- Anh.

- Người con gái đó.

- À, là cô ta đó hả. Đúng là em mang về.

- Tại sao?

- Ba cô ta ăn chơi, nợ Bar chúng ta hơn 600 triệu. Vì đợt đó, ông ta làm giám đốc công ty rất uy tín , em thân quen nên cho nợ. Ai ngờ, ông ta trốn thuế, bị bắt. Nợ nần chồng chất. Không đủ trả tiền thuế, mời luật sự bảo lãnh. Anh nói xem lấy đâu ra tiền trả cho Bar chúng ta.

- Tiếp đi.

- Mẹ cô ta ốm yếu bị shock, phải nhập viện. Cô ta cầu xin em cho vay tiền phẫu thuật cho mẹ rồi làm theo lời em. Em còn cách nào đâu. Cô ta là tiểu thư chỉ mới 18 tuổi bằng cấp gì ? Còn chỗ nào làm việc ngoài chỗ này.

- Trong sạch chứ?

- Trong sạch của trong sạch thưa anh. Anh họ của anh là người đầu tiên dám chi 350 triệu cho cô ta. Nhưng anh đến kịp ….

- Chú làm vậy anh hiểu nhưng …

- Anh hiểu cho em là tốt. Cho cô ta đi làm cái khác thì đến bao giờ mới trả đủ vốn cho em. Lần thống kê tiền trước cho anh hai. Em phải lấy tiền của em bù vào đó =.=

- Anh biết rồi.

- Vâng.

Cậu tháo tai nghe, quay sang vuốt nhẹ mái tóc của người con gái đó. “ Trong sạch của trong sạch sao? “ Từ tiểu thư xuống thành gái quán chắc nghe sự sỉ nhục dày đầy mình. Cậu khẽ cười, tiếp tục lái xe về nhà. Chiếc xe bắt đầu giảm tốc độ trước cánh cổng lớn màu trắng đầy uy nghiêm với hai hàng người canh gác.

Tên vệ sĩ mở cửa xe cho cậu. Cậu xuống xe hỏi nhỏ

- Ba mẹ tôi…?

- Thưa cậu chủ, ông bà chủ ở bên trong.

Mặt cậu méo xệch, lắc đầu rồi đành mở cửa định bế cô thì cô đẩy tay cậu ra , cười đầy gượng gạo.

- Em đi được mà.

Cậu gật đầu. Cô từ từ bước xuống, nhưng yếu quá, cô ngã vào lòng cậu.

- Đi được đây sao?

- A ha, em xin lỗi. Xin lỗi anh. Áo anh có bị bẩn không? – Cô bối rối không ngừng xem xét.

- Đủ rồi - cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hoang mang ấy.

Cô sợ hãi, lẩn tránh ánh mắt nhìn vào ngồi vào ngôi nhà của cậu mà đầu choáng váng.

- Đây .. đây là đâu?

- Nhà tôi. Vào thôi – Cậu kéo tay cô vào trong.

- Không. Em vào sao được chứ.

- Tại sao?

- Em không thể vào đó được đâu.

- Vào đi.

Vừa bước vào nhà, cô đã nhận được tất cả ánh mắt của người trong nhà với sự kinh dị, khinh thường. Đôi mắt cô rũ xuống, long lanh nước. Câu tinh ý nắm chặt tay cô. Cúi đầu chào .

- Ba mẹ. Con mới về.

Ba cậu bỏ kính, đặt báo xuống, nhìn chằm chằm vào cô gái.

- Đây là ai?

- Cháu .. cháu chào hai bác.

- Tôi hỏi cô là ai.

- Giải thích sau đi. Con lên phòng trước.

Ánh mắt của mẹ cậu như tia lửa muốn thiêu đốt cô dõi theo cô cho đến lúc lên phòng.

………

* Rầm *

Cậu giận dữ đóng sầm cửa lại. Nhìn cô sợ hãi co rúm lòng cậu như thôi thúc hãy bảo vệ người con gái đó.

- Im lặng giùm tôi. Vào trong tắm đi. – Cậu mở tủ lấy bộ cỡ nhỏ nhất của mình cho cô.

Cô lau nước mắt, nhanh chóng nhận lấy rồi vào trong tắm rửa sạch sẽ những dơ bẩn trên người mình mà cô đau đớn đến bất lực. Cô kì đến nỗi thân mình đỏ tẩy lên mà cô vẫn còn cảm thấy nó dơ bẩn đến nhường nào.

…..

Cô bước ra với khuôn mặt thẫn thờ, cô nhớ cuộc sống của cô trước đây. Nhớ ba , nhớ mẹ , cô sợ cuộc sống này, sợ những điệu nhảy điên cuồng ở Bar, sợ đám con trai xăm trổ ghê rợn, sợ những lời dè bỉu, sợ cả ánh mắt của ba mẹ cậu vừa rồi.

Cô tiến đến ngồi bên cạnh cậu đang làm việc nhìn ra ngoài. Cậu gập laptop xuống nhìn sang cô hỏi.

- Tên em?

- Là Mi Lan ạ.

Cậu chẹp miệng gật đầu.

- Tuổi?

- 18 ạ.

Cậu đan tay làm gối nằm ra phía sau. Cô lo lắng hỏi cậu.

- Em không muốn làm phiền anh. Hãy …

- Muốn về nơi đó hả?

- Em .. em .. không.

- Vậy sao?

- Em cần cứu mẹ. Em cần cứu ba ra khỏi chỗ đó.

- Một mình em làm được? – Cậu kéo cô nằm xuống bên cạnh mình.

Cô ngạc nhiên nhưng rồi sự yếu đuối của cô lộ rõ, cô rúc vào lòng cậu khóc nức nở.

- Em không muốn mang tiếng lợi dụng anh. Em không bị dè bỉu thêm nữa. Em sẽ quen với cuộc sống ấy thôi. …. Nhưng em nói … không ai … tin cả. Không .. không ai tin .. không ai tin.

- Quen với cuộc sống ấy? Thì sẽ quen với cuộc sống này.

- Anh đừng thương hại em. Em ở bên cạnh … sẽ .. chẳng giúp gì cho anh .. được cả. Em không thể ăn không ngồi rồi ăn … bám .. bám .. anh được – Tiếng nấc của cô ngày càng rõ – em không thể … - rồi nghẹn ứ đắng ở cổ.

- Vậy làm ô – sin đi.

- Sao ? Sao ạ - Cô ngồi bật dậy đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

- Làm ô – sin vui vậy sao – Cậu chau mày khó hiểu.

- EM CÓ VIỆC LÀM RỒI – Cô cười tươi sung sướng. Hai hàng nước mắt vẫn tuôn ra – nước mắt của hạnh phúc.

Cậu nhìn cô mà cũng vui theo.

- Ô –sin độc quyền của tôi. Tôi sẽ chi trả nợ nần cho ba cô. Bước đầu là 600 triệu.

- Làm ô – sin được 600 triệu sao?

- Không thể à?

- Vậy chắc có nhiều người đăng kí làm ô – sin của anh lắm.

- hà hà chắc vậy

Cả hai cùng bật cười vui vẻ trong sự giận dữ, bực bội của ….. ba mẹ anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play