Khương Nghiên tỉnh lại, cô không biết đã xảy rachuyện gì, chỉ cảm thấy chân thật là đau, tay cũng thật là đau, toàn thân đều rất đau.
Cô không nhịn được rên rỉ ra tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt, nhưng bởi vì ánh sáng quá chói mắt làm cô không chịu được nên nhắm mắt lại, cố gắng mở mắt rồi nhắm lại liên tục nhiều lần cô mới quen dần với ánh sáng, lúc đó cô mới mở mắt ra được, nhìn thấy trần nhà xa lạ.
Đây là đâu? Cô đang ở đâu?
Cô quay đầu, đầu cũng thật là đau, đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một người đàn ông lạ mặt khiến cô ngây người.
“Cô tỉnh lại rồi!” Người đàn ông lạ mặt nói.
Cô mờ mịt nhìn đối phương, biết là anh ta đang nói chuyện với mình, nhưng là, cô không biết anh ta mà!
Cô đưa mắt nhìn khắp phòng, màn che, giường bệnh, y tá, giá truyền dịch, người đi qua đi lại, xung quanh ồn ào,…..
Cô nghĩ ra.
“Tai nạn!” Cô lẩm bẩm trong miệng, giọng nói bởi vì quá lâu không lên tiếng mà có vẻ trầm thấp, khàn khàn.
“Đúng, tại nạn. Cô nhớ ra rồi sao?” Người đàn ông xa lạ nói.
“Vâng. Vì đuổi theo tên cướp nên tôi mới bị xe đụng.” Cô khổ sở nói. Tên cướp đó thấy cô bị tai nạn thì trong lòng hắn nhất định sẽ nghĩ “trời cũng giúp mình” rồi!
“Đuổi theo tên cướp?” Người đàn ông nhướn mày.
Cô cười khổ, hỏi anh: “Anh chính là người lái xe đụng vào tôi?”
“Đúng vậy, tôi chính là người xui xẻo đó!”
“Thật xin lỗi!” Cô chỉ có thể nói như vậy, bởi vì người sai là cô, anh chỉ là gặp xui xẻo, lái xe qua đó đúng cái thời điểm đó thôi.
“Cô có muốn báo cảnh sát lập hồ sơ không?” Người đàn ông lạ mặt hỏi cô.
Dù sao cũng là anh lái xe đụng vào cô, có lẽ cô hoặc người nhà cô sẽ muốn anh bồi thường cái gì đó, nếu như không ngại phiền toái mà lập hồ sơ thì sẽ tốt cho cả hai bên, cô bị thương có xác nhận của bệnh viện thì đòi bồi thường là chuyện hợp lý, cũng không cần lo cô có yêu cầu gì quá đáng, bởi vì cô bị thương cũng không nghiêm trọng lắm.
“Đừng!” Khương Nghiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, cô khẩn trương hỏi anh: “Anh chưa báo cảnh sát đúng không? Anh báo cảnh sát rồi sao? Báo rồi sao?”
Nếu như báo cảnh sát, cảnh sát nhất định sẽ thông báo cho người nhà của cô, đến lúc đó cha mẹ sẽ biết cô ở đâu.
Rốt cuộc cô đã hôn mê bao lâu rồi? Có phải cảnh sát đã thông báo cho nhà cô rồi không, có phải cha mẹ cô đang trên đường tới bệnh viện không? Trời ạ, cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Trong lòng cô nóng như lửa đốt, lập tức ngồi dậy, một giây sau liền nghe thấy cô hét lớn:
“A!” Đau đến tận tim gan rồi.
“Cô làm cái gì vậy? Nằm xuống trước đã.” Hạ Phi Phàm thấy cô bỗng dưng ngồi dậy thì sợ hết hồn, vội vàng đưa tay đỡ cô, bao gồm cả băng gạc trên cánh tay cô nữa.
“Không được, tôi muốn mau chóng rời khỏi chỗ này!” Khương Nghiên ngẩng đầu nói, cô đau đến mức mặt không còn chút máu.
“Cô sợ cái gì? Cảnh sát sao? Đừng nói với tôi rằng cô là tội phạm bị truy nã đó.” Hạ Phi Phàm cau mày nói.
“Tôi nhất định phải đi khỏi chỗ này!” Cô giùng giằng muốn xuống giường.
“Tôi chưa báo cảnh sát!” Anh nói.
Trong nháy mắt, cô đang giãy giụa liền ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi lại: “Anh chưa báo cảnh sát sao?”
“Chưa!” Anh nói
“Thật sao?” Cô vẫn cảm thấy có chút hoài nghi, không tin được.
“Cô sợ cái gì chứ? Nếu như tôi thật sự đã báo cảnh sát, cô nghĩ cảnh sát sẽ để mặc cho một tội phạm đang bị truy nã ở chỗ này mà không phái người tới giám sát sao?” Anh không trả lời mà hỏi lại.
Khương Nghiên há hốc mồm, cứng lưỡi, cô không phản bác được, mãi lâu sau mới nói với anh: “Tôi không phải tội phạm bị truy nã.”
“Nếu như cô không phải tội phạm truy nã, vậy tại sao lại sợ tôi báo cảnh sát như vậy?” Trên mặt anh viết ba chữ “tôi không tin”.
“Tôi không sợ cảnh sát, mà là sợ cảnh sát gọi điện thoại cho người nhà tôi, nói ra chuyện tôi bị tai nạn giao thông” Cô do dự một chút mới trả lời.
“Tại sao? Cô sợ họ sẽ lo lắng cho cô sao? Không đúng, nếu như vậy, cô căn bản không cần phải rời khỏi bệnh viện.” Hạ Phi Phàm đang nói, tự nhiên lắc đầu một cái, phủ nhận khả năng đó, tiếp tục hỏi tới: “Cô trốn nhà đi?”
Khương Nghiên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh, không ngờ anh vừa đoán đã trúng.
“Bị tôi đoán trúng rồi hả?” Anh nhíu mày hỏi cô.
Cô không biết phải nói thế nào, thật may, vừa lúc có bác sĩ và y ta bước vào phòng.
“Cô Khương Nghiên sao?” Bác sĩ hỏi.
“Vâng, là tôi.” Mặc dù có chút nghi ngờ, không hiểu tại sao bác sĩ lại biết tên của cô, nhưng cô vẫn lên tiếng trả lời.
“Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
“Dường như toàn thân đều đau!”
“Cô bị xe đụng vào, lại lăn trên mặt đất, trên người có rất nhiều chỗ bị bầm tím, bắp chân trái bị gãy xương, đương nhiên sẽ cảm thấy toàn thân đều đau.” Bác sĩ giải thích.
“Bắp chân trái bị gãy xương?” Khương Nghiên khiếp sợ lặp lại lời bác sĩ, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện bắp chân trái của mình đang bó thạch cao.
“Trong những trường hợp bị đụng xe giống như cô, cô bị như thế này là nhẹ rồi, coi như trong cái rủi còn có cái may” Bác sĩ mỉm cười nói: “Đầu của cô thế nào? Cô có cảm giác muốn ói không?”
“Tôi không biết”
“Thử nhẹ nhàng lắc đầu một cái xem.”
Khương Nghiên làm theo yêu cầu của bác sĩ, nhẹ nhàng quay đầu qua bên phải một chút.
“Cảm thấy thế nào?” Bác sĩ hỏi.
“Tôi không sao!” Cô thành thật trả lời.
“Nhìn có vẻ như không bị chấn thương sọ não, thật sự là trong cái rủi còn có cái may.” Bác sĩ mỉm cười nói: “Chỉ là mấy ngày nữa cô phải tự mình chú ý một chút, nếu như đột nhiên cảm thấy choáng váng hoặc có triệu chứng nôn mửa, phải lập tức quay lại bệnh viện tái khám. Một chút nữa tôi sẽ viết đơn thuốc cho cô, trong đó có thuốc tiêu viêm, thuốc giảm đau và thuốc bôi lên những chỗ bị bầm tím, hai người phải đóng hết viện phí và tiền thuốc mới có thể về nhà nghỉ ngơi.” Nói xong, bác sĩ và y tá xoay người rời đi.
“Tất cả chi phí của tai nạn lần này, bao gồm cả viện phí, thuốc, tái khám, tôi sẽ trả thay cô.” Hạ Phi Phàm chủ động nói với cô.
“Cám ơn!” Khương Nghiên nhỏ giọng nói, thật ra, nghiêm túc mà nói thì anh mới là người bị hại, anh cản bản không cần phải bồi thường, cô cũng không nên mặt dày mà tiếp nhận, nhưng mà, hành lý của cô đã bị cướp, nơi này cô không có người quen, tìm công việc để kiếm tiền cũng không có khả năng, nếu như có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nếu không, cô rất nhanh sẽ phải đối mặt với cảnh sống ở sơn cùng thủy tận rồi!
“Đây là túi xách của cô, vì giúp cô đăng ký mà chưa được cô đồng ý tôi đã mở ra xem, thật xin lỗi.” Hạ Phi Phàm cầm lấy túi xách đang đặt trên ghế đưa cho cô: “Cô kiểm tra một chút đi, trừ thẻ BHYT vẫn ở chỗ quầy đăng kí, cô xem còn thiếu thứ gì hay không?”
Khương Nghiên cúi đầu kiểm tra những đồ vật quan trọng trong túi xách của mình, thẻ tín dụng, thẻ ATM, chứng minh nhân dân….mấy tờ tiền mặt cũng vẫn còn nguyên. Ở sâu trong túi, con dấu, điện thoại di động cũng vẫn còn, những thứ linh tinh khác cũng vẫn ở đây.
Trong nháy mắt, cô lại nghĩ tới sổ tiết kiệm ở trong vali bị tên cướp kia cướp mất, tuy nói tên cướp chỉ cướp được quyển sổ tiết kiệm, không có con dấu và mật mã thì cũng không thể lấy tiền, nhưng làm mất là chuyện nhỏ, muốn xử lý lại là chuyện lớn, điểm quan trọng chính là cô đã lâu không đi đổi sổ rồi, nếu như hết kỳ hạn không đi đổi sổ, cô từng nghe người ta nói qua, ngay cả thẻ ATM cũng có thể không dùng được, phải đổi sổ sau đó mới có thể dùng, đến lúc đó cô nên làm cái gì? Bây giờ cô rất hối hận, nhưng hối hận cũng không kịp nữa rồi!
“Có thấy thiếu thứ gì không?” Thấy cô nhìn chằm chằm vào túi xách mà không lên tiếng, Hạ Phi Phàm không nhịn được nhíu mày hỏi.
“Không có, cám ơn!” Khương Nghiên vội vàng hoàn hồn nói.
“À, vì điện thoại của cô cứ reo mãi, tôi sợ có chuyện gì gấp, cho nên đã nghe giúp cô hai lần.”
Cô kinh ngạc nhìn anh.
“Bọn họ, một là người môi giới, một là chủ thuê nhà, cô có hẹn với hai người họ đi xem nhà đúng không, bọn họ đợi nhưng không thấy cô đến nên mới gọi điện thoại cho cô.”
Khương Nghiên trừng mắt nhìn anh, mãi sau mới nhớ ra còn có chuyện này. Từ khi gặp cướp rồi lại bị đụng xe, cô thật sự ra quên sạch chuyện đi thuê nhà rồi.
“Bọn họ rất tức giận sao?” Cô không nhịn được đành hỏi.
“Nghe nói cô bị đụng xe nên không đến được, bọn họ cũng không nói gì nữa.”
“Cám ơn.” Và cả xin lỗi nữa. Mình dường như đã gây cho anh rất nhiều phiền toái.
“Người nhà cô Nghiêm!” Cô y tá đột nhiên đi vào phòng gọi lớn khiến Khương Nghiên càng thêm ngượng ngùng và lúng túng.
“Vâng!” Cô vội vàng trả lời, kết quả, cô y tá chỉ nhìn cô một cái rồi đi tới đụng vào người cô một chút, sau đó mỉm cười đưa biên lai cho anh.
“Đây là hóa đơn tiền viện phí và đơn thuốc, còn có bảo hiểm y tế và kết quả kiểm tra. Nộp viện phí tại sảng lớn dưới lầu một là được, nộp hết tiền viện phí rồi thì tới quầy lấy thuốc.” Cô y tá dặn dò.
“Cám ơn” Hạ Phi Phàm nói với cô y tá, sau đó quay đầu nói với Khương Nghiên: “Tôi đi nộp viện phí và lấy thuốc, cô chờ tôi ở đây.” Sau đó liền xoay người rời đi.
Nửa giờ sau, Khương Nghiên chống gậy đứng ở bên ngoài cửa bệnh viện, khéo léo từ chối Hạ Phi Phàm, rốt cuộc cô cũng biết ân nhân của cô tên là gì, anh đưa cô ra đến đây là tốt rồi, sau đó anh đi đường anh, cô đi đường của cô.
Thật ra thì căn cứ vào nguyên tắc “nếu có thể tiết kiệm liền tiết kiệm” thì cô nên tiếp tục đón nhận ý tốt của anh, nhưng vấn đề là ngay cả cô muốn đi đâu, muốn đi về hướng đông, hướng tây, đi về phía nam hay phía bắc cô cũng không biết, như vậy làm sao anh đưa cô đi?
Nhìn sắc trời càng ngày càng tối, cô mờ mịt đứng bên ngoài bệnh viện, cái cảm giác “Đâu mới là nhà mình?” khiến tim cô đau nhói.
“Đột nhiên có người đi bộ không nhìn đường nên đâm đầu vào cô, khiến cô cả người nhoài về phía trước, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đường.
“Thật xin lỗi”
Đối phương nói tiếng xin lỗi xong liền nhanh chóng rời đi, không ngờ, Khương Nghiên vì muốn giữ thăng bằng để khỏi ngã lại khiến tất cả trọng lực dồn lên chân trái đang bị thương của cô, cô đau thấu tim, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Cô cắn răng nhìn nước mắt chảy xuống, khổ sở chỉnh lại gậy, cố gắng di chuyển tới vườn hoa bên cạnh, sau đó ngồi lên thành xi măng của một bồn hoa.
Tay cô cầm gậy, cô vùi mặt vào giữa hai cánh tay, nhắm chặt mắt để nhịn đau, nhưng tay cầm gậy của cô lại vì nắm quá chặt mà các ngón tay trở nên trắng bệch.
Thật là đau, trời ạ, thật sự rất đau.
Tại sao hôm nay lại liên tục xảy ra những chuyện không may vậy? Đầu tiên là hành lý bị cướp mất, sau đó lại bị xe đụng, bây giờ lại thành ra như vậy, không lẽ đây chính là báo ứng? Bởi vì cô không nghe lời của cha mẹ cô, khiến cha mẹ cô thất vọng, đau lòng, cho nên ông trời mới để cho cô liên tục gặp những chuyện ngoài ý muốn này để trừng phạt tội bất hiếu của cô?
Nhưng từ trước đến giờ, cô đều nghe lời cha mẹ, chưa bao giờ làm họ thất vọng, đau lòng, chỉ có lần này, vì liên quan đến hạnh phúc cả đời mình nên cô mới phá lệ làm trái lại một lần, chẳng lẽ như vậy là tội tác tày trời, lập tức phải chịu báo ứng sao? Cô cảm thấy vừa buồn cười vừa không thỏa đáng.
Mặc kệ! Buồn cười cũng được, không thỏa đáng cũng được, cô chính là lâm vào cảnh khốn cùng rồi, phía trước mù mịt, nửa bước cô cũng đi không nổi.
Gãy xương bắp chân ít nhất cũng cần ba tháng để chữa trị, trong khoảng thời gian này cô không thể xin được việc, bởi vì không ai muốn nhận một người bị thương vào làm. Cô không biết sau này sẽ ở đâu, bởi vì với tình cảnh này của cô, tìm phòng để thuê cũng rất khó khăn. Đồ dùng mang từ nhà đi cũng đều bị cướp hết, cô phải mua lại từng cái, từng cái một, đúng là họa vô đơn chí mà.
Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập, thì ra là như thế này sao?
Khương Nghiên muốn cười nhưng lại cười không nổi, không phải chỉ vì cô rất đau, mà còn vì cô thấy mình thật vô dụng. Tối hôm nay ở đâu cô cũng không biết, với tình hình này của cô, cô căn bản không biết mình có thể chống đỡ thêm được mấy ngày nữa.
Thật sự chỉ còn cách về nhà sao?
Nhưng cô không cam lòng, cô rất không cam tâm. Nếu như kết quả sau cùng vẫn là cô phải ngoan ngoãn gả cho Hạ Quan Đình, vậy thì tại sao cô còn phải gánh chịu những khổ nạn này đây?
Không thể nhận thua, không thể quay về, cô tin tưởng ông trời không tuyệt đường sống của con người!
“Khương Nghiên”
Đột nhiên có người gọi tên của cô, cô theo phản xạ ngẩng đầu lên, chỉ thấy mơ hồ một bóng người ngược sáng đang đứng trước mặt cô. Cô trừng mắt nhìn, đưa tay lau đi những giọt lệ trong hốc mắt, cẩn thận nhìn người đang đứng trước mặt cô thêm một lần nữa.
“Hạ Phi Phàm?”
Không sai, đứng trước mặt cô không phải ai khác chính là Hạ Phi Phàm, nhưng cô không hiểu, không phải anh đã đi rồi sao? Tại sao còn xuất hiện trước mặt cô?
“Nếu như cô tin tôi không phải người xấu, sẽ không bán cô đi, thì đi với tôi.” Anh đột nhiên nói với cô như vậy khiến cô ngây ngốc, sững sờ.
Cô trừng mắt nhìn anh, vẫn không có cách nào ngăn chặn nét mặt cứng đờ cùng ngây ngốc của cô.
“Cái gì?” Cô hỏi lại anh, có phải cô nghe lầm rồi hay không?
“Nếu như tin tưởng tôi, vậy thì đi cùng tôi.” Lần này anh nói đơn giản và dễ hiểu hơn rồi.
Trước mặt là một người không quen biết, bởi vì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn mới có duyên gặp mặt, cô cũng chỉ nói chuyện với người đàn ông xa lạ này khoảng ba mươi phút, cô lại là một cô gái trẻ như vậy, muốn cô tin tưởng mà đi cùng với anh, thành thật mà nói, chỉ có những kẻ ngu ngốc hoặc đầu óc có vấn đề mới đi cùng với anh thôi???
Người bình thường trong tình huống này tuyệt đối sẽ không đi theo một người đàn ông xa lạ, nhưng tình huống này của cô thật sự là không bình thường, không chỉ chân bị thương, cô còn không có chỗ để đi, cũng không có người quen. Bởi vì cô đột nhiên nhớ đến, điện thoại cũ của cô và sạc pin điện thoại đều ở trong túi hành lý, điện thoại mất rồi, cô muốn gọi cho bạn bè nhờ họ giúp cũng không được nữa rồi.
Nếu như tin tưởng anh, hãy đi cùng anh.
Nếu như tin tưởng anh……
Được! Cô quyết định, với bất cứ giá nào. Đánh cuợc một lần, dù sao cũng tốt hơn trở về nhà gả vào nhà họ Hạ.
“Tôi đi với anh.” Cô dứt khoát trả lời, cô đánh cược.
Nhà của anh thiết kế đơn giản nhưng rất đẹp, cảm giác nhà còn rất mới, giống như mới dọn tới được một, hai năm.
Bên trong nhà đại khái rộng gần ba mươi bình, trừ phòng khách, phòng ăn, phòng bếp ở ngoài, còn có một phòng đọc sách, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ dành cho khách, hai phòng tắm, một ở trong phòng ngủ chính, một ở phòng ngủ dành cho khách ở kế bên.
“Trừ phòng ngủ chính, các phòng còn lại và các khu vực khác, bất luận là gì cô cũng có thể tự do sử dụng.” Sắp xếp cho cô ở phòng dành cho khách xong, Hạ Phi Phàm nói với cô: “Nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi cho pizza vào lò vi sóng.” Hai người bọn họ còn chưa ăn cơm tối.
“Chờ một chút” Khương Nghiên không nhịn được gọi anh lại.
Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Tại sao?” Cô muốn biết tại sao anh lại cho cô ở lại, vừa rồi không khí ở trên xe vô cùng lúng túng, quái dị nên hai người cũng không nói chuyện với nhau.
“Không phải cô không có chỗ nào để đi sao?”
Anh trực tiếp trả lời, khiến cô nhất thời không biết nói thế nào, một hồi lâu sau vẫn không hiểu lại nghi hoặc hỏi: “Làm sao anh biết……….”
“Làm sao tôi biết cô không có chỗ nào để đi?” Anh nhìn cô rồi nói, thành thật trả lời: “Cô trốn nhà đi, không muốn cho ai biết cô đang ở đâu, lại hẹn người ta đi xem nhà, một buổi chiều mà hẹn tới hai nhà, có thể thấy là rất gấp, nhưng đột nhiên lại bị đụng xe. Còn nữa, ở bệnh viện, sau khi cô tỉnh lại có nhắc tới, cô vì đuổi theo tên cướp nên mới bị xe của tôi đụng vào. Nhưng túi xách của cô không hề bị mất, có thể thấy, tên cướp đã cướp được thứ khác mà không phải túi xách, nếu như cô trốn nhà đi, có lẽ là mang theo hành lý…..Tổng hợp lại tất cả các điểm trên, muốn đoán ra cô không có chỗ nào để đi cũng không khó khăn gì.”
Khương Nghiên nghe xong trợn mắt há miệng, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, anh và cô chỉ tiếp xúc trong khoảng thời ngắn như vậy, hơn nữa chỉ dựa vào mấy điểm anh quan sát được, liền hiểu rõ hoàn cảnh quẫn bách của cô, anh thật quá thông minh.
“Cô đã không có chỗ để đi, nhà của tôi vừa lúc cũng có một phòng để trống, cô liền ở tạm chỗ này đi, cho đến khi cô có chỗ để đi hoặc đến khi vết thương của cô lành lại, dù sao làm cô bị gãy xương cũng là lỗi của tôi.” Anh đổi chủ đề: “Tôi đi cho pizza vào lò vi sóng, một chút nữa cô có thể ra ngoài đó ăn.”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Lúc này, cô cũng không gọi anh lại nữa, cô có cảm giác lâng lâng, giống như bỗng nhiên biết mình trúng sổ xố ấy.
Không lẽ cái này gọi là khổ tận cam lai sao? Cô thế nhưng lại gặp được một người tốt như vậy, anh không trách cô tự nhiên xông tới trước xe của anh, còn giúp cô trả tiền thuốc men, cuối cùng biết cô không có chỗ để đi, không có nhà để về, lại cho cô ở lại, quả nhiên là đại nạn không chết, ắt gặp phúc lớn nha!
Cô không nhịn được cười khúc khích, kể từ sau khi hành lý bị cướp mất, đây là lần đầu tiên cô cười.
Một lát sau, cô chống gậy đi đến phòng ăn, trên bàn đã để sẵn một cái bánh pizza nóng hổi, trên bếp còn có một nồi súp thơm phức.
Nhưng mà, anh đâu rồi? Chủ nhà không có ở đây, cô là khách sao dám ăn trước đây!
Cô quay đầu tìm anh, phòng khách không có ai, phòng đọc sách cũng không có ai, như vậy chỉ còn lại phòng ngủ chính. Không biết anh trở về phòng làm cái gì, anh không phải là muốn cô tự ăn trước đấy chứ? Cô làm sao lại không biết xấu hổ mà ăn trước được chứ?
Cô đắn đo suy nghĩ một hồi, đến khi đầu cô sắp nổ tung thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh cầm điện thoại di động từ phòng ngủ chính đi ra, sau đó đi về phía của cô, đưa điện thoại trên tay anh cho cô.
Cô ngẩng đầu mờ mịt nhìn anh, không hiểu tại sao anh đột nhiên lại làm như vậy!
“Thư ký của tôi, cô cần mua thứ gì, nói với cô ấy, ngày mai cô ấy sẽ mua giúp cô.” Anh nói.
“Hạ……” Khương Nghiên cảm kích đến tột cùng, cô căn bản không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của mình với anh như thế nào. Ân tình của anh, cô nên báo đáp anh như thế nào đây?
“Cô nói với cô ấy đi, chỉ là tiền mua những thứ này, cô phải tự mình trả.”
“Dĩ nhiên.” Cô lập tức lên tiếng, sau đó nhận lấy điện thoại di động từ tay anh, chống gậy đi đến phòng đọc sách. Nơi đó có bàn đọc sách, có giấy bút, có thể cô nhất thời không nhớ muốn mua gì, cũng có thể không tránh khỏi sẽ lặp lại.
Vài bộ quần áo để thay đổi, bộ sản phẩm chăm sóc da và vài thứ linh tinh khác, trước tiên cô cần mua những thứ đó, phải chú ý nhãn hiệu và kích cỡ size, các phần tiểu tiết tỉ mỉ khác cô cũng không muốn nói nhiều sợ làm phiền người ta, cho nên cũng không mất bao nhiêu thời gian đã nhờ xong.
Cô mang điện thoại di động trở lại phòng ăn, trả điện thoại lại cho anh, đồng thời thật lòng nói cảm ơn với anh.
“Cảm ơn anh.” Cô nói: “Tôi thật sự không biết làm thế nào để cảm ơn anh.”
“Ngồi xuống ăn pizza đi, sắp nguội mất rồi, nguội rồi ăn sẽ không ngon” Anh đối với cô rất bình thản, cảm giác như hai người là đồng nghiệp, nhưng mà, những việc anh làm cho cô lại tuyệt đối không phải đồng nghiệp.
“Cảm ơn.” Cô cảm ơn một lần nữa mới ngồi xuống ăn pizza, anh đứng dậy đi múc cho cô một chén súp, sau đó không biết nghĩ gì lại bưng cả nồi súp đặt lên bàn ăn, có lẽ để cô dễ dàng múc thêm.
“Tôi rất ít khi ăn cơm ở nhà, cũng vì phải đi làm cho nên đều ăn ở ngoài, chủ nhật cũng không nhất định là ở nhà, mà nếu có ở nhà cũng lười phải nấu nên lại ra ngoài ăn cơm, bình thường đều dùng mấy thứ này giải quyết cho xong bữa. Cho nên trong tủ lạnh có rất nhiều thực phẩm làm sẵn, chỉ cần cho vào lò vi sóng hoặc bỏ vào lò nướng một lát là có thể ăn được ngay.” Hạ Phi Phàm nói cho cô biết: “Bình thường là như vậy, nhưng bây giờ có cô ở đây……..”
“Anh không cần phải lo cho tôi đâu, chỉ cần mua giúp tôi một chút mỳ ăn liền và bánh mì là được.” Cô lập tức lên tiếng, không muốn gây thêm phiền phức cho anh nữa.
“Tôi sẽ giúp cô gọi đồ ăn.” Hạ Phi Phàm tiếp lời.
Khương Nghiên kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó lắc đầu: “Không cần thiết, không cần thiết phải như vậy!”
“Cô không thể mỗi ngày đều ăn mỳ ăn liền và bánh mì được”
“Không phải anh nói trong tủ lạnh có rất nhiều thực phẩm làm sẵn sao? Tôi sẽ luân phiên ăn”
“Những thứ đó cũng không có dinh dưỡng”
“Vậy, nếu lần sau anh có đi siêu thị thì tiện thể mua dùm tôi một chút rau tươi là được, tôi có thể tự nấu, không cần gọi đồ ăn ở ngoài.” Cô do dự nói, vốn là không muốn gây thêm phiền phức cho anh nữa.
“Cô biết nấu ăn sao?” Anh kinh ngạc thốt lên.
Cô gật đầu.
“Không nhìn ra.” Anh rất kinh ngạc, bởi vì dáng vẻ của cô, thoạt nhìn như mười ngón tay không bao giờ chạm nước, là cô gái được chiều chuộng, mặc dù cá tính của cô không giống, nhưng nhìn bề ngoài thật sự rất giống, trắng trẻo mịn màng, dịu dàng phóng khoáng, thật sự không thể nhìn ra cô biết nấu ăn.
Không ngờ anh lại thẳng thắn nói ra cảm giác của mình như vậy, Khương Nghiên ngẩn ra, hơi lúng túng giải thích: “Mẹ tôi nói muốn bắt được trái tim của người đàn ông, đầu tiên phải chinh phục được dạ dày của người đó, đây là do mẹ tôi huấn luyện.”
Nói xong, cô lại càng lúng túng hơn.
Bắt được trái tim của người đàn ông, trước tiên phải chinh phục được dạ dày……..Trời ạ! Mình đang nói cái gì vậy hả????
“Mẹ của cô có vẻ là người phụ nữ truyền thống.” Anh tiếp lời cô, để cô không còn cảm thấy lúng túng nữa.
“Bà không phải là người phụ nữ truyền thống, chỉ là……” Chỉ là đối với việc con gái có thể gả cho “rùa vàng” hay không lại rất cố chấp. Khương Nghiên lắc đầu một cái, không muốn nói nửa sau đó ra.
Cô cũng là trải qua chuyện này mới hiểu ra, mẹ của cô muốn cô làm cái gì, không được làm cái gì, tất cả đều là vì để cho cô có thể gả vào nhà có tiền.
“Nếu tương lai hai chúng ta cùng ở chung dưới một mái nhà, vậy cũng nên giới thiệu lại một lần nữa. Tôi tên là Hạ Phi Phàm, chưa kết hôn, người nhà đều ở Mỹ, chỉ có một mình tôi ở Đài Loan. Cho nên, cô ở đây không cần phải lo lắng sẽ gặp phải người nhà tôi.”
“Còn bạn gái anh?” Khương Nghiên do dự hỏi. So với người nhà anh, cô vẫn lo lắng gặp phải bạn gái anh hơn, lại hại anh bị cô ấy hiểu lầm.
“Tôi không có”
Lúc này đổi lại là cô khó có thể tin được, kinh ngạc thốt lên: “Chưa có?”
“Nếu như có, cô nghĩ là tôi sẽ tự tìm phiền phức, cho một cô gái trẻ tuổi chưa lập gia đình vào ở trong nhà của tôi sao?” Anh không trả lời mà hỏi lại.
Cô ngẩn ra một lúc, nghĩ thầm, cũng đúng, như này không chỉ có tự mình tìm phiền phức, mà căn bản là muốn tìm đường chết.
Cô yên tâm.
Còn về phần một người tuổi trẻ tài cao như anh, là nhân tài có triển vọng như vậy, rõ ràng đã đến tuổi nên lập gia đình làm sao lại chưa có bạn gái, đây cũng không phải là chuyện cô nên hỏi tới!
Đổi lại, cô nhìn anh tự giới thiệu về mình.
“Tôi tên là Khương Nghiên, cũng giống anh, tôi chưa kết hôn cũng chưa có bạn trai, nhà ở Đài Bắc, thành viên trong nhà trừ tôi ra cũng chỉ có ba mẹ tôi.”
Đối với việc cô chưa có bạn trai nhưng tự nhiên lại có một vị hôn phu, cô do dự mãi vẫn không nói ra. Một mặt là bởi vì nếu nói ra thì lại phải nói ra việc tại sao cô không muốn kết hôn, tại sao cô phải trốn đi, dính dáng đến quá nhiều chuyện, mặt khác chính là, cô cũng chưa bao giờ xem Hạ Quan Đình là vị hôn phu của cô, một ngày cũng không, một khắc cũng không.
“Có một chuyện tôi muốn xác nhận một chút.” Anh gật đầu một cái, trầm mặc một lúc lâu, sau đó đột nhiên lại mở miệng nói.
Khương Nghiên nhìn anh, không biết anh muốn xác nhận chuyện gì?
“Theo tôi được biết, là cô trốn nhà đi không sai chứ?” Anh nói.
Cô gật đầu, do dự hỏi: “Anh muốn biết tại sao tôi lại trốn nhà đi sao?”
Anh lắc đầu. “Đây là chuyện riêng của cô, tôi sẽ không hỏi. Tôi chỉ muốn xác nhận, sau này người nhà của cô sẽ không kiện tôi tội bắt cóc hoặc dụ dỗ…..Chứ?”
“Bọn họ sẽ không biết tôi ở đâu, huống chi tôi cũng đã lớn rồi, trừ tôi ra, không có bất kỳ người nào có quyền kiện anh bắt cóc tôi.” Cô ngẩn ra, sau đó lắc đầu nói.
“Vậy thì không thành vấn đề.” Anh yên tâm nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT