Cùng với lời nói, một ngọn kình phong như thác nước khổng lồ chụp xuống người Tần Quan Vũ.
Tần Quan Vũ nghiến răng đưa hai tay lên một lượt, xuất chiêu thứ hai trong Huyền Âm lục chưởng là “Thần Uy Như Thiên” nghênh tiếp ngọn chưởng phong đang ào ạt bổ tới.
Vốn đã đoán biết phụ thân của hai tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Nữ vốn không thể xem thường được, cho nên khi vừa phát chưởng, Tần Quan Vũ đã trụ mình xuống tấn, vận đủ mười thành công lực...
Bùng!
Ào... Ào...
Cùng một lúc với tiếng dội của kình lực chạm nhau, cát đá bắn lên cả một vùng mù mịt.
Tần Quan Vũ rùng mình kềm cứng đôi chân, nhưng không làm sao giữ được, cả thân mình bật lên như một thân cây trốc gốc, bắn bổng ra sau gần ba trượng.
Sau khi bị té lăn tròn trên mặt đất nhiều vòng thì Tần Quan Vũ mới cố gượng đứng lên được. Chàng phóng mình trở lại vị trí cũ rồi ngước mặt thản nhiên nói :
- Quả thật là thần công, xin lão tiền bối tiếp tục...
Phượng Hoàng Tiên Nữ vụt òa lên khóc :
- Cha! Muôn điều tội lỗi đều do một mình con. Xin cha dung tha cho chàng...
Phượng Hoàng Tiên Phi ngẩng mặt, trang nghiêm nói :
- Thưa cha, tất cả những việc này đều do một tay con gây ra. Vị công tử ấy vô tội, và muội muội cũng chỉ bị con lôi kéo mà thôi.
Giọng nói trầm trầm gặn lại :
- Cuối cùng thì ai mới là chính phạm?
Tần Quan Vũ bước lên một bước nói :
- Lão tiền bối, nhị vị tiểu thư không ai có lỗi cả. Muôn việc đều do âm mưu của tiểu sinh.
Giọng nói trầm trầm quát lên giận dữ :
- Ta không cần biết những chuyện vô ích. Ta chỉ hỏi ngươi tại sao nhi nữ của ta lại bị ngươi kéo vào tròng và phản lại Liên minh?
Phượng Hoàng Tiên Nữ run rẩy kêu lên :
- Cha, đó chỉ là sự vô ý của chàng mà thôi!
Phượng Hoàng Tiên Phi cũng lật đật tiếp lời :
- Thưa cha, câu chuyện này cả muội muội và Tần công tử đều không tự chủ trong hành động, mà đầu đuôi chỉ do một mình con chủ xướng, xin cha hãy định tội một mình con thôi.
Giọng nói trầm trầm lại quát lên :
- Ngọc nhi, Tâm nhi, hai con hãy câm miệng lại. Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, hãy giải thích câu chuyện này cho ta nghe.
Nhân lúc cha con họ nói chuyện, Tần Quan Vũ âm thầm vận công điều trị nội thương bởi lần so chưởng vừa rồi, kịp khi nghe hỏi, chàng thẳng thắn trả lời :
- Nhị tiểu thư vốn là bằng hữu của tiểu sinh, nhân vì sư an nguy của tiểu sinh mà ra tay tương trợ. Và Đại tiểu thư vì lo lắng cho muội muội nên buộc lòng phải có hành động như thế. Cho nên...
Phụ thân của Phượng Hoàng tỷ muội vụt thở dài :
- Ngọc nhi, Tâm nhi, chỉ có gia đình mới là nơi an toàn của các con. Giang hổ hiểm ác, võ lâm đa mưu, không phải là chốn xông xáo của trẻ con thơ dại. Cha không trách cứ gì các con cả, các con hãy về đi.
Hai tỷ muội PHượng Hoàng Tiên Nữ hớt hải kêu lên :
- Cha...
Tần Quan Vũ biết sự lo sợ của hai nàng, chính bởi sự ăn năn của mình nên chàng thở dài buồn bã nói :
- Lệnh tôn nói rất đúng, giang hồ hiểm ác, võ lâm đa mưu, quả không phải là nơi mà nhị vị cô nương nên lui tới. Xin nhị vị hãy về đi. Riêng phần tại hạ, đã dám làm thì cũng phải dám chịu. Xin đừng lo nghĩ gì cả.
Giọng nói của phụ thân Phượng Hoàng tỷ muội vụt nghe hết sức hiền lành :
- Ngọc nhi, Tâm nhi, hai tỷ muội con thương yêu lẫn nhau, đùm bọc lẫn nhau, đó là điều mà mười mấy năm nay cha hằng mong mỏi. Hai con cứ yên lòng, Liên minh tổ chức Ám Sát đoàn mưu hại Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, và cha đã tổ chức Bảo Hộ đoàn ngấm ngầm hỗ trợ hắn. Điều khó khăn của cha, hai con đâu có biết.
Hai tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Nữ cực kỳ kinh ngạc, hai người đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ lạ lùng...
Phụ thân của hai nàng lại nói tiếp :
- Tất nhiên là hai con không biết. Luôn cả việc cha sai Ngọc nhi đến giúp đỡ và giả vờ với yêu nữ Chí Tôn bảo để buộc Tần thiếu hiệp trao ra Ngọc Quan Âm, rồi lại sai Tâm nhi đến ngăn cản. Tất cả những mâu thuẫn đó đều do tình thế xui nên.
Phượng Hoàng Tiên Phi dợm hỏi, nhưng cha nàng đã tiếp :
- Bấy lâu nay, vì đôi chút hiểu lầm đã làm cho hai tỷ muội con thiếu điều xâu xé lẫn nhau. Mãi đến bây giờ... bây giờ, cha rất cảm kích Tần thiếu hiệp.
Tần Quan Vũ vội vòng tay :
- Không dám! Tiền bối quá thương mà nói thế thôi...
Phụ thân của Phượng Hoàng tỷ muội nói tiếp :
- Ngọc nhi, Tâm nhi, việc cha gia nhập Liên minh chỉ là điều bất đắc dĩ. Cho nên hai con chống lại, phản lại là đúng. Bây giờ, nếu hai con còn thương cha thì đừng nghĩ đến việc rời bỏ gia đình. Các con cứ thử tưởng tượng xem, khi các con đi rồi thì tuổi già của phụ mẫu sẽ ra sao?
Hai tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Phi vội quỳ xuống thưa :
- Hai con xin nghe lời cha dạy!
- Bây giờ hai con hãy trở về và hãy yêu thương đùm bọc lấy nhau.
Hai tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Nữ cúi đầu nói :
- Chúng con xin tuân lời cha!
Phụ thân của hai tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Nữ cất giọng cười mừng rỡ :
- Hay lắm! Các con trở về để cho mẫu thân được vui mừng. Bao nhiêu năm qua, mẫu thân đã vì hai con mà tuổi già ủ dột. Lần này các con trở về để an ủi và chăm sóc cho mẫu thân, được như thế là cha đã vô cùng mãn nguyện!
Hai tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Nữ đứng dậy, và Phượng Hoàng Tiên Nữ khẽ liếc Tần Quan Vũ rồi e thẹn ngập ngừng :
- Xin công tử trân trọng giữ mình, tiểu muội xin từ giã...
Giọng nói của nàng chứa chan bao sự quyến luyến, và Tần Quan Vũ chợt nghe lòng xao xuyến bâng khuâng.
Chàng nghe có một sự trống trải sắp bài ra khi nàng vắng bóng...
Nhưng, chợt nhớ ra điều hệ trọng, chàng vội nói :
- Cô nương, còn một vấn đề tại hạ muốn hỏi trước khi từ biệt.
Phượng Hoàng Tiên Nữ bước lên một bước, hỏi :
- Công tử có điều chi xin cứ hỏi.
- Việc giả dạng tại hạ đến Hoa Sơn đề chữ thị uy có phải là do cô nương làm không?
- Việc đó là do tiểu muội sai tỷ muội Khổng Tước làm.
- Nhưng sao họ biết Huyền Âm thần chưởng?
Phượng Hoàng Tiên Nữ mỉm cười bí mật :
- Vì họ là thuộc hạ của chàng...
Tần Quan Vũ ngạc nhiên :
- Nghĩa là sao?
Phụ thân của Phượng Hoàng tỷ muội vụt lên tiếng :
- Việc đó cha sẽ nói chuyện với Tần thiếu hiệp sau, con không cần phải nói.
Tần Quan Vũ vòng tay :
- Tạ ơn lão tiền bối!
Và chàng nhích sát lại gần Phượng Hoàng Tiên Nữ, khẽ hỏi :
- Vậy còn “Hợp Châu Liên minh” nghĩa là sao?
Phượng Hoàng Tiên Nữ che miệng cười thẹn thùng :
- Chưa đến lúc... Nhưng là người tài trí hơn người, công tử chỉ cần suy nghĩ một chút tất sẽ biết...
Nói đến đây, mặt nàng vụt ửng đỏ, và luống cuống chạy lại kéo tay bào tỷ, nói :
- Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.
Phượng Hoàng Tiên Phi vuốt tóc bào muội, và quay lại nói với Tần Quan Vũ :
- Tần công tử, tỷ muội chúng tôi xin cáo từ!
Tần Quan Vũ nhìn sững Phượng Hoàng Tiên Nữ với tất cả tâm tình nằm gọn trong ánh mắt, và chàng gắng gượng vòng tay nói :
- Mong nhị vị cô nương bảo trọng!
Và chàng cúi đầu thấp xuống như không dám nhìn theo, mãi đến khi hai nàng khuất bóng thật lâu thì mới nghe phụ thân của hai nàng cất tiếng thở dài :
- Tần thiếu hiệp đã biết rõ tình thế võ lâm đương kim rồi chứ?
Tần Quan Vũ giật mình, ngẩng mặt vòng tay thưa :
- Tiểu sinh chưa rõ lắm, mong được tiền bối chỉ giáo thêm!
- Thiếu hiệp có lẽ cũng muốn biết chuyện của Liên minh?
- Dạ đúng thế! Tiểu sinh đang thắc mắc về việc ấy...
- Thiếu hiệp có biết Liên minh là do ai khởi xướng chăng?
- Do Ngọc Thường Nga Tiêu Phượng Hoàng.
- Ai nói cho thiếu hiệp biết thế?
- Do một vị bằng hữu mới quen biết...
- À, lão phu biết rồi. Phải chăng là do người ái thiếp thứ năm của Hạ Hầu viên chủ, tức là Minh chủ Liên minh nói chứ gì?
Tần Quan Vũ ngạc nhiên :
- Sao tiền bối biết được?
- Chuyện này khá phức tạp, trừ Tam Quốc miếu chủ ra...
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng như xói vào tai vang lên cắt lời :
- Hân hạnh! Thật là hân hạnh được gặp Thượng Quan đại hiệp!
Tần Quan Vũ giật mình, đúng là giọng nói quen thuộc của người Tam Quốc miếu.
Tiếng của phụ thân Phượng Hoàng tỷ muội trả lời :
- Hân hạnh! Gặp được Tam Quốc miếu chủ tại đây, thật là hay quá!
Tần Quan Vũ lại ngạc nhiên hơn nữa, té ra người dẫn dắt chỉ thị cho mình bấy lâu nay lại chính là Miếu chủ Tam Quốc miếu.
Chàng vội vòng tay nói :
- Tần Quan Vũ xin tham kiến Miếu chủ!
Người của Tam Quốc miếu bật cười ha hả :
- Nhị vị lầm rồi, ta đâu phải là Tam Quốc miếu chủ.
Phụ thân của Phượng Hoàng tỷ muội ngạc nhiên :
- Thế Tam Quốc miếu chủ là ai?
- Là ai thì sớm muộn gì chư vị cũng biết. Bây giờ chỉ có thể nói trước rằng tại hạ là kẻ có toàn quyền thay mặt...
- Thật là thần bí!
- Ủa, Thượng Quan đại hiệp mới là thần bí chứ!
- Các hạ quả đúng là thần bí nhân.
Người của Tam Quốc miếu hỏi lại :
- Tại hạ có danh hiệu Thần Bí nhân từ bao giờ?
- Lão phu tặng cho đấy!
- Đa tạ! Bây giờ xin đi vào chuyện chính là vừa.
- Được lắm, nhưng các hạ cứ đàng hoàng nói chuyện bằng giọng thật của mình, tại sao lại phải sửa giọng như thế?
- Xin thứ lỗi, điều đó tại hạ không thể tuân theo.
- Tại sao?
- Vì chúng ta vốn là bằng hữu với nhau, nếu nói bằng giọng thật thì làm sao che giấu hành tung được?
Người được gọi là Thượng Quan đại hiệp hỏi lại :
- Nhưng tại sao phải giấu?
- Vì đại cuộc võ lâm!
- À...
Người Tam Quốc miếu nghiêm giọng :
- Bây giờ tại hạ đề nghị sửa danh từ “Hợp Châu Liên minh” của lệnh ái trở thành “Đồng Minh” phỏng có được chăng?
Không đợi đáp lời, người Tam Quốc miếu nói tiếp :
- “Liên minh” của họ chỉ là một sự... liên kết lực lượng, còn “Đồng Minh” của ta là cả một vấn đề đồng chí đồng tâm. Thượng Quan đại hiệp nghĩ sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT