Hủ mộc Ẩn Giả cười khà khà nói:

– Trên sông Trường Giang làn sóng sau xô làn sóng trước, một lớp người mới đổi lớp người cũ. Xem chừng chúng ta là những hạng lão hủ đã hết thời...

Lê Vi Tử tiếp câu nói:

– Cũng chẳng hẳn thế. Thử phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm hiện nay, trừ nhà Thuần Vu thế gia ra đại khái không còn bọn lão quỷ nào hơn được chúng ta.

Lão vừa nói vừa chăm chú nhìn Độc Cô Nhạn bằng con mắt hâm mộ. Lão nói tiếp:

– Độc Cô hiệp sĩ là một bậc kỳ tài lừng lẫy nhất thời, có thể nói từ trước đến nay trong võ lâm chàng là đệ nhất quái kiệt.

Mọi người đồng thanh hưởng ứng:

– Quả đúng thế thiệt! Độc Cô hiệp sĩ là bậc kỳ tài quán thế, là một quái khách trong võ lâm.

Độc Cô Nhạn được người ca ngợi mà trong lòng cũng chẳng thấy chi hứng thú. Chàng đảo mắt nhìn quần hùng ra vẻ thẹn thùng. Chàng lại chắp tay xã mọi người đáp:

– Các vị tiền bối không trách phạt đã là may mắn. Những lời quá khen này tại hạ nào dám đảm đương.

Hà Lạc Điếu Tẩu cả cười nói:

– Đáng lắm! Đáng lắm chứ! Từ ngày lão phu biết đời, hiệp sĩ là người lão phu khâm phục thứ nhất. Những hành vi của hiệp sĩ nếu chẳng phải là tay đại trí đại dũng thì không làm nổi.

Độc Cô Nhạn bẽn lẽn đáp:

– Vãn bối rất lấy làm hổ thẹn. Không hiểu...

Vô Danh Tẩu đỡ lời:

– Chắc người lại nhớ đến bọn đại bá mẫu chứ gì?

Lão quay lại nhìn Lê Vi Tử cười nói:

– Bây giờ chắc là có thể coi được rồi chứ?

Lê Vi Tử lạnh lùng đáp:

– Tùy tiện...

Vô Danh Tẩu tủm tỉm cười nói:

– Lão này mỗi lúc một thêm khó chịu. Độc Cô Nhạn! Chúng ta đi thôi.

Vô Danh Tẩu chưa dứt lời đã cất bước đi ra phía ngoài.

Độc Cô Nhạn rảo bước theo sau. Quần hùng đều lẳng lặng đi theo sau hai người.

Đây nguyên là một tòa thiền viện. Qua cửa viện rồi còn phải xuyên qua mấy dẫy hành lang vòng vèo để tới một tiểu viện bóng trúc rườm rà.

Tiền viện này có ba gian phòng chính. Trong ngoài cửa viện đều có hai hàng tăng nhân mặc áo vàng canh giữ. Họ thấy Vô Danh Tẩu tới nơi vội vàng chắp tay đứng yên. Bầu không khí cực kỳ trầm trọng nghiêm trang.

Độc Cô Nhạn vẫn chưa hết nghi ngờ. Lòng chàng thắc mắc không yên. Chàng cất bước vượt lên trước Vô Danh Tẩu, chạy về phía ba gian phòng chính.

Trong phòng tinh mịch dị thường, một hàng sáu chiếc ghé bày ra song song. Trên mỗi ghế một người nằm duỗi dài, chính là Thuần Vu đại phu nhân, tam phu nhân, ngũ phu nhân và ba thiếu nữ.

Độc Cô Nhạn chưa bước chân vào phòng thì một mùi hôi thối đã xông lên ngột ngạt khiến chàng ghê tởm vô cùng.

Mùi hôi thối này rất là khó ngửi, chẳng khác gì mùi xác chết rữa nát xông ra, khiến người buồn nôn.

Độc Cô Nhạn bất giác dừng bước lại ra chiều sửng sốt. Nhưng chàng nghi ngại, ngần ngừ một lát rồi lại cất bước tiến vào.

Chàng thấy bọn đại phu nhân vẫn che mặt. Máu mủ giây ra chiếc ghế vải, và chăn đệm đều bị ướt hết.

Còn ba thiếu nữ diện mạo vẫn như thường, nhưng tai, mắt mui miệng cũng đều ứa máu mủ thối tha vô cùng, khiến người trông thấy phải chùn bước.

Độc Cô Nhạn đi qua dẫy ghế vải. Chàng biến sắc dậm chân nói:

– Thế là xong rồi! Thế là xong rồi!

Lê Vi Tử chổng râu lên quát hỏi:

– Cái gì mà xong rồi?

Độc Cô Nhạn thở phào đáp:

– Bọn họ chết cả rồi. Thuốc của tiên sinh...

Lê Vi Tử tức giận hét lên:

– Thối lắm! Bọn họ khỏi cả rồi.

Độc Cô Nhạn từa hồ đụng phải cái đinh lớn, chàng sửng sốt hỏi:

– Khỏi hết rồi? Làm sao mà khỏi?

Lê Vi Tử không thèm nhìn tới. Lão quay ngó Tuệ Phàm thiền sư lạnh lùng hỏi:

– Lão phu yêu cầu các vị chuẩn bị nước thang đã xong chưa?

Không chờ Tuệ Phàm trả lời, hai nhà sư đứng bên cạnh đã chạy ra đáp:

– Chuẩn bị xong đâu đấy rồi.

Lê Vi Tử hất hàm nói:

– Vậy rửa ráy cho bọn họ đi.

Tuệ Phàm thiền sư ngạc nhiên hỏi:

– Đem họ đi rửa ráy ư? Bọn họ toàn là đàn bà, nơi đây làm gì có người để chầu chực tắm rửa cho họ?

Lê Vi Tử lại chổng râu lên hỏi:

– Ai bảo là phải có người để chầu chực tắm rửa cho họ?

Tuệ Phàm thiền sư niệm phật hiệu rồi đáp:

– Bọn họ còn đang hôn mê bất tỉnh, nếu không có người phục thị thì làm sao?

Lê Vi Tử thoáng lộ một nụ cười ra chiều khó nghĩ. Đột nhiên lão lấy trong tay áo ra một bọc nhỏ rồi thận trọng mở gói ra.

Nguyên gói nhỏ này đựng phấn màu hồng. Lão đổ phấn vào lòng bàn tay rồi xoa đầu sáu người nằm trên ghế vải.

Lê Vi Tử vừa xoa phấn vào thì ba thiếu nữ bỗng ồ lên một tiếng ngồi bật dậy.

Cả ba cô như người trong mộng choàng tỉnh giấc. Các cô giương mắt nhìn quanh. Ai nấy lộ vẻ ngạc nhiên.

Độc Cô Nhạn tiến lên một bước, nở một nụ cười bẽn lẽn hỏi:

– Ba vị thấy thế nào?

Trong lúc thảng thốt, chàng không biết nên xưng hô ba cô bằng cách nào cho tiện.

Ba thiếu nữ vẫn còn lơ mơ, nhưng cũng thẹn đỏ mặt lên. Đồng thời các cô phát giác ra tai mắt miệng mình chảy máu mủ ra, các cô vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, bất giác đâm ra luống cuống.

Hai thiếu nữ mặc áo đỏ và áo vàng định thần nhìn lại Độc Cô Nhạn rồi không nói câu gì chạy đến trước ghế Thuần Vu đại phu nhân lớn tiếng gọi:

– Má má! Má má!

Tiếng gọi làm cho thiếu nữ áo tía giật mình. Cô lật đật chạy đến trước ghế tam phu nhân. Khóc òa lên, cô vừa khóc vừa gọi mẫu thân.

Độc Cô Nhạn nhăn tít cặp lông mày, chàng ngó Lê Vi Tử nói:

– Y thuật của tiền bối đã đến bậc thông thần, có thể chữa cho người chết sống lại, xương trắng hóa thịt nhưng ...

Chàng giơ tay trỏ vào bọn Thuần Vu đại phu nhân ấp úng hỏi:

– Còn ba vị kia...

Lê Vi Tử hắng giọng một tiếng rồi lạnh lùng ngắt lời:

– Bọn họ bị bệnh đã mấy chục năm dĩ nhiên không mau khỏi bằng những người mới mắc.

Độc Cô Nhạn vẫn chưa hết băn khoăn, chàng trầm tư một lúc rồi tiếng vào giữa ba thiếu nữ ôn tồn hỏi:

– Chắc ba vị đã biết tại hạ là ai rồi. Theo niên kỷ thì ba vị đại khái vào hàng muội muội của ta.

Hai thiếu nữ mặc áo đỏ và áo vàng chưa kịp trả lời thì thiếu nữ áo tía con gái tam phu nhân đã ngẩng đầu lên. Nước mắt giàn dụa, nàng hỏi ngay:

– Mẫu thân ta .. không chết chứ?

Độc Cô Nhạn nở một nụ cười ôn nhu đáp:

– Lê Vi Tử tiền bối là đệ nhất danh y hiện nay. Lão nhân gia cực khổ mười mấy năm nay mới luyện nên thuốc này chuyên trị ác tật ma phong. Chỉ cần lấy nước thuốc tắm rửa đi là lập tức khỏi ngay. Bây giờ ba vị muội muội hãy đi tắm rửa rồi thì trở ra thì chắc ba vị bá mẫu cũng tỉnh lại.

Thiếu nữ áo tía đảo mắt nhìn quanh thì thây ngoài Độc Cô Nhạn và Tứ Bất hòa thượng, hết thảy đều là những bậc già cả vẻ mặt từ bi, mắt chiếu ra những tia sáng đầy an ủi khuyến khích, nên cô cũng khoan tâm, bất giác cô nở một nụ cười ra chiều khấn khởi nói:

– Nếu quả được như lời thì hay biết mấy!

Hai vị lão tăng chùa Thiếu Lâm liền chắp tay thúc giục:

– Nước thang để tắm rửa đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Mời ba vị nữ thí chủ đi theo tiểu tăng.

Hai thiếu nữ áo hồng và áo vàng do đại phu nhân sinh ra đều bẽn lẽn nói:

– Nhưng bọn tiểu nữ máu mủ thế này...

Vô Danh Tẩu đứng bên cười nói:

– Đó là chất độc còn ở trong người chưa phát tác ra thành bệnh. Bây giờ các cô tắm rửa sạch sẽ rồi, vinh viễn không có bệnh gì nữa, vậy ba cô đi lẹ lên.

Hai nhà sư Thiếu Lâm đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh nói:

– Tiểu tăng xin dẫn đường cho ba vị nữ tiểu thí chủ.

Hai nhà sư nói xong liền quay gót trở ra ngoài.

Thiếu nữ áo tía đảo mắt nhìn quanh rồi khẽ bảo hai cô áo đỏ áo vàng:

– Thư thư, chúng ta dơ dáy thế này thiệt là cần tắm rửa sạch sẽ đã. Chúng ta cứ đi theo họ.

Cô không chờ hai cô kia đồng ý hay không, thoăn thoắt cất bước theo hai nhà sư. Hai cô áo đỏ, áo vàng chau đôi mày liễu thở phào một cái rồi cũng lặng lẽ đi theo.

Độc Cô Nhạn trong lòng vẫn chưa hết khẩn trương. Chàng chưa hiểu bọn đại phu nhân có hồi tỉnh được hay không? Chàng cũng không hiểu tại sao mà Lê Vi Tử dám nói quyết như vậy. Chàng thấy ba người nằm yên không còn hơi thở nữa. Cứ tình hình này thì chẳng khác ba xác chết đã rữa thiệt.

Bọn Tuệ Phàm thiền sư mười mấy người đều đổ dồn cặp mắt vào đại phu nhân. Ai nấy đều trầm lặng không nói nửa lời. Nhưng vẻ mặt đều ra chiều nóng nảy vô cùng.

Độc Cô Nhạn không nhẫn nại được nữa. Chàng rón rén bước tới khẽ thò tay ra mở tấm khăn che mặt đại phu nhân.

Chàng chưa từng thấy chân tướng đại phu nhân nhưng trông thấy con gái mụ là thiếu nữ áo hồng và áo vàng dung nhan khuynh quốc thì chắc mẫu thân hai cô cũng phải là con người tuyệt mỹ.

Nhưng chàng vừa trông thấy không khỏi buồn nôn. Vì bộ mặt đại phu nhân cũng tương tự như Thuần Vu lão phu nhân, chẳng khác mấy.

Lúc này mặt mụ đầy máu mủ bầy nhầy không trông được rõ tai mắt, mũi miệng. Đồng thời mùi hôi thối xông lên mũi khiến chàng phát khiếp không dám nhìn nữa. Chàng thở ra một hơi trầm trọng, tay đang cầm tấm khăn che mặt vội buông ra rồi lùi lại phía sau.

Giữa lúc chàng cất bước lùi lại thì thấy Thuần Vu đại phu nhân đột nhiên ngồi nhỏm dậy, mục quát lên the thé:

– Thằng tiểu súc sinh kia, mi..

Rồi vung chưởng đánh ra.

Biến diễn này không những ra ngoài ý nghĩ của Độc Cô Nhạn mà cả mười mấy tay cao thủ hiếm có trên đời cũng giật mình kinh hãi.

Phát chưởng này phóng ra cực kỳ mau lẹ lại vào giữa lúc Độc Cô Nhạn ngổn ngang trăm mối bên lòng thì kịp nghĩ gì đến chuyện chống đối.

May ở chỗ chàng đã đến trình độ vừa động tâm là phát huy công lực để hộ thân mà đón lấy chưởng lực của đối phương.

Bỗng nghe đánh véo một tiếng, chưởng lực bị hóa giải hết.

Thuần Vu đại phu nhân run lên rồi lại hạ mình nằm xuống ghế vải.

Độc Cô Nhạn bất giác đứng thộn mặt ra. Âm tà thần công và chiêu số kỳ dị của Thuần Vu đại phu nhân chàng đã được lãnh giáo. Tuy hiện nay bản lĩnh của chàng tinh tiến hơn nhiều mà bị phát chưởng đánh trúng chàng cũng phải lùi lại mấy bước mới đúng.

Ai ngờ diễn biến này lại ra ngoài sự tiên liệu của chàng. Chẳng những chưởng lực của đại phu nhân bị hóa giải hết mà luồng phản lực của chàng còn hất đại phu nhân phải nằm xuống, tựa hồ công lực của mụ giảm đi rất nhiều.

Độc Cô Nhạn cho là mình vừa tỉnh lại nên công lực chưa được phục hồi. Chàng liền niềm nở cười nói:

– Đại bá mẫu! Bệnh tật của đại bá mẫu đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Chàng chưa dứt lời thì đại phu nhân tức giận lớn tiếng quát:

– Thằng lỏi lộn giống kia! Mi lừa gạt bọn ta thế đã đủ chưa?

Độc Cô Nhạn thở dài đáp:

– Sự thực là như vậy, đại bá mẫu có thể nghe điệt nhi...

Thuần Vu đại phu nhân rít lên the thé:

– Những chỗ thương của lão thân vỡ nát, công lực giảm đi phần lớn, có phải...

Mụ chưa nói dứt lời đã vung chưởng đánh ra.

Độc Cô Nhạn trầm giọng la lên:

– Đại bá mẫu! Đại bá mẫu hãy bình tĩnh lại một chút...

Chàng vừa la vừa toan né tránh. Bỗng nghe Vô Danh Tẩu có tiếng vọng lại:

– Độc Cô Nhạn! Ngươi cứ để cho phu nhân đánh cho ba chưởng.

Độc Cô Nhạn nghe nói ngẩn người ra. Trong chớp mắt do dự thì phát chưởng của đại phu nhân đã đánh tới nơi. Chàng đành đưa đơn chưởng ra vận động chưởng lực bình thường để đón đỡ.

Chưởng lực của chàng chỉ có tác dụng thế thủ. Bỗng nghe đánh bịch một tiếng, chàng đón tiếp một cách nhẹ nhàng.

Thuần Vu đại phu nhân vung song chưởng tiếp tục đánh tới.

Độc Cô Nhạn trong lòng nghi hoặc, chàng vẫn không né tránh mà cứ đứng yên đón tiếp.

Thuần Vu đại phu nhân phóng ra ba chưởng liền. Toàn thân mụ run lên vì kiệt lực nằm xuống, miệng thở hồng hộc.

Độc Cô Nhạn đứng bên ngẩn người ra. Vì chàng thấy ba phát chưởng chẳng những lực đạo bình thường ma âm khi hai lần chàng đã gặp bây giờ cũng không còn nữa.

Thuần Vu đại phu nhân dường như đã phát huy toàn lực mà so với trước thiệt khác xa một trời một vực.

Vô Danh Tẩu khẽ la lên:

– Độc Cô Nhạn! Ngươi hãy ra ngoài đi.

Độc Cô Nhạn đang lúc đầu óc trầm trọng, chàng vừa nghe Vô Danh Tẩu gọi liền cất bước đi ra ngoài vào đình viện dưới bóng trúc rườm rà.

Quần hùng ở trong phòng thấy mùi hôi thối dàn giụa đều chạy ra cả đây.

Độc Cô Nhạn thở dài hỏi:

– Chẳng lẽ người được trị khỏi ác tật mà công lực do đó bị giảm sút đi?

Vô Danh Tẩu cười đáp:

– Cái đó dĩ nhiên. Điều này thì Thuần Vu lão phu nhân chắc cũng biết rồi. Vì lý luận là thứ tuyệt công nào cũng không thể nào tiến mau đến thế được, trừ phi người đó bị ác tật hay nọc độc làm cho thân thể biến cải đến chỗ mà người thường không thể bì kịp. Khi ác tật hay nọc độc đã trừ khử rồi thì trở lại giống người thường.

Lão ngừng lại một lát rồi nói tiếp:

– Có điều về võ công của các vị này hiện nay vẫn còn là bậc cao thủ hạng nhất võ lâm để xưng hùng xưng bá một phương.

Độc Cô Nhạn kinh hãi hỏi:

– Tiền bối nói thế thì tại hạ..

Vô Danh Tẩu cười hì hì ngắt lời:

– Ngươi được trời phú cho kỳ tài nên hiểu võ học rất tinh thông. Ngươi không bị chất độc làm ảnh hưởng đến võ công. Ngươi không tin thì hãy thử coi.

Độc Cô Nhạn bán tín bán nghi. Chàng ngấm ngầm vận nội lực rồi phóng chỉ điểm ra.

Bỗng thấy một luồng chỉ phong phát ra ánh sắc năm sắc vọt tới một phiến đá cách mấy trượng, làm cho nát nhừ một mảng lớn. Bụi đá theo gió bay tứ tung.

Vô Danh Tẩu tủm tỉm cười nói:

– Công lực của ngươi chẳng những không giảm sút mà còn so với trước có phần sâu xa hơn.

Độc Cô Nhạn nghe nói không khỏi mừng thầm. Vô Danh Tẩu nói tiếp:

Hiện giờ chúng ta quay về đại hùng bảo điện, thương nghị cách tấn công vào Quỷ sầu giản trên núi Nhạn Đãng để cải biến tình trạng Thuần Vu thế gia đến triệt để. Ta nên nhớ việc binh cần phải thần tốc Thuần Vu thế gia có nhiều tai mắt nanh vuốt bố trí khắp nơi., Nếu để Thuần Vu lão phu nhân kịp hạ lệnh truyền đi thì e rằng trên chốn giang hồ lại bị một trường huyết kiếp.

Độc Cô Nhạn chau mày nói:

– Nhưng còn ở đây...

Vô Danh Tẩu ngắt lời:

– Ở đây đã có các vị chưởng môn các phái lớn đủ để đối phó với họ. Huống chi Lê Vi Tử lấy nước thuốc tắm rửa cho họ lần nữa là khỏi hẳn.

Nói tới đây người lão đã ra đến ngoài viện.

Độc Cô Nhạn xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Đột nhiên chàng quay lại chắp tay xá quần hùng nói:

– Tại hạ nhờ các vị có lòng ưu đãi, chiếu cố. Ơn ấy ngày sau tại hạ sẽ đến kính tạ. Xin thứ cho tại hạ tạm biệt trước.

Dứt lời chàng băng mình đi luôn.

Quần hùng ngạc nhiên đồng thanh lớn tiếng gọi:

– Sao? Sao Độc Cô hiệp sĩ lại bỏ đi?

Tuệ Phàm thiền sư cũng vội lên tiếng:

– Tiên sư đã có lời trọng thác Độc Cô hiệp sĩ về việc chấn hưng phái Thiếu Lâm...

Độc Cô Nhạn ngắt lời:

– Lão thiền sư đã xuất quan, vậy việc tiềm tu trở lại không có gì gấp lắm. Nhờ Thiên đạo thiền sư hãy dẫn mọi người trở về Thiếu Lâm còn lão đại sư vẫn chưa giảm chí phấn đấu thì xin theo lên núi Nhạn Đãng vì sự tình trên đó rất là nghiêm trọng.

Tuệ Phàm thiền sư niệm phật hiệu rồi đáp:

– Lão tăng xin tuân mệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play