Lời mời được gửi đi, sau đó một đoạn thời gian im lặng, lúc Chu Lâm cảm thấy chắc đối phương không online thì máy tính lại truyền tới có âm thanh có tin tức.

Lẫn nhau đồng ý, nhìn avatar chim cánh cụt nhảy vào danh sách bạn tốt, nhịp tim của Chu Lâm hơi tăng nhanh. Nhưng sau khi kích vào avatar mở ra khung đối thoại, nhìn một mảnh ghi chép trống không, Chu Lâm lại chần chờ.

── hỏi thế nào đây? Có thể nói gì đây?

Lúc này mới phát giác không biết nên từ nói từ nơi nào, Chu Lâm bởi vì không chuẩn bị sẵn mà ngồi ngây ngô, một hồi sau,chỉ đánh một câu:

“Là Đoan Mộc Thanh Lỗi sao?”

Gửi đi rồi, ngoài ý muốn nhận được tin phục hồi vô cùng nhanh, khung đối thoại nhảy ra một dòng chữ không hề hoa lá cành, cực kỳ đơn giản giống tác phong thẳng thắn cuả thằng nhóc:

“Phải, bạn là?”

── a, nhanh thật.

Nhìn màn hình, trong đầu nhảy ra mấy chữ như vậy, vừa nghĩ tới bây giờ mình đang đối thoại với Đoan Mộc Thanh Lỗi đã trưởng thành, Chu Lâm đột nhiên có cảm giác không thể hiểu nổi.

“Tôi là Chu Lâm, còn nhớ rõ tôi sao?”

Có lẽ hỏi câu hơi nhảm, nhưng cũng coi như là thử dò xét. Đợi một hồi, đối phương trả lời:

“Dĩ nhiên nhớ, bạn học trung học phổ thông. Đã lâu không gặp, có chuyện gì sao?”

Ngay cả phong cách khai môn kiến sơn cũng giống như thằng nhóc. Chu Lâm khẽ cười cười, lại vì kế tiếp phải trả lời vấn đề thế nào mà có chút khó khăn.

Từ đôi câu đó xem ra, thằng nhóc, hoặc nên nói là Đoan Mộc Thanh Lỗi, đến bây giờ vẫn còn không biết Chu Lâm chính là Chu Khiết Văn, như vậy phải hỏi thăm từng bước, nhưng nên nói sao? Đồng dạng, mình muốn biết điều gì?

── hỏi chuyện giữa hắn và Chu Khiết Văn? Hỏi hắn và Chu Khiết Văn ở chung một chỗ bao lâu? Hỏi hai người kết thúc lúc nào? tại sao lại kết thúc? Sau đó hỏi tại sao hắn lại kết hôn? Hỏi người hắn yêu bây giờ, người hắn muốn kết hôn bây giờ là ai?

Nhiều vấn đề liên tiếp hiện lên la liệt trong đầu Chu Lâm. Chu Lâm nghĩ đến đủ loại chuyện có thể xảy ra mà ngực bắt đầu cảm thấy đau đớn, kết quả cuối cùng vẫn đánh ra một câu nói như vậy:

“Cái đó, tôi nhận được thiệp mời rồi.”

Chần chờ một chút, lại thêm một câu: “Chúc mừng!”

Sau khi gửi đi lẳng lặng chờ đợi, thế là không lâu sau liền thấy một hàng chữ như vậy:

“Cám ơn. Lúc ấy nhất định phải đến đó.”

Haiz.

Kế tiếp nên nói thế nào?

Chỉ đôi ba câu hàn huyên mới lạ với đối phương đã có thể khẳng định Đoan Mộc Thanh Lỗi sẽ phải kết hôn không thể nghi ngờ, tin tức thực tế tàn khốc đó đánh thẳng vào tim đã không chịu nổi rồi, còn cần đi xác nhận những chuyện khác nữa sao?

Trăn trở một hồi, Chu Lâm trái lương tâm trả lời một khuôn mặt tươi cười rồi tắt QQ, bởi vì nhận ra sự thật không thể nghi ngờ, một chút hi vọng trong lòng đều bay hết không sót lại chút gì, chỉ có thể ngồi trước máy tính mờ mịt xuất thần một hồi.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Một đêm lăn lộn khó ngủ suy tư không có kết quả, ngày hôm sau vẫn nhịn không được muốn gặp thằng nhóc, tan làm về nhà nghỉ ngơi sơ sơ, Chu Lâm liền bắt đầu xuyên không.

Cầm lấy chìa khóa trước đây không lâu mẹ Đoan Mộc đưa cho mở cửa, đi vào phòng khách liền có thể thấy thằng nhóc mặc tạp dề bận rộn ở trong phòng bếp. Chu Lâm im lặng không lên tiếng tựa vào cửa phòng ăn, xuyên cửa kiếng lẳng lặng nhìn hắn xào thức ăn.

Đổ dầu, cho món ăn vào, lật sao, lên dĩa ── mấy động tác bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, ở trong mắt Chu Lâm lại đẹp trai đến trình độ không còn gì để nói.

Sau này chắc chắn là một người đàn ông tốt đi? Chu Lâm nghĩ. Rồi sau đó lại phát giác cho dù biết tương lai thằng nhóc không thuộc về mình, tình cảm của mình đối với hắn vẫn không có cách nào giảm bớt.

── hoàn toàn xong rồi.

Chu Lâm vô lực tựa đầu vào cửa, than thở lần thứ ba mươi mấy trong ngày.

Đưa món ăn lên bàn, cuối cùng Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng phát hiện Chu Lâm đứng cách một tầng thủy tinh nhìn mình đã lâu. Cũng không lập tức phản ứng, thằng nhóc chỉ dừng động tác trong tay lại nhìn thẳng vào mắt Chu Lâm. Món ăn mới lên diã còn nóng hôi hổi bốc khói, thằng nhóc cứ bưng lấy đứng như vậy, sau đó đột nhiên phản ứng kịp xoay người đặt dĩa vào bên bếp, không cẩn thận đụng phải cái chảo nóng làm rớt cái xẻng, lại giơ tay trái không ngừng thổi hơi.

Bị nóng sao?

Bởi vì cực ít nhìn thấy thằng nhóc luống cuống tay chân như vậy, Chu Lâm cười cười đi tới kéo cửa ra, cúi người nhặt cái xẻng rơi trên mặt đất lên.

“Buổi tối ăn gì vậy?” vừa ném cái xẻng vào trong chậu nước, Chu Lâm vừa hỏi như vậy. Đoan Mộc Thanh Lỗi chần chờ một chút, hồi đáp:

“Bún thịt lá sen.”

“Gì?” Hơi có chút kinh ngạc, Chu Lâm nhìn thằng nhóc, “Không phải cậu nói không biết làm sao?”

“Bởi vì anh muốn ăn, cho nên tôi đi hỏi cách làm.” Thằng nhóc xoay người dọn dẹp bếp, lỗ tai hồng hồng đồng thời vẫn bình tĩnh bổ sung một câu: “Thật ra rất đơn giản .”

“Khiêm tốn một chút đi.”

Túm túm lỗ tai của hắn, thật ra chỉ chạm vào mà thôi. Chu Lâm đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng yên lặng lặp lại ──

Dù biết kết quả, cũng không có cách nào bắt mình thôi thích hắn, đã như vậy, vậy thì đi đến cùng đi, vẫn cùng thằng nhóc đến khi hắn lớn lên, trưởng thành, sau đó tìm được người hắn muốn kết hôn.

── thì ra là mình là loại thánh mẫu như thế. Tự giễu cười cười, Chu Lâm bưng món ăn đã làm xong đi vào phòng ăn, sau đó gắp lên một đũa lớn nhét vào trong miệng, phồng má chế nhạo thằng nhóc vừa đi vào:

“Không quá mặn, cũng không tệ lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play