Về đến nhà, bởi vì không cam lòng nên Chu Lâm thử chỉnh đồng hồ nghĩ dù chỉ có thể trở về một lần nữa cũng được, nhưng đồng hồ không nể tình mà hoàn toàn rũ xuống trong lúc điều chỉnh.
Tuyệt vọng xuông đồng hồ xuống, toàn thân Chu Lâm vô lực ngã xuống giường, đầu óc bị mệt mỏi xâm nhập trở nên mơ màng. Hỗn độn không thể tiếp tục suy nghĩ, Chu Lâm theo bản năng ôm chặt áo khoác ngoài mình mang về còn dính hơi thở của Đoan Mộc Thanh Lỗi, cứ như mất đi tri giác mà ngủ.
Sau đó không biết bao lâu, vì không cách nào nhịn được cơn đau nữa, Chu Lâm từ trong bóng tối hư vô khôi phục lại ý thức. Dần dần nhớ tới chuyện đã xảy ra, Chu Lâm nằm ở trên giường mở mắt ra, mò tới quần áo có hơi thở của thằng nhóc ở một bên, một lần nữa kéo qua ôm vào trong ngực.
Không lâu sau điện thoại di động vang lên, chần chờ phát hiện là mẹ. Trước tiên nói năm mới vui vẻ, sau đó bắt đầu dài dòng dặn dò Chu Lâm phải chăm sóc mình thật tốt. Chu Lâm vâng dạ đồng ý, lại giả bộ bâng quơ không có chuyện gì xảy ra hàn huyên với cha mấy câu, lại một lần nữa nói năm mới vui vẻ mới cúp điện thoại.
Xem xong tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nhận được trong lúc mình ngủ, lại nhìn đồng hồ trên điện thoại, thế mới biết lúc này vẫn là một hai giờ sáng mùng một. Do dự một chút, Chu Lâm giãy dụa đứng dậy tìm áo khoác, tĩnh táo lấy bảo hiểm thân thể và sổ khám bệnh đi tới bệnh viện gần đây nhất.
Tìm được bác sỹ ở phòng trực, Chu Lâm nói cho đối phương biết mình bị xe tông, sau đó bắt đầu thể thức hóa kiểm tra toàn thân: chẩn đoán chính xác đầu tiên là chân phải bị trật, sau khi chụp X quang xác nhận cánh tay tay trái có vết nứt xương nhỏ, những nói khác trên thân thể còn có bầm tím ứ động trình độ bất đồng, tất cả đều do lúc rơi xuống đất đụng phải.
── tai nạn xe cộ mà chỉ bị vậy đã tính không tệ. Bác sỹ khoa thần kinh nói như vậy, Chu Lâm nhìn tay trái băng bó thạch cao cười khổ một cái.
Kéo đến buổi sáng cuối cùng cũng được về nhà, Chu Lâm một tay xách theo một đống thuốc, bị dặn dò phải ở nhà tĩnh dưỡng hai tuần lễ.
Một tháng sau hủy thạch cao, mà để phục hồi hoàn toàn như cũ thì cần thời gian dài hơn ── xem ra tay trái không thể sử dụng trong một thời gian tương đối dài, điều này làm cho Chu Lâm đang rơi vào trạng thái sinh hoạt độc thân cảm thấy tiền đồ thảm đạm.
Dĩ nhiên tâm tình cũng thảm đạm như vậy.
Khi phát hiện mình và thằng nhóc tách ra là chuyện đã định trước, cho dù phản kháng cũng không làm gì được thì Chu Lâm bắt đầu động bất động liền ngẩn người nhìn đồng hồ đeo tay, thỉnh thoảng nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ khi xuyên không ở cùng thằng nhóc, tâm tình trừ nỗi buồn khổ vì mất đi còn có cảm giác tương tự hối hận chua xót.
Đến tột cùng là hối hận điều gì, Chu Lâm không có cách nào nói rõ, điều muốn bù đắp hoặc muốn sữa chửa quá nhiều, nếu như có một cơ hội nữa, Chu Lâm nhất định sẽ ôm chặc lấy thằng nhóc, một lần lại một nói với hắn rằng “Tôi yêu cậu”, nói cho đến khi thằng nhóc mặt đỏ tới mang tai không chịu nổi tránh thoát mới thôi. . . . . .
── đúng rồi, khi xảy ra tai nạn xe cộ cũng bị thằng nhóc thấy được mình xuyên không?
Đột nhiên nghĩ đến điểm này khiến nhịp tim của y tăng nhanh, Chu Lâm ngồi dậy trên giường, hô hấp vững vàng rồi mới suy đoán phản ứng của thằng nhóc:
Sẽ hoảng sợ sao? Hay chỉ đơn thuần là giật mình? Cứ thế nhìn thấy một người ở trước mặt đột nhiên biến mất, chắc phản ứng đầu tiên là không dám tin đi. Nhưng đối phương là thằng nhóc thì sẽ không đơn giản như vậy, hoặc giả thiết là sau đó phát hiện mình là người ở tương lai xuyên về, bị xe đụng xe sau đó xuyên không đến những thời không khác. . . . . .
── tóm lại, dù lúc ấy có như thế nào thì bây giờ cũng đã không còn quan trọng. Bởi vì đã người càng quan trọng tồn tại. . . . . .
Nghĩ như vậy, Chu Lâm vùi đầu vào gối. Bên gối để là cái áo được gấp cẩn thận của thằng nhóc, nghĩ đến áo khoác của mình đã bị để quên ở quá khứ, Chu Lâm lại xuất thần nhìn thứ tồn tại giống như là tín vật này.
Ở nhà ngơ ngơ ngác ngác qua bốn ngày, cuối cùng cũng vì vấn đề thiếu hụt lương thực mà không thể không đối mặt với thực tế. Chu Lâm thoáng lấy tinh thần đi dạo siêu thị một vòng, về nhà lại trải qua quá trình gian khổ dùng một tay tắm gội, giải phóng một thân bốc mùi nấm mốc cùng mùi thuốc, cuối cùng y cũng thoát khỏi trạng thái nửa chết nửa sống.
── kết quả đã như thế, thế giới sẽ không vì mình và thằng nhóc không ở chung một chỗ mà hủy diệt, là người thì phải sống, quả nhiên vẫn là điều kiện vật chất quan trọng hơn. Chu Lâm cố không để ý trái tim ê ẩm đau, lừa mình dối người mà nghĩ như vậy
Thiệp mời cùng quà tân hôn bị lấy ra đặt chung một chỗ. Mỗi lần ánh mắt quét Chu Lâm đều bắt đầu suy tính có nên đi tham gia hôn lễ hay không ── muốn đi gặp hắn nhưng lại không dám gặp, Chu Lâm lo lắng đến lúc đó mình sẽ vô pháp khống chế tâm tình, xúc động làm chuyện cướp chú rể ngay tại lễ cưới.
Đã qua nhiều năm như thế, cho dù thằng nhóc vẫn thích mình, nhưng liệu hắn sẽ bỏ lại người yêu bây giờ mà chạy trốn với mình sao?
Không, sẽ không. Chắc hắn chỉ hơi kinh ngạc và phức tạp, rồi sau đó dùng thành thái độ của một người đàn ông trưởng thành nhìn thấy mối tình đầu, bình thản tự nhũ một tiếng “Đã lâu không gặp”.
Ngoài ra, thằng nhóc còn không biết mình là Chu Lâm ── nếu khi đó vạch trần điểm này, thằng nhóc chắc sẽ giật mình hơn một chút. Chuyện xuyên không không là chuyện bình thường như đi chợ mua thức ăn, nếu có thể lợi dụng điểm này khiến thằng nhóc để ý mình nhiều hơn một chút, hình như cũng không tồi.
── đã bắt đầu không từ thủ đoạn rồi, ha. Chu Lâm tà ác nghĩ đến các phương thức cướp chú rể từ tay cô dâu, nhưng mỗi một khi phát hiện trên thực tế mình có thế nào cũng làm không được thì tâm tình lại ngã vào thung lũng tối tăm lần nữa.
Thay vì bị ngay mặt tố cáo vạch trần, không bằng để cho Chu Khiết Văn vĩnh viễn sống trong ký ức của Đoan Mộc Thanh Lỗi đi. Chu Lâm bi tráng nghĩ như vậy, cuối cùng quyết định lấy thân phận Chu Lâm đơn thuần đi tham gia hôn lễ lần này, sau đó lấy điều kiện tiên quyết là không bị phát giác, đứng xa xa liếc nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi đã trưởng thành rồi lưu lại quà tặng liền rời đi.
── không níu kéo a không níu kéo, thật là một điển phạm của tiêu sái.
Tự giễu cười cười, Chu Lâm quay đầu nhìn bầu trời âm u có lẽ sắp bắt đầu hạ tuyết ngoài cửa sổ, sau liền bị cô đơn bao quanh tứ phía.
Buổi sáng 8 giờ 15 phút ngày 12 tháng 2 năm 2008, Chu Lâm cố ý đợi đến gần giờ cử hành hôn lễ mới đến khách sạn. Cô dâu chú rễ như nhau dự đoán đã rời khỏi đại sảnh, nơi đó chỉ còn lại vài nhân viên phụ trách tiếp đãi khách.
Lúc đưa thiệp mời thì đối phương còn nghi ngờ nhìn Chu Lâm một cái. Chính bản thân y cũng hiểu trang phục của mình hơi có chút biến thái, Chu Lâm kéo xuống khăn quàng cổ dường như che đến mắt kính, cười hết sức thành ý.
Lúc đi tới chỗ ký tên thì y ngoài ý muốn phát hiện trong các chữ ký của khách có một đống chữ ký của các đơn vị truyền thông như “tờ báo mỗi ngày” , “Radio 11” linh tinh hỗn tạp. Y đang thầm nghĩ chẳng lẽ một trong những công việc của người này là bên truyền thông thì vai đột nhiên bị người dùng sức vỗ một cái.
Bị đau quay đầu, y thấy Tề Chỉnh cười hết sức rực rỡ, theo sau đó nói “Sao vậy nhóc, nhóc cũng đến chậm à”. Lúc hắn thấy cách tay bó bột Chu Lâm giấu ở dưới áo khoác thì lộ biểu cảm khoa trương hỏi thăm “Cậu lại làm chuyện xấu gì thế?”.
Mình bọc kín từ trên xuống dưới như cái bánh chưng mà vẫn bị Tề Chỉnh nhận ra, Chu Lâm cảm thán mắt cá chết quả nhiên là mắt cá chết. Nói cho Tề Chỉnh mình bị xe tông mới biến thành như vậy, Tề Chỉnh cười ha ha vỗ vỗ vai Chu Lâm, nói câu “Đại nạn không chết tất có phúc ngày sau”.
Hai người ký tên xong đồng thời đưa tiền mừng, nhân viên thu lễ nhận lấy bao tiền lì xì xé một góc nhỏ lại trả trở về. Chu Lâm và Tề Chỉnh hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng thảo luận đây có thể là phong tục của một địa phương không thu tiền mừng liền không hề nghi ngờ mà đi vào đại sảnh.
Đi qua cách cửa kết hoa tím hết sức hào hoa thì trong lòng Chu Lâm thấp thỏm một hồi, ánh mắt quét qua đại sảnh có chút náo nhiệt, do dự dừng lại trên lễ đài nhưng không tìm được bóng dáng tương tự thằng nhóc.
Còn chưa bắt đầu sao? Chu Lâm nghĩ, cùng Tề Chỉnh đi theo nhân viên hướng dẫn đến góc còn bàn trống ngồi xuống. Ngồi xuống lại nhận ra cùng bàn là mấy người bạn học trước kia, hai bên hàn huyên với nhau một hồi, Chu Lâm bi ai phát hiện một bàn này đều là học sinh có quan hệ bình thường với thằng nhóc.
Là vì hắn cần nên tùy ý chọn lựa bạn học đại biểu sao? Chu Lâm cười khổ, bởi vì không muốn khiến người bên cạnh nhìn ra điều gì khác thường, thế là y cưỡng bách mình gia nhập vào cuộc tán gẫu của người khác.
Nói mấy đề tài thông thường như giá cổ phiếu giá thịt linh tinh, mọi người lại bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau người nào người nào có con người nào người nào tìm được công việc béo bở linh tinh. Khi đến phiên Chu Lâm bị hỏi vấn đề có bạn gái hay không thì bên trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng nhạc, theo người điều khiển chương trình tuyên bố “Hôn lễ bắt đầu”, mọi người an tĩnh lại, cùng nhau nín thở nhìn ra đại sảnh.
Cuối cùng cũng phải tới.
Chu Lâm ngừng hô hấp nhìn người đàn ông từ cửa đi tới, chỉ là, khi hắn thỉnh thoảng quay đầu, trong nháy mắt xa xa bắt gặp đôi mắt kia thì trái tim của y liền không có cách nào bình tĩnh:
Đúng là thằng nhóc không sai, nhưng hắn đã không phải là thằng nhóc. Đoan Mộc Thanh Lỗi 28 tuổi có sự chững chạc trưởng thành mà thằng nhóc 18 tuổi không có, khí chất nội liễm không trương dương chút nào khiến cho Chu Lâm nháy mắt cảm thấy xa lạ.
── thằng nhóc nhà của chúng ta, rõ ràng luôn cười thật tự đại a.
Nghĩ như vậy, Chu Lâm nghiêng đầu, cảm thấy cánh tay trái tự dưng đau đớn đồng thời phát giác giờ khắc này mình gặp phải đả kích còn lớn hơn trong tưởng tượng.
Nên trở về đi thôi. Yên lặng tính toán chuyện kế tiếp, Chu Lâm siết chặt quà trong túi còn chưa đưa ra, tiếp sau đó liền nghe Tề Chỉnh bên cạnh hô nhỏ một câu ──
“Sao không có cô dâu?”
Theo bản năng ngẩng đầu lên, quả nhiên phát giác bên cạnh chú rễ Đoan Mộc Thanh Lỗi không có cô dâu tồn tại, thay vào đó là hình chiếu hư ảnh, cùng chú rễ đồng bộ di động trên thảm đỏ.
“Này, đây là sao?” Chu Lâm và Tề Chỉnh cùng nhau nhỏ giọng hô lên.
Người ở một bên nghe đều quay đầu nhìn lại, tập thể đều là biểm cảm “Các người từ sao Hỏa xuống sao”.
“Ai nha, hai người không biết sao?” bạn học cấp hai bu lại, nhỏ giọng nói, “Hai người không lên diễn đàn sao? Sau tết mọi người đều thảo luận chuyện này. Hôm nay trước khi hai người tới chúng tôi còn nói mà! mánh khóe này làm thật lớn.”
“Mánh, mánh khóe?” hai người hai mặt nhìn nhau.
“Đúng vậy, đây là hoạt động tuyên truyền của công ty môi giới hôn nhân Hôn Khánh lớn nhất thành phố, mánh khóe chính là kết hôn với một đối tượng lý tưởng không tồn tại, Đoan Mộc Thanh Lỗi không phải là quản lý công ty đó sao, thế là liền bị tổng giám đốc xách ra làm vật hy sinh. Chuyện kết hôn nghiêm túc như thế mà cũng có người đồng ý lấy ra làm tuyên truyền, aiz ~”
“Đây chính là sự khác biệt giữa người thành công và người thường, tôi thấy cậu đang ghen tỵ thì có.”
“Rõ thế! không thấy mấy bàn trên tất cả đều là ký giả sao? Chúng ta ngồi ở đây chỉ là bình hoa làm bối cảnh thôi, tất cả đều là để tuyên truyền quảng cáo.”
“Đúng vậy. Nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng thật là kỳ lạ, tuyên truyền tìm người làm bối cảnh còn nghiêm túc như vậy, gọi hết bạn bè thân thích tới. Chẳng lẽ là nước phù sa không lưu ruộng ngoài, dùng tiền tuyên truyền của công ty mời mọi người ăn bữa cơm?”
Mọi người im lặng một chút, có lẽ cũng bắt đầu suy tư vấn đề này, có người giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, kích động kêu mọi người xúm lại, thần bí nói:
“Đúng rồi đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hình như có nghe ai đó nói, hôn lễ này hình như là Đoan Mộc Thanh Lỗi chủ động đáp ứng.”
“Tại sao?”
“Cái này chính là lời đồn, mọi người có nhớ cấp ba có đoạn thời gian Đoan Mộc Thanh Lỗi rất suy sụp?”
“Không có chú ý.”
“A, tôi biết tôi biết, lúc học cấp ba có lời đồn nói bạn gái của cậu ta bị tai nạn xe cộ mà chết.”
“Hả? Cậu nghe được từ nơi nào. Sao tôi chưa từng nghe nói qua.”
“Đúng đó. Tôi là bạn thời trung học cơ sở của cậu ta, không nghe nói cấp ba hắn có bạn gái.”
“Ai nha, người ta yêu sớm còn có thể để cho các người biết sao. Dù sao lúc ấy có lời đồn như thế.”
“Rồi rồi, coi như có, sau đó thì sao?”
“Sau đó ── nếu lời đồn kia là thật thì không phải đã rất rõ ràng rồi sao. Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn không quên được cô gái kia, đến bây giờ cũng chỉ thích mình cô ta, vừa khéo lần này công ty cần, dứt khoát tổ chức hôn lễ cho mình và bạn gái đã chết, dùng nó để tỏ rõ tâm ý của mình.”
“Không thể nào. Từ cấp ba đến bây giờ đã tám, chín năm rồi, Đoan Mộc Thanh Lỗi si tình như vậy sao?”
“Cũng rất khó nói, tôi cảm thấy cậu ta có vẻ rất chung tình. Lúc học đại học mọi người có nhiều scandal như vậy nhưng chưa từng nghe nói cậu ta có bạn gái, dáng dấp cậu ta đâu có khó nhìn.”
“Nói vậy thì rất lãng mạn ── người thương ở trên Thiên đường, để cho tôi hôn lên dung nhan mỹ lệ của em lần nữa. . . . . .”
“Cậu đọc nhiều tạp chí ba láp ba xàm quá rồi đó. . . . . . này, Chu Lâm, cậu cười ghê tởm như vậy làm gì?”
“Không, không có, không có chuyện gì.”
Vội vàng lấy tay kéo khăn quàng cổ che mặt, khóe miệng Chu Lâm ức chế không được mà kéo tới tận mang tai.
Mới vừa nghe được bát quái thì tất cả cảm xúc tuyệt vọng đều xua tan, cho dù lần này hôn lễ của thằng nhóc không phải là vì mình mà là một cuộc mua bán đơn thuần, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn không thuộc về với bất cứ ai ── vui sướng không cách nào nói rõ liền trút xuống toàn thân.
Thời khắc mấu chốt phải trấn định a trấn định! Lặp đi lặp lại thôi miên mình, Chu Lâm kềm chế tâm tình kích động, cuối cùng cũng để khôi phục mới biểu cảm bình thường.
Hôn lễ tuyên truyền còn đang tiến hành theo từng bước, vì do công ty Hôn Khánh chuyên nghiệp tổ chức, cả quá trình đều tràn đầy kỳ thú cùng ấm áp.
Tiếp theo là trao nhẫn, Chu Lâm phát hiện ── cho dù là giả, Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn rất nghiêm túc trao nhẫn cho ảo ảnh đối diện. Loại chuyên chú đó, giống như đúc thằng nhóc lúc còn trẻ.
── là đang, nhìn người nào?
Tim nảy lên, Chu Lâm cảm thấy hô hấp có chút khó khăn .
Đang thất thần thì bên tai đột nhiên vang lên một trận tiếng vỗ tay, thì ra không biết công ty Hôn Khánh dùng kỹ xảo gì khiến cô dâu ảo ảnh thật sự đeo nhẫn được cho chú rễ. Mọi người sợ hãi than thiết kế chi tiết xảo diệu, không khí toàn trường đều bị kéo lên.
Sau khi trao nhẫn, nghi thức cuối cùng cũng tiến hành đến bước mời rượu, chú rễ cô dâu và phù rể dâu phụ cùng đi tới, một bàn một bàn mời rượu. Mặc dù là giả, nhưng dù sao cũng là hôn lễ dùng để tuyên truyền, mọi người trên bàn rượu đều không có làm khó quá nhiều, đều vội vã mời một ly liền cho đi. Thế là rất nhanh Chu Lâm liền nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lỗi bưng lấy ly rượu, đi tới bàn mình ngồi.
Hít một hơi thật sâu, thở ra, Chu Lâm và đám người Tề Chỉnh đứng dậy, bưng ly lên cùng nhau đối mặt với chú rễ. Giờ phút này khoảng cách của hai người chỉ có một mét, Chu Lâm tham lam nhìn khuôn mặt người đàn ông trưởng thành trước mắt, phát giác có chút xa lạ, y theo bản năng tìm kiếm dấu vết ngây ngô của thiếu niên từng có. . . . . .
“Cám ơn mọi người hôm nay tới dự hôn lễ của tôi. Tôi kính mọi người một ly.”
Mỉm cười nói, Đoan Mộc Thanh Lỗi nâng ly chúc mọi người, lúc quét qua một vòng không ngoài dự liệu dừng ở chỗ Chu Lâm một chút, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó lại khôi phục bình thường ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Mọi người được kính rượu nói mấy lời “Kết hôn vui vẻ” rồi cũng uống hết ly. Lúc Chu Lâm ngửa đầu uống thì cảm giác được có ánh mắt nhìn mình, lúc nhìn lại thì phát giác Đoan Mộc Thanh Lỗi đã xoay người đi xuống bàn dưới rồi.
Sau đó không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Hôn lễ kết thúc lúc chín giờ rưỡi, buổi tiệc kéo dài đến mười giờ. Mọi người ăn no, chín giờ bốn mươi bắt đầu lục tục rời đi. Chu Lâm và Tề Chỉnh cáo biệt bạn học ngày xưa, vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.
Đi tới cửa khách sạn, Chu Lâm đột nhiên a một tiếng, sau đó nói cho Tề Chỉnh mình để quên đồ, phải đi vào lại một chuyến.
Đường về nhà của hai người khác nhau, chờ cũng không có ý nghĩa, Tề Chỉnh xách theo bánh kẹo cưới phất phất tay tạm biệt Chu Lâm rồi đi trước một bước.
Mắt nhìn Tề Chỉnh đi xa, Chu Lâm xoay người trở lại hội trường. Thật ra y chỉ để quên bật lửa, lý do quên đương nhiên là vì. . . . . .
“Anh Khiết Văn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT