Qui Điện Chúa ngã lăn ra chết liền.

Thiếu giáo chủ Thất Tuyệt Giáo lại la lên những tiếng ô ố quái dị.

Bọn Phan Tịnh nghe thanh âm này lập tức cảm thấy khí huyệt nhộn nhạo, tâm thần xao xuyến. Ai nấy đều ngưng thần đề khí mới dễ chịu được một chút, nhưng lại cảm thấy một luồng kình phong phóng tới trước ngực.

Đồng thời Tề Ni Cáp Tư tức giận hỏi Phan Tịnh: - Thằng lõi kia! Lại gặp ngươi ở đây ư? Bữa nay ta không tha ngươi nữa đâu!

Phan Tịnh thất kinh vung chưởng ra che kín môn hộ.

"Véo" một tiếng. Luồng chưởng phong của Tề Ni Cáp Tư vẫn xuyên qua được luồng chưởng phong của đối phương đánh tới.

Phan Tịnh run lên, chàng nghiêng người đi một chút, bỗng cảm thấy vai bên trái đau nhói, máu tươi nhỏ xuống tong tong.

Phan Tịnh tức giận lớn tiếng hỏi: - La huynh! Nếu không đánh cho hắn bị tử thương thì cướp lại bảo vật làm sao được?

La Hạo vừa trấn tĩnh thì Tề Ni Cáp Tư lại nổi lên một tràng quái thanh. Gã không quyết định được chủ ý, lớn tiếng quát: - Động thủ đánh hắn đi?

Đồng thời gã phóng chưởng ra. Luồng chưởng phong có bảy màu sắc chụp xuống Thiếu giáo chủ.

Thiếu giáo chủ dường như cũng sợ "Đào hoa độc chưởng" của La Hạo. Hắn nhảy tạt ngang ra năm thước để tránh.

Phan Tịnh hít một hơi dài, ngầm vận chưởng lực "Lôi ấn vô tình".

Thiếu giáo chủ lại nổi lên một tràng quái thanh, nhưng đổi thành thanh âm khác.

Chân khí của Phan Tịnh bị thoát ra, lập tức chàng đầu váng mắt hoa, lùi lại luôn mấy bước. Thiếu giáo chủ quát lên một tiếng phóng ra ba chưởng.

Những chưởng lực này mãnh liệt vô cùng khiến cho Long điện chúa Tần Đức Phi và Lân Điện chúa Đào Bách Xuyên rú lên khủng khiếp, người bị hất ra ngoài hai trượng, miệng phun máu tươi.

La Hạo, Phan Tịnh cả kinh thất sắc vì mắt thấy trong bảy người đã có bốn người vừa mất mạng vừa bị thương.

Hai chàng thừa cơ Thiếu giáo chủ vừa ngừng tiếng hú, liền định thần vận đủ chân lực phóng chưởng ra, ánh lửa "Lôi hỏa chưởng" của Phan Tịnh rần rần thêm vào luồng "Đào hoa chưởng" bảy màu sắc của La Hạo đánh tới đối phương.

Thiếu giáo chủ Thất Tuyệt Giáo phải nhảy lùi ra hai trượng mới tránh khỏi.

Phụng Điện chúa đang đứng một bên, sang sảng quát lên rồi phóng hai chưởng ra.

Thiếu giáo chủ Tề Ni Cáp Tư cười lạt vung một chưởng lên đón đánh "Sầm" một cái.

Tề Ni Cáp Tu đột nhiên biến sắc, lạng người đi, lùi lại hai bước, trầm lặng la lên: - "Thần phong tuyệt mệnh chưởng"!

Trước ngực hắn ba chỗ có vết máu và một chỗ vết thương xanh lè. Nhưng Phụng Điện chúa cũng "oẹ" lên một tiếng bắn tung ra ngoài ba trượng.

Tề Ni Cáp Tư lại cười rộ nói: - "Thần phong tuyệt mệnh chưởng" có thế thôi ư?

Phan Tịnh căm giận đến cực điểm, quát lên: - Tề Ni Cáp Tư! Bữa nay ta cho đầu ngươi phải bay ra ngoài ba trượng.

Nói xong vung chưởng đánh ra. Lần này chàng cũng phóng "Lôi hỏa chưởng", nhưng vang lên một tiếng nổ kinh người.

Tề Ni Cáp Tư lại cười ha hả nói: - Tiểu tử! Phải chăng ngươi là con trai Phan Khôn? Ngay đến gia gia ngươi biệt hiệu là Thiên Hiệp còn chẳng làm được gì ta!

Hắn nói xong vung chưởng ra, "Lôi hỏa chưởng" của Phan Tịnh liền bị chưởng phong của đối phương ngăn cản. Đồng thời tay kia Tề Ni Cáp Tư phóng chỉ ra đột ngột.

Chỉ phong rít lên veo véo Phan Tịnh xoay người đi tránh khỏi, rồi phóng "Lôi hỏa chưởng" ra.

Tề Ni Cáp Tư lớn tiếng nói: - Ngươi đánh lui đánh tới chỉ có một chiêu ấy thôi ư? Hãy tiếp chiêu của ta đây!

La Hạo đột nhiên nhảy lại mấy bước phóng "Đào hoa độc chưởng" ra. Đồng thời gã xoay mình đi một cái, người tung lên không, hai cánh tay dang ra chụp xuống Tề Ni Cáp Tư. Cả hai chưởng đều phát ra một luồng chưởng phong bảy màu sắc.

Tề Ni Cáp Tư không dám chống lại "Đào hoa độc chưởng", nhảy sang bên để né tránh. Nhưng La Hạo ý tứ kín đáo, chỗ gã nhảy tới đúng vào đỉnh đầu Tề Ni Cáp Tư.

Tề Ni Cáp Tư ngửi thấy một mùi xú uế xông lên thì La Hạo chỉ còn cách đầu hắn ba thước.

Hắn cả kinh rú lên một tiếng toan nhảy tránh thì đã không kịp nữa. Hắn đành lún mình xuống giơ hai bàn tay lên theo thế "Thiên vương thác tháp" để đón đỡ La Hạo đang nhảy xổ xuống.

Phan Tịnh thấy thế nguy vội la lên: - La huynh! Không được đâu. Phải tránh đi! Rồi chính chàng cũng vận hết chưởng lực "Lôi ấn vô tình" lặng lẽ phóng ra.

Bỗng nghe "Đoàng" một tiếng vang lên rồi tiếp theo là hai tiếng rú kinh hồn. Tề Ni Cáp Tư té xuống lăn đi hai vòng, hắn la gọi cực kỳ thê thảm: - Lan Na! Lan... Na...!

Người giãy đành đạch mấy cái rồi chết liền.

La Hạo cũng bị hất ra ngoài ba trượng, miệng phun máu tươi. Mặt gã lợt lạt trông rất đáng sợ, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Phan Tịnh lạng người đến bên gã vội hỏi: - La huynh! La huynh!

La Hạo khẽ thở dài. Người gã đã mê đi.

Phan Tịnh lại nhớ đến lời dặn của Quái Nhân trong ngôi mộ bỏ không rồi tự hỏi: “Ta không cứu gã thì còn ai cứu nữa?” Nhưng chàng sực nhớ đến trong mình Thiếu giáo chủ Thất Tuyệt Giáo là Tề Ni Cáp Tư có mang tấm Qui bối đồ vẽ đường lối vào mộ Lan Phi. Chàng vội lại bên xác hắn, lần trong bọc, quả nhiên lôi ra được một cái mai rùa. Trên mai rùa khắc những nét chằng chịt như một Thiên hoàn trận.

Phan Tịnh mừng run lên lẩm bẩm: - Ta đã có bản đồ này là có thể vào mộ Lan Phi được.

Nhưng chàng bỏ La Hạo nằm đây, bị thương nặng chỉ còn thoi thóp thở, há chẳng bỏ lỡ việc cứu trị gã.

Sau chàng quyết định: - Ta hãy đem gã đến khách sạn An Trí rồi sẽ vào mộ cũng chưa muộn.

Nghĩ vậy, Phan Tịnh đến bên mình La Hạo toan bồng gã lên thì Long Điện chúa động U-U là Tần Đức Phi nằm ở bên, chẳng kể gì đến thương thế rất nặng, cố gượng đứng dậy tức giận, hỏi: - Ngươi lấy được Qui bối đồ toan bỏ đi ư?

Lân, Phụng Điện chúa động U-U cũng đồng thời gắng gượng đứng lên, nhìn Phan Tịnh bằng con mắt tức giận hỏi: - Thằng lõi con! Ngươi định phế bỏ lời ước ư?

Phan Tịnh thấy ba người tỏ vẻ khẩn trương liền đáp: - Làm gì có chuyện đó? Ta chỉ muốn đem La huynh đến một nơi yên nghỉ để chữa thương, rồi ta trở lại ngay.

Phụng Điện chúa lớn tiếng quát: - Thiên hạ đâu lại có hạng người tử tế thế được? Phan Tịnh! Nếu ngươi phế bỏ điều ước định, để nuốt trôi di bảo một mình, thì động U-U thề một mất, một còn với ngươi đó.

Mụ vừa dứt lời, thì vết thương quá nặng không gượng được, mụ không chống nổi đã ngã quay ra.

Long, Lân Điện chúa loạng choạng chạy đến bên cạnh Phan Tịnh.

Phan Tịnh hỏi: - Các ngươi tự liệu còn có sức chống đỡ được để cùng ta vào mộ Lan Phi không? Sở dĩ ta làm như vậy là muốn giữ vẹn lời ước với các ngươi.

Long, Lân Điện chúa đồng thanh đáp: - Đừng rườm lời nữa. Ngươi hãy đưa Qui bối đồ ra đây đã!

Phan Tịnh cười ha hả nói: - Bọn Tứ Linh động U-U các ngươi không được một người nào là có tín nghĩa? Khi nào ta lại dại thế? Các ngươi tin ta được thì tin mà không tin cũng phải tin. Ta đưa La huynh đi nghỉ rồi trở lại đây ngay.

Nói xong, Phan Tịnh bỏ mặc cho Long, Lân, Phụng, ba điện chúa tức giận chửi rủa, chàng ôm xốc ngang La Hạo lên theo sườn núi thoai thoải đi xuống.

Chàng rời khỏi khu Minh Lăng chưa bao xa đã thấy ba lão già mặc áo đen chạy nhanh như gió đuổi tới nơi.

Bọn này thấy Phan Tịnh ôm La Hạo chạy rất nhanh liền giơ tay ra cản đường hỏi: - Phải chăng người ở khu Minh Lăng ra đây?

Phan Tịnh đáp: - Chính phải!

Ba lão lại hỏi: - Thiếu giáo chủ Thất Tuyệt Giáo là Tề Ni Cáp Tư đã đến đó chưa?

Phan Tịnh biết bọn này là người của Cửu Hoa Sơn Chúa phái đến, chàng không muốn dằng dai cho mất thì giờ, liền thủng thẳng đáp: - Hắn đến rồi!

Ba gã áo đen hốt hoảng nói: - Hỏng bét. Hắn đến trước mình mất rồi!

Đoạn cả ba lão lướt qua người Phan Tịnh chạy đi. Nhưng một lão ồ lên một tiếng, rồi nói: - Xem gã này ăn mặc dường như là phò mã họ Phan?

Một lão đáp: - À! Phải rồi! Đừng để cho gã đi, gã là kẻ thù của Cửu Ngục Diêm La, phải giữ lại để báo thù.

Rồi ba lão già quay lại rượt theo.

Phan Tịnh thi triển khinh công cắm đầu chạy hoài, không hỏi han gì đến bọn họ.

Dè đâu ba gã áo đen khinh công cũng ghê gớm, mà trong tay chàng phải bồng La Hạo nên chỉ trong một khắc là bị ba người đuổi kịp.

Phan Tịnh động tâm lẩm bẩm: - Hạ thủ trước đi là hơn!

Nghĩ vậy, chàng dừng bước lại. Ba lão áo đen đang đà chạy nhanh không dừng lại kịp cứ băng băng lao về phía trước.

Phan Tịnh đột nhiên phóng chưởng ra, chàng nói: - Về bảo với Sơn chúa các ngươi, Phan Tịnh này sẵn sàng chờ đợi để lãnh giáo.

Một tiếng "ầm" vang lên! Ba lão áo đen trở tay không kịp vội giơ chưởng lên đỡ. Một luồng "Lôi hỏa" đánh tới. Ba lão cả kinh bị hất lùi lại năm trượng.

Khi nào Phan Tịnh chịu để cho đối phương kịp phản kích, chàng phóng theo luôn ba chưởng, thế mạnh như trời long đất lỡ. Rồi ôm La Hạo lên, lao người đi như bay trông chẳng khác gì làn khói tỏa.

Ba lão áo đen còn đang kinh ngạc thì chàng đã chạy xa rồi.

Khi ba lão áo đen đứng vững được, luồng chưởng phong mờ tan đi, thì đã không thấy bóng Phan Tịnh đâu nữa. Ba lão dậm chân mấy cái hằn hộc nói: - Quân chó má! Một ngày phái Cửu Hoa Sơn sẽ đến sửa tội cho mi!

Rồi ba lão trở gót chạy về phía Minh Lăng.

Phan Tịnh bồng La Hạo không dám dừng bước, chạy nhanh như gió thẳng tới huyện Bình Xương.

Lúc nấy chàng đã xa Minh Lăng đến gần mười dặm, bỗng thấy một đám thiếu nữ xinh tươi, quần áo lòe loẹt đang đứng thơ thẩn bên đường trông chàng mà cười.

Phan Tịnh liếc mắt nhìn thấy bọn thiếu nữ này ăn mặc quái dị, không giống gái Kinh đô thì giật nẩy mình lên. Đồng thời chàng lấy làm lạ là bọn thiếu nữ này kết thành đoàn thành đội, rõ ràng không phải các cô gái thường dân.

Phan Tịnh không muốn gây sự, cắm đầu chạy tuốt.

Chàng vừa chạy đến gần, thì bọn thiếu nữ này nổi lên một trận cười khanh khách và nói líu lo: - Ni oa na y tê lê sa cáp ba...

Phan Tịnh chẳng hiểu gì cả. Cho là họ nói giỡn để trêu mình. Chàng liếc mắt nhìn bọn họ, nhưng vẫn cắm đầu chạy.

Thốt nhiên có tiếng dõng dạc la lên: - Y tha sa... Y tha sa!

Lũ thiếu nữ mặc quần áo sặc sở như đàn bướm bay đột nhiên vây lấy Phan Tịnh.

Phan Tịnh dừng bước nghiêm sắc mặt hỏi: - Tại hạ đang có việc gấp bên mình. Sao các cô lại bao vây làm gì?

Bọn thiếu nữ lại cất giọng líu lo: - Sa địa ni tha, cáp y cáp lộ tha...

Phan Tịnh tức mình nói: - Các cô nói sao? Tại hạ chẳng hiểu gì ráo!

Phan Tịnh nói xong, một ý nghĩ thoáng qua. Chàng xem ra thì những cô gái này ăn mặc rỡ ra kiểu người đất Hồi Cương. Chàng tự hỏi: - Phải chăng bọn này là giáo đồ phái Thất Tuyệt Giáo? Nghĩ vậy chàng lớn tiếng hỏi: - Các cô có phải là người bộ lạc Duy Ngô đất Hồi Cương không?

Bỗng một cô hỏi lại: - Ngươi là con chó nhà có đám ma nào phải không?

Phan Tịnh trợn mắt lên tức giận quát to: - Sao ngươi dám mở miệng mắng người?

Thiếu nữ đáp: - Ta thấy ngươi cắm đầu chạy trối chết, chẳng khác gì con chó nhà có đám ma, nên mới hỏi vậy.

Phan Tịnh tức giận nói: - Mi mà còn nói một câu nữa thì đừng trách ta lỗ mãng!

Cô gái kia cười khanh khách nói: - Mi muốn đánh nhau ư? Tức thì ngươi sẽ biến thành con chó ngã xuống nước!

Phan Tịnh thốt nhiên để tay lên trước ngực. Cô gái kia lại hô to: - Cáp lộ tha y!

Câu này dường như là một hiệu lệnh. Đoàn thiếu nữ vừa nghe tiếng liền giơ tà áo lòe loẹt lên múa may quay cuồng.

Phan Tịnh lập lức cảm thấy mắt lòa tai ù. Chàng chỉ trông rõ các màu sắc lập lòa trước mặt, chứ không nhìn rõ thân hình một cô nào cả.

Phan Tịnh cả kinh thất sắc, chàng nhớ tới tấm áo sặc sỡ của Thiếu giáo chủ phái Thất Tuyệt Giáo là Tề Ni Cáp Tư, liền hỏi: - Các cô là giáo đồ phái Thất Tuyệt Giáo phải không?

Thái trận (Trận thế bằng các màu sắc) lập tức dừng lại. Cô biết tiếng cũng cười nói: - Đúng rồi! Đây là bọn thuộc hạ Thái Cung phái Thất Tuyệt giáo. Ta bảo ngươi là con chó nhà đám ma quả không sai. Vì ngươi ôm một tên đồng bạn bị thương cắm đầu chạy trốn thì đúng là con chó nhà có đám ma của Thiếu giáo chủ.

Phan Tịnh hắng giọng luôn mấy tiếng.

Thiếu nữ lại cười hỏi: - Ta xem chừng ngươi không phục Thiếu giáo chủ thì phải?

Phan Tịnh cười lạt quát lên: - Tránh ra cho ta đi! Không thì ta động thủ thật sự bây giờ.

Thiếu nữ thủng thẳng nói: - Vội gì! Hãy nói cho bọn ta hay, Thiếu giáo chủ mạnh giỏi chứ.

Phan Tịnh nghĩ thầm: - Không thể nói cho bọn này hay là Tề Ni Cáp Tư đã bị chết vì thế chưởng phong ""Lôi ấn vô tình" của mình. Cứ xem việc trước mặt thì biết rằng bọn Thất Tuyệt Giáo đã đến đây cả rồi. Trước khi Tề Ni Cáp Tư vào khu Minh Lăng, hắn đã bố trí phục binh trên các ngã đường lớn trong vòng mười dặm. Hắn không dám để bọn mai phục gần khu Minh Lăng quá, sợ bị người ta khám phá ra cơ mưu của chúng và cho là phái Thất Tuyệt giáo tự hủy lời ước.

Nghĩ vậy chàng hằn học đáp: - Hừ! Tề Ni Cáp Tư đánh chết luôn bốn người. Kết quả đời y sẽ không hay đâu!

Thiếu nữ quát to lên: - Ta có hỏi ngươi y đánh chết mấy người đâu? Y bị kẻ khác ngăn trở không cho vào mộ gặp Lan Na, thì đánh chết người là việc tất nhiên. Ta chỉ hỏi ngươi, y có sao không?

Phan Tịnh cười ruồi đáp: - Chà! Y yên tĩnh lắm rồi!

Thiếu nữ vội hỏi: - Sao? Ngươi bảo y yên tĩnh lắm là ý tứ thế nào?

Phan Tịnh chỉ cười mà không đáp: - Thiếu nữ hai mắt láo liêng, đột nhiên tỉnh ngộ nói: - À! Ta hiểu rồi! Thiếu giáo chủ đã đi vào mộ để gặp Lan Na, dĩ nhiên là y yên tĩnh lắm! Chỉ vì bọn ngươi không nhìn thấy người y, không nghe tiếng y nữa, mà cho là y yên tĩnh ở dưới mộ Lan Na phải không?

Phan Tịnh cười thầm trong bụng đáp: - Phải rồi! Y xuống hội kiến Lan Phi! Y là người hữu tình, đương nhiên xuống ra mắt nàng.

Thiếu nữ quay lại bảo đồng bọn: - Ni yêu thập tư na, na y tư ná mi, các tê ni na tư Lan Na!

Đoàn thiếu nữ và nghe mấy câu líu lo đó, thốt nhiên vui mừng rồi nhảy múa ca hát.

Phan Tịnh thấy bọn họ nhảy múa hát xướng chẳng hiểu chi hết, mà cũng chẳng muốn để ý gì đến. Chàng cúi xuống ôm La Hạo lên, đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn đoàn thiếu nữ một lần nữa, rồi cất bước toan đi.

Đoàn thiếu nữ lại ra đứng ngăn chặn đường đi.

Phan Tịnh tức giận quát lên: - Tránh ra.

Đoàn thiếu nữ không hiểu gì cả. Cô biết tiếng cũng đứng đó, nét mặt tựa như cười mà không phải cười, bảo chàng: - Ngươi có bản lãnh thì cứ việc xông ra.

Phan Tịnh vì nóng ruột chữa thương cho La Hạo. Chàng không kể gì đoàn thiếu nữ đón đường cứ tiến về phía trước, ngấm ngầm vận động chân lực. Còn cách bọn thiếu nữ chừng ba bước, chàng đột nhiên đẩy mạnh một cái.

Một luồng kìch lực ngầm ngầm ở tay phóng ra khiến cho cô gái đứng chắn trước mặt loạng choạng người đi một cái. Những cô kia liền vung vẫy tà áo làm cho Phan Tịnh cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt chàng hoa lên.

Phan Tịnh nhảy lùi lại một trượng, nghĩ thầm: - Bọn này thuộc tà môn. Đây là môn "Tuyệt Thái" của phái Thất Tuyệt Giáo. Xem chừng mình không hạ sát mấy tên thì không xông ra được.

Nghĩ vậy chàng trừng mắt nhìn thiếu nữ biết tiếng nói: - Cô nương! Bữa nay tại hạ không muốn sinh sự chứ không phải sợ các cô đâu! Tại hạ mong rằng các cô nghĩ kỹ đi!

Thiếu nữ cười nói: - Ngươi không muốn sinh sự mà ta lại cứ muốn sinh sự! Ngươi không, nhưng chúng ta lại sợ ngươi thì sao?

Phan Tịnh vừa tức giận vừa buồng cười nói: - Được lắm! Các cô đã muốn rắc rối, mà ông bạn tại hạ thì nguy đến nơi, cứu người như chữa lửa. Tại hạ không làm thế nào được.

Nói xong chàng vẫn quay về phía mình vừa lui lại đứng cách các cô gái chừng năm thước thì dừng bước, cười lạt nói: - Lần này tại hạ động thủ thật đây! Các cô phải cẩn thận đấy!

Bàn tay để trước ngực thốt nhiên phóng ra.

Trưởng phong rít lên Phan Tịnh mới vận dụng chừng năm thành công lực để phóng chưởng, mà chàng lại không phóng "Lôi đình chưởng lực". Đột nhiên một cô tiến về phía trước một thước, cả cười hô lên: - A y na! Rồi giơ tay phóng chưởng ra. Hai luồng chưởng lực gặp nhau bật lên một tiếng "binh" nhỏ.

Phan Tịnh cảm thấy chưởng lực của cô gái cũng ngang với chưởng lực mình.

Chàng lạng người lùi lại ba bước.

Cô gái vẫn đứng vững như không và cô cũng chưa dùng toàn lực.

Phan Tịnh nghĩ thầm: “Một tên giáo đồ bình thường phái Thất Tuyệt Giáo còn có bản lãnh như vậy thì Giáo chủ họ không hiểu công lực còn cao thâm đến trình độ nào mà nói?” Chàng hít một hơi dài, vận động "Lôi đình chưởng lực", lòng bàn tay đỏ chót.

Nhưng các cô kia vẫn cười rộ và không coi Phan Tịnh ra gì.

Thiếu nữ biết tiếng vênh mặt lên nói: - Ngươi có một chút nghệ thuật cỏn con đó mà dám đem ra để diệu võ dương oai ư? Ta nói thật cho ngươi hay. Với mấy chục người bọn ta đây, thì dù ngươi có võ công cao hơn một bậc, cũng sẽ biến thành con chó rớt xuống nước, và khi đó đừng trách ai nữa nhé!

Phan Tịnh liền quát lên: - Kẻ nào ngăn trở ta là phải mất mạng.

Các cô gái cười ồ cả lên.

Phan Tịnh quát rồi phóng chưởng ra như tiếng sét nổ "ầm" ầm". Ba cô trong bọn rú lên thê thảm, da thịt cháy đen.

Những cô kia kinh hãi chạy tán loạn.

Phan Tịnh thừa cơ hội này tung mình nhảy đi một cái xa ba trượng, rồi cắm đầu chạy luôn, không ngoảnh cổ lại nữa. Chàng nghe phía sau còn tiếng la: - Na y ô lạp.

Đoàn thiếu nữ vừa la, vừa đuổi gấp. Trong đoàn có bốn cô lớn tuổi hơn, cước lực cực kỳ mau lẹ, liên tiếp nhảy luôn mấy cái đã gần kịp Phan Tịnh.

Phan Tịnh tức giận quay lại vừa phóng chưởng vừa quát lên: - Các ngươi chưa biết thân thì đừng trách ta độc ác!

Một luồng hỏa quang ngăn chặn bốn cô không cho lại gần được. Phan Tịnh vẫn không dừng bước. Tà áo xanh phất phới một cái người chàng đã xa ra mấy chục trượng.

Bỗng phía sau có những tiếng la ó: - Lạp ô! Lạp ô!

Phan Tịnh nghĩ thầm: - Bọn Thất Tuyệt Giáo đã bao vây trong vòng mười dặm. Nếu họ phát giác ra Thiếu giáo chủ bị chết dưới chưởng lực của mình tất chúng sẽ liều mạng để báo thù. Tuy mình đã luyện được "Lôi đình chưởng", nhưng công lực có hạn không thể nào địch lại với bao nhiêu tay cao thủ của toàn thể giáo phái họ... Chi bằng chạy sớm đi là hơn.

Nghĩ vậy chàng thi triển khinh công đến tột độ mà chạy miết. Chỉ trong chớp mắt đã chạy được gần ba dặm.

Thốt nhiên từ trong khu rừng thấp bên đường, tám gã đại hán mặc Hồi trang tay cầm trường kiếm nhảy xổ ra chặn đường. Phan Tịnh quyết ý xông bừa vào. Tám đại hán Hồi trang giơ trường kiếm lên, quát lớn: - Dừng lại!

Phan Tịnh đột nhiên phóng ra một chưởng "Lôi ấn vô tình", hai gã giáo đồ Thất Tuyệt Giáo la lên một tiếng rồi ngã xuống.

Phan Tịnh chúm miệng huýt lên một tiếng dài đồng thời phóng "Lôi hỏa chưởng" ra. Thanh thế mãnh liệt vô cùng! Sáu gã đại hán Thất Tuyệt Giáo đồng lạng đi nhảy ra xa tám thước.

Phan Tịnh tức giận gầm lên: - Kẻ nào chặn đường ta là phải chết.

Nhưng chàng vừa dứt lời thì tiếng gió nổi lên vù vù, trên đầu thấy hàn khí giá lạnh.

Chàng ứng biến mau lẹ, vội lún người xuống rồi phóng ra ba chưởng liên tiếp.

Tiếng nổ, ánh lửa, khói bay mịt trời. Lại hai gã hán tử Hồi trang nữa ngã lăn xuống đất.

Đột nhiên bốn tên còn lại la hoảng: - Chẳng lẽ gã này là Lôi Thần ư?

Phan Tịnh cười rộ nói: - Phải rồi! Ta chính là Lôi Thần.

Phan Tịnh lại phóng ra một chưởng nữa.

Bốn người cầm trường kiếm múa lên loang loáng để đỡ chưởng lực.

Phan Tịnh lòng nóng như lửa đốt, thấy thương thế của La Hạo không thể kéo dài được nữa, chàng lập tức xông ra, bỏ đường lớn chuồn vào trong rừng cây.

Giữa lúc ấy, La Hạo ở trong lòng Phan Tịnh nấc lên một tiếng rồi cử động được.

Gã mở to hai mắt, thều thào nói: - Phan huynh! Tiểu đệ nhờ ơn Phan huynh cứu mạng, sau khi điều dưỡng một lúc tiểu đệ đã thấy đỡ nhiều. Phan huynh để tiểu đệ xuống.

Phan Tịnh vội đáp: - La huynh cứ yên tâm điều dưỡng. Tiểu đệ còn đủ sức đối phó với bọn họ.

Cặp mắt thất thần của La Hạo chăm chú nhìn Phan Tịnh. Gã nói: - Không được! Đại địch bao vây cả rồi! Phan huynh không chống được lâu nữa đâu!

Phan Tịnh nói: - Tiểu đệ liều mạng để xông ra khỏi vòng vây của bọn chúng.

La Hạo lắc đầu nói: - Phan huynh quên rằng bên mình còn có thù cha chưa trả ư? Mau đặt tiểu đệ xuống. Tiểu đệ tự có cách giữ mình. Phan huynh đã lấy được Quy bối đồ, sao không nhân lúc này vào mộ Lan Phi. Tiểu đệ có một việc muốn nhờ Phan huynh, không hiểu Phan huynh có ưng chăng.

Phan Tịnh sửng sốt nói: - Có việc chi để về đến lữ điếm hãy nói! Ngôi mộ Lan Phi đã không ai vào được, thì vào sớm hay muộn cũng thế thôi.

Nói xong chàng không chờ La Hạo trả lời, xuyên ngay vào rừng cây.

Hồi lâu Phan Tịnh đi hết quãng rừng nhỏ này thì thấy một con đường. Chàng chẳng cần biết con đường này dẫn tới đâu, cứ theo đó chạy hoài. Lát sau, chàng chợt thấy trước mắt có một trái núi lớn ngăn trở. Chàng chợt tỉnh ngộ, lẩm bẩm: - Núi Diệu Phong! Núi này vẫn thuộc địa phận huyện Bình Xương. Mình chạy vào núi Diệu Phong tức là trở lộn về địa phận động "U- U" thì còn sống thế nào được? Đột nhiên chàng nhớ lại lão hóa Vương Tôn trú ở trong ngôi mả bỏ không, trong mả lại có đường hầm ngang dọc đi ra các ngả, chàng tự nhủ: - Sao mình không tạm thời đem La huynh vào nghỉ trong đó? Xem chừng chỗ này có thể điều dưỡng trị thương được, không lo ngại gì. Mình sẽ giúp y điều trị cho mau phục hồi công lực, chẳng hay lắm ư? Nghĩ vậy chàng nhận định phương hướng rồi nhìn về phía bắc núi Diệu Phong mà chạy.

La Hạo khẽ hỏi: - Phan huynh. Chúng ta đi đâu đây?

Phan Tịnh đáp: - Đây là núi Diệu Phong, phạm vi cai quản của động "U- U" Nhưng nơi đây tiểu đệ có chỗ tạm thời yên thân được.

La Hạo thở dài nói: - Ơn đức của Phan huynh, tiểu đệ xin ghi lòng!

Phan Tịnh nói: - La huynh đừng nói thế! Dù đôi ta mới gặp nhau một lần nhưng đã coi như tình cố cựu. Mong rằng La huynh đừng bỏ rơi đệ.

Ngờ đâu La Hạo đột nhiên hai hàng nước mắt tuôn rơi, gật đầu nói: - Chúng ta đồng bệnh tương lân. Tiểu đệ cũng đang tìm kiếm xem gia gia lạc lõng nơi đâu mong rằng được Phan huynh giúp sức. Tiểu đệ muốn kêu Phan huynh một tiếng đại ca có nên chăng?

Phan Tịnh vừa kinh ngạc vừa mừng thầm hỏi: - Hạo đệ! Gia gia Hạo đệ là ai?

La Hạo đáp: - Gia gia tiểu đệ là Nhân Kiệt La Siêu.

- ồ! Thảo nào!

Phan Tịnh nhớ tới ngôi mộ bỏ không chỉ dùng chỗ ẩn cư cho lão ăn xin Vương Tôn. Chàng tính mình vào đó có thể điều tra Nhân Kiệt La Siêu lạc lõng nơi đâu vì lão Vương Tôn đã dặn chàng hễ gặp người mí mắt có nốt ruồi đỏ thì phải chiếu cố cho gã. Té ra gã là con trai Nhân Kiệt.

Phan Tịnh chạy lẹ một lúc đã vào tới khe hang. Chàng nhìn bốn mặt không có ai liền chui ngay vào trong ngôi mộ bỏ không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play