Kim Nam bỗng chốc cảm thấy thân thể nhẹ nhõm. Đã lâu rồi hắn chưa sử dụng công pháp Tuyệt Đỉnh Khinh Công này, trước đây khi hắn thực lực còn thấp kém thường xuyên phải sử dụng. Nhưng bây giờ căn bản chỉ dùng thần thông cơ bản tầng tu vi, không mấy bận tâm mà sờ đến cái công pháp này. Không nghĩ hiện giờ nội khí hắn vận dụng vào nó lại khiến nó tăng tiến cường độ đến bực này.

Chỉ đơn giản nhẹ nhàng vận dụng nội khí cuồng mãnh vận động công pháp đã khiến hắn có thể di chuyển một quãng rất xa trong nháy mắt. Nó khiến cho hắn gần như lập tức biến mất trong một khoảng cách không gian lớn. Nhìn bề ngoài thì có vẻ rất giống Thuấn Di trong truyền thuyết nhưng Kim Nam thừa biết rằng nó không phải như vậy.

Cái bát sứt Khứ Trần lao vào khoảng không trống rỗng, không gặp vật đón nhận công kích nó sinh ra một tia hẫng lực quét ngược về phía tu sĩ nhếch nhác khi nãy.

Trong khi Cung Kiếm Phi ông ta đang hốt hoảng ngơ ngác, thì Kim Nam đã tự ý thức được bản thân mình như thế nào. Chi bằng thừa dịp này dọa cho ông ta một trận, dù sao thì ông ta cũng không thật sự biết đây có phải Thuấn Di thật sự hay không.

« Ngươi ???... Thực sự biết Thuấn Di ??? ».

Kim Nam khẽ nhếch miệng cười, ánh mắt chứa một chút gì đó toan tính nhìn về phía Cung Kiếm Phi. Điều này khiến cho Cung Kiếm Phi sợ hãi thêm gấp bội.

« Đại Ca, chớ để hắn lừa dối, con lợn này làm sao có thể biết Thuấn Di, xem đệ thu thập hắn !!! ».

Tu sĩ nhếch nhác sau khi chế trụ lại được khứ trần liền lập tức không để ý tiếp tục lao tới đánh nhau với Kim Nam. Ông ta căn bản không coi tình huống vừa xong ra gì, có thể là ông ta không sợ chết nhưng cũng có thể là ông ta ngu ngốc đến mức không thể ngu ngốc hơn chỉ biết đánh nhau loạn mà thôi.

« Ù ù…. ».

Lại một cỗ áp lực nữa tiến tới, cái bát sứt Khứ Trần kia không ngờ lần này to lớn hơn gấp rưỡi. Lao thẳng đến ốp vào đỉnh đầu Kim Nam. Kim Nam nhận thấy rõ tình huống lần này lại đơn giản vận dụng Tuyệt Đỉnh Khinh Công một lần nữa né tránh căn bản không coi Khứ Trần của tu sĩ nhếch nhác kia ra gì.

Thấy tiểu đệ mình đanh hăng như vậy Cung Kiếm phi cũng không còn cách nào đành lao lên tiếp sức. Một tay vung lên đánh ra thủ quyết xuất hiện những chiếc lá lan tỏa hình thành một cái hình đầy kì lạ gai góc. Một tay ném chiếc cành đầy lá kia về phía không trung dường như định hợp nhất với Khứ Trần của tu sĩ nhếch nhác.

« Liên Đàm trận…. Khởi !! ».

Cung Kiếm Phi hét to một tiếng lao vào giữa trung tậm một trận pháp mới đơn giản vừa mới hình thành. Những chiếc lá lập tức bao phủ rộng kín khắp không gian che khuất tầm mắt, khiến cho không gian trở lên mịt mù trong lá giống như những làn sương mù. Chỉ khác sương mù là hơi nước còn ở đây hoàn toàn là những chiếc lá mỏng và nhỏ.

« Xoẹt… ».

Một tiếng cắt ngọt vang lên trong không gian. Kim Nam trong gang tấc đã mau chóng có thể nhận biết một chiếc lá màu vàng công kích mình, nhưng vẫn không thể né tránh toàn bộ, Vẫn để cho nó công kích cắt sượt qua gò má khiến hắn lập tức chảy máu.

Không đơn giản, trận này quả thực không đơn giản chút nào. Không ngờ Cung Kiếm Phi lại có trận pháp lợi hại như vậy mà bây giờ mới tung ra. Vốn nghĩ đám người Cung gia này quả thực rất dễ đối phó nhưng không ngờ lại xuất hiện Liên Đàm trận này khiến Kim Nam tạm thời không có biện pháp phá bỏ. Tận lực vận thần thức lên đến cao điểm chú ý mọi động tĩnh xung quanh. Hắn quyết không để cho Cung Kiếm Phi đánh lén hắn thêm một lần nào nữa.

« Hừ !!! Tên đồi bại… Ngươi thực sự không coi Cung gia ta ra gì, hôm nay để xem ngươi làm sao thoát khỏi Liên Đàm trận trấn tộc của ta ».

Cung Kiếm Phi giọng điệu uất ức tực giận, trực như muốn giết Kim Nam ngay tức khắc nhưng hận là không thể. Tu sĩ nhếch nhác lúc này vẫn đang ngơ ngáo đứng ngoài quan sát. Cung Kiếm Phi thấy vậy liền truyền thần thức tâm nhắc khẽ.

« Cung Thái, đệ còn định đứng như vậy đến khi nào ? Liên Đàm trận này bản thân ta vẫn chưa có khả năng duy trì nổi quá mấy khắc. Mau hợp lực với ta giết tiểu tử này, bằng không Cung gia tiếp tục bị khi dễ ».

Kim Nam thì lúc này không hề biết rằng Cung Kiếm Phi thực ra không có khả năng duy trì cái Liên Đàm trận này được lâu để công kích hắn nên vẫn đang toát mồ hôi lo lắng tìm cách phá giải. Tu sĩ nhếch nhác Cung Thái kia đang bất động nghe thấy Cung Kiếm Phi nhắc như vậy liền như được bơm thêm máu điên. Điên cuồng chửi loạn cầm Khứ Trần lăm lăm nhảy bổ vào hét lớn :

« Tiểu tử khi dễ cháu gái ta ??? Xem ta hành lạc ngươi !!! ».

« Ầm !!! ».

Một tiếng nổ lớn lại vang lên, cái bát sứt Khứ Trần Vốn đã to lớn nay lại càng to lớn hơn gấp bội. Trận pháp Liên Đàm hình thành những chiếc lá bay vây quanh Kim Nam như hình mặt trời chói lóa thì lúc này Khứ Trần to lớn ập tới áp chế trên đỉnh đầu Kim Nam khiến cho hắn một trận nhộn nhạo thân thể không thể chịu nổi.

« A a a….. Diệt Vương !!! ».

Kim Nam vốn đang định tính kế để phá trận nhưng lúc này Cung Thái nhảy vào đánh loạn lên khiến hắn không thể có thời gian kịp suy nghĩ. Cái bát sứt Khứ Trần tạo cỗ áp lực trấn áp hắn phía trên cộng thêm những chiếc lá của Liên Đàm trận liên tục cứa vào da thịt hắn khiến hắn không thể chịu nổi. Không còn cách nào Kim Nam đành phải lập tức sử dụng Diệt Vương pháp kĩ.

Bạo Vân, Loạn Lưu, Thạch Bạo, Hồng Thủy nhất lượt được mau chóng hình thành. Từng tia lực lượng vũ động hùng hậu tạm thời quét bay những chiếc lá màu xanh ở vòng ngoài. Cung Thái cũng bị cỗ trấn lực hình thành từ tứ đại pháp kĩ đẩy lui ra một quãng.

“Không xong! Tiểu đệ, hắn đang hình thành pháp kĩ đối chọi, để cho hắn thành công hợp nhất chúng ta chưa chắc đã có khả năng chống lại. Mau quấy nhiễu hắn chớ để hắn thành công”.

Cung Kiếm Phi thấy quả cầu Diệt Vương đang trên đà hình thành khiến ông ta cảm thấy uy hiếp rất lớn. Liền mau chóng thúc dục Cung Thái lao vô ngăn cản tránh để Kim Nam thành công trong việc hợp nhất pháp kĩ.

“Tên tiểu tử, chớ làm càn!!!”.

Cung Thái bị đẩy bay ra vốn còn đang định thần lại nhưng bị huynh trưởng thúc dục nên không dám chậm trễ mà lập tức lao vào tiếp tục đánh. Kim Nam đang tận lực trong quá trình hợp nhất, lúc này nếu Cung Thái kia mà lao vào rất có khả năng Diệt Vương của hắn sẽ bị phá hỏng. Không giống như Võ Vương, Võ Vương kia sử dụng Đại Chung Điện pháp thức đồng dạng thời gian hình thành cũng lâu như Kim Nam hợp nhất pháp kĩ. Liên Đàm trận cộng thêm Khứ Trần bản thân uy lực không thể so sánh với Đại Chung Điện pháp thức thế nhưng tính cơ động của nó rõ ràng là vượt trội hơn rất nhiều. Thời gian để Kim Nam hình thành xong pháp kĩ hợp nhất có lẽ hai mắt hắn đã bị Cung Thái hành lạc đánh cho giống mắt chồn rồi cũng nên.

Không thể để Cung Thái phá hủy thành quả của mình trong khi chẳng mấy chốc nữa Diệt Vương của hắn có thể được hình thành và hắn lại có thể thoát khỏi cái Liên Đàm trận và Khứ Trần kia quay lại hành lạc hai huynh đệ họ Cung. Thì lúc này không còn lựa chọn nào khác, Kim Nam đành phải sử dụng Tuyệt Đỉnh Khinh Công một lần nữa, hắn hy vọng rằng không vì như vậy mà quả cầu Diệt Vương lại bị ảnh hưởng.

“Vụt…”.

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, Kim Nam lại biến mất trong khoảng không một cách nháy mắt. Quả cầu Diệt Vương không ngờ như vậy lại không chút ảnh hưởng mà lại có xu thế hình thành nhanh hơn. Chỉ có điều hiện tại nó không còn tồn tại ở cái hình dạng tròn nữa rồi mà đã trở thành một vệt sáng kéo dài lốm đốm.

Cung Thái tung cước đến vị trí Kim Nam đứng lúc trước lại bị đánh vào khoảng không. Thân thể vì lao quá nhanh theo lực không thể chế trụ được bản thân liền lập tức lao đầu xuống đất.

“Bùm…”.

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Cung Thái lao vào mặt đất khiến đất bắn tung tóe chui cả thân mình lọt thỏm xuống đất tạo thành một cái hố rất lớn. Không nhìn thấy Cung Thái đâu nhưng có lẽ ông ta đã chui sâu vào trong lòng đất rồi.

“A a a… Tiểu tử dám đùa giỡn với lão phu???”.

Cung Thái bộ dạng đã vốn nhếch nhác điên loạn, nay mồm miệng đầy đất cát. Vừa nói đất cát trong miệng bắn ra tung tóe mắt lại càng đảo loạn lên nhiều hơn. Bật một cái thân mình lại tiếp tục lao vào trận tung cước đánh về phía Kim Nam.

Vì Kim Nam đang bị vây hãm bởi Liên Đàm trận cho nên khoảng cách hắn sử dụng Tuyệt Đỉnh Khinh Công cũng rất hạn chế, chỉ đành có thể tạm thời di chuyển trong một quãng ngắn. Tránh được một cước của Cung Thái lần thứ nhất chưa chắc đã tránh được lần thứ hai. Quả cầu Diệt Vương còn chưa đạt đến sự cường hãn nhất, nhưng lúc này không còn cách nào khác Kim Nam đành phải lập tức đánh ra hòng thoát hiểm.

“Rẹt, rẹt, rẹt…”.

Diệt Vương lúc này đã không còn là Diệt Vương lúc trước, không còn tồn tại ở dạng cầu nữa mà nó là một vệt sáng gồm những đốm li ti kéo dài. Vận dụng lực lượng vào cánh tay trái, thuận tay Kim Nam quét Diệt Vương thành một đường đánh vào bề mặt Liên Đàm trận. Diệt Vương lúc này như một chiếc roi còn Kim Nam chính là đang cầm chiếc roi đó đơn giản quật loạn tìm lối thoát.

“Xẹt, xẹt…”.

Những chiếc lá xanh bị Diệt Vương đánh trúng lập tức cháy khét lẹt. Lá đứt cháy đen bay mịt mù. Cung Thái đang lao đến tung cước không tự chủ được cũng liền lập tức vội vã lui lại. Nháy mắt Kim Nam đã phát hiện khe hở của Liên Đàm trận liền vận dụng Tuyệt Đỉnh Khinh Công lập tức theo khe hở đại trận biến mất ra ngoài.

“Đừng hòng!!!”.

Cung Kiếm Phi thấy Kim Nam đang như muốn biến ra khỏi Liên Đàm trận, tâm thần khẽ rúng động vội vã hét lớn tung ra một chiếc lá màu đỏ như lửa lập tức lấp khe hở trận pháp.

Kim Nam đang vận dụng Tuyệt Đỉnh Khinh Công nháy mắt hình thành lao ra thì lập tức ‘’đinh’’ một tiếng. Rõ đau điếng, đầu Kim Nam như va phải một cục sắt cứng khiến cổ hắn đau đớn trực như muốn gãy ra. Một cái lá màu đỏ to và dài mau chóng bịt kín khe hở trận pháp. Thấy thời cơ lại đến Cung Thái lập tức lao vào tung cước về phía Kim Nam không một chút sai sót.

Trong khi tâm thần vẫn còn đang rúng động, Diệt Vương pháp kĩ thì cũng đã tiêu tán không còn. Bây giờ lại nhận thêm công kích của Cung Thái khiến Kim Nam tạm thời không biết phải làm sao. Vốn nghĩ có thể đơn giản dùng lực lượng áp chế đòi mua cái phủ họ Cung này, nhưng xem ra đúng thật như lời đồn, các cái gia tộc lớn này quả thực không đơn giản. Bây giờ bị hai huynh đệ họ Cung liên tiếp bức ép, dồn vào đường cùng Kim Nam không biết phải làm sao chỉ đành vận Tuyệt Đỉnh Công Phu liên tiếp tránh các công kích quyền cước của Cung Thái.

Kim Nam nhổ một bãi nước miếng tức giận phun ra một câu:

“Ông mà ra được thì hai các ngươi tới số, hành lạc cả họ, trẻ không tha già không thương!”.

Cung Kiếm Phi vốn không có khả năng duy trì Liên Đàm trận lâu, vốn đã cắn răng chịu đựng lúc này đã muốn buông bỏ trận pháp. Nhưng nghe Kim Nam hắn chửi như vậy lập tức trong đầu ông ta xuất hiện hình ảnh liên tưởng Kim Nam đồi bại. Tên tiểu tử này không những tụt quần trước Cung gia, không những vậy lại còn trước mặt con gái ông ta. Nếu bây giờ để hắn thoát ra được, lại như lời hắn vừa nói thì không biết già trẻ lớn bé trong Cung gia sẽ ra làm sao. Trẻ không tha, già không thương, híc, không lẽ ngay cả lão thái thái tên này cũng có ý đồ. Tên này khẩu vị thật lớn a.

Cung Kiếm Phi càng nghĩ mà lại càng nuốt nước bọt cảm thấy ghệ rợn. Không ngờ tên này lại có khẩu vị mạnh như vậy, nếu đã đành con gái ông ta còn trẻ đẹp kiều diễm thì không nói làm gì. Nhưng Cung Kiếm Phi lại có sức liên tưởng mạnh. Càng nghĩ lại càng nhớ đến lão thái thái già cả, không ngờ tên đồi bại phía trước mắt lại có sở thích phát tởm đến như vậy. Cung Kiếm Phi bỗng cảm thấy phát lợm cổ họng.

Kim Nam lúc này thì không biết Cung Kiếm Phi kia đang nghĩ gì, nếu biết ông ta đang nghĩ hắn ta xấu xa như vậy thì hắn còn hận không thể đập chết ông ta ngay tức khắc. Câu nói khi nãy cũng chỉ là vì hắn buột miệng nói ra vì tức giận nhưng không nghĩ Cung Kiếm Phi lại có sức tưởng tượng ngày càng phong phú đến như vậy.

Cung Ngọc Hân thấy cha mình mặt mày càng ngày càng đỏ bừng, không những vậy có những lúc còn tự lắc đầu cảm thấy sợ hãi thì cũng hết sức lo lắng. Chẳng nhẽ tên biến thái trước mắt quá mạnh khiến cha lo sợ. Nhưng thực tế Cung Ngọc Hân lại không biết cha nàng căn bản không phải có bộ dạng như vậy vì điều đó, mà ông ta có bộ dạng như vậy là vì càng ngày ông ta càng suy nghĩ tợn đến những điều sắp xảy ra nếu ông ta buông bỏ lực lượng.

Cung Thái thì lúc này không quan tâm đến huynh trưởng mình tưởng tượng phong phú như thế nào. Chỉ biết điên cuồng vừa chửi vừa đuổi đánh Kim Nam trong trận pháp. Kim Nam thì liên tục vận dụng Tuyệt Đỉnh Khinh Công, khoảng thời gian qua đi hắn cũng đã khá quen với tình huống hiện tại. Bắt đầu có thời gian vừa chạy vừa suy tính đối sách. Chỉ bực mình một điều hắn thân là một cường giả nội khí tầng năm trung kì mà lại thua một cái nội khí tầng bốn sơ kì, để cho hắn đuổi loạn như vậy. Nếu không có cái Liên Đàm trận mịt mù này khiến Kim Nam không thể nhận biết đối thủ thì có lẽ hắn đã dần cho Cung Thái ông ta một trận te tua rồi.

“A…”.

“Xùy, xùy…”.

Cung Kiếm Phi gân căng cứng cơ mặt, mặt mũi đỏ bừng lúc này đã không chịu được nữa. Nội khí bản nguyên ông ta đã sớm cạn kiệt không thể duy trì, chỉ đành từ từ giải tỏa Liên Đàm trận, những tiếng tan rã phát tán ra không gian. Nháy mắt lớp lá lớn mịt mù đã không còn. Liên Đàm pháp bảo là cái cành cây đầy lá kia lúc này đã héo rũ xuống rơi vào tay Cung Kiếm Phi, có lẽ vì nó cũng đã sử dụng quá hạn tinh lực có thể nên mới xuất hiện tình trạng như vậy.

Phát hiện Liên Đàm trận đã lập tức bị phá bỏ Kim Nam liền tức khắc dừng lại. Cung Thái thì căn bản không để ý đến mọi chuyện xung quanh, vẫn lao đến tung quyền cước đánh Kim Nam. Khứ Trần vẫn bay trên không trung tạo áp lực xuống thân thể Kim Nam nhưng lúc này đã không còn Liên Đàm trận phụ trợ liền suy yếu đi rất nhiều.

“Pặc…”.

Quyền cước Cung Thái lao đến trước thân mình Kim Nam, Cung Thái mừng rơn như bắt được vàng vì lần này không ngờ Kim Nam hắn không biến mất nữa mà đứng lại. Điều đó có khả năng một cước của ông ta có thể đả kích trúng tiểu tử này được. Nhưng ngay lập tức ông ta đã phải nhăn mày lo lắng. Không ngờ Kim Nam không một chút sợ hãi dùng một tay bắt lấy một cước của ông ta đơn giản chế trụ lại. Ánh mắt đăm đăm như sát thần muốn lấy mạng Cung Thái khiến ông ta phát hoảng. Tên tiểu tử này không ngờ một cước của cường giả nội khí tầng bốn sơ kì mà hắn chỉ đơn giản dùng một tay không có thể hóa giải. Không những vậy còn khiến ông ta không thể rút được cước bộ của mình.

“Tiểu tử, ngươi định làm gì???”.

Kim Nam khẽ liếm mép bộ dạng thèm thuông có chút nham hiểm nhìn về phía Cung Thái khiến ông ta phát hoảng lắp bắp miệng lưỡi cứng lại. Theo bản năng chân không ngừng dãy dụa cố rút cước bộ ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play