Editor: Lé-Chan
Mười sáu năm trước, đại quân triều đình áp tới biên giới Đông Bắc, đối với Trữ vương chỉ có phản nghịch mà nói, đây hiển nhiên là một sự uy hiếp không tiếng động.
Để trấn an triều đình, Trữ vương liền tuỳ tiện ép buộc một nữ nhân can thiệp, ngón tay chỉ cần búng một cái, liền định đoạt số phận cả đời của Ninh Tử Mạch:
"Vương gia, thiếp chỉ có mình Mạch là con, xin Vương gia hãy khai ân a." Thiếu phụ đứng một bên quá sợ hãi, quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin.
"Sợ cái gì, đâu có phải đi chịu chết." Trữ vương thần tình lạnh như băng đá văng nàng, tay nắm cằm Ninh Tử Mạch, gương mặt như có điều suy nghĩ, "Mẫu thân ngươi lúc còn trẻ là ca cơ Tân Hoài, gương mặt ngươi sau khi lớn lên, chắc sẽ không quá kém."
Hiện tại đưa nó vào cung, thứ nhất có thể ổn định triều đình, thứ hai nơi đấy đang thịnh hành nam quân (= nam kỹ), nếu sau khi lớn lên nó trở nên mị hoặc động được quân tâm, ngược lại đây là một chuyện tốt.
Vào cái đêm trước khi đi, Trữ vương tuy nói cho lão Dương độc dược, nhưng cuối cùng không tin được lão, tự mình ép Ninh Tử Mạch uống thuốc độc.
"Mạch ngoan, phụ thân sẽ không hại ngươi." Trữ vương dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ lên bàn, cười có chút quỷ dị, "Nếu ngươi mạng lớn đến hai mươi tuổi vẫn chưa chết, mà ta đoạt được giang sơn, thì cho ngươi thuốc giải, thấy thế nào?"
Ninh Tử Mạch ôm bụng, thống khổ cuộn tròn trên mặt đất.
Lão Dương ở một bên mắt mở trừng trừng nhìn thấy hết thảy, mặc dù trong lòng giận dữ, nhưng vẫn không dám lên tiếng ngăn cản.
Sang ngày hôm sau, Ninh Tử Mạch liền bị lập tức tống đến kinh thành.
Nghe đến đó, Vệ Viễn Hi không khỏi bóp tay tạo tiếng răng rắc, hổ dữ không ăn thịt con, Tiểu Mạch sao lại có người cha ác độc như vậy? Chỉ là đáng trách, ba năm trước mình chỉ chém đầu gã bằng một đao, trái lại còn cho gã thống khoái.
"Những năm gần đây, lão vẫn không tìm ra cách giải độc cho Thế tử, chỉ có thể âm thầm dạy cho ngài một ít công phu, giúp ngài tạm thời ngăn chặn độc tính, cũng nhờ thế, mới có thể bảo trụ mạng của ngài cho đến giờ." Lão Dương thở dài, "Rời đi là vì không muốn liên luỵ đến Thái tử, nhưng bản thân ngài cũng càng ngày xấu đi, lão --"
"Lão đừng nói nữa." Vệ Viễn Hi cắt đứt lời lão, thấy mình có chút chóng mặt hoa mắt, "Ta sẽ không để y có chuyện."
Lão Dương thở dài một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Đêm lạnh như nước. Vệ Viễn Hi vào phòng, thảng thốt ngồi bên giường bồi y.
Mặc dù đang ngủ, nhưng mắt của Ninh Tử Mạch vẫn ẩm ướt, hắn nhịn không được cúi thấp đầu, thì ra đó là những vệt nước mắt.
Đã không cẩn thận để ngươi đi một lần, làm sao có thể có lần thứ hai.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Tử Mạch vừa mới mở mắt, đã bị người bên cạnh trao nụ hôn triền miên.
"Sớm." Hồi lâu sau, Ninh Tử Mạch cười cười buông hắn ra, thân thiết như chưa bao giờ chia ly.
"... Sớm." Ninh Tử Mạch cong khoé miệng, viền mắt nhịn không được lại hồng ửng.
"Bé ngốc, không có sao hết." Vệ Viễn Hi bóp mũi y, "Lão Dương đã nói với ta. Những chuyện trước kia hãy để nó thành quá khứ, sau đó ngoan ngoãn ở bên ta, có biết chưa?"
"Nhưng--"
"Không được cự tuyệt ta." Vệ Viễn Hi dùng ngón tay trỏ chặn môi y, hai mắt thì chăm chú nhìn y, "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi sẽ không còn sống được bao lâu, nhưng chỉ còn sót lại vài ngày, không thể cho ta ở bên ngươi sao?"
Ninh Tử Mạch ngơ ngẩn, một lúc lâu sau mới chật vật mở miệng, "Nhưng ngươi là Hoàng đế --"
"Hoàng đế thì không thể có người thương?" Vệ Viễn Hi cười cười, tỉ mỉ dính sát y giúp y thay y phục, "Chuyện trong triều đã có tam đệ, không cần ta quan tâm."
Ninh Tử Mạch còn muốn nói, nhưng cả người lại bị Vệ Viễn Hi ôm ngang lên.
"Trong viện không khí trong lành, ta mang ngươi ra ngoài phơi nắng."
Môi Ninh Tử Mạch giật giật, nhưng lời cự tuyệt vẫn cương quyết nuốt vào bụng, tiếp theo chỉ còn lại một tiếng thở dài khe khẽ.
"Ngươi khi không không từ không giã mà đã đi, là do cho rằng ta có thể quên ngươi, sau đó tạo ra hậu cung ba nghìn người?" Ngồi xuống ghế mềm trong viện, Vệ Viễn Hi ôm y vào ngực cười khẽ, "Đã nói rồi, ngươi sống bao lâu, ta chăm sóc cho ngươi bấy lâu. Nếu ngươi không thể chịu đựng nổi đi trước, ta chắc chắn sẽ đi cùng ngươi. Dù sao đã là người của ta, đời này ngươi đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa."
Lời nói dễ dãi, Ninh Tử Mạch nghe thấy sắc mặt liền trắng bệch, gấp gáp che lấy cái miệng của hắn, "Không cho ngươi nói lung tung!"
"Có phải nói lung tung hay không, tự ngươi thử rồi sẽ biết." Vệ Viễn Hi nắm lấy tay y, không nặng không nhẹ cắn vào đầu ngón tay một cái.
"Ngươi tội gì phải như thế?" Giọng Ninh Tử Mạch run rẩy.
"Không muốn ta chết, thì ngươi phải sống cho thật tốt." Vệ Viễn Hi ôm chặt y, "Mặc kệ thứ độc ngươi trúng có lợi hại bao nhiêu, ta sẽ tìm biện cách chữa trị, tin ta lần này, có được hay không?"
Mắt Ninh Tử Mạch đỏ bừng, lại còn dùng sức gật đầu.
Vệ Viễn Hi tươi cười, cúi đầu cunkg cụng trán y.
Từ sau ngày hôm đó, Vệ Viễn Hi liền chính thức ở lại đình viện, mỗi ngay cùng Ninh Tử Mạch nói chuyệb phiếm, giúp y nấu thuốc, thậm chí còn tâm huyết dâng trào tự mình nấu bếp, thành phẩm chính là một tô cháo thịt bò thơm ngào ngạt.
"Hồi bị vây công ở Đông Bắc, ở đó toàn là băng tuyết, không thể làm khác hơn là tự mình học nấu cơm." Vệ Viễn Hi đưa cái muỗng cho y, "Thử một miếng?"
Thịt bò trong cháo được ninh mềm mại thơm ngon, hơn nữa còn bỏ thêm hồ tiêu xanh, ăn rất ngon.
"Ăn ngon phải không?" Vệ Viễn Hi đắc ý, "Nếu không làm Hoàng đế, ta cũng có thể làm đầu bếp nuôi sống ngươi!"
Ninh Tử Mạch bật cười, thấp đầu tiếp tục uống cháo.
"Tiểu Mạch!" Trong viện đột nhiên truyền đến tiếng gào to, sau đó liền có một bóng người xông vào.
"Hoàng đại ca?" Ninh Tử Mạch kinh hỉ.
"Tại sao lại biến thành như vậy?" Hoàng Trạch xoa bóp mặt y, "Đứa nhỏ không có lương tâm, nói đi là đi, hù chết lão tử có biết không?"
"Này!" Vệ Viễn Hi gạt tay hắn, "Sờ một cái nữa đi!?"
"Hứ!" Hoàng Trạch đặt mông ngồi xuống giường, ném cho Vệ Viễn Hi một bao quần áo màu đỏ.
"Cái gì đây?" Sau khi tiếp được, Vệ Viễn Hi mở ra, một mùi thuốc nồng nặc liền bay ra.
"Phù dung huyết, có thể kéo dài tính mạng." Hoàng Trạch xoa mũi, "Là do Lưu Phong tìm được, hắn cũng không có chỗ để xài, đúng lúc nhận được bồ câu đưa tin của ngài, cho nên ta lấy cho Tiểu Mạch."
Vệ Viễn Hi mặc dù không phải là người trong giang hồ, nhưng cũng biết phù dung huyết này có tác dụng tựa như thuốc tiên, không ít môn phái đã chiến đấu với nhau vì để đoạt được nó, mà hắn lại tặng mình một cách tuỳ tiện như thế.
Thật sự thiếu hắn rất nhiều, đời này có thể có một vị huynh đệ như thế, coi như bản thân đã tu đức mấy đời.
Dùng xong bữa tối, Ninh Tử Mạch phải đi ngủ sớm. Vệ Viễn Hi giúp y đắp chăn, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trên nóc nhà, Hoàng Trạch cứ lắc lư lắc lư cái chân.
"Sau này ngài có tính toán gì không?" Hoàng Trạch hỏi hắn.
"Thì không làm Hoàng đế nữa." Vệ Viễn Hi thản nhiên nói.
"Gì hả?" Hoàng Trạch trợn to hai mắt, lăn qua lăn lại một vòng xong ngồi xuống, "Ngài muốn thoái vị?"
"Con nối dòng là chuyện tất yếu của Hoàng đế, nhưng bắt ta phải trái lương tâm làm nữ nhân khác, ta làm không được, như thể đây là việc rất mệt nhọc." Vệ Viễn Hi gác hai tay sau đầu, nhìn bầu trời đầy sao trước mắt mình.
"Bộ nói không làm là không làm sao?" Hoàng Trạch vẫn còn rất khiếp sợ.
"Ta không muốn làm, cũng không muốn bị ép buộc làm." Vệ Viễn Hi cười, "Từ nhỏ đến giờ tính ta nó vậy rồi, không ngồi được xuống cái ghế Hoàng đế, đối với ta cũng chả khác nhau là bao."
"Vậy ngài tính nói với thiên hạ thế nào?" Hoàng Trạch hỏi.
"Tiểu Mạch có thể giả chết, ta thì không thể?" Vệ Viễn Hi nhắm mắt lại, "Nếu Tiểu Mạch có thể qua khỏi lần này, ta với y tất nhiên sẽ làm một đôi thần tiên quyến lữ. Nếu y xảy ra chuyện, ta sẽ không sống một mình. Dù có tính toán như thế nào, ta chung quy vẫn không thích hợp với ngôi vị Hoàng đế này, không bằng tiền trảm hậu tấu trước, mất công lại dấy lên một trận lo lắng."
"Ngài.... có chắc sẽ không hối hận?" Giọng Hoàng Trạch có chút hoài nghi.
Dù là cùng nhau lớn lên, nhưng trăm triệu lần vẫn không ngờ tới, ngài thật sự chọn mỹ nhân không chọn giang sơn, bỏ được chiếc ghế vàng ngồi trên vạn người, có thật nói không cần thì chắc là không cần không?
"Nếu y lại bỏ đi, ta mới là người sống không bằng chết." Vệ Viễn Hi ngồi dậy nhảy xuống đất, "Đêm đã khuya, ngươi nên đi ngủ sớm đi."
Hoàng Trạch ngồi trên nóc nhà lắc đầu, ôm cái gối thừ người ra.
"Không nhìn ra hắn là một người si tình." Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, trong nháy mắt kế tiếp, cả người liền bị khoá lại trong vòng tay ấm áp.
"Đêm khuya đường xa, phu nhân vẫn chưa về nhà?" Giang Lưu Phong nhìn hắn cười, đôi mắt sáng long lanh, như thể khắp màn trời đều rơi vào đáy mắt.
Hoàng Trạch cúi đầu, cái tai trắng nõn lại đỏ bừng thêm một lần.
Có phù dung huyết và Vệ Viễn Hi dốc lòng chăm sóc, Ninh Tử Mạch thoạt nhìn đã khá hơn một chút, trên mặt dần cũng hồng hào trở lại.
"Đêm nay ta phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi phải đi ngủ sớm, biết chưa?" Vệ Viễn Hi giúp kê gối cho đàng hoàng.
Ninh Tử Mạch gật đầu, nhu thuận rút vào trong chăn.
Tại một nhà trọ trong thành, từ lâu đã có một con người đang nôn nóng chờ đợi, vừa thấy Vệ Viễn Hi vừa vào cửa, liền bay đến không một chút chần chừ.
"Nhị ca, huynh đang muốn làm gì!!" Vệ Viễn Khặc từ trong tay áo lấy ra một phong thư, "Đệ nhận được thư rồi... Huynh... định thoái vị thật sao?"
"Tất cả những gì ta nói, đương nhiên là thật." Vệ Viễn Hi ngồi xuống, "Sau này phải làm phiền tam đệ."
"Vì sao?" Vệ Viễn Khặc chưa thể tiếp nhận nổi.
"Ta tìm được bạn đời của mình, tất nhiên không còn cách nào làm Hoàng đế nữa."
Vệ Viễn Hi cười cười, "Ngươi thích hợp với vị trí này hơn ta."
"Người đó đệ có biết không?" Vệ Viễn Khặc nhíu mặt.
"Ninh Tử Mạch." Vệ Viễn Hi không có ý định lừa gạt hắn.
"Tiểu Mạch? Không phải y đã --" Vệ Viễn Khặc nói được hơn phân nửa rồi ngừng, nếu Ninh Tử Mạch không chết, vậy chuyện năm đó cũng đã quá rõ ràng.
"Sau này nếu như có cơ hội, ta liền kể hết tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối cho ngươi." Vệ Viễn Hi vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Giờ thì ta chỉ hỏi một câu, ngươi có muốn làm Hoàng đế hay không?"
Vệ Viễn Khặc đăm chiêu một lát, cuối cùng trả lời bằng một chữ "muốn".
Con cháu hoàng tộc, có ai mà không muốn ngồi lên vị trí tôn quý nhất? Nhị ca là trường hợp ngoại lệ, không có nghĩa là mình cũng thế.
Một đêm này, hai huynh đệ bọn họ nâng cốc trò chuyện với nhau, cho đến khi mặt trời mọc ở đằng Đông, tiệc phải tàn.
"Nhị ca." Lúc chia tay, Vệ Viễn Khặc có chút không muốn.
"Sau này nếu có cơ hội, tất nhiên chúng ta sẽ gặp lại." Vệ Viễn Hi bấm đốt ngón tay, "Nhớ thực hiện theo kế hoạch."
Cổ họng Vệ Viễn Khặc khàn đặc, giục ngựa mà mắt lại rơi lệ, một đường cát vàng cuồn cuộn.
Một tháng sau, triều đình truyền ra tin dữ, Vạn Tuế Gia trong khi cải trang vi hành thì vô ý rơi thuyền xuống Đông Hải, ngay cả thi cốt cũng không thể mò lên được.
Trong đoạn thời gian mà cả nước lâm vào bi thống, bách tính người người thở dài, thì lão Dương ở chợ nghe được tin tức này, hết hồn mém tí quăng hết rau xanh trong tay xuống đất, xoay người vọt vào trong đình viện.
Trong tiểu viện, Vệ Viễn Hi đang đút thịt cho Ninh Tử Mạch, trong không khí tràn đầy sự ấm áp.
"Dương thúc, làm sao vậy?" Ninh Tử Mạch thấy lão đột nhiên lao vào nên bị hú hồn.
"Ta nghe nói... ngài... ngài..." Lão Dương nói năng lộn xộn, nhìn Vệ Viễn Hi không biết nên mở miệng như thế nào.
"Xảy ra chuyện gì?" Ninh Tử Mạch hỏi.
"Bên ngoài đều đang đồn, rằng.... Vạn Tuế Gia đã băng hà..." Lão Dương cuối cùng cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Cái gì?" Ninh Tử Mạch kinh hãi, quay đầu nhìn Vệ Viễn Hi, mà hắn lại làm như thế không có việc gì ngồi phủi mấy cái lá.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Ninh Tử Mạch nắm cổ tay hắn, khẩn cấp hỏi.
"Mấy ngày nữa tam đệ sẽ lên ngôi." Vệ Viễn Hi lau khô gạo nếp dính trên tay, rồi gãi cằm của y một cái, "Sau này ta hết làm Hoàng đế rồi, ngươi không được bắt nạt ta đó."
Không làm Hoàng đế?
Đại não Ninh Tử Mạch nhất thời liền lâm vào hỗn độn, ngơ ngác nhìn người trước mắt.
Sao lại ngốc như vậy? Chỉ vì mình, mà ngay cả làm Hoàng đế cũng bỏ?
Vệ Viễn Hi lau nước mắt y, cười rồi cọ lên chóp mũi đỏ bừng, "Thế nào, nghe được mình không thể làm Hoàng hậu, thương tâm thành như vậy?"
Ninh Tử Mạch gắt gao ôm lấy cổ hắn, trong ngực nảy lên nhiều cảm tình, hầu như không thể thở nổi.
"Chờ thân thể ngươi tốt lên, ta sẽ dẫn ngươi đi Đông Hải ngắm mặt trời mọc đẹp nhất, có chịu không?" Vệ Viễn Hi ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nỉ non.
Ninh Tử Mạch gật đầu, nấc cụt nói đâu có.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời xán lạn và ấm áp, hắt lên những chồi cây mới mọc, hiện ra vài phần xanh tươi vui vẻ.
Vào sáng sớm ba ngày sau, Vệ Viễn Hi dậy thật sớm, cùng lão Dương vào phòng bếp nấu thuốc, xong rồi đổ tất cả vào thùng nước để Ninh Tử Mạch tắm.
Ninh Tử Mạch vừa rời giường, mới mở mắt thì đã bị Vệ Viễn Hi dẫn đến một căn phòng nhỏ.
"Làm gì?" Ninh Tử Mạch buồn bực.
"Bức độc." Vệ Viễn Hi lấy tay thử độ nóng của nước rồi bỏ thêm một chút nước lạnh vào, "Ta giúp ngươi bức độc ra."
"Không được!" Ninh Tử Mạch kinh hãi.
Độc trên người mình là chí âm, mà nội lực của Vệ Viễn Hi lại là chí dương, nếu sơ ý, dù là chỉ một sai sót nhỏ, hắn không chỉ mất hết võ công, mà có thể sẽ tẩu hoả nhập ma, mình làm sao có thể để hắn mạo hiểm như vậy?
"Có cái gì mà không được?" Vệ Viễn Hi xoa bóp khuôn mặt của hắn, "Nếu không đem độc bức ra, thân thể ngươi sẽ không thể chịu đựng được nữa, chẳng lẽ tới lúc đó ngươi muốn ta trơ mắt nhìn ngươi chết sao?"
"Viễn Hi." Ninh Tử Mạch sốt ruột, "Ngươi hồ đồ cái gì, ta cũng sắp khỏi rồi, ngươi --"
"Sắp khỏi? Ngươi cho là tô son trát phấn lên mặt, là có thể gạt ta khí sắc người ổn? Ngươi cho là ép bản thân ăn thêm một chén cơm, là ta sẽ an tâm?" Vệ Viễn Hi không đùa nữa, giọng nói có chút chua xót, "Ta không muốn mạo hiểm, lại càng không muốn hối hận, cầu ngươi cho ta một cơ hội, có được không?"
Ninh Tử Mạch sửng sốt, cúi đầu không thèm nói lại.
Mình cứ tưởng đã diễn rất tốt, nhưng lại hoá ra không thể gạt được người bên cạnh.
Vệ Viễn Hi kéo y vào trong lòng, xoa đôi môi tái nhợt của hắn, "Ta không sợ chết, nhưng không cho ngươi chết, có biết hay chưa?"
Ninh Tử Mạch nhắm mắt lại, cúi đầu tựa vào ngực hắn.
Thời gian lại trôi qua, Hoàng Trạch đứng trong sân gấp đến độ xoay vòng, khiến cho lão Dương thấy mà chóng mặt.
"Được rồi được rồi, ngươi đừng xoay nữa." Giang Lưu Phong kéo tay hắn rồi đè hắn ngồi xuống.
"Họ có bị gì không? Sao không nghe cái gì hết vậy?" Hoàng Trạch sốt ruột.
"Không có động tĩnh là chuyện tốt." Giang Lưu Phong an ủi đưa cho hắn một ly trà, "Đây, uống hạ hoả."
Hoàng Trạch nhận lấy uống một ngụm, nhưng ngay sau đó lập tức phun ra ngoài.
Bỏng chết người, tổ cha đứa nào chơi ác quá vậy?!
Lại qua hai canh giờ, cửa phòng cuối cùng được mở ra, Vệ Viễn Hi sắc mặt tái nhợt, xiêu vẹo đi ra.
"Viễn Hi." Hoàng Trạch nhanh tiến lên đỡ lấy hắn.
"Ta không sao." Vệ Viễn Hi lắc đầu, còn chưa đi được hai bước bỗng dưng ở dưới chân mềm nhũn, trước mắt cũng là một cảnh bóng tối.
"Này!" Hoàng Trạch càng hoảng sơn, vậy mà nói không sao?
Trong phòng, Ninh Tử Mạch cũng ngoẹo đầu tựa vào thùng tắm, trên sàn nhà có vết máu đen, Giang Lưu Phong bắt mạch của y một chút, rồi xoay người hướn Hoàng Trạch gật đầu.
"Ta chỉ biết, bọn họ nhất định sẽ không có việc gì." Hoàng Trạch hầu như mừng đến chảy nước mắt, nhanh khiêng Vệ Viễn Hi qua chỗ nằm nghỉ ngơi.
Hai ngày sau, khi Ninh Tử Mạch tỉnh dậy trong sự lo lắng, trợn mắt lại không thấy bóng người quen thuộc kia.
"Tiểu Mạch." Hoàng Trạch bưng một chén cháo đi đến.
"Viễn Hi đâu?" Ninh Tử Mạch cầm tay hắn, gấp gáp hỏi.
"Viễn Hi ngài --" Mặt Hoàng Trạch thống khổ vạn phần, "Ngài vẫn còn đang hôn mê, rất đáng thương, nếu không mất võ công, thì nửa đời sau có thể rơi vào tàn phế, không biết ngài có chịu được kích thích này hay không."
"Cái gì?" Ninh Tử Mạch cảm giác như bị sét đánh trúng, viền mắt lập tức đỏ hồng, liền vén chăn chạy ra ngoài.
"Tiểu Mạch!" Vệ Viễn Hi vừa mới vào cửa thì thây tâm can bảo bối của mình chân trần chạy ra. Vì thế nhanh đặt bó thuốc trong tay xuống chạy lại ôm y.
"Viễn Hi?" Ninh Tử Mạch ngơ ngẩn.
"Sao lại chạy ra đây bằng chân trần?" Vệ Viễn Hi oán giận.
"Viễn Hi!" Ninh Tử Mạch khóc nức nở, "Hoàng đại ca nói ngươi bị mất hết võ công rồi, còn tàn phế nữa."
"Đừng có nghe hắn nguyền rủa ta!" Vệ Viễn Hi tức giận mém tí nữa hộc máu.
"Ngươi không sao chứ?" Ninh Tử Mạch đỏ mắt hỏi.
"Đương nhiên là không sao." Vệ Viễn Hi ôm y trở về phòng ngủ, vắt khăn giúp y lau chân, trong giọng nói có chút đắc ý, "Ta đã nói rồi mà, hai ta đều phúc lớn mạng lớn."
Ninh Tử Mạch nín khóc mỉm cười, ngốc hề hề nhìn hắn.
"Độc đã giải quyết xong, nhưng ngươi còn phải cố gắng, nhanh mập thêm thịt cho ta." Vệ Viễn Hi nhéo nhéo lỗ tai y, cười nói, "Ta nhịn nhiều năm lắm rồi, sợ ngươi đến lúc đó chịu không nổi."
Mặt Ninh Tử Mạch đỏ bừng, tay ôm lấy cổ hắn.
Ba tháng sau, trong viện, xiêm y đơn giản cùng tiệc rượu, đốt một cây nến đỏ, là hoàn thành hôn phúc cho hai ngươi.
"Tốt xấu gì cũng là Hoàng đế, nhưng chả biết sao lại keo kiệt." Hoàng Trạch tấm tắc.
"Đương nhiên là không thể sánh với người nào đó lúc thành hôn có kiệu lớn tám người cùng kèn trống diêm dúa." Vệ Viễn Hi cười có chút hả hê, "Thành thân gì mà khắp thiên hạ đều biết hết, ngươi cũng được coi là một người kỳ lạ rồi."
"Câm miệng!" Hoàng Trạch thẹn quá hoá giận, mặt đỏ bừng lên, quơ một quyền đập xuống.
"Được rồi được rồi." Giang Lưu Phong nắm cổ tay hắn, "Hôm nay người ta thành thân, ngươi đừng có quậy chứ."
"Ngươi còn dám nói? Đều là do ngươi hại!!" Hoàng Trạch tạc mao, "Thành thân còn mời gánh hát, đầu óc của ngươi bị nhúng nước rồi sao?!"
Giang Lưu Phong nghe vậy liền bật cười, Ninh Tử Mạch thấy bọn họ ồn ào như vậy, nhịn không được cười ra tiếng.
Vệ Viễn Hi không để ý hai người đùa giỡn, cung kính dâng rượu cho lão Dương, sau đó liền ôm ngang Ninh Tử Mạch vào phòng ngủ.
Xuất tiêu đáng giá nghìn vàng, ai mà dám lãng phí thì sẽ bị trời đánh.
"Ta muốn nghe!" Hoàng Trạch nhanh nhẹn áp tai vào tường.
"Lo cái thân của mình trước." Giang Lưu Phong xách hắn lên vai, xoay người đi ra tiểu viện.
Lão Dương cầm lấy bầu rượu trên bàn, vui vẻ trốn vào phòng của mình.
Đêm này sợ là không có yên tĩnh gì mà ngủ, mình nên tự quá chén gục luôn cho rồi.
Gió nhẹ lướt qua, trong viện có cánh hoa rơi, nhẹ nhàng điểm lên một cảnh sắc xuân vô biên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT