Nhã gian Đến Nguyệt Khai Hoa là nơi Vân Cuồng đặc biệt sắp xếp, trang hoàn, trừ bỏ chiếc bàn bát tiên được phủ khăn trắng ở giữa phòng, xung quanh vách tường cũng được trang trí những phù điêu, tranh vẽ, trang sức tinh mỹ, xa hoa, quý hiếm, tuy vậy vẫn toát ra một loại không khí tươi mát, lịch sự, tao nhã, còn có mùi hoa thoang thoảng bốn phía, khiến tâm tình của những người ngồi đây được thả lỏng, khoan khoái không ít.
Một phần thức ăn tinh mỹ được bày biện trên bàn, năm người lần lượt động đũa, mời rượu nhau, mấy chén qua đi, trên mặt mỗi người đều hiện lên một tầng đỏ ửng, chỉ có Bắc Tinh Ngạn là vẫn mang theo tươi cười ấp áp như ánh mặt trời tự mình thưởng thức trà xanh của mình mà không uống rượu.
Đinh Lục trưởng lão và hai tên hộ pháp của Lôi gia, thần kinh vẫn còn bị vây trong trạng thái chấn kinh do nam tử bạch y thần bí mang lại đang thần bí trốn vào một nơi nào đó thương lượng sự tình, có điều lại khiến Vân Cuồng rất phiền não, lại không thể lộ ra dấu vết trước mặt bốn vị mỹ nam tử trước mặt, nên chỉ đành âm thầm dậm chân kêu trời: Chỉ nói một chút chuyện nhỏ thôi mà cũng trốn đi đâu mất, lộ ra vài câu thì sẽ chết à, đúng là quỷ hẹp hòi, thiếu gia ta nguyền rủa các ngươi ra ngoài bị xe ngựa đâm chết!
“Âu Dương Minh xin kính Tiểu vương gia một ly, Tiểu vương gia anh minh đã dọa chạy được một đám cẩu tạp chủng này, quả thật, một nơi tốt thế này nếu để bọn họ chiếm được thì đúng là rất lãng phí! Hơn nữa, biểu hiện hôm nay của Tiểu vương gia thật sự quá tuyệt vời, đè ép được phần nào uy phong, ngạo mạn, không coi ai ra gì của đám người Bạch gia, Âu Dương Minh bội phục vô cùng.” Âu Dương Minh nâng ly rượu trong tay hướng về phía Vân Cuồng, tao nhã cười nói, sau đó cũng dẫn đầu uống trước một ly.
Vân Cuồng bậc cười, vốn nàng nghĩ mình đã là một kẻ không biết xấu hổ lắm rồi, ai ngờ, bây giờ nàng lại nhìn thấy được một kẻ so với nàng cũng không hơn không kém, cũng chỉ là kẻ tám lạng, người nửa cân mà thôi.
Âu Dương Minh này trước còn nói hắn với Bạch gia có chút giao tình, lúc này hai người “Bạch huynh” đã trực tiếp trở thành “một đám cẩu tạp chủng”, công phu trở mặt của hắn so với lật sách còn nhanh, nhưng trên mặt lại không đổi sắc, từ đầu tới cuối đều một bộ thản nhiên, giống như chuyện này vốn dĩ nên như vậy, loại công phu này không phải chỉ mất một ngày, hai ngày mà có thể luyện thành được đâu.
“Sao có thể, sao có thể chứ, Tiểu vương luôn rất biết tự hiểu lấy, mấy chuyện như phong lưu, phong hoa tuyết nguyệt (ừm là mấy chuyện chơi đùa nam nữ), gây chuyện thị phi gì đó ta còn có sở trường, nhưng nói đến chuyện lục đục với nhau, ăn cây táo rào cây sung, ta đâu thể nào so được với Âu Dương công tử ngươi đâu. Tiểu vương cũng kính Âu Dương công tử một ly, chúc Âu Dương công tử càng đổi* càng nhiều, càng đổi càng thích, càng đổi càng phấn khích!” Vân Cuồng làm như thật giơ lên ly rượu trong tay, lộ vẻ chân thành, cung kính, nhưng trong lời nói lại mang đao mang thương, ngầm cố ý châm chọc khiêu khích, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Minh.
(*ý mắng Âu Dương Minh là tên hồ ly hai mặt)
“Đa tạ Tiểu vương gia đã tán thưởng, tại hạ đối với Tiểu vương gia cũng luôn cung kính, kính ngưỡng đã lâu. Ngay cả Âu Dương Minh có bản lĩnh đổi thì cũng không dám đổi trước mặt Tiểu vương gia, nếu không chẳng khác nào là múa rìu qua mắt thợ.” Vừa nói, Âu Dương Minh vừa ha ha cười, một đôi mắt mắt hồ ly xinh đẹp hoàn toàn không nhìn ra một chút cảm xúc khác lạ nào, một chút cảm giác tức giận cũng không thấy. Hắn ung dung giơ ly rượu bằng bạch ngọc lên, cười híp mắt: “Tiểu vương gia, mời.”
Vân Cuồng thản nhiên liếc qua vẻ mặt có vẻ rất thành ý của hắn cùng bộ dạng phục tùng, cung kính mười phần, hơi hơi cười dài một tiếng: “Mời.”
Hai ly ngọc đụng nhau giữa không trung tạo ra một tiếng vang thanh thúy, giống như một nghi thức minh chứng cho lời thề nào đó. Hai người đồng thời ngửa đầu uống cạn, đồng thời lật ngược ly ngọc, ánh mắt sâu thẳm, tinh tường cực có ăn ý giao nhau một cái, cũng không quên cười cợt như hồ ly thành tinh.
Trong lòng Vân Cuồng rất rõ ràng, ly rượu này đại biểu cho mối quan hệ hợp tác giữa bọn họ đã được ấn định. Hơn nữa Âu Dương Minh và bọn nàng đều là cáo già đã thành tinh, cho dù có tề thiên đại thánh ở đây cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ được.
Nàng cũng không biết tại sao Âu Dương Minh lại muốn tiếp cận nàng, có điều đồng minh có thể nhiều hơn một người thì tốt một người, nếu đối phương không có ác ý thì ly rượu này cũng nói lên nàng đồng ý không cố ý đi đối phó với Âu Dương gia, nàng tin rằng Âu Dương Minh cũng hiểu rõ điểm này.
Bời vì lấy Vân Cuồng làm trung tâm nên không khí trong nhã gian rất hài hòa vui vẻ, chúng quý gia công tử xung quanh bàn bát tiên cũng mang tâm tình thật sảng khoái.
“Cuồng đệ, đệ uống ít một chút thôi.” Hoa Mộng Ảnh mềm giọng nói kẽ bên tai nàng, mười ngón tay thon dài bao trùm lấy bàn tay đang cầm ly ngọc của nàng, trong mắt không che giấu được sự lo lắng nhợt nhạt: “Mặt của đệ rất đỏ.” Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng lau đi giọt rượu bên môi Vân Cuồng, chỉ là khi phát hiện mình đã làm gì, đầu ngón tay hắn không nhịn được run lên, cả người đều trở nên ngây ngẩn.
Lôi Tiêu ở bên cạnh vẫn cắm đầu thưởng thức đồ ăn và rượu ngon của Phi Vân lâu, nghe Hoa Mộng Ảnh nói, quay dầu nhìn Vân Cuồng, nhưng chỉ vừa nhìn thoáng qua, ly rượu trong tay cũng bị nghiêng một bên, rượu bên trong ly cứ thế chảy ướt quần áo hắn. Hai mắt Lôi Tiêu không nhịn được trừng lớn, trong mắt tràn ngập vẻ kinh diễm: Trời ạ! Đây là Cuồng đệ sao?
Người trước mắt vốn dĩ đã là một thiếu niên tuấn tú, tuyệt mỹ, lúc này, hai má ‘hắn’ hơi hơi phiếm hồng, màu son phấn tái nhợt cũng không che lấp được hơi thở linh động toát ra từ trên người ‘hắn’. Một đôi mắt đen láy như mặc ngọc khép hờ, nay dưới tác dụng của rượu càng thêm mông lung, thâm thúy, như ánh sao giữa trời đêm. Đôi môi đỏ au được rượu thấm qua càng thêm căng mọng, ướt át, quả thật khiến người ta muốn ôm lấy mà hung hăng cắn một ngụm. ‘Hắn’ một tay lời biếng chống đỡ đầu, một tay kia dùng hay ngón tay mảnh khảnh, thon dài kẹp lấy ly rượu bằng bạch ngọc, nhẹ nhàng lắc lắc, mỗi động tác đều tản ra sự tùy ý, dụ hoặc nhưng cũng không giấu được sự tiêu sái, linh động không nói thành lời.
Xinh đẹp! đây là từ ngữ duy nhất lúc này xuất hiện trong đầu những nam nhân ngồi ở đây. Cảm xúc tốt đẹp như vậy, vừa khiến người ta cảm thấy ‘hắn’ có sự mềm mại, uyển chuyển của nữ tử, lại có sự tùy ý, tiêu sái của nam tử, một vẻ đẹp phân không rõ giới tính.
“Vân Cuồng ca ca thật đúng là một tỷ tỷ xinh đẹp.” Ánh mắt Bắc Tinh Ngạn lộ ra tia sáng vui vẻ, cười khẽ nói.
“Đúng vậy, bộ dạng này của Cuồng đệ đúng là rất dễ nhìn.” Lôi Tiêu lẩm bẩm, lại giật mình hiểu được mình đang nói cái gì, trong đầu ông một tiếng, vội vàng quay đầu tự rót rượu, xấu hổ, giận giữ muốn chết. Trời ạ, hắn đang suy nghĩ cái gì vậy! Cuồng đệ là một nam nhân, một nam nhân! Sao hắn lại có thể có loại suy nghĩ này được, còn nói ra lời, này…!!!
Khóe mắt không thể không chế cẩn thận liếc nhìn Vân Cuồng, sau lại không nhìn thấy vẻ mặt ‘hắn’ có chút giận dữ nào, mới thở phào, an tâm.
Hoa Mộng Ảnh híp mắt, nơi đầu ngón tay cầm lấy tay ‘hắn’ giống như nóng dần lên, hòa vào những cảm giác tốt đẹp của những ngày cùng ‘hắn’ cầm tiêu hợp nhất, khiến hắn cảm thấy hơi bức bối, thoáng nắm chặt bàn tay, giống như tuyên thệ cho tâm ý của chính mình, cười nói: “Mặc kệ Cuồng đệ có bộ dáng như thế nào, tin tưởng rằng chúng ta vẫn sẽ yêu thích đệ, còn nữa, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì ta và Tiêu ca ca của đệ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ đệ chu toàn.”
Lười nhác, tà tứ cười cười, nhẹ nhàng dùng quạt hất nhẹ tóc ra sau đầu, cao giọng thì thầm: “phong lưu? Quần là áo lụa? Có hay không thì cũng chỉ tự mình biết, nhân sinh có mấy lần có thể mặc sức tung hoành, thiên hạ nói ta điên cuồng, chỉ duy ta biết điên hay không điên, chỉ là một ý niệm! Mộng Ảnh ca ca huynh quá nghiêm túc rồi, ta cũng không hẳn yếu đến mức cần các huynh bảo hộ đâu. Hai ta đã nhiều ngày gắn bó như keo như sơn như vậy, huynh cứ như thế mà không tin tưởng Vân Cuồng ta sao”
Hoa Mộng Ảnh bị nàng trêu chọc đển đổ mồ hôi: “Như keo như sơn?” Tiếp nhận ba đạo ánh mắt có thâm ý nhìn lại đây, một cái có ý muốn giết người, một cái cười như không cười, một cái là tỉnh ngộ, trong một lúc Hoa Mộng Ảnh như có cảm giác bị các loại ánh mắt này lăng trì xử tử.
Đồng thời, mấy người cũng vì lý tưởng, tâm ý trong lời nói của Vân Cuồng mà rung động, chỉ ngắn ngủi trong một câu lại có một loại khí phách độc tôn, thiên hạ chỉ một mình ta, cũng có sự cuồng vọng tự đại, tiêu sái, hào khí, có điều mọi thứ từ trong miệng nàng nói ra lại tự nhiên như vậy, đương nhiên như vậy, không hề có một chút không ổn nào.
Một khắc này, cả người nàng như tràn ngập lực hấp dẫn đối với sinh mệnh của bọn họ, giơ tay nhất chân đều hoàn mỹ không tỳ vết, khiến người khác phải trầm mê.
Thì ra đây mới chính là bản chất của ‘hắn’.
Trong nháy mắt, trong lòng năm người đã không còn một chút nghi ngờ nào, tất nhiên lúc này trên người Vân Cuồng cũng không còn xót chút bóng dáng nào của một tên công tử quần là áo lụa, phong lưu phóng túng. ‘Hắn’ không hề che dấu để lộ con người thật của mình trước mặt bọn họ, làm cho bọn họ không tự chủ liền sinh ra một loại ý tưởng, ‘hắn’ hình như rất thân cận với bọn họ, cho nên mới có thể biết được bí mật to lớn của ‘hắn’ như thế. Nhận thức như vậy làm cho tâm của Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu ngọt giống như mật, càng thêm thích ‘hắn’, cùng thoáng thả lỏng tâm tình, thầm nghĩ, chỉ cần có thể giúp đỡ ‘hắn’ vượt qua kiếp nạn này, thì tất cả đều không thành vấn đề.
Vân Cuồng cười cười, nàng tất nhiên biết mình uống rượu sẽ lộ ra bản chất của mình.
Cần thả thì thả, cần thu thì thu, mọi chuyện đều có một loại trình độ nắm chắc khác nhau, phong lưu, vô dụng gì đó đều chỉ là để cho người khác xem, đối với bốn người có tâm tư tinh tế như bọn họ thì không cần phải… tiếp tục làm ra vẻ nữa. Ở thời điểm thích hợp, vạch trần một ít sự thật có thể khiến Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu dễ dàng tiếp nhận, có thể khiến Âu Dương Minh kinh sợ, còn có thể làm cho Bắc Tinh Ngạn càng thêm gần gũi, thân cận với mình, vậy thì sao nàng lại không dùng chứ.
Có gì không tốt? Không biết nắm bắt tình thế thì mới là kẻ ngủ ngốc.
“Ha ha! Vì phần cuồng vọng này của Cuồng đệ, chúng ta cạn ly thêm một lần nữa!” Tâm tình Lôi Tiêu nhanh chóng bay lên, ỷ vào thân hình cao lớn, đứng dậy, châm cho mỗi người thêm một ly rượu Trúc Diệp Thanh, cao giọng cười nói.
Hoa Mộng Ảnh và Âu Dương Minh cũng đứng dậy, mang theo ý cười giơ ly rượu trong tay nhìn về phía Vân Cuồng.
Vân Cuồng nhún nhún vai, chậm rì rì nhướng mày ám chỉ Bắc Tinh Ngạn đang do dự cũng đứng dậy, sau đó mới giơ ly rượu lên, chạm vào ly rượu của mấy người còn lại.
“Cuồng đệ, chúc đệ vĩnh viễn vui vẻ, khoái hoạt.”
“Cuồng đệ, chúc đệ kiếp này hưởng hết hàng vạn hàng nghìn sủng ái.”
“Liễu tiểu vương gia, chúc ngươi thắng ngay từ trận đầu, mã đáo thành công.”
“Vân Cuồng ca ca, chúc ca càng ngày càng xinh đẹp!”
Năm người thoải mái cười to, đồng loạt ngửa đầu đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, trong miệng đầy mùi hương thơm ngát của Trúc Diệp Thanh, khiến Hoa Mộng Ảnh cũng không nhịn được lên tiếng khen ngơi: “Rượu ngon!”
Vừa mói dứt lời Bắc Tinh Ngạn ở đối diện đột nhiên ho kịch liệt một trận, chân mày cũng xoắn xít nhăn lại một chỗ, một tay bịt miệng, càng không che giấu được vẻ khó chịu trên mặt: “Khụ khụ khụ khụ.” Tiếng ho khan liên tiếng giống như làm cách nào cũng không ngừng được, thân hình Bắc Tinh Ngạn hơi lung lay, người cũng ngã về sau.
“Bắc Tinh công tử.” Lôi Tiêu kinh hô một tiếng, đang muốn tiếng lên đỡ lấy người Bắc Tinh Ngạn, nhưng đột nhiên, trước mắt, một bóng trắng chợt lóe, tầm mắt cũng hoa lên. Vốn Vân Cuồng ở vị trí xa hơn Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, không biết tại sao trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Bắc Tinh Ngạn, nếu không phải thị lực của hắn (Lôi Tiêu) không kém thì hắn đã nghĩ mình uống rượu đến mức sinh ra ảo giác rồi. Lại đột nhiên nghĩ lại, hai mắt Lôi Tiêu không nhịn được trừng lớn, trong lòng cảm thấy kinh ngạc tột độ. Đây, đây là thuấn di?
Vẻ mặt của Hoa Mộng Ảnh cũng kiếp sợ vô cùng, bầu rượu Trúc Diệp Thanh trong tay vô tình bị hắn giật mình làm ngã, rượu trong bầu lẳng lặng chảy tràn trên bàn.
Khóe mắt Âu Dương Minh giật giật, ánh mắt càng phát ra thâm ý.
“Tiểu Ngạn!” Bất chấp có thể khiến người khác nghi ngờ, sắc mặt Vân Cuồng ngưng trọng, cánh tay nho nhỏ lại cự kỳ mạnh mẽ nhanh chóng chặn ôm ngang thiếu niên vào trong ngực mình. Sắc mặt thiếu niên càng lúc càng tái nhợt, bàn tay gắt gao che miệng đã dần dần có máu tươi thấm ra, chảy xuống bạch y của Vân Cuồng giống như đang vẽ nên từng đóa hoa sen đẹp đẽ, đẫm máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT