- Anh rất lạ!- Hạ Vy khó hiểu nhìn Phong, buộc miệng nói.

Từ nãy đến giờ, suốt cả quãng đường đi học về, anh lặng như tờ, im phăng phắc, tuyệt nhiên chẳng nói chẳng rằng một lời nào. Hạ Vy cô, chính là sợ nhất cái khoản im im đột xuất của anh như vậy. Dù cô có chủ động gợi chuyện, làm mặt hề, kể truyện cười, gương mặt lạnh lùng kia vẫn không chút thay đổi. Không khí suốt đoạn đường về chìm vào trong tĩnh lặng đến rợn người. Cô không thể chịu nổi nữa rồi! Nếu có Bạch Tuyết ở đây thì tốt, cô sẽ có người cùng nô đùa, bỡn cợt, cùng nhau tám xuyên lục địa cho long trời lở đất. Có vậy mới đúng chất học sinh! Chỉ tiếc, đường về nhà ba mẹ và lối đến nhà Thành Phong, Hạ Vy lại đối ngược nhau.

Hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp được đặt ra trong đầu cô. Tại sao anh lại yên lặng một cách bất thường như vậy? Tại sao một người hàng ngày liến thoắng không ngừng nghỉ bây giờ lại câm như hến? Tại sao? Tại sao? Đã đến lúc anh mỏi mồm rồi? Hay là anh đã gặp rắc rối gì khó giải quyết? Nhưng cái vẻ mặt hầm hè khó chịu và sự im lặng bất ngờ này, lý do chỉ có thể là một trong hai nguyên nhân: hoặc là anh có vấn đề về răng miệng cần che giấu không tiện khoa trương, hoặc là anh đang giận. Từ trước đến giờ, Thành Phong anh có lần nào đi nha sĩ đâu? Ế! Đừng vội nghĩ rằng anh ấy có bệnh nhưng lười không đi chữa nhé, anh có bao giờ sâu răng, hôi miệng, hay đại loại là gặp những vấn đề tương tự thế đâu mà phải vác xác sang gặp ông nha sĩ làm cái quái gì? Ể? Khoan đã nào, lẽ nào Thành Phong trong một lần lầm lỡ ăn đồ quá cứng nên bị sún mất một cái răng rồi? Có thể lắm à nghen! Nhưng mà, cứ coi như là vậy, thì chí ít anh cũng phải cười mỉm mỉm hay nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến như mọi ngày chứ! Đằng này đến cả cái nhếch môi cũng chả thèm đả động tới. Vậy thì, giả thiết thứ nhất, loại bỏ. Nếu lý do đầu tiên đã bị cho là không thuyết phục, thì vỏn vẹn chỉ còn lại một cái nguyên nhân duy nhất và cũng là cái nguyên nhân cuối cùng. Thành Phong giận sao? Nhưng anh giận ai, tại sao lại giận? Hạ Vy cô mù tịt chuyện đó. Có lẽ người làm anh hờn dỗi là ai khác chứ không phải cô rồi, từ sáng đến giờ cô có làm tình làm tội chi với anh đâu? Có lẽ thế! Có lẽ thế! Chắc lại là thằng nào ghen ăn tức ở trêu ghẹo anh lúc ở lớp rồi. Thôi vậy! Hạ Vy cô đây đành phải ra tay nghĩa hiệp cứu vớt chúng sinh khỏi trận lôi đình tà ác của tên Thành Phong xấu xa kia. Trước tiên là tìm cách gặn hỏi cho ra ngô ra khoai, cho rõ ngọn rõ ngành đã.

- Này! Này!- Hạ Vy khều tay anh.

Thấy anh không trả lời, cô kiên nhẫn làm đủ mọi cách, réo rắt đủ mọi hình thức, cốt chỉ để cậy miệng cái tên lạnh lùng vẫn hoàn lạnh băng kia.

- Anh yêu ơiiiiiiii…- Hạ Vy dùng cái giọng ngọt như mía lùi gọi anh, còn cố ý ngân dài ra để tăng thêm độ… nồng nàn.

- Ông xã ơiiiiiii…

- Chàng trai đẹp nhất quả đất ơiiiiii….

- Người yêu ơiiiiii…

- …

- Mịa! Tên Trần Thành Phong hách dịch kia! Điếc hả?

Và cuối cùng, sau một chuỗi lời mời gọi ngọt ngào, Hạ Vy cô đã không còn đủ sức chịu đựng để kiên trì cậy mồm cậy miệng cái tên hạch sách kia thêm một giây phút nào nữa. Rượu mời không uống, lại thèm uống rượu phạt à? Vậy thì Hạ Vy cô luôn sẵn sàng chào đón những kẻ nông cạn khi người ta tử tế thì làm giá cho cao vào, đến lúc người ta nổi cơn thịnh nộ dùng vũ lực uy hiếp mới chịu bằng lòng.

Hạ Vy hùng hùng hổ hổ xăn tay áo, chạy vượt lên trước chặn đường anh, chống nạnh thét một tràng xối xả:

- Này cái tên dịch cúm gia cầm kia! Bộ tai có vấn đề hay sao mà bắt người ta gọi khàn cả cổ vẫn giả vờ không nghe? Hay ráy tai nhiều quá bịt kín cả màng nhĩ nên điếc luôn cả rồi? Có cần ta đây bố thí ít tiền đi chăm sóc lại tai không? À quên! Cỡ khủng như Thành Phong đây chắc phải dùng xẻng mới vừa tầm chứ nhỉ? Đúng là cái đồ @#$%^&*> mà! Giờ sao? Có chuyện gì ấm ức thì nói rõ ra nghe nào! Hay là muốn bà đây dùng bạo lực mới chịu mở mồm?

Thành Phong dường như cũng đã chịu quy y sau khi nghe một tràng khủng bố lỗ tai cực đỉnh, cực chuẩn, cực HD của Hạ Vy, một cô nàng Bạch Dương nóng nảy có tiếng trong tất cả 12 cung hoàng đạo. Anh chàng bây giờ được dịp giãi bày oan ức, mặt méo xệch y như một đứa trẻ dỗi mẹ:

- Vậy anh hỏi em, em là vợ của ai? Tại sao lại đi ôm cái thằng Cảnh đó? Em ôm hắn trước mặt chồng em mà em không ngại à? Em chỉ nghĩ cho cảm xúc của em, có bao giờ nghĩ tới cảm giác của anh chưa? Em tưởng gặp lại bạn cũ, gặp lại thanh ma trúc mãi hay thanh mai trúc mã gì gì đó là em có quyền ôm hắn à? Ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của anh chứ?

Giải phóng được tất cả nỗi uất ức, Thành Phong thấy nhẹ cả lòng, tuy nhiên không phải là đã hết giận. Còn Hạ Vy thì bắt đầu chiến dịch làm nguôi ngoai nỗi lòng của tên chồng đáng ghét trẻ con hết sức này.

- Em xin lỗi mà! Tại em vui quá nên…

- Em gặp hắn em vui tới thế à? Em là hoa đã có chủ! Là hoa đã có chủ đó! Đừng có đứng núi này trông núi nọ thế chứ!- Thành Phong thừa nước đục thả câu, được nước là liền làm tới hết mức có thể.

- Thì em đã xin lỗi rồi mà! Vả lại thằng Cảnh nó chỉ là bạn của em thôi, đâu phải bồ bồ bịch bịch gì đâu mà anh làm quá lên như vậy?- Cô nhíu mày có vẻ khó chịu.

- Em là của anh! Và chỉ riêng anh mới có thể ôm, hôn, động chạm vào người em thôi! Nhớ rõ này, cả đời này, em mãi mãi chỉ thuộc quyền sở hữu của duy nhất anh! Hoàng Hạ Vy mãi mãi chỉ thuộc quyền sở hữu của duy nhất Trần Thành Phong này!- Anh lý sự một cách ngang ngược và ranh ma đáo để.

Và bây giờ, là đến lượt cô nổi đóa hờn dỗi.

- Đồng ý là em ôm người khác trước mặt chồng là sai đi! Nhưng mà là bạn bè lâu ngày mới gặp lại, một cử chỉ thân thiết giữa hai người bạn thân cũng không được sao? Anh ngang ngược vừa vừa phải phải thôi chứ! Em như vậy, còn anh thì sao? Anh cũng nói chuyện với Quỳnh An đó thôi! Anh lại còn mải nói chuyện với cậu ấy mà quên cả chuyện đi qua lớp đón em luôn kìa!

Thành Phong nghe cô nhắc đến Quỳnh An, lại còn biết cả tên nữa, liền lo lắng cuống quýt hỏi dồn:

- Tại sao em biết Quỳnh An? Cô ta đã nói gì với em? Em biết những gì về cô ta?

- Đấy! Lòi cái chuột ra chưa? Có tật giật mình phải không? Hai người đang bí mật gian díu với nhau, tôi nói đúng chứ? Anh lúc nào cũng hờn hờn giận giận, anh có nghĩ cho cảm giác của tôi không?

- Không phải như em nghĩ đâu! Nghe anh giải thích đã…- Thành Phong chạy tò tò theo Hạ Vy, cuống cuồng cả lên.

- Đừng có mà bạo biện!

- Nghe anh nói đi, một chút thôi…

Kết quả, suốt cả đêm hôm đó, Thành Phong phải dỗ dành Hạ Vy liên tục để cô nguôi ngoai cơn giận. Anh phải dùng tới hèn kế, cầm chăn cầm gối qua phòng cô dọa sẽ ngủ chung nếu như cô không cho anh giải thích, cô mới đồng ý lắng nghe anh tỏ bày. Thành Phong lưu manh, cố ý giải thích dông dài, tản mạn, cố ý phân tích rõ từng tiểu tiết thật tỉ mỉ để kéo dài thời gian, làm cho Hạ Vy buồn ngủ quá ngủ quên tự lúc nào. Thừa cơ, anh chui luôn vô chăn, ôm cô thật chặt vào lòng, thơm đủ nơi đủ chỗ. Cả đêm đó, anh dường như mất ngủ hoàn toàn, trằn trọc mãi về những lời nói của Quỳnh An… Cô ta, chắc chắn những lời nói đó là giả tạo, cô ta đâu có đơn giản và dễ dãi đến thế?...

“Anh… chúng ta làm lại từ đầu đi anh! Khi em hẹn hò với Gia Huy, em đã nhận ra hình bóng anh vẫn còn quanh quẩn trong trái tim em. Đêm nào em cũng mất ngủ vì nhớ anh, vì yêu anh nhưng không biết làm thế nào để có thể gặp lại anh. Em yêu anh, em còn yêu anh nhiều lắm! Em biết anh vẫn còn yêu em mà, lúc trước anh yêu em nhiều lắm mà phải không anh? Chúng ta quay lại đi anh, làm lại từ đầu đi anh! Giờ chúng ta vẫn còn cơ hội mà anh!”

“Cô điên à? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ yêu Hạ Vy, cả đời chỉ yêu cô ấy thôi! Tôi không bao giờ thèm nghe những lời đường mật của cô mà phản bội lại tình yêu cô ấy dành cho tôi! Đúng, cô là mối tình đầu của tôi! Nhưng Hạ Vy mới là mối tình cuối cùng, bền lâu và mãi mãi vĩnh cửu trong quãng đời còn lại của tôi! Cô nghe rõ đây, cả đời này tôi chỉ yêu Hạ Vy, duy nhất Hạ Vy mà thôi! Vì vậy cô đừng mơ tưởng đến những chuyện không đâu nữa! Đừng làm phí thời gian của tôi!”

“Nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội mà anh! Anh chưa cưới Hạ Vy, em chưa cưới chồng! Trai không vợ, gái không chồng, có gì là không thể cho một cuộc hôn nhân?”

“Tôi chưa cưới Hạ Vy, nhưng nhất định sẽ cưới! Hạ Vy là vợ duy nhất của tôi, và tôi là người chồng duy nhất của cô ấy!”

“Hức… Vậy… vậy thì được rồi. Nếu anh đã kiên quyết như thế… hức… em chỉ có thể ôm mối tình đơn phương này đến suốt cuộc đời thôi. Chỉ cần nhìn thấy anh hạnh phúc, em cũng sẽ hạnh phúc. Hức… Chúc anh… chúc anh và Hạ Vy sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau… Em hứa… hức… em hứa sẽ không gây khó dễ gì cho cô ấy, em sẽ âm thầm chúc phúc cho hai người. Chỉ mong… chỉ mong anh… đừng đối xử lạnh nhạt với em như thế…”





Trong căn phòng tối mờ, mùi rượu vang thoang thoảng hòa quyện trong lớp không khí mỏng manh tạo nên một thần sắc huyền bí và tà mị. Trên chiếc giường rộng trắng phau, một cô gái mặc áo ngủ phong phanh gợi cảm ngồi tựa lưng vào thành giường, đôi mắt nham hiểm ánh lên những tia hắc ám mơ hồ, những ngón tay thon dài khẽ vờn nhẹ lên gương mặt của một chàng trai đang mê man trên người không một mảnh vải che thân. Sau khi kiểm tra thiết bị ghi hình, chắc chắn mọi thứ đều ổn, ả ta mân mê một mũi phi tiêu nhọn hoắt nhuộm màu đỏ thẫm trên tay, khóe môi bỗng chốc nhếch lên đầy ẩn ý.

“Phập!”

Chiếc phi tiêu nhanh chóng cắm sâu vào tấm bảng lớn có dán ảnh một cô gái mang mặt nạ che nửa đang cười rạng rỡ.

“Đợi đi, Hạ Vy! Mày hãy chống mắt lên mà xem tao sẽ chiếm đoạt anh Phong của mày như thế nào…”





Ngược dòng quá khứ, tái hiện khoảng thời gian khi còn ở trường…

Đợi Thành Phong, Hạ Vy và mọi người đi về hết, Quỳnh An hẹn Thắng Cảnh đến sân thượng tòa nhà lớn nhất của trường, bảo là có việc cần nói. Ban đầu, cậu cũng khá do dự, vì đây là lần đầu tiên cậu gặp cái cô nàng tên Quỳnh An ấy, giữa hai người chẳng có gì gọi là thân thiết. Nhưng dù sao cô ấy cũng có lời, chẳng nhẽ lại từ chối. Nhiều khi lại có việc quan trọng cần thảo thuận thì sao?

- Cậu gọi tôi?- Thắng Cảnh hỏi cô gái đang đứng chờ mình.- Có việc gì quan trọng sao?

Quỳnh An không buồn dếm xỉa đến câu hỏi của cậu. Ả mở lời một cách không đầu không đuôi, rất mờ ám:

- Tiếc quá Thắng Cảnh nhỉ, Hạ Vy có chồng rồi! Có lẽ cậu cũng nghe Thành Phong nói chứ!

- Thì sao? Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?- Tay cậu bắt đầu run run.

- Thắng Cảnh, cậu yêu Hạ Vy, đứng chứ?

Bị đánh trúng tim đen, mặt đỏ ửng cả lên, cậu lắp bắp chối phăng:

- Đâu… đâu có…

- Còn không có? Mặt cậu đã đỏ lên cả rồi kìa!- Quỳnh An nhếch môi đểu giả- Còn nữa, ánh mắt cậu nhìn Hạ Vy, không giống một người bạn nhìn một người bạn chút nào! Thừa nhận đi, cậu thích Hạ Vy! Tôi nói không sai chứ? Đừng tự lừa dối bản thân nữa, Thắng Cảnh!

Những câu nói vừa rồi như một đòn chấn động tâm lý mạnh mẽ tới Thắng Cảnh. Cậu mím chặt môi, run run thốt lên vài chữ:

- Phải… Tôi… tôi yêu cô ấy… từ lâu lắm rồi…

Quỳnh An cười lớn, rồi vỗ tay bôm bốp, khóe môi cong lên tàn ác:

- Nhưng tiếc thật, cô ấy là hoa đã có chủ rồi…

- Ừ. Có lẽ cô ấy rất yêu anh chàng tên Thành Phong kia.- Thắng Cảnh cười đau khổ.

- Cậu không có ý định cướp đoạt cô ấy sao?- Quỳnh An nhíu mày.

- Tôi không ích kỷ đến mức giành giật cô ấy về cho riêng mình. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc thôi, là đã quá đủ với tôi rồi.

- Thắng Cảnh, cậu có biết cậu rất ngu dốt không? Cậu cứ sống như tôi này, cái gì không phải của mình, thì phải giành giật quyết liệt đến khi nào là của mình mới thôi!

- Tôi không giống cậu.- Thắng Cảnh cười khinh khỉnh rồi quay lưng bỏ đi, để lại một lời nói bất cần.- Nếu cậu gọi tôi để nói về chuyện này, thì xin lỗi, cậu gọi nhầm người rồi!

Quỳnh An cười khẩy, là cậu rượu mời không uống, uống rượu phạt, chẳng phải tại cô đâu. Được! Nếu dùng lời lẽ không thuyết phục được cậu, thì dù có bất chấp bằng cả thân thể này, cô cũng chẳng ngại ngần gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play