Tôi quyết định sau giờ học sẽ kể cô T về Valentina và những trò mèo của nó nhằm chiếm đoạt lấy tôi. Cô ấy ngạc nhiên vì làm sao một con bé 16 tuổi có thể ghê gớm chừng đó. Cô cứ hỏi đi hỏi lại là chuyện em vừa kể đã xảy ra thật hả làm tôi vừa xấu hổ vừa điên tiết. Một điều lạ lùng là cô T hễ cứ nghe nhắc tới Val là xanh mặt lại. Tôi hỏi cô có bị ốm, cô lắcđầu. Cô T hứa sẽ tìm cách giúp tôi nhưng trước hết tôi nên cẩn thận để không bị dính líu tới cảnh sát vì bị nghi ngờ là hiếp dâm trẻ em, lúc đó chả ai cứu được tôi đâu.

Nói chung là tôi thấy cô T bó tay với vụ của tôi rồi. Thôi thì chí ít tôi cũng tìm được người tâm sự.

Val nó tính biến tôi thành nô lệ tình dục thật. Nó chẳng ngộ ra được điều gì cả và ngày càng phạm sai lầm. Có lẽ nó tư duy theo kiểu: nếu không làm người yêu mình thì phải làm người hận mình, bởi dù yêu hay hận thì người đó sẽ không quên mình, mà thậm chí hận còn khó quên hơn yêu. Tôi hay gặp cái thể loại quái đản này trong truyện tranh Nhật Bản. Val biết nó sẽ không có được tình yêu của tôi nên quay qua biến tôi thành một dạng nô lệ tình dục cho nó đúng như những gì nó nói bữa trước. Ngay chiều này, Val nhảy bổ vào hôn tôi làm tôi hoảng sợ đẩy nó ra và cố vớ lấy con dao gấp được giấu trong ba lô mà ngày nào tôi cũng phải mang theo nhưng thật tệ là nó vẫn khỏe hơn tôi. Nó đè được tôi xuống giường và hôn tôi. Lúc đấy tôi mới nhớ ra vị kem lần trước giống vị môi của nó.

Khi tôi vội vàng xếp đồ chuồn về đến cửa phòng rồi thì bị tiểu thư A giữ lại, tặng tôi một quyển sách đính nơ như món quà tri ân cho việc tôi bị nó đè xuống giường hôn nửa tiếng: “Chúc mừng ngày của em đi.”

Tôi định hỏi thế có nghĩa là gì thì chợt nhớ ra ngày hôm nay đúng là liên quan đến tên của nó, bỏ “e” thêm “a” vào. Chết tiệt, tên với người đách khớp với nhau gì hết trơn!

Tựa cuốn sách là”Người đọc” của Bernard Schlink.

“Của Đức à?” -Tôi hỏi vì có cái tên “Sch” ấy.

“Yep.” - nó gật đầu xác nhận.

“Cám ơn.” - tôi lật thử vài trang, cuốn sách khá mỏng, tôi có thể đọc xong nó trong 3 ngày.

“Cho việc chị để em hôn đấy.”

Thấy chưa? Bà đoán đách có sai!

“Thế thì không cámơn.” - tôi cất cuốn sách vào trong cặp rồi đi một mạch ra khỏi nhà.

Thật khó chịu, cái kiểu xử sự như thể mình là búp bê cho nó đùa.

Tôi tranh thủ giở vài trang sách đọc trong lúc chờ xe buýt. Quyển sách kể về một câu chuyện tình thời hậu chiến, giữa một phụ nữ ngoài 30 với cậu thiếu niên 15. Tôi chợt nghĩ nếu một người già cả xứ tôi đọc được cuốn này chắc sẽ đốt nó thành tro. Khi tôi lật những trang giấy thì bất ngờ một vài tờ giấy khác rơi ra từ cuốn sách đáp xuống sàn xe buýt.

Chúng là năm phiếu mua hàng giảm giá 20% của các hãng: Ferragamo, Chanel, Louis Vuitton, Gucci và Christian Dior. Nó đùa với tôi chắc? Mộtcon sinh viên lết từ Trung Quốc sang Mẽo như tôi đến tiền ăn còn chưa đủ nữa là tiền mua những món đồ xa xỉ này? Dù có giảm tới 50% tôi cũng không mua nổi, thà nó tặng tôi phiếu mua đồ ăn còn thiết thực hơn. Tôi cất chúng vào chỗ cũ, định bụng tối đưa cho K,cậu ấy chắc chắn mua nổi và sướng rơn người khi được cầm những tờ phiếu giảm giá này.

L hôm nay cũng tặng tôi món quà, đó là một hộp socola. Gía trị của một món quà phụ thuộc vào người tặng nên dù hộp socola be bé này có thể rẻ hơn cuốn sách nhưng nó vẫn đủ làm tôi sung sướng nhảy cẫng lên ôm hôn anh như một đứa con nít. Anh nhấc bổng tôi lên quay vòng vòng và anh đã cho tôi một buổi tối đi chơi vui hết sảy. K vẫn khen tôi có mắt chọn trai tốt: “Mày kiếm đâu ra anh chiều mày như bà hoàng?”

Hôm nay là 14/02. Valentine vui vẻ, xin đừng kết thúc là A.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play