Hạ Vy không còn đủ sức để níu chân cái con người hung hăng tàn bạo ấy, để rồi khi vòng tay của nó buông thõng, đôi mi tâm khép lại, ông ta lại ngang tàng lộng hành như một con thú dữ vừa sổng chuồng. Toàn bộ ý thức của ông lúc này chỉ là giết người, giết con gái của kẻ đã khiến gia đình ông hoàn toàn sụp đổ. Ngôn ngữ của ông ta có chăng cũng đâu phải là ngôn ngữ của con người? Ông chỉ biết quát, thét, hầm hè, nham nhảm tựa như tiếng sủa, rít, gầm của thú dữ. Tên cầm đầu mang trong mình bản tính dã thú làm sao có thể mảy may đến sự đáng thương của hai chị em khi vừa tái ngộ chưa được bao lâu, làm sao có thể nương tay trước nghiệt cảnh của những người cùng lứa với con cái của mình, làm sao có thể bỏ qua thời cơ ngàn năm có một để trả thù?
Ông ta bây giờ đang tiến lên vị trí thế mạnh, đứng trên đầu thù, sẵn sàng đè bẹp đối phương. Còn Bạch Tuyết, giờ đây chỉ còn đơn độc một mình cô đối phó với gã đầu trâu mặt ngựa bất nhân tính khi Hạ Vy đã hoàn hoàn kiệt quệ sức lực. Liệu một thân một mình cô gái bé nhỏ non nớt có thể quật đổ sức mạnh của một gã đàn ông tuổi đã chớm 50? Chuyện đó, nếu xảy ra, cũng chỉ có thể quy vào hai chữ “kỳ tích”. Có người từng nói: “Kỳ tích là tên gọi khác của sự nỗ lực”, có chăng khẳng định đó là đúng? Nhưng, khi mọi sự cố gắng đã không còn hiệu lực, khi hy vọng đã vụt tắt, khi sức lực đã cạn dần, “kỳ tích” còn có thể xảy ra không…?
Tên gọi của sự nỗ lực… là kỳ tích… Vậy tên gọi của niềm tin và hy vọng… sẽ là gì?
….
Bạch Tuyết nghe tiếng đế giày gõ lộp cộp trên nền đất, không những thế càng lúc tiếng động đó càng to hơn. Trong đầu óc cô bỗng chốc lại hiện lên những suy đoán bất an. Để chứng minh cho những ý nghĩ kia của mình, cô nhanh chóng ló đầu ra nhìn, mọi bí ẩn dĩ nhiên sẽ được khám phá, nhanh thôi…
Không để những ý nghĩ tiếp theo tiếp tục suy diễn, Bạch Tuyết đã giật mình rụt cổ lại và bắt đầu lo sợ. Ông ta đang tiến đến gần. Chị Hạ Vy đang giữ chân ông ta, làm sao có thể… Không lẽ ông ta đã làm gì chị ấy rồi sao…?
Những suy nghĩ hỗn độn chồng chất lên nhau và cuối cùng cô cũng được kéo về thực tại bởi tiếng bước chân văng vẳng bên tai. Sự lo lắng đã choáng lấy tâm trí cô, và chính lúc này đây Bạch Tuyết cần lắm sự minh mẫn để lần ra lối đi trong bóng tối phủ chụp. Cô đứng phắt dậy, chực chờ sẵn, khi ông ta bước đến ở phạm vi gần với đống thùng hàng nhất, cô sẽ đẩy tất thảy số thùng đó xuống. Với một kẻ vũ khí đầy mình như ông ta, chỉ có thể kháng cự bằng vũ lực. Đúng như suy đoán, cô đã hoàn toàn làm theo kế hoạch của mình. Ngay sau đó, Bạch Tuyết liền chạy đi đến chỗ khúc cây mà chị cô đã mang đến đây. Trong tình thế nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc này, vấn đề là ở chỗ phải làm sao cho vị thế cả hai đều ngang hàng mới có hy vọng khiến ông ta chùn bước.
Ông Từ bị số thùng hàng đè lên người sau những hành động chớp nhoáng của cô gái trẻ. Thực ra, số thùng này đơn thuần chỉ là những thùng rỗng kêu to nên Bạch Tuyết mới xô đẩy dễ dàng như vậy và bây giờ ông mới không cảm thấy đau đớn gì. Định bụng sẽ vùng dậy để chống cự lại con nhãi ranh tinh khôn kia nhưng ông vội rút lại ý nghĩ khi thấy cô đang cầm cành cây ấy tiến về phía mình. Với một người doanh nhân chuyên nghiệp, suốt ngày phải làm những việc cần đến đầu óc và sự tập trung, chuyện như vậy không thể nào qua mắt được kẻ biết nhìn đời như ông ta. Cô muốn làm gì? Ông biết. Cô có ý gì? Ông hiểu. Mục đích của cô là gì? Ông cũng thấu nốt. Ông Từ khẽ nhếch môi cười khinh rồi vẫn nằm một đống đấy để xem tuồng hay đang sắp sửa diễn ra như một trò tiêu khiển dưới sự tác động của ông.
Bạch Tuyết hai tay cầm chặt khúc cây tiến đến chỗ cái gã dã thú kia, trong lòng nơm nớp sợ sệt, tay cũng run run. Cô nuốt nước bọt rồi giơ tay lên định sẽ đánh vào đầu tên kia. Nào ngờ, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn ngoài dự tính của cô. Đầu khúc cây vừa hạ xuống, ông ta đã lăn sang một bên rất nhẹ nhàng. Chưa để cô kịp trở tay, ông ta đã rút con dao trong người ra chạy đến bên cạnh kề sát cổ cô đầy hăm dọa.
- Mày thật lanh lẹ! Nếu tao không phải là người thông minh thì cũng sẽ chết dưới tay mày!- Ông ta nghiến răng rít lên bên tai cô- Mày muốn làm theo ý tao, hay là muốn chết thê thảm với một cái xác không đầu?!! Thả cây xuống!!!
Bạch Tuyết thả khúc cành cây xuống, làm sao có thể làm trái ý ông ta. Ngay lập tức, ông vẫn tư thế dao kề cổ cô mà tống cô ngồi lên ghế. Sợi dây thừng vừa nãy được tháo ra bây giờ chính ông sẽ trói lại, rất chặt, chặt hơn cả lần trước.
Sau khi đã hoàn thành xong mọi việc, ông ta đắc ý ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế khác, nhởn nhơ châm điếu thuốc, thở rồi phả khói vào mặt cô khiến cô ho khục khặc.
- Ông muốn làm gì thì làm ngay đi!!! Còn chờ gì nữa?!!- Bạch Tuyết tức giận nói
- Mày nóng lòng muốn biết sao? Đừng nóng vội. Một lát nữa thôi, mày sẽ biết.- Ông ta nhặt cục băng dán đang lăn lóc gần đó, xé một mẩu, rồi dán vào miệng cô- Còn bây giờ, im mẹ cái mồm mày đi! Phiền phức!!!
Không lâu sau đó, Bạch Tuyết nghe bên ngoài có tiếng xe. Cứ ngỡ mọi người đến cứu, nào ngờ đó lại là lưỡi hái của tử thần.
- Đại ca, xăng dầu và bật lửa đều đã có đủ! Xin lỗi đại ca, chỗ này quá hẻo lánh nên em phải ra tận thị trấn mới có cửa hàng, thành thử mới xảy ra sự chậm trễ này. Đại ca tha tội cho bọn em.- Đám người xã hội đen lúc nãy tưởng đã đi rồi, ngờ đâu là do chúng đi mua đồ theo mệnh lệnh của tên đầu sỏ. Một kẻ có vẻ uy quyền nhất bọn tiến lên phía trước báo lại với ông ta.
- Mày ở lại đây phụ tao! Còn bọn mày, đi ra bên ngoài canh gác! Có động tĩnh gì cũng phải vào báo cáo!- Ông Từ không phải không nhớ chuyện lúc nãy, con ranh đó đã cắp lấy điện thoại làm gì đó, chắc chắn có liên quan đến chuyện cứu vớt hai chị em bọn nó, phải dè chừng cẩn thận.
- Đại ca, nơi này không một bóng người mà đại ca sợ gì? Để bọn em cùng chung tay giúp đại ca!
- Bọn mày cãi tao?!!- Ông ta hằn giọng
Bọn chúng là người nhận tiền lời lãi sau vụ này, tất nhiên không thể nào làm trái ý người được tôn vinh “đại ca”, kẻ xì tiền sau mỗi phi vụ. Một tên đứng lại đó, còn lại đều đi ra ngoài canh gác.
Bạch Tuyết không phải không biết ông ta đang mưu tính điều gì. Chắc chắn… không thể sai được…
Ông ta và tên tay sai chia nhau tưới xăng khắp nơi không bỏ sót một ngóc ngách nào. Nhưng mới được một lúc thì bên ngoài bỗng vang lên những tiếng động inh ỏi chói tai. Biết đã xảy ra chuyện gì đó không tốt, ông ta liền vứt luôn cả cái can xăng, nhanh chóng lấy bật lửa ra. Chưa kịp bật lửa đốt xăng thì bỗng nhiên một tên lật đật chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng vô cùng:
- Đại ca!!! Đại ca!!! Bọn cớm*… bọn cớm đến!!!
---------------
(*) Cớm: Tiếng lóng trong xã hội đen, ám chỉ cảnh sát và công an.
---------------
~~~ Đôi lời ~~~
Ta nói… tác giả là người rất mẫn cảm với truyện kinh dị, thành thử khi viết chỗ “cái xác không đầu”, mà tác giả viết truyện lúc nửa đêm, cho nên sợ kinh khủng. Dù chỉ là một phần nhỏ nhưng mà… thực sự thực sự tác giả không thể không khỏi hình dung ra cái… cái ấy ấy…
Ây dà tác giả có đôi lời chủ yếu là muốn gửi lời xin lỗi và mong các bạn độc giả thông cảm cho tác giả. Vì bây giờ tuy trong thời gian hè nhưng tác giả có đi học thêm (T^T nếu không phải mợ tác giả dạy thì tác giả đã không thèm đi rồi ~~~ nhát học quá mà) với cả học bồi dưỡng nữa. Cộng thêm ba mẹ không cho lên máy tính nhiều, một ngày chỉ lên đúng 30 phút, cho nên đêm khuya thế này tác giả cố lẻn lên để đăng chap đây. Mong các bạn thông cảm cho dòng đời nghiệt ngã đã khiến tác giả đăng chậm. T^T Yêu lắm, thương lắm những bạn đọc dấu yêu~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT