy đi luôn. Bọn giáo đồ Tuyệt Kiếm rút trường kiếm ra khỏi vỏ. Chúng đến đón đường tại khu sườn núi thoai thoải trước Minh Lăng.
Bọn Tuyệt Chưởng cùng Tuyệt Chỉ đều vận chân khí xô lại phía Ngọc Nô cùng Phan Tịnh.
Bọn Tuyệt Hưởng, Tuyệt Nhạc, Tuyệt Thái, Tuyệt Sắc, đều thi triển tuyệt kỷ bao vây hai người.
Ngọc Nô nhíu cặp lông mày, Phan Tịnh giương mắt lên, hai người đứng sóng vai thủ thế chờ bọn Thất Tuyệt Giáo động thủ.
Đột nhiên chưởng phong rít lên veo véo. Bảy vị trưởng lão đồng thời, phóng chưởng ra mãnh liệt tựa trời long đất lở chụp xuống hai người.
Thân pháp nàng mau lẹ phi thường. Một tay nàng xách Kim Cưu Khuất đồng thời một tay nắm chặt tay Phan Tịnh tung người lên đánh "vù"một cái. Bóng ba người thấp thoáng tung lên không, chưởng phong của bảy trưởng lão đều lướt qua dưới chân họ.
Tiếp theo đánh "đùng" một tiếng vang trời. Mấy người đi đầu trong bọn Thất Tuyệt giáo rú lên kinh khủng và có ba gã giáo đồ ngã quay ra.
Ngọc Nô cùng Phan Tịnh đang lơ lửng trên không đã lớn tiếng quát: -Tiếp chưởng đây.
Hai người vừa phóng chưởng ra, bảy trưởng lão cười ha hả, không thèm né tránh, lún thấp người xuống liền phóng chưởng lên đỡ, chưởng lực chạm nhau đánh "bình" một tiếng kinh thiên động địa.
Bảy trưởng lão lại lún người xuống rất mau. Chỗ chân mỗi người đứng lõm sâu xuống đến nửa thước.
Ngọc Nô cùng Phan Tịnh vừa phóng chưởng ra vừa liệng người lao đi xa đến bảy tám trượng, hạ người xuống chỗ bọn Tuyệt Kiếm.
Bọn Tuyệt Kiếm la ó vang trời. Những thanh trường kiếm vung lên, ánh hào quang bay ra tới tấp trông lóa mắt.
Phan Tịnh nổi giận quát lên: - Kẻ nào cản trở ta là phải chết!
Chàng phóng chiêu "Lôi thiên đỉnh tráng" ra ầm ầm.
Ngọc Nô một tay cắp Kim Cưu Khuất, còn một tay phóng chưởng "Vô tình". Chưởng phong đi tới đâu, ánh kiếm tắt mất đến đó. Mấy gã đi đầu đều la inh ỏi, chân bước loạng choạng lùi lại. Nhưng rồi chúng lại nhảy xổ tới.
Phan Tịnh lớn tiếng hỏi Ngọc Nô: -Sao cô không đem "Vô tình ấn" ra mà dùng?
Ngọc Nô lớn tiếng đáp: -"Vô tình ấn" uy lực khủng khiếp đâu có thể dùng bừa bãi được.
Phan Tịnh nói: -Đối với những quân hung đồ này cần gì phải đem lòng nhân khuất chúng?
Ngọc Nô đáp: - Không được! Mẫu thân đã căn dặn nếu không gặp hạng cùng hung cực ác thì không được dùng đến.
Phan Tịnh tức mình gắt lên: -Chẳng lẽ bọn chúng chưa phải là bọn cùng hung cực ác. Chúng âm mưu ám toán gia gia ta. Ta căm hận chưa làm cỏ hết bọn chúng dưới chưởng lực của ta.
Chàng nghiến chặt hai hàm răng, cố nhịn đau vì chàng đã bị thương, rồi phóng luôn ra mấy chưởng "Lôi ấn vô tình" không một tiếng động.
Chớp mắt những tiếng rú thê thảm vang lên, phía trước hở ra một lối đi. Chàng dí đầu ngón chân xuống rồi lao mình về phía trước. Đồng thời chàng la lên: - Cô về với mẫu thân cô đi. Ta không muốn cô đi theo ta.
Chàng không hiểu tại sao Ngọc Nô đối với chàng không vừa mắt. Có lẽ vì chàng bị bức bách đem nàng ra ngoài động phủ, có khi vì lòng tự ái của chàng trai đã bị tổn thương nên chàng đối với Ngọc Nô chẳng có chút thiện cảm nào hết.
Phan Tịnh xông ra, nhô lên hụp xuống hai cái đã xuống đến chân núi khu Minh Lăng.
Ngọc Nô thấy vậy không khỏi ngạc nhiên. Lúc này, bọn Tuyệt Kiếm đã vung kiếm lên đánh tới tấp.
Tiếng thiếu nữ trong miếu Lan Phi lại vang lên: - Không được buông tha con tiện tì đó. Phải bắt cho được và trừ khử đi!
Ngọc Nô trong lòng nóng nảy la gọi: -Tịnh lang! Chờ ta đã! Nàng vung chưởng ra để chống lại thế kiếm đối phương.
Lúc này bọn giáo đồ Tuyệt Chưởng, Tuyệt Chỉ cũng từ hai bên đánh ập tới. Chưởng phong vù vù, chỉ phong véo véo thế mạnh vô cùng! Phía sau, bảy trưởng lão cũng lao mình rượt theo như gió bao vây nàng.
Thế là chỉ trong giây lát nàng bị bốn mặt bao vây, lại mắt thấy Phan Tịnh chạy đi mỗi lúc một xa.
Ruột nàng nóng như lửa đốt. Nàng quát lên: -Ta phải đánh chết bọn quỉ này!
Đột nhiên một làn hồng quang xuất hiện, tiếp theo là tiếng nổ rầm trời rồi tiếng kêu ai oán kinh hồn. ít ra cũng có đến mười người hai tay che mắt vừa lăn lộn vừa dãy dụa.
Bọn Thất Tuyệt Giáo đồ nhốn nháo cả lên.
Trong lúc nhốn nháo, bóng hồng loáng một cái đã thoát khỏi trùng vi rượt theo Phan Tịnh, vừa chạy vừa kêu to năn nỉ: -Tịnh lang chờ ta! Xin Tịnh lang chờ ta!
Bóng nàng khác nào một đám bông loang loáng bay đi, chân không chấm đất. Thoáng cái đã ra xa hơn mười trượng.
Chỉ trong khoảnh khắc nàng đã đuổi gần kịp Phan Tịnh. Phan Tịnh vừa chạy như điên vừa kêu lên: -Ta không muốn cho cô đi theo và không chịu ai ràng buộc ta.
Ngọc Nô vẫn lớn tiếng kêu: - Tịnh lang! Chàng không bỏ ta được.
Phan Tịnh quát lên: -Không được! Cô không được gọi ta là Tịnh lang, để người ngoài nghe thấy, xấu lắm!
Ngọc Nô nói: -Ta là người của chàng! Mẫu thân ta đã giao ta cho chàng rồi kia mà?
Phan Tịnh kêu lên: -Ta không thể cho cô theo được vì ta có vợ rồi!
Ngọc Nô kinh hãi lớn tiếng hỏi: -Sao? Chàng có vợ rồi ư? Sao không nói trước?
Phan Tịnh gắt lên: -Các ngươi cưỡng bách ta, ta còn nói gì được? Thật tình ta không muốn lấy nàng.
Lúc này Ngọc Nô lòng đau như dao cắt, chân bước chậm lại. Phan Tịnh vẫn loang loáng chạy mau, chớp mắt đã xa nàng năm sáu trượng. Nhưng Ngọc Nô ngẩng đầu lên nhìn Phan Tịnh thì thấy chàng chân bước lảo đảo, nàng biết Phan Tịnh đã bị thương nặng lại vừa trải qua một trận ác đấu, tiêu hao chân khí rất nhiều, sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Nàng là người rất chí tình với chàng, lại tâm địa thuần hậu lẩm bẩm một mình: “Mẫu thân đã biểu ta là người của chàng thì dù thế nào ta cũng không bỏ chàng được!” Nàng lại phấn khởi tinh thần tăng gia cước lực đuổi theo.
Nhưng nàng vừa đuổi được một quãng đã thấy Phan Tịnh chạy vào trong rừng cây.
Ngọc Nô lại càng xao xuyến trong lòng, đang muốn tăng gia cước lực để rượt cho kịp Phan Tịnh thì bỗng thấy bóng người thấp thoáng. Trước mặt nàng xuất hiện một lão áo xanh đứng cản đường. Mặt xanh lè, lão hỏi bằng giọng lạnh như băng: -Cô nương chạy đi đâu?
Ngọc Nô khẽ đáp: -Vãn bối có việc gấp, xin lão tiền bối đừng cản trở vãn bối nữa.
Lão áo xanh vẫn lạnh lùng hỏi: -Cô đuổi người ta để hành hung phải không?
Ngọc Nô đáp: -Không phải đâu! Vãn bối không hành hung, chỉ rượt theo Tịnh lang để trông nom cho chàng vì chàng đã bị trọng thương.
Lào áo xanh cười lạt nói: -Cô nói Tịnh lang, Tịnh lang cái gì thế? Tưởng cô chẳng nên đuổi theo nữa. Y là phò mã đương triều, khi nào còn nghĩ đến cô.
Ngọc Nô vẫn nằng nặc: - Vãn bối nhất định phải đuổi theo chàng, vì mẫu thân đã hứa gả cho chàng rồi.
Lão áo xanh sa sầm nét mặt nói: -Cô muốn qua đây cũng dễ thôi. Chỉ tiếp ta ba chưởng là ta để cô đi ngay!
Ngọc Nô sắc mặt sầu khổ hỏi: - Lão tiền bối! Chúng ta vốn không thù oán, sao lại động thủ đánh nhau?
Lão áo xanh hững hờ đáp: -Chả có lý do gì ráo. Cô tiếp xong ba chưởng thì ta để cô đi. Nếu không thì cô phải quay trở lại.
Ngọc Nô ngẩng đầu lên nhìn lão thì chỉ thấy sắc mặt xanh lè, không biểu lộ một nét gì rõ rệt.
Nàng nảy ra một ý nghĩ liền ôn tồn đáp: - Thôi được! Vãn bối đành quay trở lại chứ không động thủ với lão tiền bối.
Nói xong nàng trở gót đi ngay.
Lão áo xanh đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích dường như lão đã hiểu thấu lòng Ngọc Nô, khẽ hắng giọng một tiếng. Lão đứng nhìn nàng đi xa rồi cũng bỏ đi.
Ngọc Nô chạy lùi lại chừng nửa dặm, rồi nàng thi triển khinh công tột độ vòng lối khác mà đi.
Nàng nghĩ rằng Phan Tịnh đã bị thương chắc không đi mau được và chỉ mất nửa khắc là lại đuổi kịp chàng.
Ngọc Nô tay cắp Kim Cưu Khuất chạy nhanh như bay, nhắm về phía Phan Tịnh mà rượt. Nàng chạy được một độ đường đã xa thì bỗng bên một khu rừng thấp, vọng lại hai tiếng cười khẩy. Nàng giật mình ngoảnh đầu nhìn ra thì chính là lão áo xanh vừa rồi ung dung bước tới cản đường.
Ngọc Nô không khỏi cáu giận quát hỏi: - Lão tiền bối! Tiền bối làm thế này là có ý gì?
Nhưng nàng tịnh ngộ ra ngay, lại nói: - Vãn bối biết rồi, tiền bối nhất định là người Thất Tuyệt giáo muốn cứu đại trưởng lão chứ gì? Được lắm! Vãn bối đành chịu tội với Tịnh lang trả lão cho tiền bối đây!
Nàng đặt Kim Cưu Khuất xuống giải khai huyệt đạo cho rồi nói: - Ta tha cho lão về! Lão bị ta bắt không liên quan gì đến Tịnh lang. Sau này lão có muốn báo thù thì cứ tìm tới ta đây chứ đừng oán Tịnh lang. Thôi lão đi đi!
Kim Cưu Khuất quay lại chợt nhìn thấy lão áo xanh thì giật mình kinh hãi, y toan mở miệng nói thì lão áo xanh đã trợn mắt lên vẫy tay giục: -Đi đi.
Lão áo xanh làm như có uy quyền rất lớn với Kim Cưu Khuất. Y sợ không dám hó hé quay đầu hốt hoảng chạy ngay.
Ngọc Nô không khỏi bật cười nói: - Vãn bối đoán không sai mà! Lão quả là người Thất Tuyệt giáo.
Rồi nàng ăn năn nói tiếp: -Giáo đồ quí giáo khá nhiều người bị thương. Nhưng đó là họ bắt buộc vãn bối phải ra tay, may mà vãn bối chưa đánh chết ai. Vậy lão tiền bối buông tha cho vãn bối đi?
Ngọc Nô thấy lão không nhường lối, liền móc trong bọc ra một cái bình ngọc lấy mười mấy viên thuốc đưa trước mặt lão áo xanh nói: -Đây là thạch nhũ đan mà mẫu thân vãn bối phí công ba năm mới luyện nên. Vãn bối trót đánh người quý giáo bị thương. Vậy tiền bối lấy thuốc này cho họ uống là khỏi ngay. Xin lão tiền bối cho vãn bối đi!
Lão áo xanh đưa mắt nhìn những viên thạch nhũ đan. Mắt lão chiếu ra những tia sáng kỳ dị. Lão tiếp lấy những viên thuốc vào bọc nhưng vẫn lạnh lùng nói: -Lời lão phu xem nặng bằng non, không thể canh cải được. Cô hẳn tiếp ba chưởng của lão phu đã.
Ngọc Nô bị lão áo xanh rắc rối khó chịu quá. Nàng tính ra trong khoảng thời gian này Phan Tịnh đã chạy xa rồi. Lòng nàng cực kỳ nóng nảy, liền kiên quyết hỏi: -Lão tiền bối! Vãn bối đã đủ điều nhượng bộ mà sao tiền bối vẫn không chịu phục thiện?
Lão áo xanh thủng thẳng đáp: -Bất luận cô muốn nói thế nào thì nói. Cô muốn đi qua đây nhất định phải tiếp ba thế chưởng lão phu.
Ngọc Nô dậm chân nói: -Được rồi! Vãn bối đành chịu tiếp ba chưởng vậy! Nếu sớm biết người đời hiểm ác thế này thì vãn bối chẳng ra ngoài đời làm chi nữa.
Nàng vừa nói, vừa nước mắt chạy quanh.
Lão áo xanh vẫn không chuyển lòng, thản nhiên nói: - Cô chuẩn bị đi, lão phu phát chưởng đây.
Ngọc Nô vận động chân khí, nhưng nàng không có ý hại người, chỉ vận dụng không đến năm thành công lực, mềm mỏng nói: - Lão tiền bối động thủ đi! Vãn bối chuẩn bị xong rồi!
Lão áo xanh vẻ mặt vẫn trơ như gỗ, hơi lún người xuống, phất tay áo ra, tuyệt không một tiếng động. Thế mà Ngọc Nô đột nhiên biến sắc. Nàng kinh hãi hỏi: -Tiền bối dùng thủ pháp "Vô ảnh đoạn hồn thủ" ư?
Lão áo xanh nghiêm nghị đáp: -Nếu không dùng đến thủ pháp này thì không địch lại "Vô tình cương khí" trong Vô tình kinh?
Hai luồng chưởng lực chạm nhau, Ngọc Nô toàn thân run lên, sắc mặt xám ngắt, lùi lại luôn bảy tám thước nói: -Lão tiền bối ác quá.
Ngọc Nô "oẹ" lên một tiếng hộc máu tươi ra. Chân nàng loạng choạng rồi ngồi phệt xuống đất. Nhưng nàng miễn cưỡng cố đứng lên nói: - Không được! Ta không thể ngồi đây được. Tịnh lang đã bị trọng thương, không người chiếu cố không xong.
Lão áo xanh cười ha hả nói: - ốc chưa lo nổi mình ốc, còn muốn lo cho người khác ư? Cô chuẩn bị tiếp chưởng thứ hai của lão phu đi?
Ngọc Nô thực tình đã bị trọng thương, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, hạ bàn trống trải cơ hồ không đứng vững được. Nàng nghiến răng đáp bằng một giọng thê thảm: - Lão tiền bối động thủ đi? Vãn bối chuẩn bị xong rồi.
Nàng để hai tay trước ngực thủ thế. Cặp mắt đã thất thần ngước nhìn lão áo xanh.
Lão áo xanh mắt lại chiếu ra tia sáng kỳ dị, khẽ hắng giọng, phất tay áo một cái phóng ra một luồng chưởng phong như luồng sóng biển dữ dội cuốn lấy Ngọc Nô.
Ngọc Nô đẩy hai chưởng ra phía trước. Nhưng lúc này chưởng lực nàng đẩy ra không còn chút uy lực nào nữa, tưởng chừng như hai chưởng chạm nhau thì Ngọc Nô phải đắm ngọc chìm hương.
Giữa lúc ấy thế chưởng lão áo xanh chếch sang một bên đánh ầm một tiếng! Chỗ đất bên mình Ngọc Nô trũng xuống thành một cái hố rộng chừng nửa trượng.
Tiếp theo lão lại vung tay trái lên đánh ra một chưởng, tiếng vang nhường trời long đất lở. Mé tả Ngọc Nô cũng trũng xuống thành một hố lớn. Lão thu thưởng về rồi nhìn Ngọc Nô bằng con mắt đầy thương cảm nói: - Lão phu cảm ơn tấm lòng lương thiện của cô đã cho thuốc. Thôi cô đi đi!
Ngọc Nô cảm kích lão áo xanh, bất giác hai hàng lệ sa, nàng hạ thấp giọng xuống nói: - Cảm tạ lão tiền bối tha chết, Ngọc Nô này xin ghi ơn lão tiền bối ở bên lòng!
Lão áo xanh vẻ mặt xanh rờn bất giác thoáng qua một tia thương cảm. Lão lắc đầu mấy cái rồi phất tay áo lao người đi.
Lão áo xanh vừa đi khỏi, đột nhiên Ngọc Nô lại thổ ra một bụm máu tươi, nàng không chống đỡ nổi, chân đứng không vững, lại ngồi xuống đất.
Ngọc Nô ngửa mặt lên nhìn trời chỉ thấy ánh sao lờ mờ, nàng lẩm bẩm: -Mẫu thân ơi! Mẫu thân có bao giờ ngờ Nô nhi bị trọng thương đến thế này! Tịnh lang cũng bỏ Nô nhi đi rồi! Mẫu thân ơi! Con phải tìm đến chàng vì con đã là người của chàng rồi.
Ngọc Nô lại ngẩng mặt lên nhìn trời, nàng móc ra một viên thạch nhũ đan bỏ vào miệng nuốt, rồi gắng gượng đứng lên đi về phía trước.
Nàng cứ đi mãi mãi cho đến lúc trời gần sáng mà vẫn không đuổi kịp Phan Tịnh.
Ngọc Nô chạy đến một trái núi. Trên đỉnh núi ngổn ngang toàn đá. Nàng ngồi xuống một tảng đá lớn để nghỉ.
Ngọc Nô chỉ nghĩ đến chuyện Phan Tịnh bỏ mình mà đi. Mình lại là một cô gái nhỏ tuổi chưa hiểu việc đời, tấm thân cô độc bây giờ biết đi đâu tìm chàng? Nàng càng nghĩ càng thương thân, bất giác bật lên tiếng khóc bút thít.
Nhưng nàng vừa khóc được mấy tiếng, bỗng nghe có tiếng người rên nho nhỏ.
Nàng rất lấy làm kỳ, ngừng tiếng khóc, lắng tai nghe thì thấy tiếng rên rỉ cũng ở trong một khu loạn thạch trái núi này vọng ra.
Ngọc Nô cố gượng đứng dậy, kinh hãi tự hỏi: - Nơi đây hoang vắng không có vết chân người mà sao lại có tiếng ai rên rỉ? Đột nhiên nàng sực nhớ đến điều gì, khấp khởi mừng thầm tự nhủ: - Chắc là Tịnh lang! Hẳn chàng bị trọng thương chạy đến đây rồi không đi được nữa.
Nàng loạng choạng tiến lại chỗ có tiếng rên, khẽ gọi: -Tịnh lang ơi! Rút cục ta vẫn tìm được đến chàng! Nhưng nàng vừa tới nơi, đưa mắt nhìn bất giác cực kỳ thất vọng, khẽ la lên một tiếng.
Giữa đống loạn thạch, một thiếu nữ áo trắng, đầy mình những máu, mặt che bằng tấm khăn sa mỏng đã bật ra. Đúng là thiếu nữ ở trong đường hầm mộ huyệt Lan Phi một mình đi ra. Nàng là Phụng Điện chúa động U-U! Không biết tại sao nàng bị trọng thương rồi nằm ở đây? Ngọc Nô cúi xuống sờ ngực nàng thì biết rằng nàng không bị nội thương nặng quá, chỉ ra máu nhiều nên ngất đi mà thôi.
Ngọc Nô liền bóp vài viên Thạch nhũ đan để thoa cho nàng một lúc, rồi vỗ sau lưng nàng ba cái. Đoạn cất tiếng khẽ gọi: -Thư thư tỉnh lại! Thư thư tỉnh lại!
Phụng Điện chúa nghe tiếng gọi mở bừng mắt ra nàng bỗng đứng phắt dậy quát hỏi: -Ngươi... Ngươi là ai? Sao dám mở tấm khăn che mặt của ta ra?
Ngọc Nô giật mình nghĩ thầm: - Trên thế gian sao lại có người vô lý như vậy? Mình cứu mệnh cho y mà y lại đổ cho tội mở tấm khăn che mặt. Đại khái người trên thế gian đều như vậy cả. Thảo nào ngoại tổ mẫu tự xưng là Vô tình phu nhân thiệt phải quá? Vì thế gian toàn là hạng không có chút cảm tình nào.
Lúc nấy Ngọc Nô cực kỳ cảm xúc, quên cả trả lời Phụng Điện chúa.
Phụng Điện chúa quả là một trang tuyệt sắc. Lúc này tuy sắc mặt nàng lợt lạt mà vẫn không che lấp được những nét thiên nhiên quyến rũ. Nàng tức giận cũng là một vẻ đẹp tuyệt trần.
Ngọc Nô nhìn nàng hồi lâu rồi dịu dàng nói: - Thư thư là một trang quốc sắc thiên hương, sao lại không muốn để cho người ta thấy mặt?
Phụng Điện chúa vẫn tức giận quát lên: -Ngoài mẫu thân ta, ngươi là người thứ nhất đã được thấy mặt ta. Bây giờ không còn nói chi được nữa, ngươi phải tự tử lập tức tại đây!
Ngọc Nô kinh ngạc hỏi: -Sao vậy? Thư thư ơi. Tiểu muội đã cứu mạng thư thư là một điều lầm lẫn chăng?
Phụng Điện chúa đáp: -Ta không biết! Ngươi cứu mạng ta là một việc, coi rõ mặt ta là một việc khác. Hai việc này không thể đi đôi với nhau được!
Ngọc Nô thấy Phụng Điện chúa hung dữ quá, lùi lại luôn mấy bước. Nàng vô cùng chán nản, miệng lắp bắp: - Ta đã cứu lầm thư thư thì thư thư cứ coi như không cũng được chứ sao?
Phụng Điện chúa ngấm vận chân khí, thấy vẫn thoải mái liền cười lạt nói: -Nhưng ngươi nhìn thấy chân tướng ra rồi.
Ngọc Nô nói: -Thì thư thư cũng coi như ta chưa nhìn thấy.
Phụng Điện chúa hỏi: - Sao lại có chuyện dễ dàng như thế? Nào! Ngươi có chịu nghe lời ta không?
Ngọc Nô liên tiếp bị nhiều chuyện kích thích, nàng biến đổi sắc mặt liền cười hỏi: -Thư thư. Thư thư cũng nhìn thấy chân tướng ta mà sao thư thư không tự tử?
Phụng Điện chúa không ngờ đối phương hỏi câu này, nàng không biết trả lời ra sao. Trong lúc nóng giận bất giác nàng phóng "thần phong tuyệt mạch chưởng " đánh ra nhắm vào người Ngọc Nô.
Ngọc Nô né mình tránh khỏi rồi lại cười nói: -Thư thư! Thư thư không phải là đối thủ của ta!
Phụng Điện chúa thách thức: -Ngươi có tài gì cứ việc giở ra! Nói xong nàng lại phóng ra một chưởng nữa.
Ngọc Nô lần này không né tránh nữa, phất tay áo một cái.
Một luồng "Vô tình" cương khí phát ra.
Cả hai người đều đã bị thương và đều trúng phải chưởng lực, bất giác la lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
Ngọc Nô bị nội thương trước, không ngồi được dậy ngay. Còn Phụng Điện chúa thì chỉ trầm người đi một cái là đã ngồi dậy được. Nàng thừa thế phóng chỉ điểm trúng vào huyệt Kim dương của Ngọc Nô. Thế là Ngọc Nô không dậy được nữa.
Phụng Điện chúa cười lạt nói: - Ta tưởng ngươi có tuyệt nghệ gì ghê gớm lắm. Té ra là con hổ giấy chả đáng gì hết!
Ngọc Nô nhìn Phụng Điện chúa bằng cặp mắt ai oán, cúi đầu không nói gì.
Phụng Điện chúa sa sầm nét mặt xuống nói: - Ngươi chết đến nơi rồi! Nhưng ta nhớ ơn cứu mạng, vậy ngươi có tâm nguyện gì thì nói ra cho mau. Ta quyết sẽ làm xong để đền đáp cho ngươi.
Ngọc Nô lắc đầu. Nhưng nàng vụt nhớ tới điều gì cặp mắt sáng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT