0o0——–0o0

“Vậy anh qua lại phải hơn mười ngày tàu biển để làm gì?”

“Làm em.”

————–



Đến khi dùng bữa tối, Cal và Jack ăn mà không biết mùi vị ra sao.

Rất nhanh kết thúc bữa tối như ăn sáp này, bọn họ ôm nhau nhanh chóng di chuyển tiến vào phòng ngủ.

Jack vội vàng xé rách nút sơ mi Cal, trong dĩ vãng cho tới bây giờ đều là Cal chủ động, loại cảm giác mới mẻ này tràn ngập thích thú vui sướng.

Cal tùy ý cậu xé chiếc áo đắt tiền của hắn, biến nó thành tấm vải thiếu nút.

Trên thực tế, hắn so với Jack càng thêm trực tiếp, áo của Jack sớm bị hắn rút ra khỏi quần, đai lưng và nút quần dài đều rời khỏi cương vị công tác của chúng.

Quần dài treo hờ trên cái mông vểnh của Jack, tùy tiện động một cái sẽ rời đi thân thể y ngay.

Không thể nói rõ ai chủ động hơn ai, Cal và Jack lập tức lăn thành một đoàn trên giường, Cal theo thói quen vươn tay mò trên đầu giường, sau đó, một gáo nước lạnh từ trên đầu hắn xối xuống… Nơi này không phải chủ trạch ở New York, bọn họ không có vật phẩm cần thiết…

“… Cal?” Jack dưới thân Cal thở phì phò, y nghi hoặc nhìn về phía Cal.

Cal ôn hòa tươi cười, hắn hôn lên mi tâm Jack trấn an nói: “Chờ anh một chút, anh đi xuống phòng bếp lấy vài thứ.”

Jack ôm lưng Cal, hai chân cũng dây dưa lên: “Chậm một chút là được.”

Ngọn lửa chưa tắt trên người Cal nháy mắt lại bị châm lên hắn đặt tay sau ót Jack dùng sức hôn lên bờ môi của y, tay kia thì vuốt ve ***g ngực không thấy thêm tí thịt nào: “Có lẽ, anh nên trừ tiền lương Bowen, em một chút cũng không béo lên.”

“Không tốt sao?” Jack bật hỏi một câu.

“Thêm một chút thịt, em càng thêm khỏe mạnh, em rất gầy.” Cal nói đến đây, cảm xúc mãnh liệt lúc vừa gặp mặt nháy mắt trở nên ôn tồn, hắn hôn dọc theo trán Jack từng tấc từng tấc một, hôn lên da y, hai tay buông tay y ra, hành vi khống chế sửa thành vuốt ve toàn thân.

Jack dưới thân Cal chậm rãi rộng mở thân thể, bàn tay Cal chuyển sang nắm lấy hai cánh mông cong cong xoa nắn, bộ vị phía dưới của hai người chụm lại cùng một chỗ cọ xát đối phương.

Ngón tay thon dài của Cal chen vào thân thể Jack thong thả ấn nhẹ, Jack đã lâu không có làm, thân thể không thích ứng co rút lại chống cự xâm nhập.

Cal càng thả nhẹ động tác tay phải, tay trái nhẹ nhàng ấn trên bụng Jack, theo đường cong cơ thịt cầm lấy phân thân mềm mại của Jack khẽ vuốt động, khoái hoạt áp đảo, công tác khai phá của Cal thuận lợi không ít.

Vừa có thể chứa ba ngón tay, đầu Cal đã đầy mồ hôi, mồ hôi từ đỉnh đầu Cal ngã nhào lên ***g ngực Jack, làm cho cậu nhóc không tự chủ được vặn vẹo bờ eo mềm dẻo.

Cal thở dài, hắn quyết định không đành lòng.

Hai tay đỡ lấy eo nhỏ của Jack, Cal thong thả đem chính mình chen vào thân thể Jack. Tuy không phải quá đau đớn, nhưng tuyệt đối không thoải mái, trên mặt Jack thoáng tái nhợt, y dùng lực ôm chặt Cal, trong lòng bài trừ cảm giác khó chịu.

Mỗi một lần bị tiến vào, Jack càng muốn Cal hôn môi y, chỉ có nóng bỏng hôn môi mới khiến y đem cảm giác khó chịu lúc bị tiến vào quăng ra sau đầu.

Cal là một tình nhân cẩn thận, hắn sớm biết thói quen này của Jack.

Thong thả di động thân thể, Cal nhẹ nhàng ôn nhu hôn môi Jack. Không lâu sau, nhịp thở của Jack bắt đầu trở nên dồn dập, trong xoang mũi không ngừng phát ra tiếng ‘hừ’ nhẫn nại.

Đứng ngoài cửa Bowen lung lay bình nhỏ trong tay, trên mặt như cũ duy trì tươi cười yên lặng rời đi.

Ông nghĩ mấy thứ này, các ngài ấy hẳn là không cần…

.

.

Bowen chu đáo, thấu hiểu, sáng sớm hôm sau mới về nhà chuẩn bị bữa sáng.

Trong phòng ngủ im ắng, hiển nhiên hai vị nam chủ nhân vẫn đang ngủ say trong mộng.

Bowen thả nhẹ động tác trong tay cắt nguyên liệu nấu ăn, tuy là bữa sáng, ông vẫn chuẩn bị các loại thịt chứa đầy anbumin và hải sản — đương nhiên, chuẩn bị cho cậu Jack các món mềm mại ông sẽ không quên.

Máy điện báo phát ra tiếng vang “Đát đát đát”, Bowen đem giấy trắng lấy ra tùy tiện nhìn thoáng qua, sau đó thở dài, thoạt nhìn ngày nghỉ mà cậu Jack ngóng trông mới một ngày sẽ phải kết thúc.

Gõ cửa phòng ngủ chủ nhân, người mở cửa quả nhiên là Cal.

Bowen đem điện báo đưa qua, trong nháy mắt Cal trở nên mặt mày hớn hở.

Waksman tuy rằng chưa tốt nghiệp đại học, cũng đã thành công phát hiện phóng tuyến khuẩn, hơn nữa đã chứng minh được phóng tuyến khuẩn có thể phân giải chất hữu cơ trong đất.

Một khi có khí Mêtan, từ giờ trở đi Cal có thể chờ mong nhà xưởng của mình triệt để thoát khỏi sự ỷ lại vào môi quặng và dầu mỏ.

Đương nhiên Waksman còn cống hiến lớn hơn cho cuộc sống thường trực của con người, đó là đồ ăn vặt — acid citric.

Hắn là người đầu tiên dùng nấm mốc lên men, acid citric và axit lactic, Cal lúc trước coi trọng dù cho là giá trị nông nghiệp, hay là giá trị phụ gia tương lai — ngành sản xuất kẹo cũng là chiếc bánh ngọt thơm ngon ngọt ngào, vì sao hắn lại không múc một thìa chứ?

“Chủ nhân, ngài phải rời khỏi sao? Mười giờ sáng hôm nay có một chuyến tàu trở về Mĩ.” Tiếng Bowen đánh gãy cảm xúc của Cal, hắn dừng động tác lại, sau đó bụm mặt cười đi ra.

“Không, giúp tôi đặt vé chuyến tàu hai ngày sau khỏi hành, hiện tại tôi không đi, chuyện này chẳng phải quan trọng gì.” Không nguy hiểm đến sự phát triển của công ty, hoàn toàn không quan trọng, Cal chỉ cần bảo Waksman nhớ rõ xin độc quyền sau đó không cho mua quyền độc quyền là được. “Tôi đi phát điện báo về công ty. Hai ngày này là ngày nghỉ của Jack đúng không? Chờ xong xuôi đến cuối tuần, tôi sẽ rời đi.”

“Đúng vậy, thưa ngài. Cậu Jack mấy ngày nay vẫn có bài tập, xin không cần chậm trễ việc học của cậu ấy.” Khóe mắt Bowen mang theo nếp nhăn nhợt nhạt khi cười, Cal cảm thấy sau lưng mình phát lạnh, quản gia đều là… sinh vật như vậy.

“Đương nhiên, tôi sẽ, tôi cũng không phải mỗi ngày đều có thể nhàn rỗi.” Cal nhịn không được giải thích một câu, sau đó bất đắc dĩ phát hiện cảm xúc của mình bị Bowen kéo đi, hắn bật cười lắc đầu, lộ trình qua lại thật sự quá mức chậm trễ thời gian, Cal cảm thấy so với ô tô có lẽ hắn nên sửa đổi công cụ phi hành.

Nếu như Cal nhớ đúng, máy bay hẳn là đã xuất hiện, tuy rằng còn chưa hoàn thiện.

Không có máy bay mà nói, hẳn là có cái khác thay thế, một người nếu không thể ở trên một thân cây thắt cổ chết, vậy đổi mấy cây khác nhất định thành công.

Trong nháy mắt mấy nội dung này lăn qua lăn lại trong đầu, Cal đến trước máy điện báo có chút do dự, phát ra nội dung minh mã quả thật sẽ không bị người khác hoài nghi, nhưng tính an toàn thật sự là quá thấp, khi nào thì điện thoại quốc tế mới có thể nâng cấp lên đây?

Cal lắc đầu, đem ý tưởng này nén ra sau đầu.

Đây không phải thời điểm ổn định để thiết tưởng, hắn cho dù hiện tại nâng cấp đường dây điện thoại quốc tế lên, nhưng một trận thế chiến thứ hai đi qua, toàn bộ Âu Châu hoang xơ, còn có thể còn lại cái gì chứ?

Bất quá trong quốc nội Mĩ…Đó là một biện pháp hay!

Cal đột nhiên hoài niệm đường truyền tuyệt vời, hiện tại phương tiện truyền thông thật sự là lạc hậu.

Nhận được Cal hồi âm Lucas cảm thấy Cal cao hứng có chút quá mức, Lucas sẽ đem thành quả Waksman nghiên cứu thông báo đến Cal, bởi vì Abner nói Cal xem trọng thanh niên này, hiện tại vừa thấy quả thế.

Xem như nghiên cứu có thành quả, Lucas vẫn không cảm thấy giúp gì được cho công ty bọn họ cả, ít nhất trước mắt là tuyệt đối không có.

Lucas chỉ có thể thở dài, những nội dung Cal hiện tại đang tính toán có rất nhiều thứ hắn không thể hiểu nổi, cho nên Cal có thể làm ông chủ, hắn mới chỉ có thể làm quản lý đi.

Jack rời giường cũng không trễ, sinh hoạt theo quy luật sớm dưỡng thành đồng hồ sinh học, cho dù không thoải mái, y cũng nằm không nổi nữa — huống chi không có khoa trương tới mức không rời giường được.

Jack biết thời gian Cal lại đây thăm y sẽ không dài, thậm chí có khả năng tối hôm nay Cal liền lên tàu trở về Mĩ.

Jack đã lên tinh thần thức đêm vẽ bài tập, nhưng không nghĩ tới hành trình của hai người bọn họ lại là chèo thuyền.

Không biết Bowen nơi nào tìm được một chiếc thuyền nhỏ, chú ta chuẩn bị tốt cơm trưa cho Cal và Jack xong liền biến mất ở đầu thuyền.

Cho đến khi ngồi trên thuyền trong tay nắm bút vẽ Jack không thể hiểu được chuyện sao lại biến thành như vậy. Cal ôm Jack, nhìn ánh mắt cậu nhóc có chút dại ra thì nổi lên lòng hiếu kỳ.

“Jack, em đang suy nghĩ gì vậy?”

“Em cho rằng chúng ta hiện tại hẳn là đang nghỉ phép, chứ không phải anh làm gia trưởng nhìn em làm bài tập.”

“Chúng ta hiện tại chính là đang nghỉ phép mà, tâm tình em đang rất tốt thuận đường làm bài tập luôn, mà anh nhìn em cũng rất vui.”

“Vậy anh qua lại phải hơn mười ngày tàu biển để làm gì?”

“Làm em.”

Cal nói xong nói buộc chặt cánh tay ôm lấy Jack, hắn đặt cằm lên vai Jack nhẹ giọng: “Chẳng lẽ em cảm thấy anh tới đây phải làm cái gì đó sao? ôm em nói ‘Em yêu, anh nhớ em, anh không thể không có em.’ hay là ‘Không có em ở trong cuộc sống, anh hư không tịch mịch tựa như sa mạc không co nước’? Anh đã trao nhẫn cho em, với anh mà nói  không có bất cứ thứ gì so với vật kia càng có thể biểu đạt tình cảm hơn, cho nên, anh không nói những lời ngon ngọt trống rỗng, nó không có ý nghĩa.”

“Cal, em cảm thấy anh đã nói rồi đó thôi.” Jack quay đầu lại lén ngắm vài lần, xác định không ai, y khẽ hôn môi Cal một cái: “Em đây làm bài tập, anh đọc sách đi. Em thực sự tưởng chúng ta còn đang ở New York, cảm giác như ở nhà, căn bản không có chút khác biệt nào.”

“Vốn đã không khác gì, em muốn nghe một chút chuyện anh gần đây gặp phải?”

“Anh không phải đã thắng lợi sao?” Jack  nở nụ cười: “Gã ngạo mạn, thời điểm em thất lạc lại còn không quên biểu hiện tự tin.”

“Toàn thế giới trong vài năm này đều rung chuyển, anh yên tâm đưa em đến Berlin vì đế quốc Prussia và đế quốc Áo Hung có quan hệ thân mật với ta, cho dù là xảy ra chiến tranh em cũng an toàn. Hơn nữa, em tóc vàng mắt xanh, cho dù không phải người Germanic cũng có đủ đặc thù Germanic, ở trong này em sẽ phi thường an toàn.” Cal nói xong thở dài. “Có đôi khi anh thật không biết đưa em đến Âu Châu có phải một quyết định chính xác hay không. Nhưng những quốc gia Âu Châu khác một chút cũng không an toàn.”

“Không an toàn?” Jack không hiểu hỏi, Cal không biết nên trả lời y những chuyện tương lai sẽ phát sinh như thế nào, chỉ có thể nói một ít chuyện có bằng chứng.

“Đơn đặt hàng Âu Châu tăng mạnh, chủ yếu đều là Anh quốc, Đức và Áo Hung. Ngành sắt thép ở Đức phát triển tốt nhất, nếu không phải vì chiến tranh, anh thật sự không nghĩ ra nổi dựa theo sản lượng sắt thép Đức sản xuất còn cần nhập khẩu sao, đồng dạng lý do cũng áp dụng cho Anh quốc, mà Áo Hung và Đức là liên minh. Âu Châu không tới hai năm sẽ có chiến tranh.”

“Vậy vì sao lại lựa chọn trường ở Đức cho em?” Jack buông bút vẽ quan tâm hỏi, đối với nghệ thuật có nhiều đam mê tới đâu, y cũng là một chàng trai có tâm huyết.

Cal ôm Jack nằm ngã xuống khoang thuyền, hắn nhìn vào mắt Jack nở nụ cười: “Nếu lúc trước anh mạnh mẽ giữ em lại Mĩ quốc, như vậy cha anh hẳn đã tìm người biến em thành thi thể. Chuyện của chúng ta động đến điểm mấu chốt của cha, mà anh càng quá phận là không chịu cưới vợ giữ thể diện sống. Thực bất hạnh,cha tuy rằng là người Mĩ, nhưng ông ấy vẫn còn tước vị ở Anh, cho nên, nếu đưa em đến Anh quốc thì nguy hiểm như nhau, hơn nữa trong nước Anh cũng quá rối loạn — Anh, Scotland, Ireland, được xưng Liên Hiệp Quốc kỳ thật là chế độ tự quản — anh không yên lòng.”

Cal nói xong giảo hoạt nở nụ cười: “Đức thực không tệ, ngành sắt thép của nó phát đạt, cha trong này vốn không có lực ảnh hưởng, hơn nữa thủ đô rời xa vòng chiến, vị trí địa lí không khiến anh quá lo lắng an toàn của em.”

“Cal cám ơn anh, em chỉ nghĩ anh chọn nơi này là vì nó dạy học nghiêm cẩn, có thể thay đổi thói quen xấu của em tốt nhất.” Jack nói xong nở nụ cười. “Em ở trong trường học đã bỏ rất nhiều thói quen sinh hoạt không tốt.”

“… điều này, anh thật sự không có suy xét qua…..”

Cal nói xong, hắn và Jack ôm nhau cười ha ha.

Jack nằm trên thuyền ánh mắt đột nhiên sáng rực lên, y lập tức giơ kẹp vẽ lên cao hứng nói: “Gần đây thời gian huấn luyện căn bản quá dài, linh cảm của em đã sắp chết! Chúng nó đều còn đó, trên bầu trời! Hiện tại không gì so với bầu trời đại biểu cho tự do có thể hấp dẫn em hơn, nếu em có thể mọc cánh, em nhất định sẽ bay lên trời!”

“… Jack, em nói gì? Bay? Em muốn đứng ở trên bầu trời nhìn xuống mặt đất?” Cal lập tức ngồi dậy, vừa rồi hắn cảm thấy có cái gì đó chợt lóe qua trong đầu hắn.

“Thiên Sứ đều có cánh, nhưng chúng ta không có, chúng ta mất đi quyền lợi bay trên trời, bị nhốt ở mặt đất chỉ có thể dùng hai chân bước đi — bầu trời chính là tự do mà chúng ta mất đi.” Jack một lần nữa nằm lại khoang thuyền, y chuyên tâm vẽ tranh.

Cal mỉm cười, hắn biết mình có thể tạo ra vật thay thế gì trước rồi — tàu bay. Dù sao người Đức vào năm 1908 đã khoe ra vài lần với thế giới về năng lực cực mạnh của hạm đội tàu bay của bọn họ, Cal quyết định tiếp tục thay đổi tàu bay dùng cho vận chuyển — tiết kiệm nhiên liệu chẳng khác nào tiết kiệm tiền.

Bất quá, chuyện nghiên cứu phi cơ, hắn cũng nên bắt đầu, tàu bay có khuyết điểm dù sao quá mức rõ ràng.

Cal nghĩ một lần nữa rồi nằm lại bên cạnh Jack, nhìn sườn mặt hết sức chuyên chú của Jack, hắn bất ngờ hôn lên.

Đàn ông lúc tập trung quả nhiên mê người vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play