Lão ngoắt bọn vệ sĩ một cái, chúng theo chân lão xuống núi ngay, sau khi chúng cầm lấy cây đuốc đốt lên bốn cái cây lớn ở bốn phía để soi sáng đấu trường.
Chờ bọn chúng rút đi mất rồi. Bạch Xuân Phương đang đấu với Thiết Chưởng Chu Hùng, liền nhìn nhau gật đầu.
Cả hai cùng lúc phóng chưởng đánh vào hai tên Lãnh Ban đang vây đánh Tôn Chất Thiên.
Có nằm mộng bọn chúng cũng không ngờ nổi lại có chuyện xảy ra như vậy. Một chuyện khó tin nhưng có thật.
Hai tên Lãnh Ban bị đánh trúng chưởng sau lưng ộc máu tươi ra, bắn cả vào người của tên Lãnh Ban kia.
Chỉ nghe hai tiếng “hự” nhẹ rồi cả hai tên Lãnh Ban đổ ập xuống.
Tên Lãnh Ban còn lại kinh hãi, sựng người lại liền bị lão Tôn quất cho một chưởng theo chân hai tên kia luôn.
Bạch Xuân Phương nói nhanh :
- Lục sư thúc, Tôn lão bá mau theo hộ tống Tôn sư điệt kẻo chậm mất mà lở việc.
Cả hai cùng gật đầu vừa quay đi thì Bạch Xuân Phương vội nói tiếp :
- Lục sư thúc, xin sư thúc đánh cho tiểu điệt một chưởng để làm tín.
Thiết Chưởng Chu Hùng gật đầu, vung tay đánh một chưởng ba thành công lực vào bả vai Bạch Xuân Phương.
Nàng “hự” nhẹ một tiếng, một dòng máu tươi rỉ ra nơi khóe miệng xinh đẹp.
Bạch Xuân Phương hối :
- Hai vị mau nhanh chân lên.
Tôn Chất Thiên đáp :
- Thôi chúng ta đi. Mong hiền điệt bảo trọng tấm thân.
Bạch Xuân Phương gật đầu chào. Hai bóng người nhanh nhẹn, phóng mình vào đêm đen.
Bạch Xuân Phương cũng ngã lăn ra rên rỉ trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền lại.
Trong đêm thanh vắng, từ phía xa xa dưới chân núi có những ánh đuốc lập lòe, vọng lại những tiếng rú thảm thiết, nghe mà rợn cả người.
Khoảng thời gian uống cạn tuần trà, những ánh đuốc từ dưới chân núi chạy ngược trở lên sườn núi.
Trong chùa, phương trượng Viên Chân và các sư sãi cũng đã chạy ra ngoài sườn núi, nơi diễn ra hai trận đấu.
Sở Phiêu Vân dẫn đầu toán vệ sĩ chạy lên sườn núi. Đến nơi thấy cảnh trước mắt, hắn giật mình biến sắc.
Sở Phiêu Vân vội chạy lên bên Bạch Xuân Phương lay gọi :
- Tổng hiệu úy! Tổng hiệu úy!
Miệng vẫn còn rên rỉ, Bạch Xuân Phương mở mắt ra nhìn Sở Phiêu Vân cất tiếng hỏi :
- Truy đuổi địch nhân như thế nào rồi?
Sở Phiêu Vân lúng túng đáp :
- Thuộc hạ đáng tội chết, không đuổi theo kịp bọn người đó, đành phải quay về đây báo cho Tổng hiệu úy rõ.
Bạch Xuân Phương thở dài nói :
- Ta thật không ngờ lại xảy ra như vậy, không biết bây giờ số phận Thiếu gia ra sao. Thật là rắc rối khi phải về trình báo với quan gia.
Sở Phiêu Vân cũng thở dài đáp :
- Thuộc hạ đã tuần tra cẩn thận, nhưng không ngờ họ lại lọt vào trong được.
Viên Chân phương trượng vội bước tới nói :
- Lão tăng không ngờ nơi tệ tự lại xảy ra biến cố như vậy, lão tăng cũng có phần trách nhiệm trong đó. Mong nhị vị thương tình mà thứ lỗi cho.
Bạch Xuân Phương gượng đứng dậy lắc đầu nói :
- Phương trượng, lỗi này là do ở chúng tôi mà ra. Xin Phương trượng đừng bận tâm làm gì.
Rồi nàng quay qua Sở Phiêu Vân ra lệnh :
- Sở hiệu úy, kiểm tra lại các đội vệ sĩ xem còn lại bao nhiêu. Tập họp tất cả lại dưới chân núi để chờ lệnh ta. Dặn bọn họ ngựa xe sẵn sàng chuẩn bị ra về.
Sở Phiêu Vân cúi đầu thi lễ :
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Hắn quay người phóng nhanh xuống chân núi. Còn Bạch Xuân Phương theo Viên Chân phương trượng trở vào trong chùa cứu tỉnh sáu ả nữ tì.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Xuân Phương dẫn sáu ả nữ tì chào Viên Chân phương trượng rồi đi nhanh xuống núi.
Một hồi sau đoàn xe ngựa lại lên đường, nhưng lần này lại quay trở về Trung Đường phủ.
* * * * *
Ngày hôm sau tại Trung Đường phủ tin vị Thiếu gia bị nhóm người của Thần Châu thất hiệp bắt cóc tại Cổ Quốc tự đã được lan truyền.
Mọi người trong phủ nét mặt buồn rầu lo lắng, không biết được cơn giận của quan gia Hòa Khôn sẽ giáng xuống lúc nào. Ai nấy xôn xao bàn tán không ngớt, những nguồn tin từ các thảm tử đưa về cho hay là nhóm quân khởi nghĩa muốn đặt một cuộc thương lượng với vị lãnh tụ của Trung Đường phủ vào một ngày gần đây.
Ngày hẹn sẽ do họ ấn định rồi thông báo lại.
Những câu hỏi được đặt ra, mà không ai trả lời được, không biết quân khởi nghĩa định làm gì? Họ có những yêu cầu gì mà lại bắt Thiếu gia làm con tin? Hiện giờ họ giam giữ Thiếu gia ở đâu?
Còn biết bao câu hỏi khác nữa. Mọi người chỉ biết đưa ra mà không tự trả lời được.
Những tốp thám tử được phái đi mọi nơi để điều tra tung tích của Thiếu gia, nhưng tất cả chỉ là vô vọng, không ai biết được cả.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm lên Trung Đường phủ.
Bây giờ họ chỉ còn biết chờ đợi một sự thương lượng cần thiết, bởi vì sinh mạng người con trai độc nhất của Hòa Khôn đang bị nguy hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT