“Quốc sư, có tin tốt từ Bắc Quốc, nghe nói Đế Quốc Nhật Minh đã tấn công vùng Giang Nam của Bắc Quốc, hiện Tần Hoài Công đã kéo đại bộ phận lực lượng của Kỳ Dương kinh đến Giang Nam”.
“Tốt, mau, ngừng lệnh chiêu binh”. Kim Nam nghe thấy tin báo liền vui
mừng vô cùng, đúng như dự đoán của hắn, Đế Quốc Nhật Minh quả thật đã
phát lệnh công kích. Không chậm trễ, hiện giờ đây chính là thời cơ tốt
nhất, Kỳ Dương kinh của Bắc Quốc hiện trống không, Tần Hoài Công đem
binh đến Giang Nam ít cũng phải mất nửa tháng mới tới nơi, trong khi đó
Kim Nam đem binh đến Kỳ Dương kinh kia cũng mất khoảng hai mươi ngày. Vì vậy, Kim Nam chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội lần này, lợi dụng khi Tần
Hoài Công đến Giang Nam được khoảng mười ngày, sẽ lập tức phát binh.
Tại sao hắn lại làm như vậy, bởi vì Kim Nam hắn đã dự tính, Tần Hoài
Công đem binh đi được nửa được Kim Nam tấn công sẽ lâm vào tình cảnh
tiến thoái lưỡng nan, đối mặt với hai phe, lòng quân tất loạn, đến lúc
đó công kích Kỳ Dương kinh hoàn toàn nắm phần chắc nhiều hơn. Còn nếu
bây giờ lập tức công kích, thì quân Tần sẽ vẫn có khả năng quay về, Kim
Nam tất có thiệt hại lớn. Nếu Kim Nam hắn chờ cho đến khi quân Tần đến
được Giang Nam rồi mới công kích, nhất định sẽ khiến cho quân đội Đế
Quốc Nhật Minh bị thiệt hại, Tần Hoài Công biết không thể đánh được cả
hai mặt trận, tất sẽ liều với Thiên Hoàng kia.
Nhân cơ hội này, còn dư mười ngày, Kim Nam sẽ không trưng binh nữa, mà
sẽ dồn toàn bộ tân quân, cấp tốc huấn luyện thao tập, rèn đúc binh khí
chuẩn bị thật kĩ càng. Kim Nam đã tận dụng được hợp lý toàn bộ thời gian để có thể tấn công Bắc Quốc một cách hợp lý nhất.
Lý Nam Đế sau khi nghe thấy tin tức báo về cũng là mừng rỡ vô cùng, liền đích thân đến phủ đệ của Kim Nam hắn, luông miệng khen ngợi không ngớt
“Quốc sư, ta là cứ nghĩ ngài chỉ nói đùa, thật không ngờ Đế Quốc Nhật
Minh kia bản thân nội loạn mà quốc sư ngài vẫn có thể làm cho họ tiến
binh, chỉ có điều ta vẫn có chút thắc mắc, làm sao ngài có thể làm được
vậy”.
Kim Nam cười khà khà đắc ý nói “ Không có gì, Thiên Hoàng kia căn bản
rất sợ ta, hơn nữa lần này ta đã bày ra cho ông ta cái kế sách và còn
chia lợi ích không nhỏ cho ông ta nữa”.
“Xin hỏi quốc sư là kế sách gì, lợi ích ra sao”
“Cũng không có gì, ta chính là bảo ông ta triệu tập tất cả các thế lực
lãnh chúa lập tức đem binh đánh Bắc Quốc, Nam Thiên Quốc sẽ đem trăm vạn binh phối hợp, Bắc Quốc tất diệt vong, hơn nữa sau khi các cái lãnh
chúa kia tấn công thành công Giang Nam sẽ chia trác cho họ Giang Nam tùy họ xử lý, bản thân Đế Quốc Nhật Minh nhân cơ hội đó chiếm luôn đất nước Đông Đảo ra tăng diện tích lãnh chúa thế lực, đối với ta và họ đều lợi
đôi bề, còn nữa Thiên Hoàng ra lệnh hiệu triệu các lãnh chúa, lãnh chúa
nào không nghe theo ông ta sẽ lập tức đem binh vấn tội, với cái chiêu
vừa đấm vừa xoa như vậy, dĩ nhiên những thế lực lãnh chúa kia sẽ chọn
lợi ích hơn là chọn đối đầu, ha ha…”
“Quốc sư quả thật cao minh, nhưng ta là vẫn không hiểu, Nam Thiên Quốc
lấy đâu ra trăm vạn binh, căn bản điều này không có khả năng, quốc sư
nói như vậy mà cái Thiên Hoàng kia cũng tin sao”
“Tin, ông ta không tin cũng vẫn phải tin, một phần là ông ta sợ ta, cái
thứ hai trăm vạn binh ta nói Nam Thiên Quốc có là sẽ thật sự có, quyết
không phải nói dối”.
“Trăm vạn binh, Nam Thiên Quốc có trăm vạn binh thật sao” Lý Nam Đế kinh ngạc sửng sốt.
Kim Nam chỉ cười lớn nói “Đế quân bệ hạ ngài chờ một chút đi, sẽ có tin tức ngay thôi”.
Lý Nam đế khó hiểu, nhưng vẫn cứ là vui cười, dù sao cái tin tức này của vị quốc sư kia nói ra có không đúng đi chăng nữa, thì vô số cái tin tức tốt lành mà ông ta đã biết đã đủ để Lý Nam Đế vui sướng phát điên rồi.
Không phải chờ lâu, một lát sau một thân võ tướng uy nghi bệ vệ bước vào kính cẩn cúi mình trước Lý Nam Đế nói lớn “Bẩm đế quân bệ hạ, chiêu tập quân binh kết thúc, trong vòng hai mươi lăm ngày, toàn Nam Thiên Quốc
chiêu tập được tổng số một trăm lẻ năm vạn binh mã, hiện có xu thế còn
tăng thêm nhưng lênh chiêu binh đã sớm dừng lại, nên quân số đã không
còn tăng nữa”..
Lòng kinh dị không thôi, Lý Nam Đế ngây người chốc lát mới lắp bắp nói
“Cái.. cái con số này không phải là ảo tưởng đó chứ, tuyệt đối, tuyệt
đối không thể, Nam Thiên Quốc từ bao giờ có nhiều binh như vậy, chiêu
tập binh mã trong gần một tháng đã gần như đạt đến con số cực thịnh của
thời kì An Dương Vương đế quân sao, chuyện này, chuyện này không có khả
năng”.
“Sai, ngài nói sai rồi đế quân bệ hạ, Nam Thiên Quốc thực lực hùng hậu,
cường giả vô số, tham gia trận chiến với Bắc Quốc năm xưa chẳng qua là
An Dương Vương vẫn chưa tận dụng hết lực lượng quốc gia, dẫn đến mới
thiếu hụt về số lượng binh sĩ nhiều đến như vậy”.
“ Dám hỏi quốc sư ngài tại sao nói như vậy, theo ta thấy thời kì An
Dương Vương đế quân đã gần như tập hợp quân binh mạnh nhất, triệt để tận dụng quân lực quốc gia, mới có thể vang danh thiên hạ, trấn nhiếp tứ
phương, ngài nói như vậy khiến ta thực sự rất khó hiểu”.
“ha ha, không khó hiểu chút nào, không khó hiểu chút nào, ta nói đế quân bệ hạ ngài nghe này, thời kì An Dương Vương căn bản chính sách của ông
ta coi trọng cái gì, đó chính là coi trọng sự tinh nhuệ, ông ta tuyển
binh cốt không đông mà cốt ở một cái tinh nhuệ, binh lính ông ta tuyển
dụng không chỉ ở tộc Kinh mà là toàn bộ các tộc của Nam Thiên Quốc, ta
dám khẳng định với ngài, nếu ông ta mà tuyển dụng đại trà tuyệt đối quân số binh lính của Nam Thiên Quốc thời kì đó không hề thua kém Bắc Quốc,
ít nhất cũng phải lên đến bốn trăm vạn binh”.
“Cái gì, thống lĩnh ngài lại nói quá rồi, bốn trăm vạn binh, có thể sao, nếu thực sự có thể chiêu tập số binh đó tại sao An Dương Vương không
làm”.
“An Dương Vương không làm, chính là có nguyên do, ngài phải hiểu quốc
lực Nam Thiên Quốc hạn hẹp, binh có thể có nhưng nếu đem số binh khổng
lồ đó đi đánh nhau thì sẽ thiếu hụt đại lượng lương thực, đất đai Nam
Thiên Quốc ta có hạn cung cấp lương thực tuyệt đối không đủ, nếu thực sự làm như vậy thì đạo binh của An Dương Vương hoàn toàn chỉ là hư ảo,
chưa đánh đã tan rã sao có chấn nhiếp tứ phương”.
Lý Nam Đế lúc này chết lặng người không biết nói câu gì, ông ta là vẫn
không thể tin nổi cái chuyện này có thể xảy ra, trăm vạn binh mã nói có
là có cái vị quốc sư này thực quá bá đạo rồi.
Kim Nam thấy vậy đắc ý nói tiếp “Lý Nam Đế ngài thực sự không tin mười
ngày sau có thể nhìn ta duyệt binh, đến lúc đó ngài sẽ thực sự nhìn thấy đội quân kia trong tay ngài là có thật tuyệt đối không phải là ảo
mộng”.
“Được, được, ta sẽ chờ tới ngày đó, nhưng ta vẫn còn thắc mắc một vấn
đề, thời đai An Dương Vương không thể chiêu tập nhiều binh mã, mà thời
đại của ta hiện giờ cũng không khác gì lắm, vậy ta xin hỏi quốc sư lượng lương thực liệu có đủ hay không, chiêu tập nhiều binh mã như vậy, không sợ nó lại thành một cái đạo quân hư ảo chưa đánh đã tan như ngài nói ở
thời đại An Dương Vương sao, dù sao thì Nam Thiên Quốc cũng vừa mới
thống nhất, quốc lực vẫn chưa dồi dào, đảm bảo lượng lương thực sẽ thiếu hụt”.
“Đúng, Lý Nam Đế ngài nói rất đúng, lương thực đảm bảo sẽ không đủ,
nhưng đây chính là một thời cơ tốt để đánh Bắc Quốc, nếu còn đợi cho Nam Thiên Quốc quốc lực dồi dào thì Bắc Quốc kia cũng vậy, An Dương Vương
và trận Cổ Loa thánh thành đã đánh cho Bắc Quốc Như chột như què, nếu
như đợi nữa thì vết thương của bọn chúng sẽ liền lại, trân đánh kia sẽ
là vô ích, triều đại An Dương Vương sẽ là hy sinh vô ích, vì vậy đây
chính là thời cơ tốt nhất để tấn công, chậm nữa thì sẽ thất bại, bản
thân Tần Hoài Công có thể trụ đến ngày hôm nay cũng là vì một cái chính
sách trưng binh trước tuổi của hắn, nếu đợi thời gian nữa thì trưng binh trước tuổi cũng thành đúng tuổi rồi”.
“Nếu đã là như vậy, ta sẽ chờ tin báo khải hoàn chiến thắng của quốc sư” Lý Nam Đế sau khi nghe Kim Nam giải thích một hồi liền đã cơ bản hiểu
rõ, cái tin tức Bắc Quốc bị Đế Quốc Nhật Minh công kích đã khiến ông ta
mừng như phát điên rồi, nay lại nghe Nam Thiên Quốc có thêm hơn trăm vạn binh thì hận không thể lập tức mở tiệc ăn mừng.
Lòng vui sướng không thôi Lý Nam Đế sau khi về đến phủ doãn lập tức mở
một cái đại tiệc khao quân, Kim Nam vì còn bận sự tình quân đoàn đen nên lập tức thoái thác.
….
Nam Thiên Quốc sau khi chiêu tập được đại lượng binh mã hơn một trăm
vạn, lập tức thao luyện, những xưởng và lò rèn binh khí sáng chói không
lúc nào tắt, mỗi ngày có đến vài nghìn binh khí và giáp phục xuất xưởng, những con chiến mã tốt nhất được thu thập bởi các tộc trên toàn Nam
Thiên Quốc nhanh chóng chuyển về Nam Uyển thành.
Tân quân mới thu thập liền phải thao tập võ công trên hình thức khắc
nghiệt nhất, những trận pháp dàn binh bố trận liên tiếp được thao luyện, Kim Nam ra lệnh tân quân mới chia làm hai mươi quân đoàn, mỗi quân đoàn trên năm vạn binh đều được một mãnh tướng thống lĩnh, đồng thời mỗi
quân đoàn Kim Nam cũng cử những binh sĩ thuộc quân đoàn đen thâm nhập,
một mặt để bọn họ thao tập rèn rũa kinh nghiệm chiến đấu, một mặt giám
sát quân binh.
Sau mười ngày, cơ bản những binh sĩ tân quân đã có kĩ năng chiến đấu như một binh sĩ bình thường, giáp phục đã được cung cấp đầy đủ và thuộc
loại tốt nhất, tộc Thái lại một lần nữa được trọng dụng, binh khí của họ đã đứng vào hàng cực phẩm, nay lại được trang bị cho toàn quân Nam
Thiên Quốc khiến chiến lực quân đội Nam Thiên Quốc bỗng chốc tăng lên
đáng kể.
Trong giai đoạn này chiến mã thu thập được là nhiều nhất, những con
chiến mã tuyển chọn toàn Nam Thiên Quốc vô cùng khỏe khoắn hơn nữa lại
có thêm một đại bộ phận chiến mã được các thương nhân thu thập từ các
quốc gia kế bên, nháy mắt đã lên đến con số mười vạn chiến mã.
Chính vì vậy Kim Nam liền phát triển kị binh là nhiều nhất, loại binh
chủng này dễ tiến dễ lui chiến lực cao, hơn nữa không tốn sức người
tuyệt đối sẽ là kỳ binh trong mỗi trận đánh. Vì thời gian không đủ nên
Kim Nam đã cố gắng hết sức mới có thể huấn luyện tân quân kia đạt đến
mức độ những binh sĩ bình thường.
Thời gian không thể chậm trễ, Kim Nam liền lập tức phát lệnh tập trung,
hai mươi quân đoàn xác định ngày khởi binh đã đến liền được chỉ thị của
Kim Nam duyệt binh nhằm nâng cao sĩ khí, lần duyệt binh này Kim Nam
cũng tiện thể phân phối các quân đoàn luôn.
Lý Nam Đế đến ngày duyệt binh bản thân đã không chờ được, tối ngày bồn
chồn không yên mong ngóng, sáng ngày duyệt binh ông ta chính là xuất
hiện đầu tiên, mấy cái nội thần hầu hạ vẫn là đang ngáp ngủ khó chịu
nhưng không có nói gì, bản thân họ một lát sau cũng bị cái không khí
duyệt binh sôi nổi làm cho ảnh hưởng.
“Duyệt binh bắt đầu, từng quân đoàn sắp xếp hàng ngũ chờ phân phó của
quốc sư” đến giờ duyệt binh, một thân võ tướng hét lớn, một lượng người
khổng lồ đông đảo từ đâu kéo đến khiến quảng trường duyệt binh đông đến
choáng ngợp, Lý Nam Đế vui sướng đến phát khóc, ông ta nhìn đến tận chân trời vẫn là thấy binh lính đang kéo đến, đông như vậy thì quả thật cái
số lượng trăm vạn binh quốc sư kia nói tuyệt đối là không sai.
Lúc này Kim Nam mới lên tiếng “ mỗi cái quân đoàn hiện giờ sẽ được đặt
tên theo chủ tướng thống lĩnh, quân đoàn thứ nhất, Nhan Huy thống lĩnh,
thống lĩnh ba vạn bộ binh, hai nghìn kị binh, tám nghìn cung thủ, một
vạn chiến xa. Quân đoàn thứ hai, Sùng Vũ thống lĩnh, hai nghìn kị binh,
năm trăm chiến xa, một vạn cung thủ, hai vạn bộ binh, một vạn bảy nghìn
năm trăm cự thuẫn binh lính. Quân đoàn thứ ba, Phan Nghĩ thống lĩnh, năm vạn kị binh…”.
Cứ như vậy, Kim Nam lần lượt phân phối nhiệm vụ, đặt tên từng quân đoàn
một. Lý Nam Đế từ nãy đến giờ vẫn là đang ngoác miệng ra cười không có
ngậm lại được, ông ta đang quá sung sướng, không ngần ngại thỉnh thoảng
Lý Nam Đế vẫn tự tát vào mặt mình xem thực sự có là mơ hay không.
Vì thời gian gấp rút, ngày tiến binh công chiếm Bắc Quốc đã đến, Kim Nam dù muốn binh lính của mình phải tinh nhuệ hơn nhưng thời gian không cho phép hắn, nếu hắn còn chậm trễ hơn thì không chỉ sự an nguy của Tuyết
Mai khó lường mà quân đội Đế Quốc Nhật Minh chắc chắn cũng gặp phải
thiệt hại.
Kha Vũ lão hỗn đản kia bị giết chết, tin tức nhất thời có thể chưa đến
tai bọn Vô Cực Tông kia, nhưng không có nghĩa là không có khả năng, Kim
Nam bề ngoài vui vẻ nhưng thực tế trong lòng ruột gan hắn rối như tơ vò, Tuyết Mai một ngày chưa cứu được thì một ngày hắn không yên, nếu Tuyết
Mai thực sự xảy ra mệnh hệ gì, hắn thề sẽ tiêu diệt sạch sẽ cái Vô Cực
Tông kia, một tên cũng không tha.
Bản thân Kim Nam vốn đã có kế sách, lần tấn công Bắc Quốc lần này hắn sẽ không ra mặt, hắn đã phân phối nhiệm vụ rất rõ ràng rồi, sau khi tiến
vào BẮc Quốc, các cái quân đoàn kia sẽ vẫn tiếp tục tấn công, còn hắn,
sẽ dẫn theo ba nghìn binh sĩ quân đoàn đen thâm nhập tìm kiếm Vô Cực
Tông, nhất định phải cứu cho được Tuyết Mai trước khi bọn Vô Cực Tông
kia phát hiện ra lão già Kha Vũ kia đã chết.
….
Kỳ Dương kinh, kinh đô Bắc Quốc.
Tần Hoài Công sau khi nghe tin Đế Quốc Nhật Minh tấn công Giang Nam, đã
ngay lập tức đem toàn bộ số binh đồn trú tại thành Kỳ Dương trên hai
trăm vạn tiến đến Giang Nam, trong thành Kỳ Dương lúc này chỉ còn đồn
trú khoảng hai vạn binh, trong đó một nửa là Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ mỗi người đều là võ công cao cường, Tần Hoài Công để lại cũng
chỉ nhằm chống bạo loạn trong thành chứ không có mục đích chống địch
quân công kích phía bên ngoài, bởi lẽ hắn ta cho rằng, Bắc quốc oai trấn thiên hạ, nếu thực sự có địch nhân thì cũng không thể một sớm một chiều có thể đánh được đến tận Kỳ Dương kinh.
Duy Tần Hoài Công chỉ e ngại Nam Thiên Quốc nhưng lần trước hắn đã ra
mặt mời cái tiên sư Kha Vũ kia đi giết Kim Nam, mà khi Kim Nam chết thì
Nam Thiên Quốc ắt không còn đáng lo ngại, chính bởi vì Kha Vũ kia lập
tức ra tay nên Tần Hoài Công mới không nghi ngờ gì mà không phòng bị,
nghe thấy tin Đế Quốc Nhật Minh tấn công, Tần Hoài Công sớm đã tức giận
đến sôi máu, đem binh đi cũng là đem đi toàn bộ, không những thế còn
hiệu triệu toàn bộ chư hầu cùng đem binh đi thảo phạt Đế Quốc Nhật Minh, BẮc Quốc từ khi lập quốc đến nay chỉ nổi tiếng là đi xâm chiếm nước
khác, thật không ngờ lần này lại bị quốc gia khác xâm chiếm ngược lại,
mà lại lại là một quốc gia xưa nay chịu thần phục nhỏ bé thì Tần Hoài
Công làm sao có thể chịu nổi.
Chư hầu được lệnh của Tần Hoài Công đâu dám chậm trễ, cũng là gần như
dốc toàn bộ lực lượng kéo đi, lần này muốn quyết diệt Đế Quốc Nhật Minh.
Nhưng như vậy thì chính là rộng mở con đường cho Kim Nam hắn rồi, Bắc
Quốc dồn toàn lực chinh phạt Đế Quốc Nhật Minh, các thành trì khác gần
như bỏ không, có khác nào người ta mời ăn món mình đã thèm thuồng lâu
ngày mà không ăn cơ chứ.
Nam Thiên Quốc giáp ranh gần nhất với Vân Nam, Vân Nam là một quận phía
Nam của Bắc Quốc bao gồm sáu thành trì lớn, tướng trấn thủ Vân Nam là
Lưu Cung sớm đã đem binh đến Giang Nam, lúc này trong thành Vân Nam chỉ
có hơn sáu vạn binh, đa phần là cung thủ, chính vì Lưu Cung cảnh giác để lại binh lính cũng là muốn nếu có bị đánh úp thì cũng có thể thủ thành
chờ viện binh.
Thế Nhưng Lưu Cung vẫn là đoán sai hoàn toàn, nếu như Nam Thiên Quốc quả thật như trước chỉ có ba mươi vạn binh, thì cái quân đoàn xạ tiễn này
cảu Lưu Cung còn có tác dụng, nhưng bây giờ Kim Nam kéo sang đến tổng
cộng cả thảy một trăm mười lăm vạn binh, tính thêm cả quân đoàn Đế Quốc
Nhật Minh nữa và cả Quân Đoàn Đen thì cũng ngót ngét một trăm mười bảy
vạn, cái số lượng đông như vậy, chỉ đơn giản công thành thôi cũng đã đủ
đè chết sáu vạn xạ tiễn quân đoàn kia rồi.
Khi đi qua cửa khẩu Tam Quan, Kim Nam lệnh cho binh sĩ cởi bỏ giáp phục quỳ lạy, bởi lẽ đây chính là một trong những chiến trường xa xưa nhất,
chiến trường này trải qua bao nhiêu nắm tháng, số người chết tại đây
tuyệt đối là nhiều nhất.
Oán khí chồng chất, tà khí u ám khiến các binh sĩ phát lạnh, nếu còn ở
lại đây lâu nữa tất âm khí xâm nhập, lạy tạ xong Kim Nam tức khắc cho
quân lính di chuyển ngay trong đêm, không như Tần Hoài Công, Kim Nam
không chọn cốc Cửu U làm nới đóng doanh trại, mà hắn men theo mép đường
ranh giới ải trấn thủ Bắc Quốc, luồn ra phía sau, chọn một cốc nhỏ dựng
doanh trại, cốc này tuy có chút bất lợi khi địch nhân tấn công, nhưng
tuyệt đối có lợi để ẩn nấp binh sĩ.
Kim Nam cũng không định cho đóng binh tại đây lâu, mà hắn sẽ lập tức lên kế hoạch, nội trong vòng mười hôm phải đánh thẳng đến Kỳ Dương kinh
chiếm lĩnh thành trì này, đến lúc đó cho dù Tần Hoài Công có quay trở về kịp đi chăng nữa thì đại cục cũng đã định.
Quân binh Bắc Quốc lúc đó nhất định sẽ đại loạn, thừa thắng Kim nam sẽ
dùng mười vạn kì binh của mình truy kích Tần Hoài Công dồn hắn quay trở
lại Giang Nam, sau đó Đế Quốc Nhật Minh tiến công, Tần Hoài Công tất đại bại.
Kế sách đã định, ngay sớm hôm sau, những âm thanh hò hét vang dội vang
lên, ải Nam Quan bị một đội quân khổng lồ đông như kiến không biết từ
đâu đến tràn vào, binh lính thủ thành vừa kịp kêu lên một tiếng lập tức
bị diệt sát ngay tại chỗ, những cái binh sĩ khác của Bắc Quốc vẫn đang
ngơ ngác khi vừa mới tỉnh dậy, không kịp làm gì đã vội chạy trốn tán
loạn. “Giết, tiêu diệt Bắc Quốc” tiếng hô vang dậy sấm, Nam Thiên Quốc
chính thức châm ngòi khai chiến tiêu diệt Bắc Quốc, những tân quân hăng
máu liều mạng, đây là lần đầu tiên họ được tham gia vào thực chiến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT