Sáng hôm sau, Ngụy bà bà chuyên môn gọi Vân Cuồng tới đặc biệt sớm, một phen được lão nhân gia tỉ mỉ chăm chú, lúc Vân Cuồng đối mặt với gương thì chỉ kém một chút là tự kỷ ôm gương lên hôn vài ngụm.
Trên gương đồng phản chiếu hình ảnh một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài, trâm ngọc vấn tóc, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, đôi mày liễu thanh tú, đôi mắt to đen láy linh động thâm thúy, cái mũi nho nhỏ, đôi môi đỏ mọng hơi mỏng, da thịt trắng mịn như ngà voi, trên người như bao phủ một tầng ánh sáng lưu chuyển, chỉ tùy ý đứng đấy nhưng lại tản ra phong thái khiến người khác lóa mắt.
Nữ hài tử khi còn bé so với nam hài tử trưởng thành sớm, dậy thì sớm, mặc dù Vân Cuồng lúc này mặc dù chỉ mới bảy tuổi nhưng vì liên quan đến việc nàng luyện Kinh Thiên bí quyết, nên thân thể đã trỗ mã cao hơn, so với những hài tử chín mười tuổi không khác biệt lắm, hơn nữa được thiên địa linh khí cải thiện thể chất, nàng toàn thân trên dưới đều lộ ra một cỗ khí chất xuất chúng không thể che giấu, khiến người khác nhìn thấy liền nhịn không được muốn thân cận.
Hai tiểu nha đầu vừa tiến vào hầu hạ đều thất thần, ngơ ngác nhìn “tiểu thiếu gia”, đáy mắt một trận sợ hãi than, nhanh chóng biến thành hai cái cọc gỗ, hồi lâu cũng không động đậy một chút.
Nhưng thế này lại khiến Vân Cuồng buồn bực, hôm nay nàng muốn đi làm ác nhân, nào có ác nhân tuấn mỹ vô địch, thanh tú bức người như vậy!
Vội vàng kêu người cầm đến son phấn bột nước của mẫu thân, ở trên mặt bôi loạn một trận, nhất thời trên đời liền xuất hiện một tiểu sinh tục tằng không chịu nổi.
Nhìn lại một cái, bộ dáng tuấn tú vẫn không thay đổi, nhưng son phấn cùng khí thế lại khiến người khác không thể khen tặng, hầu như đem cỗ khí chất linh động kia che lấp hoàn toàn.
Vân Cuồng vừa lòng gật đầu, buông gương, dưới ánh mắt không quá đồng ý của Ngụy bà bà nghênh ngang đi ra khỏi viện của mình.
Phụ tử hai người Liễu Thanh lão gia tử cùng Liễu Kiếm đã chuẩn bị tốt xe ngựa, vừa thấy Vân Cuồng đi ra, tâm tình tốt lên, nào biết khi Vân Cuồng đến gần, thiếu chút nữa bị mùi phấn son một thân của Vân Cuồng xông chết. Liễu lão gia tử liên tục hắc xì hai cái, thoáng nhìn “Tôn tử” bộ dáng lòe loẹt nhất thời nổi giận không thôi, ngón tay run rẩy chỉ lại đây, thân thể lảo đảo thiếu điều muốn ngã.
“Tiểu tử thối! Ai cho ngươi ăn mặc thành như vậy?”
Bộ dáng này tuy trắng nõn tuấn tú nhưng lại tràn ngập hơi tiền, thậm chí hình như còn giống như những tiểu tử không nên thân của các dòng dõi quý tộc, “hắn” là con trai độc nhất của tướng quân thế gia! Thế nhưng bôi son trét phấn giống như Tiểu cô nương, còn một bộ lất phất, lơ phơ như một tên tiểu bạch kiểm! Đi ra ngoài như vậy, thật đúng là hết đường chối cãi, Liễu gia chỉ sợ xuất hiện một tên công tử nhà giàu mới nổi, thiên hạ đều biết!
“Tốt lắm, hài tử thích sạch sẽ sẽ thích cái đẹp, có cái gì không tốt!! Cũng giống như các ngươi thôi, ‘Tôn nhi’ của ta chính là yêu thích ăn mặc, lão thân thích! Không được sao? Hôm khác lão thân phải đem toàn bộ son phấn tốt nhất đều đưa cho ‘hắn’! Có ý kiến?” Liễu lão phu nhân phi thường đúng thời điểm gõ quải trượng một cái, hừ một tiếng, suy nghĩ tà tà thoáng nhìn, các ngươi dám có ý kiến?
Liễu Thanh, Liễu Kiếm đầu co rụt lại, hai kẻ cực kỳ sợ lão bà cùng lão nương của mình chỉ đành phải từ bỏ.
Lão phu nhân biết rõ về thân phận của Vân Cuồng, trong lòng cũng là áy náy và bất đắc dĩ, Hoàng thượng hạ chỉ sắc phong Tiểu vương gia, từ nay về sau chỉ sợ đứa nhỏ này vẫn phải tiếp tục duy trì nam trang, thiên tính thích chưng diện của nữ hài tử là nhỏ nhưng liên lụy đến danh tiếng một nhà mới là chuyện lớn, suy tư một phen bà đi đến bên người Vân Cuồng, thấp giọng dặn dò.
“Cuồng nhi, về sau không thể cứ như vậy được.”
“Nãi nãi yên tâm, Cuồng nhi nhất định khiến ngài vừa lòng. Vân Cuồng cười cười, đối với lão nhân gia nháy mắt một cái, đã biết nãi nãi của mình cũng là nhân vật đã thành tinh, này vài năm xem giao chiến giữa nãi nãi với những người trong nhà là biết rõ, tuy rằng không thể nói cho nãi nãi bí mật của mình nhưng cỗ khí thế thông minh, sáng suốt lại không che dấu được, nói như thế, nãi nãi nhất định có thể hiểu một chút chuyện gì đó.
“Cồng nhi thật là một bé ngoan!” Liễu lão phu nhân tươi cười rạng rỡ. Tiểu quỷ linh tinh tinh quái này bà cũng biết đến, nghe nó nói vậy, hắn là cố ý làm như thế, liền không lo lắng nữa.
Một câu khen ngợi thật lớn tiếng, khiến cho phụ tử Liễu Thanh phẫn nộ, suýt chút nữa tức giận bất tỉnh tại chỗ, này một thân quần áo lụa là, bại hoại là hoàn hảo? Khá lắm đại đầu quỷ a! Thật đem hắn sủng đến vô pháp vô thiên!
(đại đầu quỷ: cũng giống kiểu Tiểu quỷ nhưng ở đây lão phu nhân là lớn quyền nhất, là ‘chị đại’ trong nhà nên mới bị gọi như thế =]]]]] )
Bất quá, muốn giáo huấn thế nào cũng để về nhà rồi hẵn tính, có lão phu nhân cùng mẫu thân che chở, Vân cuồng thật đúng là không sợ trời không sợ đất. Nàng leo lên xe ngựa, uể oải ngáp một cái, gia phó Liễu gia vung roi ngựa trong tay về phía trước, xe ngựa một đường xóc nảy hướng hoàng cung chạy tới...
Tuy rằng cô cô Liễu Tây Nguyệt của nàng là người đứng đầu hậu cung, là trung cung hoàng hậu, nhưng từ nhỏ đến lớn Vân Cuồng cũng chưa từng chân chính tiến vào hoàng cung này. Ngồi trong xe ngựa, vén lên một góc rèm nhìn lại, phóng nhìn ra xa là một màu xanh của ngói ngọc lưu ly, cây xanh tường đỏ, khí thế uy nghiêm. Nàng không khỏi cảm thán, Sở quốc thật không hổ là một trong tam hùng ở thời loạn thế này, là đại quốc một phương, trăm năm cơ nghiệp, nội tình thâm hậu.
Xe ngựa dừng lại, Vân Cuồng đang buồn ngủ lập tức bị đánh thức, xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, từ trên xe ngựa nhảy xuống, giương mắt nhìn phía trước, xa xa trên chỗ cao có treo một tấm bảng bằng ngọc thạch, tỏa ra khí thế rất oai nghiêm, bên trên có khắc mấy chữ to “Học đường”, trong suốt trong sáng, chữ viết khí thế hùng hồn, quả là rất đẹp mắt.
Nhìn thấy bức thư pháp tuyệt hảo bực này, tinh thần Vân Cuồng run lên, nhất thời cơn buồn ngủ bị xua đi sạch sẽ.
Trước mắt là một tòa kiến trúc đại khí, bên trong có đình đài lầu tạ, phong nhã đến cực điểm, đây hẳn là nơi nàng phải đến để học tập đi!
Gia phó Liễu gia rời đi trước một bước, một mình Vân Cuồng từng bước từng bước đi lên bậc thang bằng cẩm thạch, lên đến chỗ cao, giương mắt nhìn xung quanh, trong phút chốc nàng hơi hơi sửng sốt, một đạo kinh diễm không thể ngăn chặn tràn lên ở đáy mắt.
Bên cạnh lan can bằng ngọc thạch, dưới bảng hiệu (tạm thời để vậy) đại khí, một thiếu niên thẳng người mà đứng, kim quan vấn tóc, ngũ quan tinh tế, tuy rằng một thân quần áo hoa phục (quần áo quý khí sang trọng) lại có vẻ thanh nhã thoát tục không nhập phàm trần.
Hắn khí chất như lan, gió nhẹ lướt qua mái tóc dài, từng đợt từng đợt nhè nhẹ bay lên, phiêu phiêu như tiên, quả thực chính là một bộ bức họa cuộn tròn, đẹp đẽ ưu nhã. Một đôi mắt hoa đào sáng ngời, lưu quang chuyển động, không biết nhìn thấy gì đến khi nhìn thấy Vân cuồng, liền đối nàng lộ ra nụ cười như gió xuân.
“Vị này nhất định là biểu đệ của ta, Vân Cuồng?”
Khá khen cho một mỹ thiếu niên a! Lòng thích chưng diện ai cũng có, Vân Cuồng lăng lăng nhìn chằm chằm thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi một lúc lâu, trong lòng tràn đầy tán thưởng.
Dung mạo của nàng khi phẫn nam trang đã thật xinh đẹp, không nghĩ tới ở trong hoàng cung Đại Sở còn có một mỹ thiếu niên, kinh diễm như mỹ ngọc, khí chất cũng không hề thua kém nàng một chút nào. Trong đôi mắt hiện lên cơ trí nói cho nàng biết hắn cũng là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh,một thân ôn hòa thân thiết kia luôn khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Thiếu Thu biểu ca?” Định thần lại, trước mắt Vân Cuồng sáng ngời, tuy là câu hỏi nhưng cũng là câu khẳng định.
Ở trong hoàng cung rộng lớn này, người có thể thân thiết gọi nàng là biểu đệ, trừ hài tử của cô cô Liễu Tây Nguyệt, mười bốn tuổi đã được lập làm đông cung thái tử ra thì nào còn có người thứ hai? Bất quá khiến Vân Cuồng có chút không vui chính là tên hoàng đế hổn đản Sở Dịch lại có thể sinh ra một đứa con xuất sắc như vậy, chẳng lẽ là già néo đứt dây. (trường hợp bất ngờ, nếu không nhượng bộ có thể gây ra hậu quả xấu, trong trương hợp này là vấn đề xảy ra bất ngờ, không lường trước, không thể tin được).
Sở Thiếu Thu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Cuồng, cẩn thận đánh giá vị “biểu đệ” này của hắn, trên người mặc dù mùi son phấn nồng nặc, nhưng khuôn mặt tuấn tú cùng cặp mắt sáng như sao rất động lòng người kia lại không thể khiến hắn chán ghét được, hơn nữa không biết vì sao, hắn cảm thấy, trên người Vân Cuồng có một cỗ mùi hương thân thiết cùng hắn tương tự, tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng vẫn làm cho hắn mơ hồ cảm giác được.
Tuy rằng biểu đệ này thoạt nhìn có điểm giống với những lời đồn “ăn chơi trác táng” nhưng hắn cũng không hề để ý, đôi con ngươi trong suốt dạt dào ý cười, hào hoa phong nhã.
“Mạnh tiên sinh hôm nay sáng sớm liền tới nội đường, còn lại một vài vị hoàng tử công chúa sẽ đến sau, Vân Cuồng đệ đệ, chúng ta đi vào trước cùng tiên sinh ra mắt đi.”
“Tốt, Thiếu Thu ca ca, ta nghe lời ngươi.” Đôi mắt tinh tường, cơ trí của Vân Cuồng hơi hơi nheo lại, nhe răng cười, giòn giã nói một câu, nàng hiểu được, đây là cô cô Liễu Tây Nguyệt của nàng dặn dò, hơn nữa đối với vị Sở Thiếu Thu biểu ca này nàng cũng không phản cảm chút nào nên nàng cũng rất cao hứng.
Trong mắt Vân Cuồng mang theo thân thiết cùng âm thanh xưng hô nhu thuận thanh thúy khiến Sở Thiếu Thu có chút vui sướng. Thường ngày hắn cũng nghe nhiều đệ đệ, muội muội ninh hót “ca ca” đến “ca ca” đi nhưng hắn lại cảm thấy nghe mười mấy năm cũng không bằng một tiếng gọi ca ca này của Vân Cuồng, kêu đến như nhập tâm khảm, trong lòng ngứa ngáy.
Sở Thiếu Thu đối với nàng thêm vài phần thân thiết, nhịn không được nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng dẫn vào trong phòng, lại ngoài ý muốn phát hiện, bàn tay của “hắn” mềm mại trơn bóng lại lạnh lẽo như một khối mỹ ngọc, làm trong lòng người ta sinh ra xúc động không nghĩ muốn buông ra.
Mới vừa nhất chân bước vài bước, lại thình lình nghe được thanh âm thô lỗ lại hung hăng càn quấy cũng ngang ngược vang lên phía sau.
“Tránh ra tránh ra! Đừng có mà cản đường! Muốn chết có phải hay không?”
Kiệu nhỏ có đỉnh đầu màu đỏ (cỗ kiệu có mái màu đỏ) không biết từ chỗ nào xông ra, mấy kiệu phu bộ dạng to lớn, đấu đá lung tung liền hướng về Vân Cuồng đánh tới, giống như không nhìn thấy trước mắt còn có một người sống đang đứng.
Vân Cuồng dư quang thoáng nhìn, trong mắt tinh quang chợt lóe, lập tức nhận ra trong mắt những kiệu phu này đối với nàng có địch ý, Sở Thiếu Thu đứng trên bậc thang, góc độ vừa lúc khiến những kẻ bên dưới không nhìn thấy hắn, như vậy những kẻ này mới dám suồng sã như vậy.
Tuy rằng không biết kẻ nào không muốn sống dám động đến nàng, bất quá có gan tiến đến tự nhiên phải có gan lớn hơn nữa mà gánh vác trách nhiệm!
Trong mắt ý tứ giảo hoạt hàm xúc càng sâu, Vân Cuồng tựa tiếu phi tiếu, làm bộ bị trượt chân “Ai u!” một tiếng liền hướng bồn hoa bên cạnh ngã qua, thừa dịp xoay người, tùy tay liền nắm mấy viên đất (đất nắm thành viên), bàn tay “vô tình” vung, lấy tốc độ nhanh đến người khác hoàn toàn không thấy rõ, hướng đến những chỗ yếu ớt của đám kiệu phu hung hăng đánh qua!
Nhóm kiệu phu chỉ cảm thấy đau xót, chân mềm nhũn, một đám lấy tư thế cúi lạy tiêu chuẩn cùng ngã xuống, cỗ kiệu trong tay không hẹn mà cùng buông ra, cỗ kiệu vốn bình ổn nhất thời như gặp phải sóng to gió lớn “Phanh” một tiếng té ngã trên đất, người ở bên trong thê lương kêu thảm thiết, giống như một quả bóng cao su lăn đi ra, gương mặt không chút hình tượng hôn mặt đất một cái, bị quăng ngã nằm xuống, dáng dấp xuống như bộ dạng một con chó…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT