Người đàn bà – hay nói đúng hơn là mẹ của Đoan Mộc Thanh Lỗi – nhiệt tình không người nào ngăn nổi, cùng Đoan Mộc Thanh Lỗi đang xem TV quay đầu qua ánh mắt lạnh lùng tạo thành hai vùng đối lập.
Nhưng ánh mắt kia trong tích tắc, phát giác người tới là Chu Lâm liền rất nhanh chuyển biến, cậu buông bút trong tay đứng lên, vậy mà lại dùng khẩu khí vô cùng bình tĩnh, kêu Chu Lâm một tiếng “Chú út”.
__ Tôi không phải họ Chú tên Út, lại càng không phải là chú út của các người!
Mẹ con hai người trước sau như một làm Chu Lâm rất muốn hò hét phát tiết, nhưng y chỉ mới há miệng phát âm liền bị mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi đoạt lấy. Bà chụp lên bả vai Chu Lâm nói:
“Ha ha, cậu xem, chị biết Lỗi Lỗi nhìn thấy cậu sẽ vui vẻ mà. Đứa nhỏ này đầu tuần đột nhiên lục ra ảnh chụp của cậu, còn nói đã gặp được, hỏi tôi chú út làm gì, đang ở nơi nào… Nhiều năm không gặp như vậy, tôi cũng không biết, vừa lúc hôm nay gặp được, chú út cậu ngồi trước đã, tâm sự với Lỗi Lỗi đi, chị đi pha trà.”
“Không, không cần phiền toái, tôi ngồi một chút…” còn phải đi…
Còn chưa dứt lời, mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi đã cười dài rời khỏi phòng khách. Chu Lâm xấu hổ thu hồi cánh tay, quay đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi, giả bộ người lớn thành thục, hoà ái cười.
“Cậu kêu Lỗi Lỗi phải không? Xin chào.”
“Chào chú út.” Đoan Mộc Thanh Lỗi lễ phép gật đầu, nhưng trên khuôn mặt hoàn toàn không có một chút gì gọi là vui vẻ.
“Cái đó, tôi nghĩ là hiểu lầm rồi… Tôi không phải chú út của cậu.” không có cơ hội giải thích với người lớn, vậy thì làm rõ với đứa nhỏ đi. Chu Lâm dùng ngữ khí áy náy nói.
Đoan Mộc Thanh Lỗi lại lắc đầu.
“Tuy mẹ không nghe người ta nói, thậm chí ngay cả tên chú út cũng không biết, nhưng mẹ sẽ không nhận sai người. Đầu tháng nhìn thấy chú cháu đã thấy có chút quen rồi, tuy rằng chú nói là tình cờ gặp, nhưng cháu vẫn cảm thấy lúc nhỏ đã từng gặp qua, lúc về lục lại ảnh chụp của chú, hỏi mụ mụ mới biết chú chính là chú út.”
“Có lẽ là người giống người?” Chu Lâm bị nhận định đơn phương này làm cho có chút dở khóc dở cười, “Tôi thật không phải chú út của cậu.”
Không phải là chỉ không nhớ có họ hàng, thậm chí luận theo tuổi mà nói cũng không có khả năng, phải biết mình bây giờ là mình của 13 năm sau, dựa theo lời mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi, chú út kia phải hơn ba mươi tuổi vào năm 94 rồi.
Nhưng tất cả sự thật dù thế nào cũng không thể nói ra, Chu Lâm chỉ có thể cố gắng làm ra vẻ khó xử, biểu đạt tâm tình bức thiết cần được giải toả hiểu lầm.
Nhưng mà tâm tình này, vẫn là bị làm lơ, Đoan Mộc Thanh Lỗi dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định đáp:
“Mẹ nói chú út là loại người rất hay quên, thân thích rất lâu không gặp sẽ quên sạch, cho nên qua nhiều năm như vậy cũng không liên lạc với chúng tôi. Chú út, không phải chú mới nói chú thực dễ quên sao? Nhất định là nghĩ không ra. Nhưng không sao, trí nhớ của cháu tốt hơn mẹ nhiều, cho dù chú quên, cháu cũng sẽ nhớ rõ cùng chú để giữ quan hệ, sẽ không để chú một mình cô độc chết già.”
Tạm bỏ qua một đoạn lời nói chủ nghĩa duy tâm chủ quan đặc thù, một câu cuối cùng kia, trên mặt Đoan Mộc Thanh Lỗi rõ ràng hiện lên một tia cười xấu xa. Nguồn :
___Nhóc con này là cố ý đi. Mình mà là loại người cô độc sống suốt quãng đời còn lại sao? Không, không đúng, trọng điểm không phải ở đây, không thể bị dắt mũi.
“Ha ha ha ha, là vậy sao, như vậy à…”
Chu Lâm trả lời qua loa đối phó, tranh thủ cho mình chút thời gian suy nghĩ, mới hiểu được___ bây giờ dù giải thích thế nào đều vô phương thay đổi kết luận trong lòng đối phương__ Một khi đã vậy, chi bằng đơn giản không thừa nhận cũng không phủ định, chỉ cần sau này mình và Đoan Mộc Thanh Lỗi tận lực bảo trì khoảng cách, hơn nữa nếu “chú út” trong truyền thuyết kia không xuất hiện, cũng sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.
Đương nhiên, cho dù đồng chí “chú út” có xuất hiện cùng không sao, cùng lắm thì không chơi trò xuyên không nữa, đối với mình cũng không phải tổn thất gì quá lớn.
Nghĩ thông suốt rồi, Chu Lâm không bận tâm đến vấn đề “chú út” này nữa, đồng thời cũng muốn chấm dứt đề tài này, thế là bắt đầu dời đi sự chú ý của đối phương:
“À, lúc nãy cậu đang làm gì vậy? Hôm nay thầy giáo có ra bài tập về nhà sao?”
Dời đề tài có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng may mắn Đoan Mộc Thanh Lỗi chỉ kỳ quái chuyển tầm mắt liền thành thật trả lời:
“Từ vựng tiếng Anh, còn có bài tập Toán.”
“À, từ vựng sao, vừa xem TV vừa học làm sao nhớ được.”
Thoáng dùng giọng điệu trưởng bối nói vài lời, đối phương liền nhăn mày, có vẻ không thích người ta chỉ dạy phương pháp học tập, bởi vậy có chút bất mãn.
Như vậy mới ra dáng học sinh trung học chứ.
Chu Lâm không ngừng cười thầm, thừa thắng xông lên lại thêm một câu: “Muốn chú giúp cháu làm bài tập Toán không?” Ai ngờ lời vừa dứt, phía sau đột nhiên “Ai nha” một tiếng___
Mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi cầm một ly trà hoa quả đứng ở lối vào phòng khách, vẻ mặt hưng phấn:
“Đúng rồi, chú út đã tốt nghiệp đại học đi! Nếu bình thường buổi tối có rãnh, thì đến làm gia sư cho Lỗi Lỗi đi!”
“Không, này…” Chu Lâm trong lòng không ngừng Orz___ (*)
(Orz – các bạn có thấy giống hình gì không? Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất; ý nghĩa là “hối hận”, “bi phẫn”, “vô vọng”, ngoài ra còn thêm ý nữa là “thất tình”. )
Mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi này, phát triển có phải hay không quá nhanh rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT