Bọn 12A1 tí ta tí tởn vừa nghe thông báo từ đồng chí Nghĩa liền lập tức đứa này nhắn cho đứa nọ, đứa nọ bắn tin cho đứa kia, đứa kia gọi điện cho đứa này. Rồi thành một vòng tuần hoàn, chẳng mấy chốc cả thần dân 12A1 đã biết chuyện đại minh tinh lớp trưởng của bọn nó đang nằm viện.
Đối với bọn nó, lớp trưởng là cành vàng lá ngọc. Cả bọn đều tôn sùng kính nể đại tỷ tỷ của cái lớp ngổ ngáo, cho nên, chỉ cần một động tĩnh gì đó liên quan tới lớp trưởng thôi cũng đủ để triệu tập tất cả một cách dễ dàng và nhanh chóng.
“Bọn mày khùng à? Cả cái trường này mà tống vào bệnh viện?” Nghĩa hét lên qua điện thoại
“Thì sao nào? Có vấn đề gì? Có định luật nào cấm không?” Thằng Khang gân cổ lên cãi
“Bọn mày về lại với chuồng xưa đi! Não bọn mày, có phải không có nếp nhăn không?”
“Tao không biết. Mày đi mà hỏi ông bác sĩ đi.”
“Tóm lại, mày muốn thảm sát cái bệnh viện hay sao mà kéo mấy trăm người vào thăm lớp trưởng?”
“Thì sao nào? Lớp trưởng là nữ sinh duy nhất, là học sinh đặc biệt nhất trường mà! Hay là mày ghen ăn tức ở với lớp trưởng?”
“Điên! Tao cá sau lần thăm này, lớp trưởng sẽ giận bọn mày cả đời! Cứng đầu cứng cổ không nghe lời tao thì có ngày hối hận không kịp đâu!”
“Thật á? Lớp trưởng sẽ giận thật á?”
“Mày không tin?”
“Thôi, tao tin. Vậy thì cả khối đi cũng được, không sao cả.”
“Đồ ngu! Mẹ mày ngày xưa có phải cho mày bú ké sữa bò hay sao mà ngu thế?”
“Chứ mày bảo tao phải nàm thao? Nàm thao cho vừa ý mày?”
“Nàm thao cái con khỉ! Làm sao thì bọn mày tự biết!”
“Vậy đợi tao chút, tao đi hỏi ý kiến ông google.”
“Hừ! Mày muốn tao chọc tiết mày không? Gà vừa thôi! Mỗi đứa đi thăm riêng!”
“Lạnh lẽo lắm! Cô đơn lắm! Buồn lắm!”
“Chia nhóm, mỗi nhóm đi thăm một lần riêng!”
“Mất tình đoàn kết lắm! Buồn lắm!”
“Vậy thôi ở nhà luôn đi!!! Một mình tao đi thăm lớp trưởng được rồi!!! Mệt!!!” Nghĩa quát lớn, rồi nhanh chóng dập máy, không chờ đợi câu trả lời từ đối phương.
Tối hôm đó, tại Hội quán 12A1, hoạt động trên địa bàn facebook.com …
Khang Trai Tơ đang cảm thấy bức xúc cùng với Thờ Ăng Thăng Sắc Thắng, i Công Chúa, Hồ Béo Mồ Côi Vợ, Du Đu Dây Điện, Lâm Cục Bông và X người khác [Biểu tượng cảm xúc bực mình]: Gì đây? Cái thằng đầu trâu mặt ngựa Nghĩa thúi nó bảo tụi mình là một mình nó đi thăm lớp trưởng thôi kìa anh em!!!
X+6 people like this.
X+6 people comment.
Linh Nhi Công Chúa: Ố_Ồ! Ông Nghĩa ổng dám nói vậy sao? *Cầm gạch cầm đá*
Thờ Ăng Thăng Sắc Thắng: Có một sự bán nước nhẹ… @.@
Hồ Béo Mồ Côi Vợ: *Cơ bắp cuồn cuộn* Cái tính phát xít giờ mới lộ ra đây mà!
Lâm Cục Bông: @Khang Trai Tơ Mà nó đã nói gì với mày?
Khang Trai Tơ: @Lâm Cục Bông Nó bảo là bọn mình không được kéo cả trường hoặc cả khối lên! Lớp trướng sẽ giận! Tao nói vậy giờ nàm thao? Nó bảo mỗi người đi riêng, không thì chia nhóm ra đi thăm! Mày thấy mất tình đoàn kết hăm? Nó còn nói bọn mình về lại chuồng xưa đi! Ý đồ gì đây? Ám chỉ mình là súc vật? Nó chửi tao thân tàn ma dại rồi phán một câu “Vậy thôi ở nhà luôn đi!!! Một mình tao đi thăm lớp trưởng được rồi!!! Mệt!!!”
Du Đu Dây Điện: Ối chà! Thằng này phách lối thế nhở?
Lâm Cục Bông: Tao thấy nó nói đúng! Cơ mà tao nghĩ mắc mớ gì phải đi riêng, không cho cả trường cả khối đi thì cả lớp mình đi một lần!
Khang Trai Tơ: @Lâm Cục Bông Cũng được… Bọn mày thấy sao?
Linh Nhi Công Chúa: Tui không có ý kiến.
Thờ Ăng Thăng Sắc Thắng: Ừm. Tao đồng ý.
Du Đu Dây Điện: Thằng Lâm nói chí phải.
Hồ Béo Mồ Côi Vợ: Bọn mày đã nói vậy thì tao không có ý kiến.
…
…
…
…
Khang Trai Tơ: Rồi, chốt lần cuối. Ngày mai bọn mình đi! 8h sáng nhá! Thằng nào không có mặt tao thiến!
---------------
Sáng hôm sau, đúng giờ đúng lúc, cả bọn tập trung đông đủ không thừa không thiếu con ma nào. 8h kém, cả bọn lon ton hí hửng chạy tới bệnh viện, sắp hàng dài rồi lũ lượt kéo vào trong.
Đang đi, tập thể 12A1 bắt gặp một cô gái đang lầm lũi quét sân. A, hóa ra lớp trưởng của bọn nó, lại gương mẫu đến thế cơ đấy!
Ngay phút giây đó, không hẹn mà cả bọn đồng loạt xung phong, rần rần chạy tới.
- LỚP TRƯỞNG ƠI!!!
Và cái bọn nó nhận được là bản mặt uất ức ngô nghê của cái cô gái được trọng vọng làm lớp trưởng kia.
Một đám mày râu đứng bâu quanh một cô gái bé nhỏ, thử hỏi, người đi đường thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ như thế nào đây…?
Con Linh Nhi lên tiếng:
- Mèn ơi, bà làm quái gì mà vào bệnh viện thế? Đau chỗ nào? Khám chữa gì chưa? Sao ra đây quét sân? Khỏe chưa?
Thằng Khang lân la đến hỏi tiếp:
- Nghe nói lớp trưởng bị nặng lắm mà! Sao còn quét sân được vậy?
- Thấy lớp trưởng khỏe mà sao nghe nói tình hình nguy kịch kinh khủng lắm mà!
- Lại là tin lá cải! Lần này phải nện cho cái thằng phát xít đó ra trò!
- …
- …
- …
Bạch Tuyết muốn nổ cái đầu. Đàn ông con trai gì mà nói chuyện như pháo, tía lia tía lia, không ngừng không nghỉ, có lẽ nên phong chức siêu bà tám cho vừa tài. Lần đầu tiên trong đời, cô thừa nhận, đám đầu đinh lại có sức công phá đôi màng nhĩ của người khác lớn đến thế. Tần số âm thanh đã lớn, lại còn luôn mồm luôn miệng.
Những ký ức trước kia cô chỉ nhớ mang máng, song vẫn còn chút ấn tượng về cái lớp của chị gái mình trong những ngày giả nam rồi ra sức bày trò phá hoại cuộc sống của chị ấy. Những cái thằng dở hơi này, lúc trước cũng thế, bây giờ cũng thế. Có cái tật xấu mà mãi vẫn không sửa được, đúng là mèo vẫn hoàn mèo mà. Cơ mà lúc trước cô vào vai một Đình hòa đồng, đã từng có thời gian phải nhập hội cùng với bọn chúng. Nhớ lại, lúc đó, trình độ buôn bán dưa lê vẫn chưa tới mức báo động đỏ như vậy.
Mà khoan đã, bọn này là đàn em của chị Hạ Vy trên lớp. Không lẽ… cái thằng dê cụ ban nãy cũng là… À há, lúc nãy không để ý kĩ, hóa ra là kẻ thù không đội trời chung hết lần này đến lần khác tiếp sức cho chị hai phanh phui những trò bịp bợm của cô đây mà. Cho đáng đời, dù bây giờ mới biết hắn không biến thái đến mức đó cơ mà vẫn thấy đáng để cho mấy cú đá như vậy.
Mà nếu cô nhớ không lầm thì lúc trước Hạ Vy là lớp trưởng thì phải! Một lớp trưởng oai phong lẫm liệt, là bậc cầm quyền vừa uy vừa thế, chắc hẳn mọi người đều hết sức nể nang quý mến. Ngày trước, bọn chúng rất kính trọng chị hai, chỉ cần một cái búng tay là bọn chúng đã phi một mạch diện kiến trước mặt chị. Chẳng qua lúc trước, mấy chuyện tầm phàm như thế này cô vẫn không để ý đến nhiều lắm, nên tận bây giờ mới thấy sức ảnh hưởng của chị cô lớn đến nhường nào. Làm lớp trưởng, vô cùng nhàn rỗi, cấp bậc gần như ngang hàng với thầy cô, thuộc hạ đàn em lũ lượt. Đặc biệt đối với những đứa nhẹ dạ thì sẽ càng dễ sai khiến làm tay sai không công. Hảo! Hảo! Lần này phải lợi dụng uy quyền của chị hai để tha hồ phách lối chơi. Thử một lần làm vua, để coi thử nào, cái bà cô chết bầm kia, sẽ bị cô hạ gục một cách thảm hại nhất! Bác gái ơi, trời sinh ra bác để làm bại tướng dưới tay con!
- Mấy người! Ngừng nói!- Bạch Tuyết giơ tay ra hiệu im lặng, hùng hùng hổ hổ ra lệnh như bộ chỉ huy quân sự.
Cả bọn tuyệt nhiên không dám hó hé.
Thế là, cô gái trẻ của chúng ta, hăng say với cái chức lớn, được nước nên làm tới luôn, hò hét ầm ĩ:
- Đối với mấy người, tôi là cái giề?
Cả bệnh viện xáo động bởi tiếng đồng thanh của một đám hầu cận.
- LỚP TRƯỞNG VẠN TUẾ! VẠN VẠN TUẾ!
Đương nhiên, cả bọn nhe nhởn kia đều bất ngờ vì câu hỏi của lớp trưởng. Từ trước đến giờ, chưa bao giờ nghe đại tỷ tỷ hỏi mấy câu kì quặc như vậy. Ngay cả cách xưng hô cũng trở nên không mấy thân thiện. Và rồi, mấy chục bộ não không chút chất xám tiếp tục nghĩ ra một chân lý vô căn cứ mới: sau khi trị liệu, lớp trưởng vĩ đại đầu óc đã trở nên bất bình thường. Ôi chao, đại tỷ, sao người có thể đáng thương đến thế?
- Mấy người có nghe lời tôi không?- Bạch Tuyết tiếp tục tra khảo
- DẠ NGHE!
- Tốt! Vậy đi theo tôi!
Cả bọn lững thững đi theo. Nói gì thì nói, lớp trưởng xưa nay tiếng tăm lừng lẫy, lúc hiền thì hiền lắm, mà một khi đã sôi máu thì chỉ cần đứng gần lớp trưởng 5 mét cũng đủ để mang trong mình trọng bệnh. Cho nên, câu châm ngôn sống… sót của bọn đậu hũ thối đó, đã lưu truyền từ… ngày này sang ngày khác, được in dấu trong trang sử vàng vẻ vang của Hội quán 12A1, đó chính là:
“LỚP TRƯỞNG LÀ THƯỢNG ĐẾ!”
Vâng, lớp trưởng của bọn nó, so về uy quyền, ông trời còn phải đầu hàng; so về độ bóc lột sức lao động, ách đô hộ phong kiến phương bắc còn phải xách dép; so về sắc đẹp, Tây Thi còn phải quỳ lạy dưới chân; so về trí tuệ, cái này… có lẽ… còn một chút nữa là bằng Gia Cát Khổng Minh thiên tài xuất chúng Trung Hoa rồi… Nói vậy thôi, sự thông minh của lớp trưởng vẫn chưa tới mức thượng thừa, cũng thường thường như bọn dân quèn thôi à. Có điều, bên cạnh lớp trưởng là một thần đồng đất Việt, tuy chỉ vẻn vẹn nắm chức lớp phó lao động kỉ luật nhưng có đầu óc siêu phàm, học lực vô cùng tài giỏi, lại còn là người yêu của lớp trưởng, thành thử, lớp trưởng là người được ăn hôi lây. Thành Phong 10 điểm, lớp trưởng 10 điểm; Thành Phong 9 điểm, lớp trưởng cũng 9 điểm luôn. Đôi bạn trẻ, tiến cùng tiến, lùi cùng lùi, lúc nào cũng kề vai sát cánh bên nhau. Mọi người đã từng có lần đặt ra nghi vấn, có phải từ nhỏ hai người đã được cột tay vào nhau bằng sợi chỉ đó, cứ quấn quýt mãi không rời xa? Chẹp, tâm sinh lý của giới trẻ hiện giờ, đúng là phát triển quá vượt bậc.
Trở lại với vấn đề chính, sau một thời gian kể lể, bày tỏ tâm tư thầm kín, cuối cùng khi quay về thực tại, đã thấy bọn nhí nhố cùng cô gái Bạch Tuyết đang đứng đối diện với một bà có cái mặt dễ xảy ra xung đột. La Sát Nương Nương, thời khắc trả thù đã đến.
- Bà kia, bây giờ xem ai là người thắng? Nói lại vấn đề lúc nãy, chúng ta biểu quyết một lần nữa. Mọi người đang đứng ở đây, tất cả sẽ đồng loạt hô to tên người mình muốn bảo vệ, tên ai được hô to hơn, người đó thắng. OK?
La Sát bà bà trước nay đều huênh hoang với quyền thế đang có, nảy sinh sự chủ quan không đề phòng cảnh giác là điều hiển nhiên, lại cộng thêm cái tính kênh kiệu, cho nên nghe có người thách đố, không thèm suy nghĩ mà ngay lập tức đồng ý. Sau khi nhận được cái gật đầu chấp thuận từ phía kỳ phùng địch thủ, Bạch Tuyết bây giờ sẵn đang có hứng, liền thay mặt cho cả hai phe phái mà nêu lên vấn đề chính.
Sau đó, đến giờ biểu quyết.
- Bà đúng!!!/ CÔ ĐÚNG!!!
Chỉ chừng ấy thôi, đủ biết, cúp vô địch trong gang tấc đã tuột khỏi tay Sát thủ bệnh trường mà thủng thẳng chui vào lòng Bạch Tuyết hệt một chú cún ngoan ngoãn quay về với chủ sau thời gian cách xa nghìn trùng. Quả không hổ danh là uy quyền của người nắm giữ giai cấp bậc nhất trong lớp học, oai phết. Nói một cái, bọn chúng như một thú cưng ngoan ngoãn nhanh chóng thiên về phe chủ. Lại nói, sức tra tấn màng nhĩ của bọn đầu đinh này rất lớn, nếu phát huy đến công suất có lẽ cả cái bệnh viện này vẫn chưa bằng cái mồm thối bảy ngày đánh răng một lần của bọn chúng.
Lúc ban đầu, bà ta hùng hổ, hung hăng, hống hách bao nhiêu, thì bây giờ, bà ta lại ê chề, xấu hổ, e thẹn bấy nhiêu. Tóm lại, hiện giờ, Bạch Tuyết hả hê vô cùng cực, còn La Sát bà bà thì lửa giận nghi ngút.
- Há há! Cảm ơn bọn hà bá các ngươi!- Cô cười khoái chí, vỗ vai mấy đồng minh cùng hội
- Hà bá á?!!
- Ta thích gọi thế đấy! Thôi các ngươi muốn đi thăm người bệnh thì mau mà đến phòng 301 dãy A tầng 3 nha! Bye!
Đoạn, Bạch Tuyết phóng một mạch xuống canteen, để lại một lũ đầu óc không hiểu mô tê gì ngẩn tò te ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT