Eidt: Thủy Lưu Ly

Nghĩ đến lời nói của Bắc Tinh Ngạn, đôi mắt đen nhánh của Vân Cuồng chớp chớp “Ồ” một tiếng, gật gật đầu, híp mắt cười nói: “Các ngươi tìm Gia Sư* để làm gì?”

(*gia sư trong lời mấy ng kia muốn hỏi là sư phụ của Vân Cuồng, nhưng Vân Cuồng lại nói Gia sư, ý kiểu như lặp lại tên một ai đó, chứ ko có ý nói là sư phụ mình, hay có nghĩa Vân Cuồng không thừa nhận mình có sư phụ. Vân Cuồng chơi chiêu thôi)

Nam tử hắc bào sững sờ, đáy mắt trào lên một trận mừng như điên. Dưới cái nhìn của hắn, Vân Cuồng nói lời này với ý tứ là đã thừa nhận mình có sư phụ, vậy cũng có nghĩa là người bọn họ muốn tìm nhất định chính là người đó!

Vẻ mặt Vân Cuồng quang minh lẫm liệt không hề chột dạ, không dấu vết theo dõi biến hóa trên mặt hắn, thầm nói: Đây là tự ngươi cho rằng như vậy chứ ta không thừa nhận ta có sư phụ nhá. Vị sư phụ kia là do ngươi tự mình dùng da trâu thổi ra, hoàn toàn không liên quan đến Thiếu gia ta. Ta luôn rất ‘thành thật’, thật!

Nam tử hắc bào không hề biết mình đã bị người khác lừa dối cho qua, thái độ nghiêm túc, cẩn thận khiến bầu không khí cũng nghiêm nghị hơn rất nhiều, chỉ thấy hắn nói: “Liễu công tử, kiếm Thương Lãng đã đến lúc phải có chủ rồi. Xin công tử nói cho lệnh sư, nhất định phải đến Lăng Tiêu Cung thu hồi Thương Lãng. Một khi Thương Lãng xuất thế, Lăng Tiêu Cung sẽ dốc toàn lực phụ trợ (phụ tá+trợ giúp) tân Thiên chủ, trợ giúp Thiên chủ thống nhất tứ môn Mật Tông!”

“Kiếm Thương Lãng?” Hai mắt Vân Cuồng sáng như sao, bên trong lóe ra hào quang không rõ, nàng hơi cúi đầu, thu lại biểu tình, vẻ mặt cao thâm khó dò nói: “Đao Côn Ngô?”

“Liễu công tử đã biết rồi? Đúng, nhất định là lệnh sư nói cho ngươi! Tốt tốt tốt!” Không ngoài dự liệu của Vân Cuồng, nam tử hắc bào quả nhiên ngẩn ra, sắc mặt vui mừng càng sâu, hiểu lầm càng sâu: Sư phụ ‘hắn’ đã nói với ‘hắn’, vậy có nghĩa hắn cũng có ý đồ muốn thống nhất tứ môn. Nghĩ tới đây, hắn (nam tử hắc bào) thổn thức, cười không ngớt miệng: “Không ngờ sau bao nhiêu năm ta còn có có hội nhìn thấy ngày tứ môn Mật Tông thống nhất, thật sự là một chuyện khiến người khác phải vui mừng, ha ha ha ha —— “

Khá là áy náy ho khan một tiếng, Vân Cuồng thật sự không có ý tứ quấy rối lão nhân gia này kích động, nhưng trong lòng nàng vẫn còn quá nhiều câu hỏi không thể không hỏi, cho nên mới mơ hồ hỏi thăm điều mình muốn biết: “Cái này, vãn bối cũng chỉ nghe nói mà thôi, đao Côn Ngô và kiếm Thương Lãng có thật sự lợi hại như vậy không.”

Cuối cùng nam tử hắc bào cũng bình tĩnh lại, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn tràn ngập ý cười, dưới cái nhìn của hắn thì nếu Vân Cuồng là ‘đồ đệ của vị kia’ thì cũng bị dán nhãn ‘người mình’ nên tất nhiên có thể nói cho nàng biết.

“Kiếm Thương Lãng và đao Côn Ngô là bảo nhận (lưỡi) tập trung linh khí trong trời đất, thêm vào thánh vật của Ma Môn là Huyến Long Văn, Tuyết Phách tháp Khinh Trần và Tuyết Liên ngàn năm của Cửu Tiên Cốc, thực tế chúng là bốn thánh vật của Mật Tông ta. Chỉ có cao thủ Thiên Trúc mới có thể khơi thông với hai bảo nhận. Một khi thu phục được bảo nhận, thì người đó có đủ thực lực quét ngang thiên hạ. Mà chỉ có người thu phục được Thương Lãng Côn Ngô, Mật Tông mới nghe theo hiệu lệnh, tôn người đó làm ‘Thiên chủ’, hơn nữa mỗi khi ‘Thiên chủ’xuất hiện đều là thời gian cường thịnh nhất Mật Tông ta.”

Nam tử hắc bào càng nói càng đắc ý nhưng lại ẩn ẩn mang theo chút mất mát, mờ mịt, đắc ý là vì thời kỳ cường thịnh xưng thần năm châu bốn biển, mất mát, mờ mịt là vì nếu Thiên chủ tiếp tục không xuất hiện thì tứ môn Mật Tông sẽ ngày càng sa sút.

“Từ khi Thiên chủ đời trước qua đời, ảnh hưởng từ thế lực của Ma Môn từ từ mở rộng, ý muốn độc chưởng đại lục, còn cùng Lôi môn thế gia kết thành ân oán không nhỏ. Tuy tam môn còn còn lại không thích tranh với đời, nhưng trước tình hình đó chúng ta không thể không tập trung lực lượng tam môn để chống chọi. Cũng vì thế mà tứ môn Mật Tông dần dần phân liệt, chẳng qua nhờ thế Ma Môn mới co đầu rụt cổ, khiêm tốn hành động cho tới hôm nay. Nhưng bây giờ Ma Môn lại hiện thế lần thứ hai, nó có nghĩa là Huyến Long Văn đã nhận chủ, yêu phụ Hàn Á Liên lại quá mức tàn nhẫn, nếu thật sự để ả thực hiện được ý đồ, thì toàn võ lâm sẽ chìm trong nước sôi lửa bỏng, sinh đồ thán, vì lẽ đó, chúng ta khẩn cầu lệnh sư xuống núi liên hợp với tam môn chúng ta cùng nhau đối kháng Ma Môn. Liễu công tử, những lời này xin ngươi nhất định phải báo lại cho lệnh sư.”

Lời nam tử hắc bào nói đúng trọng tâm, đem mục đích, lợi ích, tất cả đều nói rõ ràng, làm nàng chứng thực được lời Bắc Tinh Ngạn nói, cũng khiến nàng hiểu được quả nhiên bọn họ không có ác ý.

Nói xong vấn đề cơ mật của Mật Tông, nhìn đôi mắt sáng ngời nghiêm túc của hắn đang nghiêm chỉnh nhìn nàng, Vân Cuồng cũng chỉ đành cưỡi hổ khó xuống, gật gật đầu, trong lòng lại thầm nói: Lão huynh, không phải ta không muốn giúp ngươi, có điều trên đời này thật sự không có người như vậy, với lại ngươi nói cho ta nghe thì vị ‘sư phụ’ trong hư không của ta cũng đồng thời nghe thấy lời ngươi nói thôi, cho nên ta không tính là lừa dối ngươi đâu nhỉ!

Suy nghĩ một chút, Vân Cuồng quyết định nếu đã làm thì làm đến cùng, dù sao cũng phải ép đủ giá trị tặng dư của vị cao thủ tuyệt đỉnh trước mặt, cho nên mang theo ý đồ, tiếp tục hỏi: “Tiền bối, mấy ngày trước ta nghe thấy Cửu Tiên Cốc sắp tổ chức ngày hội Cửu Tiên, lúc đó còn nói sẽ có linh vật xuất hiện. Lấy kinh nghiệm từng trải của tiền bối, ngài cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tuyết Liên ngàn năm kia không?”

Nam tử hắc bào cả kinh, thậm chí ngay cả linh vật của Cửu Tiên Cốc ‘hắn’ cũng biết, nếu không phải ‘sư phụ’ ‘hắn’ nói cho ‘hắn’ thì còn là ai nữa? Nghĩ vậy nam tử lập tức kiên định hơn với suy nghĩ ‘người kia’ nhất định đang nhìn chằm chằm tứ môn Mật Tông. Nghĩ vậy trong lòng hắn xuất hiện vô vàn hy vọng, giọng điệu nói chuyện cũng gấp gáp hơn mấy phần: “Liễu công tử đoán không sai, Tuyết Liên ngàn năm đúng là căn nguyên của linh vật, mỗi khi đến năm khô hạn* Tuyết Liên ngàn năm sẽ kết ra một quả Tuyết Liên Tử, ăn vào có thể cải tử hồi sinh, giải bách độc, cường tráng thân thể, đối với người luyện võ mà nói là linh dược độc nhất vô nhị. Năm nay chính là năm Tuyết Liên nở hoa kết quả, đáng tiếc vật này đối với cao thủ Bạch Trúc không hiệu quả bao nhiêu, nhưng dù vậy, nó vẫn là mục tiêu tranh cướp của toàn võ lâm, đến lúc đó chỉ sợ danh môn trong thiên hạ cũng sẽ chen vào một chân, tất nhiên, tứ môn Mật Tông cũng không thiếu.”

(*đừng hỏi ta là mấy năm vì ta ko biết =.= tra cũng ko ra)

Ngạc nhiên trợn tròn mắt, Vân Cuồng kinh ngạc: “Đó là linh bảo của Cửu Tiên cốc mà, lẽ nào bọn họ không thèm để ý chút nào sao?”

“Chú ý? Ha ha, bọn họ chú ý không được! Linh khí tụ ra hạt sen, rơi xuống từ chín tầng trời. Tuyết Liên ngàn năm sinh trưởng trên vách núi cao, cho dù là cao thủ Bạch Trúc như chúng ta cũng không cách nào dễ dàng chạm đến. Năm đó Tuyết Liên ngàn năm do chính tay Thiên chủ tự mình trồng, khi Tuyết Liên được đào ra sẽ xuất hiện một loại quả nhỏ như bông tuyết. Loại quả này chỉ khi còn trong không trung thì mới có tác dụng, nếu chẳng may chạm phải bất cứ vật gì thì sẽ lập tức vỡ tan, dùng tay nắm lấy cũng không được, muốn ăn chỉ có thể tự mình tranh cướp, nhân lúc Tuyết Liên Tử còn ở trong không trung, tranh thủ nuốt uống. Mà trong Cửu Tiên Cốc, ngoại trừ một lão quái vật ra thì nhưng kẻ khác chỉ là cao thủ Thanh Trúc, quanh năm ngâm mình trong vại thuốc, đến Tử Trúc cũng hiếm thấy, thì làm sao có thể tranh chấp cùng với người khác? Nếu đã biết để những tên thùng cơm ấy ăn Tuyết Liên Tử ngàn năm cũng chỉ lãng phí thì chi bằng bán cho người khác một nhân tình không phải tốt hơn sao.” Học thức của nam tử hắc bào đúng là vô cùng uyên bác, hắn chậm rãi nói, vì muốn lấy được thiện cảm của Vân Cuồng mà đem tất cả mọi chuyện nói rõ ra, còn không quên híp mắt cười nhắc nhở.

“Nếu Liễu công tử có hứng thú với vật này thì có thể cùng lệnh sư đến đó, để lệnh sư mang theo ngươi, giúp ngươi đoạt Tuyết Liên Tử, đến lúc đó những người khác sẽ không thể cạnh tranh với ngươi được.”

Vân Cuồng cũng nháy nháy mắt, thản nhiên nở nụ cười: “Tất nhiên bổn công tử rất có hứng thú đối với những thứ tốt như vậy.”

Nam tử hắc bào nghe vậy càng thêm phấn khởi, trong lòng tính toán sẽ đến Cửu Tiên Cốc để chiêm ngưỡng phong thái của cao thủ Thiên Trúc, chẳng qua hắn không ngờ rằng, từ đầu đến cuối vị ‘cao thủ’ trong tâm niệm hắn chỉ là một cái hố lừa đảo mà thôi.

“Không tồi, không tồi.” Nam tử hắc bào thở dài nhẹ nhõm, cảm thán một câu, trong lòng cũng cảm thấy trọng trách trên vai được nhẹ hơn không ít, trên mặt không tự giác lộ ra nụ cười thoả mãn.

“Đúng là không tồi!”

Nếu ngươi cảm thấy không tồi vậy ta tin rằng ngươi chắc chắn không muốn biết được chân tướng đâu. Không sao, ta luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, vì thế, ta sẽ không nói cho người biết. Trên khuôn mặt tuấn tú mê người của Vân Cuồng cũng lộ ra nụ cười thoả mãn, thân thiết, không hề chột dạ hay lúng túng, trong thiên hạ này sợ rằng chỉ có mình nàng mới có thể to gan lừa dối cao thủ Bạch Trúc như vậy thôi.

Lý Tranh vẫn im lặng ngồi một bên, kể từ lúc Vân Cuồng vừa bước vào, đôi mắt đẹp của nàng ta chưa hề dời khỏi người nàng, nhìn nàng nở nụ cười như vậy, nàng ta chỉ cảm thấy trước mặt như trăm hoa đua nở, trong lòng càng lúc càng chìm sâu, nàng ta than nhẹ: “Vốn dĩ ta còn muốn mời Liễu công tử đến Lăng Tiêu Cung, nhưng không ngờ công tử lại là đồ đệ của cao nhân, có vẻ như tiểu nữ phải thất vọng rồi.”

“Cái này cũng không hẳn, Lý Ổn cô nương tài học hơn người, Vân Cuồng đã từng nghe danh, vậy, chẳng lẽ chúng ta không thể kết làm tri kỷ sao?”

Trong lòng Lý tranh nóng lên, phương tâm khẽ động (động lòng). Từ ngày gặp mặt ở Yên Vũ Lâu, trái tim nàng vẫn luôn buộc trên người thiếu niên này, chẳng qua sau đó xảy ra rất nhiều chuyện cho nên nàng mới không có thời gian tìm ‘hắn’ hàn huyên, nói chuyện. Mà lúc này tạm biệt lại cảm thấy phong thái của hắn càng ngày càng mê người, khiến nàng gần như không thể khống chế trái tim mình. Chẳng qua khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt không tạp chất của ‘hắn’ Lý Ổn không khỏi cười khổ. Có lẽ nàng đã vọng tưởng rồi!

Bất đắc dĩ gật đầu, Lý Ổn âm thầm cảm thán. Ta không chỉ muốn làm bằng hữu của ngươi!

Nam tử hắc bào nhìn vẻ mặt Vân Cuồng, chân mày đột nhiên nhíu chặt, trong lòng cười khổ, sờ sờ đầu Lý Tranh: “Tranh Nhi, đi thôi, chúng ta quấy rầy người ta đã lâu rồi.”

“Tiền bối, tạm biệt.” Vân Cuồng tùy ý chắp chắp tay tiễn hai người ra ngoài.



Lý tranh một đường hồn bay phách lạc theo sau sư tôn, chỉ cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đè nén rất khó chịu, nàng ta khổ sở nói: “Sư tôn, tại sao trong thiên hạ có nhiều nam tử yêu thích con như vậy nhưng ‘hắn’ lại không hề để con trong lòng, là Tranh Nhi không đủ sức quyến rũ sao?”

“Tranh nhi, sư phụ cũng thếu chút nữa bị lừa, đến cuối cùng ta mới phát hiện, vị ‘Thái tử Thiên Vân’ này đúng là không tầm thường, đến sư phụ cũng không thể không tán hướng nàng một tiếng. Con đừng để ý, nếu nàng thật sự là nam tử thì nhất định sẽ yêu thích con.” Nam tử hắc bào liên tục cảm thán, dường như cũng vì nhân vật khó tin này mà hoảng sợ.

“Nếu là nam tử ——” Lý Tranh lẩm bẩm thì thầm, trong con ngươi xinh đẹp nhất thời dao động tia sáng khó mà tin nổi. Nàng ta gần như bật người lên, kinh ngạc hô nhỏ: “Lẽ nào nàng là —— này —— sao có thể có chuyện này được!” Nam tử tuấn tú không tì vết, thiếu niên có phong thái mê người như vậy, lại là nữ tử? Lý Tranh gần như không thể tin vào tai mình. Nàng ấy còn được công nhận là đệ nhất công tử mà!!

“Trên đời này không có chuyện gì là không thể, chẳng qua là do chúng ta chưa nhìn thấy mà thôi. Nói đâu xa, mới đây còn xuất hiện một vị cao thủ tuyệt đỉnh mà ngày cả sư phụ cũng không đoán ra hắn là ai. Hơn nữa hắn vừa xuất hiện, vũng nước đại lục này sẽ không thể tiếp tục an ổn, rất nhiều cao thủ trên đại lục ——” Nam tử hắn bào đang nói dở, đột nhiên một trận gió ác liệt đảo qua, trường sam màu mực phiêu dật, chợt loé rồi biến mất, một đường chạy về phủ Thái tử, khiến mí mắt hắn nhảy lên một cái, bắt đầu kinh hãi.

“Người kia là —— “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play