Từ sau lần bị Chu Tuyền gọi là Ngôn tỷ một cách vô
cùng thân thiết, mặc dù không vui chút nào nhưng trong lòng quả thật cũng không
ghét bỏ nữa,dù sao thì sau mấy ngày chung sống cảm thấy cuộc sống vẫn ổn định
nên không ít lần tôi đã tự nhủ trong lòng mình không cần quá để ý. Kể cả
khi cô ta dùng bữa cùng cũng không có phản ứng thái quá.
Trước kia người nói muốn xem kịch vui chính là mình,
nhưng sự thật đúng là trái ngược, giờ đây tôi lại trở thành người trong cuộc,
cái này có phải cái miệng hại cái thân?Chu Tuyền nhiệt tình, dễ mến, Tiêu Quân
vẫn tự nhiên, bình tĩnh vì sao vẫn làm tôi cảm thấy bất an. Đối với sự xuất
hiện của Chu Tuyền, Tiêu Quân dửng dưng như không biết, giống như cô ta sinh ra
là người trong suốt vậy. Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy anh ấy không có vẻ
gì coi cô ta là khách, hoàn toàn không bài xích cô ta. Điều này càng làm tôi lo
hơn.
Hai ba ngày nay, Tiêu Quân bận không thể tới ăn vì vậy
chiều nay anh tới, bà ngoại liền chuẩn bị một bàn thức ăn ngon lành, đang lúc
chuẩn bị ăn thì Chu Tuyền xuất hiện, cỏ vẻ dạo này cô ta chịu khó ở nhà hơn,
rất nhanh trên bàn đã có một bát cơm và đôi đũa.
Tiêu Quân đùa với bảo bối một lúc mới chịu tập trung
vào ăn cơm. Anh ít khi nói chuyện khi ăn cơm, đối với anh mà nói có bao nhiêu
người cùng ăn cũng chẳng liên quan tới việc anh ăn uống, mà tôi cũng không
giống như trước nữa, chỉ bới bới cơm trong bát, thỉnh thoảng liếc nhìn Chu
Tuyền, nhiều khi liếc mãi muốn lồi cả mắt.
Sau khi ăn xong, Tiêu Quân cùng Tử Phàm chơi game trên
tivi, không nói không rằng ngấm ngầm đánh bại kẻ luôn tự tin rằng mình là cao
thủ- Ngôn Tử Phàm khiến Tử Phàm phải cúi đầu bái phục.
Bà ngoại đưa bảo bối đi tắm còn tôi mang bát đũa đi
rửa, vừa xả nước vào bồn, Chu Tuyền đã nhẹ nhàng bước tới cạnh, đứng bên cạnh
tôi, hỏi “Có cần giúp không?”
Tôi cười hắc hắc, chỉ vào đống bát đĩa chất cao bên
cạnh bồn, nói “Vậy cô rửa bát đi, tôi cắt hoa quả.”
Chu Tuyền hú lên quái dị, giữ chặt tay tôi, “Ngôn tỷ,
em là khách mà, sao lại phải rửa bát.”
“Không phải chính cô ngỏ ý giúp đỡ sao?” Tôi vô tội
nhíu mày, muốn diễn trò với tôi ư, gặp đúng người siêu lười rồi .
Cô ta bĩu môi, nhăn mặt sau đó đành phải thỏa hiệp,
“Được rồi, em cắt hoa quả.” Nói xong, liền đứng cạnh tôi cắt hoa quả.
“Ngôn tỷ, không ngờ chị lại thích ứng nhanh đến vậy.”
Chu Tuyền đột nhiên có hứng nói chuyện phiếm, quay sang tôi nói .
Tôi sửng sốt, hỏi lại, “Vậy sao?”
“Vâng.” Cô ta cười khẽ một tiếng, “Chẳng phải chị đã
quên mất em là tình địch của chị sao?.”
“Ừm . . . . .” Tôi khinh thường hừ một tiếng, lại cúi
đầu chăm chú rửa bát, chiếc bát sứ ẩn hiện trong lớp bọt xà phòng, có vẻ quá
chú tâm vào chiếc bát mà suýt chút nữa tôi tuột tay làm vỡ cái bát.
Chu Tuyền không nhận được câu trả lời thỏa đáng, cũng
không hỏi thêm nữa, tiếp tục nói “Mà Ngôn tỷ cũng hào phóng thật, thấy em ở
trong nhà chị đi đi lại lại mà không hề tỏ vẻ khó chịu, nếu là em, chắc chắn sẽ
cầm chổi mà đuổi đi từ lâu.”
“Vậy đây là cô đang nhắc nhở tôi phải đối xử với
cô như vậy mới đúng saoTôi sẽ thử.” Tôi cười rất ăn ý.
Vẻ mặt Chu Tuyền hoàn toàn bị tôi đánh bại, “ Ngôn Tử
này, quả thật em thấy chị nói rất đúng, hạnh phúc, không phải cứ làm phiền
người khác sẽ có được, một người càng không thể có được tình yêu che chở mãi
mãi nếu chỉ biết trông chờ,không cố gắng, không kiên trì thì chẳng làm được gì.
Từ bé đến giờ em được yêu chiều, muốn gì được nấy, em chỉ kiên trì một việc, đó
là theo đuổi Tiêu Quân.” Cô ta cầm lấy khăn lau tay sạch sẽ, vô cùng nghiêm túc
nói, “Tôi và chị có quyền lợi bình đẳng, tôi có quyền được tiếp cận anh ấy, để xem
chị có khả năng giữ anh ấy không .” ( vì đoạn này là đoạn thách thức nên xưng
tôi – chị nghe oai hơn)
Cô ta chỉ nói mấy câu đơn giản lại khiến toàn thân tôi
đổ mồ hôi lạnh.
Ban đêm, tôi ôm chặt lấy nam nhân đang bận đụng chạm
lấy mình, chợt nhớ tới lời của Chu Tuyền…, tôi hơi hoảng hốt hỏi, “Tiêu Quân,
anh sẽ lấy em, đúng không?”
Anh không trả lời, nhưng cánh tay ôm tôi dường
như mạnh mẽ hơn, giống như muốn bóp vụn linh hồn tôi.
Đúng như Chu Tuyền nói, cô ta có thể theo đuổi anh thì
tôi cần có khả năng giữ anh lại. Một người luôn tràn trề tự tin như tôi không
ngờ cũng có lúc như thế này, liệu tôi có giữ được anh không? Da mặt tôi đủ dày
để đi cầu hôn anh, đủ để yêu cầu anh tới sống chung, tất cả mọi chuyện có thể
làm tôi đều đã làm nhưng thực chất chưa bao giờ nhận được một câu trả lời đích
xác từ anh, người như anh, liệu tôi có thể nắm giữ không?
Sau lần nói chuyện phiếm với Chu Tuyền , không biết là
vì tôi quá nhạy cảm, hay vì dạo này Tiêu Quân quá bận rộn, mà số lần lên giường
với nhau cũng dần giảm bớt, trong lòng tôi cảm thấy bất an nhưng thật sự chẳng
biết nguyên cớ do đâu nữa, chỉ biết là, cảm giác giống như người đang ở cạnh
mình bỗng chốc trở nên khác lạ, xa cách.
Tâm tình không tốt, tôi tới quán bar uống bia giải
sầu. Mỗi khi uống bia, cảm giác mát lạnh sẽ trải phẳng nỗi cáu giận, cảm xúc
ngổn ngang trong lòng tôi.
Nhân lúc tôi trở lại quầy rót thêm bia, Tiểu Cẩn lúc
này đang lau mấy chiếc li liền quay người lại, đứng đối diện tôi nhìn chằm
chằm, vẻ mặt chăm chú khiến tôi nổi cả da gà, “Tiểu Cẩn, đừng nói là chú thích
chị nhé, không thì chị sẽ khó xử lắm đó.”
Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, đột nhiên hỏi “Ngôn tỷ, sao
dạy này không thấy Tiêu lão đại tới?.”
Tôi giả bộ sợ hãi, quay lại trừng mắt với cậu, “Không
yêu chị chẳng lẽ chú yêu Tiêu Lão đại!”
Tôi ầm thầm thở dài, xem ra có muốn giả ngây giả ngô
cũng không được, sau khi uống xong một ngụm bia, tôi nói: “Dạo này anh ấy bận
lắm, không như trước nữa. Mà sao tự nhiên lại hỏi vậy, có phải chú nghe được
chuyện gì phải không?”
“Chị cùng Tiêu lão đại xảy ra chuyện gì rồi phải
không? Bên ngoài người ta đang đồn ầm lên kia kìa.”
“Nga, đồn ầm lên cơ à? Nói nghe thử đi.” Vuốt vuối cái
cốc rỗng, tôi chăm chú quan sát ánh mắt quá nghiêm túc của cậu, cảm thấy khí
thể bức người của cậu ta có vẻ đáng yêu thật đấy.
“Bọn họ nói. . . . . .” Tiểu Cẩn do dự một chút rồi
cắn răng nói: “Bọn họ nói Tiêu lão đại có niềm vui mới rồi, cả ngày cùng
đi cùng về, ân ái vô cùng, cô gái kia còn sống chung với Tiêu lão đại rồi. Chưa
hết, nghe bảo cha mẹ hai bên đều rất hài lòng….. Ngôn tỷ, chị có đang nghe
không vậy?”
“Ừ, chị vẫn đang nghe đây.”Thực ra đều là do tôi nhúng
tay vào mới vậy, xem ra đúng là tin đồn có độ tin cậy thật thấp. Có điều, nếu
nói là cùng đi cùng về thì có chút nói quá lên thì phải. Vì vậy, tôi liền hỏi,
“Có đến mức cùng đi cùng về không, theo chị thấy thì không đến mức đó đâu.”
Tiểu Cần hung hăng trừng mắt , “Ngôn tỷ, chị có đúng
là người đàn bà của Tiêu lão đại không vậy?Vì sao người ta nói chuyện xấu về
anh ta mà chị chẳng có phản ứng gì cả.”
Tôi cười lạnh. Đúng là vớ vẩn, ngần này tuổi đầu trắng
lẽ còn phải thể hiện ra sự lo sợ cho cậu xem chắc?”Không tận mắt nhìn thấy thì
phản ứng có tác dụng gì.”
“Nghe người ta nói, đêm qua Tiêu lão đại đưa một cô
gái tới vũ hội,từ đầu đến cuối thân mật vô cùng, mà hình như đó chính là cô gái
hôm nọ tới đây đánh nhau với chị đó.”
Vũ hội đêm qua? Tôi nhớ hôm qua gọi anh tới ăn cơm,
anh nói đi gặp đối tác không tới được. Thì ra là đi dự vũ hội cùng gái đẹp à!
Trước đó Chu Tuyền chuyển vào nhà, thái độ anh lãnh
đạm phân rõ giới hạn với cô ta, ta tự tin là sẽ được xem kịch vui. Giờ thì hay
rồi, nhừng gì Chu Tuyền nói ở phòng bếp hôm nọ, bây giờ tôi đã tin đến 9 ,10
phần. Xem ra hai người họ sớm đã vượt giới hạn rồi.
Tiêu Quân hi vọng tôi tin tưởng anh, nhưng những
chuyện diễn ra mồn một trước mắt thế này bảo tôi làm thế nào mà giả câm, giả mù
cho được đây?
Nhớ lại lần trước gặp Điền Tiến, cậu ta đã hứa sẽ cung
cấp thông tin cho tôi khi hai người đó gặp mặt, trong thời gian này, Điền Tiến
hoàn toàn không gọi cho tôi đến nửa cuộc, là vì sóng yên biển lặng hay vì
chuyện đã vượt tầm quyền soát? Nghĩ vậy, tôi liền gọi ngay cho Điền Tiến, đầu
dây bên kia bắt máy, nghe bảo mấy hôm trước mẹ Điền Tiến ốm , cậu ta đã về quê
thăm mấy hôm nay rồi. Tôi không khỏi nghĩ ngợi, sao lại trùng hợp vậy chứ!
Đột nhiên đầu óc như rơi vào sương mù, tôi hoàn toàn
không định hình được những gì đang nghĩ tới. Không đợi được Tiêu Quân trả lời, không
nhìn rõ tâm tư của anh, lại càng không đoán ra được nét dịu dàng, ôn nhu ấy..
Trước kia tôi còn cảm thấy hạnh phúc, Tiêu Quân luôn
đối xử dịu dàng với một mình tôi, nhưng bây giờ ngẫm lại, tôi dần cảm thấy sợ
hãi. Chu Tuyền nói không sai, không ai có thể được hưởng sự yêu thương của
người khác một cách vô điều kiện, mấy năm này, Tiêu Quân yêu thương, chăm sóc
tôi vậy mà chỉ cần tôi ở bên, không đòi hỏi gì thêm. Sự chăm sóc này có đúng là
để tôi hưởng không?
Trước kia tôi còn cảm thấy được ở bên anh là chuyện
đương nhiên, hai người hành phúc, yêu thương nhau mỗi ngày, cũng chẳng bao giờ
tốn công để ý mấy việc không đâu, cứ sống như mọi ngày, ăn cơm rồi cười , hứng
lên thì làm tình, đó mới đúng là cuộc sống mà ai cũng muốn. Khi đó, thỉnh
thoảng cũng thử suy nghĩ nếu một ngày Tiêu Quân rời xa, tôi sẽ vượt qua điều đó
thế nào. Lúc đó trong lòng còn mong muốn anh rời đi , nhưng hôm nay, khi chuyện
đã phát sinh, trong lòng lại cảm thấy lộn nhộn, cả thế giới như quay cuồng.
Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy khinh thường tôi, trước
kia vốn chỉ coi anh là gì đó bình thường lắm, vậy mà giờ chuẩn bị mất đi mới
thấy quý trọng biết bao, trước kia hai ba ngày không gặp nhau cũng thấy thật
bình thường, nhưng bây giờ chỉ một hai ngày không gặp mặt sẽ thấy khó chịu, một
bụng lửa giận, hồn phách thất lạc, sau đó còn không thể khống chế được
cảm xúc chính mình. Bỗng dưng ngồi suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng thấy chột
dạ, càng chột dạ lại càng thấy thiếu tự tin, đến cuối cùng, tôi thậm chí còn
cho rằng Tiêu Quân đột nhiên đòi chia tay cũng chẳng có gì lạ. Tại lúc trước
còn mải đắm chìm trong mối tình đầu dang dở mà xem nhẹ Tiêu Quân.
Tôi muốn đi tìm anh, muốn anh giải thích cho rõ ràng.
Nhưng rồi chợt nhân ra, từ trước đến nay đều là anh tới tìm tôi, và tìm thật dễ
dàng. Còn tôi muốn tìm anh, xem ra còn khó hơn lên trời.Còn chưa nói tới việc
anh làm gì bên ngoài, giao du với ai, cùng Chu Tuyền đi đâu đều là người ta nói
tôi mới hay, xem ra trong tình huống này đúng là tôi không còn làm gì
được nữa.
Vốn để anh chuyển tới nhà đề từ nay hai người có nhiều
cơ hội gặp mặt, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy lo lắng đôi chút. Nhưng xem
ra chuyện xảy ra hôm nay nằm ngoài dự liệu của tôi mất rồi.
NGhĩ tới việc tôi giúp Chu Tuyền được ở cùng Tiêu
Quân. Đến giờ mới nhận ra, hành động này chỉ có thể tóm tắt bởi một cụm từ :
Dẫn sói về nhà.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trường quay biến thái:
Tuyết Mặc: Xin hỏi hai vị trong một buổi tối có thể
OOXX mấy lần?
Ngôn Tử Kỳ: ( Đập bàn) Mấy chuyện này ai rảnh mà đi
thống kê ! !
Tiêu Quân: Đương nhiên là càng nhiều càng tốt!
Tuyết Mặc: Vậy theo hai người, số lần XXOO lí tưởng là
bao nhiêu?
Ngôn Tử Kỳ: một lần, chỉ một lần mà cũng khiến tôi
chết đi sống lại, nhiều hơn có thể sống được sao? Bà già kia, bà mà dám viết
làm nhiều là không xong với tôi đâu!
Tuyết Mặc: Còn Tiêu Quân? Vài lần mới chứng minh được
sức mạnh nam tính của cậu chứ hả?
Tiêu Quân: Thế nào cũng được. Làm tình quan trọng là
chất lượng, không cần số lượng,. Tuy nhiên nếu bảo tôi vất vả cả đêm cũng không
hề gì.
Ngôn Tử Kỳ: ( lật bàn ) Nếu phải vất vả cả đêm, anh đi
tìm Tiểu Tuyền của anh mà làm! ! !
Tuyết Mặc : Tử Kỳ bình tĩnh nào, chuyện này cần sự hợp
nhất đôi bên, đâu phải cứ đơn phương mà được. . . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT