Sáng trước khi đi làm tôi hết hồn khi thấy Valentina đang đứng trước cổng nhà tôi từ bao giờ. Tôi thầm rủa mình lẽ ra hôm đó không để nó tiễn mình về nhà.
Tôi làm lơ như không thấy nó và cứ đi tiếp. Nó bước sang trái chắn đường tôi. Tôi bước sang phải thì nó cũng bước sang phải, tôi bước sang trái nó cũng bước sang trái, dây dưa một hồi tôi cáu tiết: “Tránh sang một bên, tôi lỡ xe buýt đi làm bây giờ!” mà không ngẩng mặt lên nhìn nó.
“Em có thể lái xe chở chị đi làm.” - Val ngoắc tay ra sau lưng nơi có con xe bốn chỗ màu đỏ chói đang đậu chình ình ngay đó. - “Xe em mượn của bạn.”
“Đi đi, tôi không muốn thấy mặt cô!” - Tôi đẩy Val sang một bên thì bị nó kéo tay lại: “Nhưng em còn muốn thấy mặt chị.” Tôi chợt nhận thấy chiếc xe bám đầy những giọt nước đang rỏ từ từ xuống.
“Em tới đây lúc nào?”
“Ngay sau khi nhận được tin nhắn của chị.”
Tức là nó ở ngoài này cả đêm à? Nghĩ vậy nhưng tôi không hỏi, tôi không muốn nó nghĩ rằng tôi đang quan tâm đến nó. Val lạnh giọng nói tiếp:
“Em bỏ buổi trình diễn sáng nay đế tới tìm chị đấy, Tuệ Anh, nên tôn trọng thời gian của em một chút đi!”
“Cô bị điên à?” - tôi đoán mình đã hét quá to tới độ bố tôi ở trong nhà nghe thấy bèn vội mở cửa bước ra. Ông ngạc nhiên nhìn tôi đang bị một cô tóc vàng lạ hoắc nắm cánh tay. “Ai đây con?”, ông hỏi. Tôi làm một tràng rằng cô này là bạn con hồi ở bên Mỹ cùng nụ cười giả lả và giả đò khoác tay Val thân thiện. Val tuy không hiểu tiếng Hoa nhưng cũng đoán được là phải hợp tác diễn kịch với tôi lúc này. Nó cười bẽn lẽn ra chiều ngại ngùng như thiếu nữ lần đầu tới nơi xa lạ phải cười duyên như thế để mong sự giúp đỡ của người ta. Bố tôi thấy vậy cũng không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu cười đáp lại Val.
“Ôi chết!”, tôi thốt lên, “Con sắp muộn làm rồi! Con đi đây. Con chào ba!” Tôi kéo tay Val về phía chiếc xe đỏ chói hàng mượn của nó. Tôi lỡ mất xe buýt rồi. “Em thả chị ở đầu đường rồi chị tự đi bộ được.” Về cơ bản là tôi không muốn nó biết nốt chỗ làm của tôi. Đừng quên rằng nó đã khiến một giảng viên tôi rất mến phải bỏ xứ mà đi. Biết đâu nó sẽ lại dùng thủ đoạn tương tự để ép tôi đi theo nó.
Ở trên xe, tôi hỏi buổi trình diễn của nó sẽ diễn ra lúc mấy giờ, với hi vọng vớt vát chút gì. Tôi không muốn con bé bỏ lỡ một sự kiện thời trang quan trọng nào ảnh hưởng tới hình ảnh của nó. Val không trả lời, thay vào đó nó đi thẳng vào chuyện về Kristine Lawrence (thật đáng ngạc nhiên). Chuyện như sau: nó gặp Kristine ở sân bay khi đang được bà Xavier dẫn độ qua châu Âu. Nó thừa nhận nó có nói dối tôi một chút. Nó không có bà chị họ nào tốt bụng tới mức sẵn sàng giúp đỡ nó và chống đối cả cái dòng họ thờ Chúa của nó cả. Tình cờ họ ngồi cạnh nhau trong phòng chờ. Bằng giác quan của mình Val đoán cô gái ngồi cạnh mình có khả năng là gay giống nó qua cái cách cô ấy nhìn lướt qua nó. Nhân lúc bà Xavier nghe điện thoại, Val bèn cầu cứu cô ta. Cô ấy chính là Kristine, đã giúp Val trốn thoát bằng cách cầm tay nó và họ cùng bỏ chạy một mạch tới cổng lên máy bay. Lúc đấy Val mới biết nó đã cầu cứu đúng một chị gái giàu sụ đi phi cơ riêng. Chuyến bay đó đi tới New York, nơi nó bắt đầu cuộc sống lụa là của mình dưới sự bảo hộ của Kristine.
“Thật ra Kristine chẳng đòi hỏi gì ở em trong khi chị ấy cho em chỗ ở, tiền sinh hoạt, học hành và đủ thứ khác, điều đó làm em cảm thấy rất áy náy, cảm giác mình đang mang ơn mà không thể trả được. Chính vì thế em mới quyết định ngủ với chị ấy. Em chỉ muốn chị biết là không có yêu đương gì giữa em và chị ấy, chỉ là chuyện ơn huệ và trả ơn thôi.”
“Nghe giống gái bao hơn.”, tôi buột miệng. Val đồng ý với tôi. Hôm qua tôi đã tra google về Kristine Lawrence. Đó là một người phụ nữ gần 30, có mái tóc nâu sậm và đôi mắt màu hạt dẻ sâu thẳm. Có khi Val sẽ không lấy thân mình đền ơn cho Kristine nếu cô ấy không đẹp. Khi xuống xe, trước khi tôi đóng cửa xe lại, Val nói với: “Buổi trình diễn gần 10 giờ mới bắt đầu.” Lúc đấy là 7 giờ 50 phút, đúng 10 phút nữa mới tới giờ làm của tôi. Tôi hậm hực dập cửa xe thật mạnh, cảm giác như mình vừa bị lừa. Tầm trưa Val nhắn: “Tối nay chị thích qua chỗ em hay thích em qua chỗ chị?”
Mặt tôi xanh như tàu lá khi nhận được tin nhắn đấy, tôi biết mặt mình có màu gì nhờ chị đồng nghiệp hỏi han. Nguyên buổi chiều tôi không thể tập trung vào công việc trong khi đầu óc cứ nghĩ cách trả lời tin nhắn quái quý ấy của Val. Tôi sẽ không tới chỗ nó, nhưng lại càng không thể để nó tới nhà mình thêm lần nữa. Tôi lật đật chạy về nhà ngay khi giờ làm kết thúc. Nghĩ mãi để cuối cùng tôi quyết định gửi tin nhắn: “Chị không thích trò này, dừng lại đi, Val.” Sau khi nhấn “gửi” và ngẩng mặt lên tôi đã muốn tắc thở khi thấy Val đã đứng trước cổng nhà mình y như hồi sáng. Val rút điện thoại khi có chuông báo, mở ra đọc và chép miệng: “Chị nhắn trễ quá” rồi nhấn chuông cửa.
Tôi thiếu điều muốn quẳng điện thoại vào mặt nó!
Lần này bà tôi ra mở cửa, Val vẫn nở nụ cười duyên lúc sáng còn tôi chỉ muốn lao vào bóp cổ nó!
Thế là nó nghiễm nhiên trở thành khách quý trong nhà tôi, ngồi vào bàn ăn cùng với gia đình tôi, thưởng thức trà cùng chúng tôi. Tôi trở thành phiên dịch viên cho Val và nhà tôi. Bà và bố tôi thích nó lắm. Cũng phải thôi, gái tây tóc vàng rất được chuộng ở châu Á mà. Gía như họ biết nó đã gây ra cho tôi bao nỗi kinh hoàng, nhưng tôi không dám kể. Tôi cực kỳ khó chịu khi thấy Val đang tìm cách len lỏi vào gia đình của tôi, giống như con rắn trườn trong bụi cỏ để chuẩn bị đớp lấy con mồi.
Cơn kinh hoàng được dịp tái phát khi cả bố và bà tôi xếp nó ngủ cùng phòng với tôi. “Con sẽ dọn ra phòng khách nhường phòng cho em ấy.”, tôi tuyên bố vậy nhưng bà tôi không cho, lại còn nạt: “Con bé là khách, lạ nước lạ cái, bỏ mặc nó một mình trong phòng người lạ, con làm thế mà coi được à?”
Vì thế tôi mới phải ngồi viết nhật ký trong lúc chờ con kia nó đi ngủ trước thì mới dám leo lên giường. Tôi muốn nằm dưới sàn nhưng trời lạnh quá. Trời ơi bao giờ nó mới lướt xong cái điện thoại chết tiệt kia của nó, tôi buồn ngủ lắm rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT