Ở một đầu khác của khu rừng.

“Đúng rồi!” Tôn Ngộ Không đứng bật dậy, Bát Giới sợ đến ngã lăn ra đất.

“Chết rồi thì đã sao, ông đây xuống địa phủ một chuyến, bắt hồn của lão đầu trọc về đây, vậy là đi thỉnh kinh tiếp được rồi.”

“Thân thể của sư phụ bị cháy hỏng hết rồi, chỉ còn có một nửa thôi.”

“Dùng tạm đi, nếu thật sự không được thì tìm đại một cái để thay sau, ngươi ở đây trông hành lý, giữ xác, ta đi cùng lắm ba đến năm năm sẽ về ngay.”

Tôn Ngộ Không xoay người một cái liền biến mất.

“Nhưng Sa hòa thượng chuồn mất tăm rồi…” Trư Bát Giới bĩu môi nói, “Chẳng qua muốn ta gánh thay thôi chứ gì?”

“Vừa hay.” Tiểu Bạch Long lên tiếng, cô nàng nói chuyện trước mặt Trư Bát Giới, chỉ có hắn biết được bí mật của nàng. “Ta cũng muốn nghĩ phép về nhà một chuyến.”

“Đi đi, con khỉ họ Tôn đó mà mang được hồn Đường Tăng về ta sẽ đổi theo họ hắn.”

Tiểu Bạch Long đi rồi, Trư Bát Giới đứng dậy, một mình đi vào khu rừng.

“A Dao, cô vẫn ổn chứ?” Hắn nói với nơi tối tăm của khu rừng.

Một lúc sau mới có người đáp lại: “Ngươi là ai? Sao lại biết tên trước kia của ta?”

“Ta?” Trư Bát Giới nói, “Ta giống cô vậy, là người thà chịu đau khổ cũng không chịu quên đi chuyện đời trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play