Đường địa đạo này quả nhiên không phải là công trình trong một ngày, nó đi vòng vèo ít ra là trăm trượng mới đến đầu kia.
Nhưng dây thuốc nổ này cháy hết mà vẫn không thấy tiếng nổ, dường như bị chặt đứt ở khúc giữa.
Độc Cô Nhạn thở phào một cái nhẹ nhõm, chàng lại nhìn ra ngoài huyệt động thì thấy Thuần Vu lão phu nhân và Nhị phu nhân vẫn ngồi yên lặng bên cửa động. Hiển nhiên hai người đang chờ tiếng nổ.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, lão phu nhân khẽ hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
– Lạ thiệt, thuốc nổ này...
Nhị phu nhân an ủi:
– Có lẽ dây thuốc càng vào xa lửa càng cháy chậm lại...
Nhưng một thời gian khá lâu nữa lại trôi qua mà vẫn chẳng thắy gì.
Thuần Vu lão phu nhân không nhẫn nại được nữa trầm giọng nói:
– Vụ này quan hệ vô cùng! Ta không mạo hiểm không xong.
Dứt lời mụ cúi xuống chui vào huyệt động. Nhị phu nhân không nói gì cũng chuồn vào theo.
Chẳng bao lâu hai người đi vào tới tận đầu dây.
Thuần Vu lão phu nhân người run bần bật, dậm chân thở dài nói:
– Đây tức là Lâm Tam Tuyệt làm việc không kín đáo để cơ sự tiết lộ, bị hai lão quỷ biết nên dời chất nổ đi nơi khác rồi.
Nhị phu nhân lẳng lặng hồi lâu rồi nói:
– Vụ này khó mà biết được, không chừng Lâm Tam Tuyệt cố ý bày trò cũng nên.
Thuần Vu lão phu nhân hừ một tiếng rồi gật đầu nói:
– Như thế cũng có lý...
Hai người cùng trầm ngâm không nói gì nữa để nghĩ cách đối phó với diễn biến sắp xảy ra. Hồi lâu Nhị phu nhân ngập ngừng lên tiếng:
– Bà mẫu! chúng ta trở ra hay là...
Thuần Vu lão phu nhân kiên quyết nói:
– Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?
Hai vai rung động, mụ lại tiến về phía trước.
Nguyên dây thuốc nổ tựa hồ đã đến tận đầu, mà thực ra bên mé tả còn có một đường hầm khác nữa.
Thuần Vu lão phu nhân và Nhị phu nhân thận trọng tiếp tục đi nữa, chưa được ba trượng thì phía trước bị một khuôn cửa đá đóng kín cản đường.
Thuần Vu lão phu nhân trầm ngâm một chút rồi đưa tay ra đẩy.
Cánh cửa đá này đóng chặt, thế mà bị năm ngón tay xương xẩu của lão phu nhân khẽ đẩy một cái đã vang lên những tiếng lách cách rồi mở ra.
Bên ngoài cửa đá là một đình viện.
Thuần Vu lão phu nhân từ từ thò đầu trông ra thì thấy gió đêm hiu hiu, dế kêu rên rỉ, tùng bách chi chít, nhưng không có một tiếng người.
Đột nhiên một làn ánh sáng bạc xuất hiện trong đám tùng bác cách đó chừng mấy trượng.
Thuần Vu lão phu nhân sửng sốt vận hết mục lực nhìn về phía có ánh sáng. Sau khi nhìn rõ được thì đó là do một khối thạch đài đặt dưới gốc tùng. Mụ cố gắng nhìn thêm thì thấy bốn chữ “Địa cực băng mẫu”.
Thuần Vu lão phu nhân bất giác mừng như điên lên, mụ lẩm bẩm:
– Đi rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng tốn chút công phu gì.
Mụ đưa tay ra đụng vào Nhị phu nhân khẽ nói:
– Lẹ lên! Lại đoạt lấy khối Địa Cực băng mẫu rồi theo đường cũ mà ra.
Nhị phu nhân khẽ dạ một tiếng rồi lập tức cùng Thuần Vu lão phu nhân song song nhảy vọt ra như quỷ hiện hình đi về chỗ cây tùng có ánh sáng của khối thạch đài.
Hai người đi gần đến phiến đá bỗng nghe một tiếng ầm, thanh âm chấn động cả một vùng. Một tràng cười vang dội khiến cho những lá tùng bách trút xuống như mưa.
Thuần Vu lão phu nhân giật mình kinh hãi nhưng của báu bày ra trước mắt, mụ không nghĩ ngợi gì nữa vọt người đến như tên bắn, thò tay níu lấy thạch đài.
Không ngờ trong thạch đài chỉ có nước trong, ngoài ra không có vật gì khác. Mụ kinh hãi vô cùng lớn tiếng la:
– Chúng ta mắc bẫy rồi, rút lui cho mau.
Nhưng cũng đã chậm một bước. Người mụ chưa kịp nhảy vọt lên thì tiếng cười vừa rồi lại vọng tới. Đồng thời một làn mây mù trắng xô ra như nước thủy triều.
Thuần Vu lão phu nhân la lên:
– Nguy rồi, đây là...
Mụ vung tròn hai tay cho một làn mây mù tía bao bọc quanh mình chống lại làn mây mù trắng.
Tiếng cười vang động lại nổi lên, hai bóng người nhảy vào nhanh như chớp. Một bóng nhảy về phía Thuần Vu lão phu nhân, một về phía Nhị phu nhân, mỗi bóng đếu đánh ra một chưởng.
Chiêu thức đánh ra kì bí vô lường, Thuần Vu lão phu nhân phải vung chưởng lên nghinh địch.
Phát chưởng của địch nhân không liên quan gì đến sự thắng bại giữa hai người mà chỉ bức bách Thuần Vu lão phu nhân và Nhị phu nhân phải ra tay đối địch, không vận công lực hộ vệ thân hình được. Làn mây mù trắng thừa cơ tràn vào bao vây lấy hai mụ.
Nhị phu nhân là người đầu tiên không chịu nổi, huỵch một tiếng ngã xuống đất.
Thuần Vu lão phu nhân cũng không chông được lâu, trong cổ họng bật lên tiếng cười khanh khác rồi té ngửa xuống đất, cục cựa mãi mà không dậy được.
Chẳng bao lâu hai mụ đều im hơi lặng tiếng không nhúc nhích, như người chết rồi.
Người giao thủ với Thuần Vu lão phu nhân là Công Dã Nhân, còn Uất Trì Nghĩa thì đấu với Nhị phu nhân.
Về sau lại vang lên một tràng cười ha hả, rồi Thế Ngoại Tam Kỳ và Lê Vi Tử dẫn đầu quần hùng đồng thời xuất hiện. Nguyên họ đã mai phục chung quanh đình viện từ trước.
Độc Cô Nhạn vừa kinh hãi vừa mừng thầm vừa hối hận, việc chế phục Thuần Vu lão phu nhân và Nhị phu nhân thật không mất mảy may sức lực. Trong lúc khích động chàng la lên:
– Đó là chuyện giả, làm gì có chuyện dễ dàng như thế được.
Bỗng chàng lại nghe thanh âm Công Dã Nhân lọt vào tai:
– Giả cũng là thật.
Độc Cô Nhạn giật mình kinh hãi, chàng thấy Công Dã Nhân đứng ngay trước giường của mình đang tủm tỉm cười. Trong phòng đèn sáng như ban ngày, những ảo tưởng trước mắt đều biến mất cả.
Độc Cô Nhạn ngơ ngẩn một hồi, trước hết chàng vận động chân khí thì thấy khí huyết lưu thông khoan khoái, không có gì trở ngại. Chàng ở trên giường nhảy xuống nói:
– Vừa rồi tại hạ trải qua một cơn ác mộng...
Công Dã Nhân vuốt râu ngắt lời:
– Đời người cũng chỉ như một giấc mộng...
Độc Cô Nhạn bâng khuâng hỏi:
– Chẳng lẽ đó là sự thực ư?
Công Dã Nhân tủm tỉm cười đáp:
– Sao Độc Cô hiệp sĩ không ra ngoài mà coi?
Lão giơ tay lên mở cửa. Độc Cô Nhạn không khỏi kinh ngạc khi thấy quần hùng đã đứng cả ở bên ngoài, chính là bọn Thế Ngoại Tam Kỳ, Lê Vi Tử, Thiên Nam Độc Thánh, Tuệ Phàm thiền sư và Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường, cùng nhiều người khác nữa.
Độc Cô Nhạn trong lòng kinh nghi miệng lẩm bẩm:
– Ai ngờ đây là sự thực?
Bỗng thấy Tuệ Phàm thiền sư tiến lại trước chắp tay nói:
– Lão tăng xin tham kiến Độc Cô hiệp sĩ.
Độc Cô Nhạn vội vàng đáp lễ.
Quần hùng nhất nhất thi lễ tương kiến, ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm trang kính cẩn. Độc Cô Nhạn đáp lễ mọi người rồi ngập ngừng nói:
– Tại hạ được các vị có lòng quá yêu đề cử.... thật sự tại hạ trong lòng xấu hổ...
Vô Danh Tẩu cười đáp:
– Độc Cô hiệp sĩ bất tất phải quá khiêm tốn.
Công Dã Nhân và Uất Trì Nghĩa đứng bên niềm nở tươi cười nói:
– Tệ xá hủ lậu chật hẹp, không thể mời quý vị vào nhà được, đành khuât tất quý vị ở ngoài này chuyện trò.
Quần hùng cũng đáp lễ lại vài câu khách sáo rồi ngồi cả xuống đất.
Độc Cô Nhạn ấp úng:
– Vừa rồi...
Vô Danh Tẩu liền đáp lời:
– Lệnh tổ mẫu và nhị bá mẫu đã được đưa vào tòa viện phía sau U Minh Cung để chữa ác tật. Đại khái hai vị đó cũng sắp phục hồi...
Độc Cô Nhạn cau mày lại hỏi:
– Sau U Minh Cung còn có tòa viện nào nữa ư?
Vô Danh Tẩu cười đáp:
– Đó là nhà hàng xóm hai vị lão hữu đây, nay vị đó chết rồi nên tạm mượn để sử dụng.
Độc Cô Nhạn tỉnh ngộ hỏi:
– Tức là nhà của Lâm Tam Tuyệt phải không?
Vô Danh Tẩu cười nói:
– Đúng thế.
Lão nhìn Lê Vi Tử đứng bên hỏi:
– Ông bạn già, công việc của ông bạn đã xong chưa? Ông nên chiếu cố cho rồi đi.
Lê Vi Tử hắng giọng một tiếng không nói gì, cất bước đi ngay.
Tuệ Phàm thiền sư từ từ bước lại gần nói:
– Trưởng lão Cái Bang là Lộ Thiên Lý chia tay cùng Độc Cô hiệp sĩ rồi lên núi Phục Ngưu...
Độc Cô Nhạn ồ một tiếng hỏi:
– Y đã bắt Tư Đồ Xảo chưa?
Tuệ Phàm thiền sư vội đáp:
– Lộ trưởng lão cầm Long Tuyền bảo kiếm để truyền lệnh của Độc Cô hiệp sĩ, dĩ nhiên lão tăng đã chiếu biện đầy đủ. Lộ trưởng lão còn gửi lời chuyển báo lên Độc Cô hiệp sĩ là y đã đến tổng đà Cái Bang ở trong đất Thục, đồng thời cũng đem Tư Đồ Xảo lên đó để tế sống trước phần mộ Lý bang chúa cùng những người bị nạn, rồi mới đem thi hài Lý bang chúa về tổng đàn mai táng. Vì thế mà hẹn lão tăng...
Lão ngừng một chút rồi nói tiếp:
– Lộ trưởng lão nói mệnh vận của Cái Bang là ở trong tay Độc Cô hiệp sĩ. Khi nào cuộc biến Thuần Vu thế gia xong xuôi, xin Độc Cô hiệp sĩ đi vào đất Thục một chuyến để lập Bang chúa Cái Bang và chế định công cuộc chấn hưng Bang phái.
Độc Cô Nhạn khẳng khái đáp:
– Đó là việc phải làm. Tại hạ đã tiếp thụ lời di chúc của Lý bang chúa, người đã trao Cửu bổng đồng bài cho thì dĩ nhiên không thể từ chối được.
Tuệ Phàm thiền sư niệm Phật hiệu rồi nói:
– Độc Cô hiệp sĩ cũng đã tiếp thụ di mệnh của tiên sư chỉnh đốn lại phái Thiếu Lâm. Vụ này...
Lão cầm thanh Long Tuyền bảo kiếm giơ lên nói tiếp:
– Thanh kiếm này Lộ trưởng lão đã dùng nó để truyền hiệu lệnh, bây giờ xin Độc Cô hiệp sĩ thu hồi.
Độc Cô Nhạn ngần ngừ đáp:
– Tại hạ...
Tuệ Phàm thiền sư dõng dạc nói:
– Tiên sư chết chưa ráo mồ, chẳng lẽ Độc Cô thí chủ...
Độc Cô Nhạn cũng dõng dạc đáp:
– Tại hạ chẳng phải là người không thủ tín, đã nhận việc thì có khi nào hối hận.
Rồi chàng đưa tay ra đón lấy thanh Long Tuyền bảo kiếm, nói tiếp:
– Bây giờ tại hạ phải lên núi Nhạn Đãng một chuyến, xong việc rồi sẽ lập tức lên Thiếu Lâm cùng thiền sư bàn tính kế lâu dài, sau đó sẽ vào đất Thục.
Tuệ Phàm thiền sư vội nói:
– Được như vậy thì thật may cho Thiếu Lâm.
Nói xong thi lễ lui ra.
Độc Cô Nhạn chắp tay nhìn Công Dã Nhân và Uất Trì Nghĩa nói:
– Hai vị lão tiền bối có tài dọc ngang trời đất lại hoài bão tấm lòng nhân nghĩa. Tại hạ khâm phục vô cùng, sau này có cơ duyên xin đến bái phỏng.
Công Dã Nhân cười ha hả nói:
– Độc Cô hiệp sĩ đã là truyền nhân của phái Thiết Huyết, lại cương quyết gánh vác trọng trách của hai phái Thiếu Lâm và Cái Báng, trách nhiệm còn nhiều quan trọng...
Uất Trì Nghĩa nói tiếp:
– Độc Cô hiệp sĩ so với bọn lão phu còn đắc dụng hơn nhiều.
Độc Cô Nhạn đỏ mặt lên nói:
– Lão tiền bối quá khen. Nếu tại hạ không được các vị tiền bối giúp đỡ thì e rằng tính mạng cũng chẳng còn, nói chi đến chuyện hành hiệp giang hồ?
Dứt lời chàng chắp tay xá rồi đi ra ngoài.
Vô Danh Tẩu lớn tiếng la:
– Độc Cô hiệp sĩ định đi đâu?
Độc Cô Nhạn dừng bước đáp:
– Tại hạ trước nay quen tính cô độc một mình, bây giờ phải lên núi Nhạn Đãng...
Chàng đảo mắt nhìn quanh nói tiếp:
– Các vị tiền bối muốn đi thì đến núi Nhạn Đãng ta gặp nhau. Nếu không thì ngày sau rảnh việc tại hạ sẽ đến cửa từng vị một để bái tạ. Bây giờ tại hạ xin cáo biệt đi trước.
Vô Danh Tẩu cười hề hề nói:
– Lệnh tổ mẫu chừng độ một hai canh giờ nữa sẽ tỉnh lại, hiệp sĩ không chờ nói chuyện với lão nhân gia ư?
Độc Cô Nhạn thở dài đáp:
– Tại hạ còn có việc trọng yếu hơn, để sau này nói cũng được.
Quần hùng đều lẳng lặng không ai nói gì nữa.
Độc Cô Nhạn vừa bước ra khỏi cửa thì Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình chạy theo, lão hạ thấp giọng nói:
– Độc Cô Nhạn!
Độc Cô Nhạn quay lại nói:
– Đoàn lão tiền bối!
Đoàn Vân Trình hỏi:
– Độc Cô hiệp sĩ lên núi Nhạn Đãng có cho lão phu đi theo được không?
Độc Cô Nhạn rất lấy làm khó nghĩ. Chàng nghĩ tới Đoàn Hiểu Vân bị cầm tù trong nhà Thuần Vu thế gia. Theo lẽ chàng không có lý do gì để cự tuyệt lão được, nhưng để cho lão đi theo cũng là một chuyện phiền phức cho mình, vì thế mà chàng ấp úng mãi không biết trả lời thế nào cho tiện.
Đoàn Vân Trình cười ruồi nói:
– Độc Cô hiệp sĩ lúc trước đã ưng thuận việc đó, chẳng biết bây giờ hiệp sĩ có thực hành không?
Hình ảnh Đoàn Hiểu Vân lại hiện ra trong đầu óc Độc Cô Nhạn. Chàng nghĩ rằng bất luận thế nào mình cũng phải cứu sống nàng, không có lý do gì bỏ đi được. Huống chi chẳng những chàng đã hứa với Đoàn Vân Trình mà chàng cùng nàng cũng có một hồi đi lại thân thiết với nhau. Bất cứ về phương diện nào chàng cũng không thể đứng yên không làm gì được.
Chàng liền dõng dạc đáp:
– Tại hạ đã ưng thuận thì tuyệt không hối cải, nhưng...
Đoàn Vân Trình hỏi ngay:
– Nhưng làm sao?
Độc Cô Nhạn thở dài đáp:
– Phải chờ tại hạ thu xếp việc nhà rồi mới tính đến chuyện chữa cố tật cho lệnh ái được.
Đoàn Vân Trình cười hớn hở nói:
– Dĩ nhiên là thế, ta đi thôi.
Độc Cô Nhạn không nói gì nữa, băng mình đi trước. Chẳng bao lao hai người đã xuống chân núi Bạch Vân. Đột nhiên có người dùng phép Truyền Âm Nhập Mật nói vào tai chàng:
– Độc Cô Nhạn! Sao ngươi không ly khai lão quỷ đó ra? Bản hòa thượng không muốn lên núi cũng vì sợ gặp mặt lão.
Độc Cô Nhạn nghe đúng là thanh âm Tứ Bất hòa thượng, chàng cũng dùng phép Truyền Âm Nhập Mật hỏi:
– Lão đang ở đâu thế?
Thanh âm Tứ Bất hòa thượng vọng lại:
– Ta không thể để cho ngươi thấy được, trừ khi ngươi ly khai lão độc vật kia, hoặc đánh đuổi lão chạy đi.
Độc Cô Nhạn không trả lời, chàng hỏi qua chuyện khác:
– Con chim đó đâu rồi?
Tứ Bất hòa thượng đáp:
– Ta cũng không thể cho ngươi hay được. Chẳng những bản hòa thượng và con chim đó đã chờ ngươi ở đây một ngày một đêm rồi, mà còn có một người nữa cũng đang nóng lòng gặp ngươi lắm đó.
Độc Cô Nhạn sửng sốt vội hỏi:
– Ai vậy?
Tứ Bất hòa thượng ra chiều đắc ý cười nói:
– Một lão khiếu hóa đưa tin tức quan hệ đến nơi.
Độc Cô Nhạn hỏi tiếp:
– Tin tức gì vậy?
Tứ Bất hòa thượng đáp bằng một giọng thần bí:
– Ngươi hãy giải quyết xong lão quỷ kia rồi bản hòa thượng sẽ ra mặt gặp ngươi nói chuyện.
Độc Cô Nhạn tức mình nhưng chàng cũng đành dừng bước lại, cười hỏi:
– Đoàn lão tiền bối, người có biết người trong bóng tối không?
Đoàn Vân Trình sửng sốt, lão vận công nghe ngóng một hồi rồi hắng giọng nói:
– Ngươi muốn bắt hắn hay là để lão phu động thủ?
Độc Cô Nhạn cười đáp:
– Đừng gia hại y, chỉ nên đánh bét đít một phen như lần trước là được rồi.
Đoàn Vân Trình nở một nụ cười nói:
– Được rồi...
Lão vọt người nhảy vào đám rừng tùng.
Bỗng một tràng líu lo nổi lên, hóa ra con Lão bạch mao cũng ở trong đó. Độc Cô Nhạn tủm tỉm cười đứng yên chờ đợi chứ không nói gì.
Bỗng nghe Đoàn Vân Trình quát to:
– Lão trọc kia ác tính không sửa đổi, lại ăn trộm cả con chim của con gái ta đến đây...
Tứ Bất hòa thượng lớn tiếng giải thích:
– Không phải Đoàn thí chủ... Đoàn tiền bối, người hãy nghe bản hòa thượng nói đã...
Nhưng Đoàn Vân Trình mặc lão muốn nói gì thì nói, chỉ nghe tiếng chát chát cùng tiếng Tứ Bất hòa thượng kêu đau.
Đoàn Vân Trình đánh chừng bốn năm chục cái rồi mới nắm tay Tứ Bất hòa thượng lôi ra.
Tứ Bất hòa thượng sợ quá, nhe hai hàm răng trắng ởn coi rất buồn cười, lão la lên:
– Độc Cô Nhạn! Ngươi thật độc ác, bản hòa thượng sẽ ghi nhớ bữa hôm nay.
Đoàn Vân Trình lớn tiếng quát hỏi:
– Mi ăn trộm con chim kia ở đâu, nói mau?
Tứ Bất hòa thượng thở dài đáp:
– Ta nói mà lão không tin thì làm thế nào?
Độc Cô Nhạn không tiện lặng yên, chàng đem mọi chuyện trước sau thuật lại hết một lượt. Đoàn Vân Trình lấy làm kì, lão hỏi:
– Con chim này con gái lão nuôi đã mười mấy năm, hôm nay mới biết có thể cưỡi nó được...
Ngừng lại một chút lão cười nói:
– Vậy bây giờ hai chúng ta cưỡi nó bay lên núi Nhạn Đãng...
Lão chưa dứt lời thì ở trong rừng tùng có một bóng người bay ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT