Tiếng huýt gió lồng lộng lên như có hột, và tiếng kêu hớt hải của Phượng Nghi làm cho Tần Quan Vũ tỉnh mộng. Chàng giật mình hỏi lại :

- Tại sao Nghi tỷ biết đó là người của Quỷ huyệt?

Phượng Nghi không trả lời, mặt nàng hết sức thảm đạm, nói :

- Tần đệ, đệ vẫn khinh tỷ ư?

Tần Quan Vũ ngập ngừng :

- Không đâu, tại sao đệ lại phải khinh Nghi tỷ?

- Nếu không thì từ nay trở đi, hãy gọi tên của tỷ, chứ đừng xưng hô là tỷ đệ nữa nhé.

Tần Quan Vũ bàng hoàng...

Nữ nhân quả thật là khó hiểu. Tâm tình của Phượng Nghi quả thật là giống như một áng mây lãng đãng mông lung.

Không có ai lại đoán được sự biến chuyển của lòng nàng ra sao.

Tần Quan Vũ sực nhớ đến lời của Thần Bí Nhân, “đối với nữ nhân thì cần phải hết sức khôn ngoan, cần phải đóng kịch từng giây từng phút với họ...”

Chàng vội vàng trả lời :

- Được lắm, Phượng Nghi.

Phượng Nghi nở nụ cười thỏa mãn :

- Và tôi sẽ gọi chàng là... công tử nhé!

Đã phóng lao thì đành phải theo lao, Tần Quan Vũ hỏi lại :

- Phượng Nghi hãy nói rõ về việc lúc nãy cho tôi nghe đi.

- Lúc nãy công tử có nghe tiếng gì chăng?

- Tiếng huýt gió vừa rồi đó phải không?

- Chính là nó đấy, và đó hầu như cũng là khẩu hiệu của Quỷ huyệt. Tiếng huýt gió ấy báo cho biết rằng người của Quỷ huyệt đang điều động Kim Ty xà...

Tần Quan Vũ rút phắt thanh Vô Tình kiếm ra, và đảo nhanh đôi mắt :

- Đúng rồi, có lẽ là có đến mấy mươi con rắn độc đang bao lấy chúng ta. Phượng Nghi, hãy cẩn thận!

Tiếng huýt gió lại nổi lên.

Tần Quan Vũ xốc kiếm án ngang trước ngực, yên lặng đợi chờ.

Chàng biết ngót trăm năm nay, Quỷ huyệt xưng bá võ lâm đều nhờ vào loại rắn độc này. Và chỉ sơ hở một chút để cho chúng cắn phải thì thuốc tiên đưa tới cũng phải bó tay.

Phượng Nghi cũng tỏ vẻ mơ màng, rút vội hai dải lụa.

Thình lình, một giọng nói âm hiểm lạnh lùng vang lên lồng lộng :

- Các hạ có phải là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi Tần Quan Vũ đấy không?

Quả đúng như lời của Phượng Nghi, Quỷ huyệt đang nhắm vào mình, Tần Quan Vũ lạnh lùng đáp lại :

- Chính là tại hạ, xin hỏi có gì chỉ giáo?

- Và vị cô nương đó có phải là một trong Bát kỳ, Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi, kẻ đã phản lại Hạ Hầu viên đó không?

- Không sai!

Đối phương vụt đổi giọng và bật cười sặc sụa :

- Thật là một đôi cẩu nam nữ.

Tần Quan Vũ chưa từng bị ai nhục mạ bao giờ cả, nay nghe vậy thì tức giận lắm, chàng gầm lên :

- Các hạ quả là hạng không biết điều phải trái, mở miệng ra đã mắng người. Trước khi dạy các hạ điều phải trái, ta muốn biết ý của các hạ tìm đến đây để làm gì?

- Đơn giản lắm, nếu các hạ chịu trả lại Trần Phượng Nghi cho Hạ Hầu viên thì mọi việc kể như được giải quyết, bằng không...

Đối phương bỏ lững câu nói, chỉ hừ một tiếng đầy vẻ khinh miệt và hăm dọa.

Đôi mắt của Tần Quan Vũ như tóe lửa, chàng quát :

- Về hay không đó là chuyện của Phượng Nghi cô nương. Đối với ta không có liên quan gì cả, và đối với các hạ cũng chẳng có liên quan luôn.

- Ai nói là không liên quan?

- Nghĩa là các hạ hiệp trợ cho Hạ Hầu viên?

- Nếu thế thì sao?

Tần Quan Vũ giận run :

- Cứ ra mặt đi rồi sẽ biết.

Đối phương cười khẩy :

- Ngươi xứng đáng để thốt ra câu ấy với ta ư?

Tần Quan Vũ gặn lại :

- Các hạ là môn hạ của Quỷ huyệt đấy chứ?

- Các hạ biết được điều đó là khá đấy. Vậy hãy mau ngoan ngoãn thi hành theo lời ta. Các hạ nên biết, lệnh đường hiện đang ở tại Quỷ huyệt, sinh mạng đang nằm trong tay của Huyệt chủ. Chỉ cần một tiếng thôi thì cũng đủ cho lệnh đường rơi đầu rồi.

Lời hăm dọa ấy chẳng khác nào tiếng xét vừa đánh ngang tai. Tần Quan Vũ bàng hoàng đứng lặng tại chỗ.

Tại sao lại có chuyện như thế?

Mẫu thân của chàng có thật là đang bị khốn tại Quỷ huyệt chăng? Hay đó chỉ là lời hăm dọa?

Nếu đó là sự thật thì... trời ơi... Tần Quan Vũ nghe như có nhiều mũi đao châm chích vào ruột gan.

Chàng có thể nhắm mắt để cho mẫu thân chàng bị hại chăng?

Nhưng, làm sao có thể tin được đó là sự thật?

Như để giải đáp sự băn khoăn ấy, Phượng Nghi lên tiếng :

- Thật là ngoa ngôn. Phu nhân của Nhân Quân Tần Hán Phách quả có bị dụ dẫn vào Chí Tôn bảo. Sau này, khi Tiêu Phượng Hoàng sắp sửa đưa người vào Quỷ huyệt thì đột nhiên người bị thất tung. Chính Hạ Hầu viên đã phái thuộc hạ đi tìm kiếm khắp nơi mà cũng không ra manh mối. Thế thì đâu có chuyện người ở Quỷ huyệt được?

Tần Quan Vũ bước đến sát bên nàng, hỏi :

- Điều đó có thật chứ?

Phượng Nghi thấp giọng :

- Tôi có lừa công tử bao giờ? Quỷ huyệt và Hạ Hầu viên có quỷ kế đa đoan, âm mưu độc ác, nếu công tử không cẩn thận tất sẽ mắc mưu bọn chúng.

Tần Quan Vũ biết Phượng Nghi nói thật, vì nàng yêu chàng và hết sức lo lắng cho chàng.

Đối phương vụt quát lên sau lời nói của Phượng Nghi :

- Tiện nhân, ngươi muốn gì?

Tần Quan Vũ cười ngạo nghễ :

- Lời mắng đó nên dùng để mắng những kẻ co đầu rút cổ, không dám chường mặt ra đối diện với người thì mới đúng.

Đối phương gầm lên :

- Tiểu tử, ngươi dám buông lời vô lễ à?

Tần Quan Vũ cười ha hả rồi nói :

- Ta có sợ gì mà vô lễ với hữu lễ? Quỷ huyệt các người hợp tác với Hạ Hầu viên nên mới có sự tương thân như thế...

- Câm miệng!

Tần Quan Vũ mỉm cười khinh khỉnh.

Bây giờ thì đã quá rõ ràng rồi. Trước tiên Quỷ huyệt đã bức bách Cái bang làm vây cánh, nhưng vì bị cự tuyệt nên mới quay sang lôi kéo Hạ Hầu viên.

Và như thế lại càng chứng tỏ rằng Liên minh chỉ là cái trò của Quỷ huyệt bày ra để phô trương vây cánh...

Sau khi nắm chắc vấn đề rồi, Tần Quan Vũ nói thẳng :

- Chân tướng của các ngươi đã bị lột trần rồi, và Liên minh của các ngươi cũng chỉ là lá bài của Quỷ huyệt, thế mà luôn cả...

Tần Quan Vũ vốn muốn nói rằng “luôn cả Võ Lâm Đệ Nhất Gia và Tam Quốc miếu cũng vô tình bị lừa”, nhưng vì sợ tiết lộ bí mật nên chàng lại nói khác đi :

- ... luôn cả Hạ Hầu viên chủ cũng làm tay sai cho Quỷ huyệt.

Đối phương cười ha hả :

- Khá lắm, tiểu tử. Ngươi biết khá nhiều đấy. Và chỉ với việc biết nhiều như thế cũng đủ làm cho ngươi lãnh trọn án tử hình rồi. Ngươi đừng tưởng rằng trong võ lâm không có ai dám giết ngươi như một số người đã nói. Hừ, Quỷ huyệt không hề có sự kiêng dè đó đâu.

- Hay lắm, vậy thì các hạ cứ thi triển sở học của mình đi.

Một tiếng “hừ” rờn rợn nổi lên, tiếp theo đó là tiếng huýt gió vang lên lanh lảnh.

Rào... rào... rào...

Cành lá vụt khua lên khiến người ta phải rùng mình sởn gáy, cái thứ tiếng động đó thật nặng mùi ma quái.

Tần Quan Vũ khẽ nói với Phượng Nghi :

- Ngoài rắn độc ra, Phượng Nghi còn biết chúng có điều gì khác lạ nữa không?

Phượng Nghi có vẻ ngần ngừ, nói :

- Có lẽ không có gì lạ nữa, nhưng có một điều khiến tôi hơi thắc mắc...

- Chuyện chi?

- Cho đến giờ phút này, Hạ Hầu viên vẫn chưa có thành tích gì nổi bật cả, thế thì tại sao người của Quỷ huyệt lại tự đi vạch lộ âm mưu thầm kín ấy? Chúng còn có dụng ý gì nữa chăng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play