Thời gian nghỉ ngơi của những người lao dịch rất ít, chỉ chưa đầy hai canh
giờ. Những người lao dịch đã lại tiếp tục bị thúc dục ra khỏi những cái
cũi sắt của mình để đến khu lao dịch.
« Cheng, cheng… ».
« Tất cả các ngươi mau dậy mau, lũ lợn khốn nạn này chỉ biết ăn với ngủ. Các ngươi chẳng được cái tích sự gì cả. Thật không hiểu tại sao trong
tam giới lại có thể tồn tại một cái giới chỉ dành cho loại các ngươi cơ
chứ, thật phí phạm, để hết cho Ma Giới bọn ta có tốt hơn không. Thiên
thật không công bằng ».
Đám người lao dịch uể oải ngồi dậy, những tiếng tạch tạch từ những bắp
cơ của họ vang lên. Mỗi ngày ở đây đều là một ngày lao động quá sức, vì
vậy cơ bắp của những người này rất phát triển. Nếu cho họ quay trở lại
Nhân Giới để so sánh thì chắc họ phải khỏe gấp mười lần người bình
thường.
Ra khỏi những chiếc cũi sắt kia, những người lao dịch lại tiếp tục bị
lùa trở về khu lao dịch phía Tây. Bởi vì buổi sáng mới thức dậy nên bây
giờ họ đang trong cái trạng thái sung sức nhất. Cho nên bọn Quỷ tộc
thường tận dụng thời gian này bắt họ lao dịch nhiều hơn bình thường đến
ba bốn lần.
« Chàng trai trẻ, ta không biết tên cậu, nhưng cứ gọi cậu mãi là chàng
trai trẻ thì không được. Ta đặt cho cậu một cái tên nhé ».
« Đặt cho ta một cái tên ? ».
Nam nhân thấy trung niên nhân hướng mình nói một câu như vậy, chỉ ngơ
ngẩn quay sang hỏi một cách không có chủ ý. Lát sau lại nhìn về phía
trước không nói gì. Hôm nay nam nhân này cũng bị bắt đi lao dịch. Mấy
tên cầm roi da thúc dục từ sớm nên hắn cũng đứng dậy và đi theo mọi
người.
Tên cầm chùy hôm qua cũng đến theo dõi người nam nhân. Hắn cảm thấy rất
kì quái, tại sao cái tên nhân loại kia lại không phản kháng chút nào.
Hôm qua rõ ràng rất dữ tợn, vậy mà hôm nay lại rất ngoan ngoãn.
« Đặt cho cậu tên Võ Thanh có được hay không, cái tên này cũng được đấy ».
« Võ Thanh, a, ta thích cái tên này ».
Nam nhân nghe thấy mình được đặt cho một cái tên liền ngu ngơ sung sướng nói. Trung niên nhân nghe thấy lời này cũng cảm thấy mãn nguyện. Thực
tế cái tên Võ Thanh kia là tên con trai ông ta. Võ Thanh kia mấy năm
trước bị bắt vào khu lao dịch này đã chết rồi. Ông ta cũng vì tìm con
trai mà đến đây nên cũng bị bắt. Bây giờ ông ta đặt cái tên này chủ yếu
cũng là để muốn nhớ về con trai mình mà thôi.
Nam nhân trước mặt này tuy mất trí ngu ngơ, nhưng ông ta có một cảm giác rất thân thiết. Người này ông ta tuyệt đối yêu thích, hơn nữa ông ta
cũng đã lớn tuổi. Cả cái khu lao dịch Đại Sơn này hầu như không có ai
nói chuyện với ông ta cả, nay có người nam nhân này. Tuy là hắn mất trí, nhưng chỉ có duy nhất hắn là chịu nói chuyện với ông ta, có còn hơn
không. Chỉ cần có người nói chuyện là được rồi. Trong cái cuộc sống như
địa ngục này, thỉnh thoảng chỉ là những điều đơn giản thôi cũng có thể
trở thành thú vui cho người ta thư giãn. Đối với trung niên nhân, nói
chuyện chính là thư giãn, dù chỉ là vài câu.
“Đi mau lên, các ngươi còn có thời gian nói chuyện”.
Một tên Quỷ tộc cầm roi da thấy hai người trung niên nhân và nam nhân
kia nói chuyện. Cảm thấy ngứa mắt hắn liền cầm chiếc roi da của mình lao lên đập bốp một cái vào lưng người trung niên nhân. Nam nhân kia thấy
vậy liền nheo mày, khuôn mặt hắn dần chuyển sang giận dữ.
“Hừ, Quỷ tộc, ta ghét Quỷ tộc, các ngươi lại đánh người?”.
Nói rồi nam nhân liền nắm chặt bàn tay lao thẳng về phía tên cầm roi da kia đánh thẳng vào mặt tên này đến bốp một cái.
“Crặc…”.
Hai chiếc răng nanh dài của tên cầm roi da này ngay lập tức bị đánh gãy nát.
“A….”.
Tên cầm roi da kêu lên một tiếng thống khổ, hai bàn tay đầu tiên của hắn giơ lên bụm miệng của hắn lại. Thân mình hắn kịch liệt run rẩy, gối hắn trùng và ngã khụy xuống.
“Ha ha, gây chuyện rồi, nhân loại hạ đẳng lại gây chuyện rồi. Ta xem lần này thủ lĩnh làm sao tha cho ngươi?”.
Tên cầm chùy hôm qua từ lâu đã đứng quan sát người nam nhân từ xa. Nay
thấy nam nhân kia động thủ với tên cầm roi da liền sung sướng cười thỏa
mãn, một nụ cười thâm hiểm. Hắn nhanh chóng quay người đi chạy về phía
Tây trước, mỗi bước hắn đi lại rung chuyển rầm rầm. Đoàn người lao dịch đang di chuyển cũng phải vội né sang một bên. Dòng người đi thẳng như
một cái gậy thì bây giờ đã bị tên cầm chùy kia bẻ cong một đoạn.
“Thủ lĩnh, nhân loại kia lại gây chuyện. Ngài hãy giết hắn đi, hắn vừa bẻ gãy nanh của U Đán rồi”.
“Bẻ gãy nanh, hừ, để ta đi xem”.
Tên thủ lĩnh nghe thấy nam nhân kia không ngờ bẻ gãy hai cái răng nanh
của thuộc hạ mình bộ dáng lại hết sức tức giận. Hắn tung mình lên không
trung nhanh chóng bay về phía dòng người lao dịch. Tên cầm chùy còn ở
lại liền bụm miệng cười có vẻ rất thống khoái.
Thân mình nhanh như chớp, tên thủ lĩnh mau lẹ di chuyển bay qua những
tảng đá lớn vỡ vụn lởm chởm. Có vẻ hắn ta khá quen thuộc với địa hình
nơi này, thậm chí hắn bay nhảy qua những tảng đá mà chẳng cần nhìn. Bàn
chân hắn vẫn tiếp xúc một cách chính xác những mỏm đá nhấp nhô một cách
vững chắc ở những điểm tựa hợp lý nhất.
Khi tên thủ lĩnh di chuyển, luôn có một màn khí vụ màu đen bám theo hắn
một cách mờ nhạt. Tạo nên một cảm giác cho người nhìn hắn ta trông rất
khủng bố. Tên thủ lĩnh không mất nhiều thời gian đã đến được chỗ nam
nhân kia. Hắn hạ thân mình khổng lồ của mình một cách trông rất mạnh bạo xuống mặt đất. Nhưng kì lạ, không có một tiếng động nào vang lên. Thân
mình hắn lao xuống rất nhanh và hung bạo nhưng khi tiếp xúc gần mặt đất
lại đột ngột dừng lại nhanh chóng. Khiến cho bàn chân hắn tiếp xúc với
mặt đất một cách nhẹ nhàng không chút tiếng động.
Tên thủ lĩnh vừa đáp xuống liền mau chóng bước đến gần tên cầm roi da
vừa nãy đã bị nam nhân kia bẻ gãy hai cái nanh. Hắn đưa ánh mắt lạnh
lùng nhìn xuống gằn giọng nói một câu rất vô tình:
“Loại phế vật như ngươi giữ lại làm gì?”.
Nói rồi không ngờ hắn ta không giúp tên cầm roi da kia chữa trị, mà lại
ngay lập tức phát một quyền hung bạo trực tiếp bóp nát đầu của tên cầm
roi da kia.
“Bụp”.
“A…”.
Tên cầm roi da chỉ kịp thất thanh kêu lên một tiếng. Hắn trước khi chết
vẫn còn giữ khuôn mặt không thể ngờ rằng thủ lĩnh của hắn lại làm như
vậy. Thủ cấp tên cầm roi da vừa bị bóp nát, một viên ngọc màu đen tỏa
đầy khí vụ hắc ám bay ra từ thân thể hắn. Tên thủ lĩnh chỉ khẽ há miệng
viên ngọc đen kia đã trực tiếp bay vào miệng của gã. Tức thì làn khí vụ
màu đen ở trên tay tên thủ lĩnh lại có vẻ dày đặc hơn một chút.
Tên cầm chùy lúc này cũng vừa mới chạy đến, thấy màn này thì tiếng cười
của hắn tắt hẳn. Hắn mau lẹ nhẹ nhàng lén lút từ từ trốn đi. Hắn sợ nếu
bây giờ tên thủ lĩnh kia nhìn thấy hắn rất có khả năng sẽ giết chết hắn
giống như tên kia.
“Thật ác độc, ngươi ngay cả đồng loại mình cũng không tha?”.
Tên thủ lĩnh vừa giết chết tên cầm roi da xong đang định rời đi, không
ngờ người nam nhân kia lại lên tiếng khiến hắn ngay lập tức chú ý.
“Ta quên mất là vẫn còn tên hạ đẳng ngươi”.
Tên thủ lĩnh chỉ nhìn căm căm người nam nhân sau đó lòng bàn tay hắn lại xuất hiện làn khí vụ màu đen. Một chiếc xích sắt rất dài từ từ xuất
hiện. Tên thủ lĩnh hô to một tiếng lớn:
“Xuất…”.
Chiếc xích sắt kia ngay lập tức bay đến vây xung quanh người nam nhân.
“Thít…”.
Chiếc xích sắt mau ngay sau đó trói chặt hai cánh tay người nam nhân
lại, khiến hắn không thể di chuyển được. Tên thủ lĩnh lúc này mặt mày
xanh mét, hắn thở hồng hộc một lát sau đó hắt ra một câu bực tức:
"Thật không ngờ chỉ vì một tên hạ đẳng mà ta cũng phải xuất ra Địa Nhai
Xích Chỉ. Nếu không phải vì thiếu nô dịch thì ta đã trực tiếp bóp chết
tên hạ đẳng nhà ngươi rồi”.
Hít một ngụm khí tên thủ lĩnh một lần nữa lại nhún mình một cái bay lên
không trung biến đi. Trước khi đi hắn còn lưu lại một câu nói vang vọng
không gian:
“Kể từ giờ cho hắn lao dịch trong Địa Thất, đến chết thì thôi…”.
“Địa Thất, hắn ta nói là Địa Thất sao?”.
Trung niên nhân nãy giờ vẫn đang khiếp sợ không nói được lời nào. Nay
nghe thấy tên thủ lĩnh nhắc đến Địa Thất liền hoảng hốt hỏi lại. Mấy
người lao dịch phía trước thấy trung niên nhân hỏi như vậy cũng thuận
tiện gật đầu một cái. Trên mặt họ ai nấy đều hiện một tia thương cảm.
“ Địa Thất là cái gì? Ta không thích nơi đó ».
Nam nhân kia bộ dạng vẫn ngơ ngơ tuôn một câu. Trung niên nhân thấy vậy liền dậm chân hùi hụi nói :
« Võ Thanh ơi Võ Thanh, ai bảo ngươi gây chuyện làm gì. Ngươi có biết
ngươi sẽ phải làm cái gì không ? Ài, lại có một kẻ chết oan rồi ».
Nam nhân kia bộ dạng như vẫn đang nghe trung niên nhân nói, nhưng thực
ra hắn chẳng hiểu cái gì cả. Hắn bây giờ là một người mất trí, mọi
chuyện trung niên nhân nói chỉ như gió thổi qua mà thôi. Trung niên nhân biết vậy nên không có nói gì nữa, chỉ liên tục lắc đầu tiếc nuối.
Nam nhân kia ngay sau đó đã bị hai tên cầm roi da khác từ đâu đến lôi
đi, chệch khỏi hướng đi khác hẳn với dòng người còn lại. Hắn được đưa về phía Đông. Nam nhân kia phát hiện ra từ khi hắn bị trói buộc bởi sợi
xích kia thì hắn không thể hành động theo ý mình được nữa. Những tên cầm roi da tùy ý cầm roi đánh hắn, hắn muốn phản kháng nhưng chẳng thể nào
tung quyền được như trước. Cứ mỗi lần hắn định chống lại là sợi xích kia lại thít chặt vào khiến hắn không thể cử động.
….
Một năm sau.
Với những người lao dịch ở khu lao dịch Đại Sơn này, một năm có lẽ như
là cả một cuộc đời. Đã có không ít kẻ táng mạng vì không chịu nổi điều
kiện hà khắc ở nơi này. Cái dòng người lúc trước đông đúc thì bây giờ có lẽ đã ít đi đến một phần năm rồi.
Khuôn mặt tên thủ lĩnh thì ngày càng lo lắng hơn, nguồn Ma Thạch từ khu
lao dịch ngày càng giảm sút. Đám lao dịch cũng đã chết nhiều lắm rồi, nợ Ma Thạch phải nộp ngày càng nhiều. Hơn nữa nguồn Ma Thạch trên bề mặt
cũng đã hết, sẽ phải đào xuống sâu hơn mới có thể có Ma Thạch mới.
« Võ Thanh, ta thật không thể tin nổi, cậu không ngờ lại có thể sống sót sau một năm lao dịch ở Địa Thất. Thực đúng là quái vật mới có thể làm
được mà ».
Võ Thanh, là cái tên của người nam nhân lúc trước. Hắn bây giờ cũng đã
được những người lao dịch quen gọi với cái tên đó rồi. Đã một năm trôi
qua, có nhiều chuyện hắn đã biết được hơn. Không còn là một kẻ ngu ngơ
ai nói gì cũng không hiểu nữa.
Hắn không biết quá khứ hắn ra sao, chỉ nghe người ta nói hắn tự dưng
xuất hiện trong khu lao dịch này. Lại còn mất trí nữa nên không mấy ai
để ý. Chỉ có trung niên nhân kia là qua một năm vẫn luôn quan tâm hỏi
han và trò chuyện với hắn. Khiến cho hắn cảm thấy không bị lạc lõng ở
nơi đây. Đối với hắn trung niên nhân kia cũng không khác gì một người
cha cả. Ông chỉ cho hắn từng bước đường, từng câu chuyện về thế giới
này.
Trung niên nhân kia tên là Võ Chính, nghe nói ông đã từng là một thương
gia rất giàu có của Thạch Thất thành. Không may vì con trai ông ta xa đà chơi bời lung tung, dẫn đến bị người ta bán thành nô lệ cho bọn Quỷ
tộc. Sau đó ông ta vì đi tìm con trai mà từ bỏ hết gia sản, cuối cùng
ngay cả bản thân cũng bị bắt đến đây làm nô dịch. Vào đến đây ông ta mới biết được con mình cũng ở đây, nhưng đã chết cách đó mấy tháng rồi.
Cũng qua tìm hiểu Võ Thanh biết được Ma Giới là cái gì, cái gì được gọi
là tam giới. Tuy còn nhiều chuyện hắn vẫn chưa hiểu hết, nhưng những
điều tối cơ bản hắn cũng đã nắm được. Cái được gọi là Địa Thất kia, cái
nơi mà hắn đã lao dịch suốt một năm qua hắn cũng biết được nó là thứ gì.
Địa Thất là một cái hang sâu đào xuống trung tâm của khu lao dịch Đại
Sơn này. Ở đó trữ lượng Ma Thạch cũng là lớn nhất. Chỉ có điều là nó rất nóng, nóng đến mức không thể tả được. Người nào khỏe mạnh nhất vào đó
lao dịch cũng chỉ chịu được ba ngày là chết. Chính vì vậy có thể giải
thích tại sao Võ Chính khi nghe Võ Thanh bị đưa vào lao dịch ở Địa Thất
lại tỏ ra tiếc nuối như vậy.
Không ngờ cái tên trâu bò Võ Thanh người ta những tưởng hắn vào đó lao
dịch vài hôm sẽ chết. Vậy mà đến bây giờ đã hơn một năm rồi hắn vẫn sống nhăn ra. Thật không hiểu hắn là cái loại quái vật gì.
Tên thủ lĩnh mấy lần cũng đến quan sát, nhưng sau đó hắn chỉ lẳng lặng
bỏ đi không nói gì. Võ Thanh bây giờ cũng đã biết nhiều hơn, hắn cũng
biết mình không thể chống lại những tên cầm roi da kia. Đã mấy lần hắn
nhìn thấy Võ Chính bị đánh nhưng hắn cũng chỉ bực tức không thể làm gì.
Cái sợi xích kia cứ mỗi lần hắn định động thủ là nó lại siết chặt khiến
hắn không thể nhúc nhích.
Những điều đầu tiên khi hắn biết đến thế giới này không phải là những
điều tốt đẹp mà lại là những màn u tối. Một thế giới không màu sắc chỉ
có tội lỗi và sự tàn độc của những tên Quỷ ghê rợn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, những ngày tháng lao dịch khiến cho những người trong khu lao dịch Đại Sơn này chết quá nhiều. Đến bây giờ Đại
Sơn cũng chỉ còn lại khoảng vài trăm người. Võ Chính cũng đã đau bệnh
rồi. Tuy vậy hằng ngày ông ta vẫn phải ra ngoài công trường. Võ Thanh
biết vậy nhưng không thể làm gì được, hắn đã suy tính trước rồi có một
ngày có khi hắn sẽ phải thấy Võ Chính chết mất thôi.
Khu lao dịch Đại Sơn ngày càng lụi tàn, mỏ khoáng phía trên cũng đã hết
Ma Thạch. Bây giờ tên thủ lĩnh lại còn tàn độc hơn, hắn không còn cách
nào khác đã dồn tất cả xuống Địa Thất để lao dịch.
Đang đào những tảng lớn đá Ma Thạch, Võ Thanh thấy có tiếng ồn ào phía
trên. Một lúc sau thì có một đoàn người được đưa vào đây. Võ Thanh nhìn
thấy trong đám người đó không ngờ có cả Võ Chính.
« Hừ, thật khốn nạn. Bọn súc vật ».
Võ Thanh tức giận, tay hắn nắm một khối Ma Thạch đang định bóp nát. Bỗng hắn cảm thấy có một luồng khí nóng trong cơ thể câu động với khối Ma
Thạch kia khiến nó tan chảy từ từ ngấm vào trong cơ thể hắn. Võ Thanh
còn chưa xác định được chuyện gì xảy ra thì cơ thể hắn đã tự bài tiết ra một dòng chất nhờn màu đen.
« Bục, bục… ».
Luồng khí nóng trong cơ thể Võ Thanh càng trở nên rõ ràng. Võ Thanh bỗng chốc cảm thấy cực độ sung mãn, hắn khẽ vận lực kéo dãn sợi xích ở lòng
bàn tay. Tức thì những tiếng xình xịch vang lên. Sợi xích kia mau chóng
dão ra. Võ Thanh mừng như điên, hắn tiếp tục cầm thêm một khối Ma Thạch
nữa mau chóng nắm chặt như định bóp nát, giống khi nãy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT