Lớp lớp lực lượng như gầm thét ép xuống. Tên thái quân ấy chỉ là người thường, làm sao có thể chịu nổi sức mạnh khủng bố đến như vậy. Nháy mắt đã bị lực lượng
kia ép cho nát bấy, máu thịt phun lên một màn.
Thân ảnh quát lên giọng khe khẽ :
« Giết ngươi thật sự đã làm bẩn tay ta ! »
« Phừng phừng ! »
Không trung lại xuất hiện một đoàn liệt hỏa huyễn hóa, cũng trong chốc
lát thiêu đốt màn máu thịt kia thành tro bụi. Linh hồn tên thái quân bởi vì quá yếu ớt, thoát ra khỏi thân thể không lâu cũng bị liệt hỏa thiêu
đốt.
« Đế quân ! »
Thân ảnh lại cúi xuống một cách cung kính, trên miệng nở một nụ cười mỉm vui mừng.
Lý Nam Đế mồm miệng lắp bắp, không lâu sau cũng cố gắng kìm nén sự kích
động lại. Bắt đầu toàn thân hít thở thật sâu, từ từ cảm khái. Khí thế đế vương đã biến mất bấy lâu lúc này như đang được nhen nhóm trở lại.
Một thân thể uy phong lẫm lẫm, hào kiệt một đời như đi lên từ vũng bùn. Ngẩng cao đầu mà tỏ ra uy thế siêu việt.
« Đây mới là đế quân mà ta biết ! »
Thân ảnh kia càng cười lớn kích động nói.
Lý Nam Đế đứng dậy, khóe miệng lạnh lẽo, trên miệng nở nụ cười, nhưng lại rất có uy thế sát phạt :
« Quốc sư, đã lâu không gặp, vẫn còn nhớ cố nhân ! »
Thân ảnh kia gật gật đầu vui vẻ nói :
« Đế quân còn nhớ đến Triệu Kim Nam này, xem như một chuyến này ta đi không có uổng phí ! »
Kim Nam vui mừng, trên thân thể dần thu liễm lại lực lượng. Cỗ uy thế
bán thần lực tỏa ra sáng chói cũng biến mất, không khác một phàm nhân là mấy.
Kim Nam bước đến trước mặt Lý Nam Đế cười cười, không khách khí chọn một chiếc ghế ngồi xuống. Lý Nam Đế cũng bật cười, không cho hành vi này
của hắn là phạm thượng, mà còn cảm thấy rất sảng khoái, còn thầm tự nhủ, đây mới là bằng hữu.
Lý Nam Đế khi nãy phải chịu cỗ uy thế bán thần lực của Kim Nam, có chút
không thở nổi. Cho nên bất đắc dĩ mới phải tỏa ra uy thế đế vương bấy
lâu, mới có thể miễn cưỡng chống cự.
Lý Nam Đế vuốt vuốt bộ râu, rồi mới ung dung ngồi xuống ghế rồng. Đối
mặt trước người bằng hữu lâu năm, có rất nhiều chuyện muốn nói. Thế
nhưng bản thân ông ta còn đang cân nhắc xem, có thật sự nên nói. Nếu
thật sự nói ra, Lý Nam Đế quả thật có chút xấu hổ, cảm thấy mình thật sự quá kém cỏi. Thân là một đế vương lại có ngày rơi vào tình cảnh như hôm nay, cảm thấy mình rất vô dụng. Cho nên Lý Nam Đế cứ luôn lưỡng lự, lời nói ra tận miệng, lại liên tục nuốt trở lại, cứ như vậy liên tục âm ừ
trông thật tức cười.
Kim Nam ánh mắt mong chờ, lại thấy Lý Nam Đế như vậy, không khỏi lắc đầu ngao ngán. Quyết định ngày xưa của hắn quả thật là đã sai sót, con
người này, quả thật không có khả năng làm chúa tể. Lần này hắn muốn trở
về là muốn mượn dùng thế lực của Lý Nam Đế phát động một diễn biến kinh
thiên trong lịch sử. Thế nhưng không ngờ Lý Nam Đế hiện giờ đến bản thân mình cũng lo không xong. Vốn Kim Nam nhìn thấy khí thế Đế Vương của Lý
Nam Đế khi nãy, cứ ngỡ mình còn chút hy vọng. Nhưng xem ra giờ chỉ là
mộng tưởng.
Lý Nam Đế nhìn thấy sự thất vọng ảo não trong mắt Kim Nam, bỗng một cỗ
tự ti dâng trào. Vua của một đất nước mấy chục năm trời, lúc này đứng
dậy, con người cũng không thể cao ngạo. Giọng nói run run tự ti vang lên :
« Ta…ta… »
Lý Nam Đế đưa hai tay lên trên đầu, từ từ hạ chiếc mũ miện đại biểu
tượng trưng cho vương quyền của mình. Thân mình chậm chạp bước tới trước mặt Kim Nam, thở dài một hơi Lý Nam Đế, bỗng, quỳ rụp xuống trước mặt
Kim Nam nói :
« Năm xưa nếu ta không tranh cướp vương quyền này của ngươi, thì có lẽ
Nam Thiên này không phải là ta làm chủ. Bản thân ta ngay từ đầu vốn đã
sai lầm, nếu không có khả năng, tốt nhất hãy an an phận phận làm một
người bình thường, làm một đế vương quả thực quá khó ».
Nói đến đây Lý Nam Đế dừng lại, hai tay lại dâng miện vàng :
« Vương quyền này xin trả lại cho cố nhân, Bí này nguyện xin làm một bầy tôi trung thành ! »
Khuôn mặt già khắc khổ dần giãn ra, thân mặc hoàng bào lại cúi mình
trước một con người khác. Lúc này Đế Hiệu cũng trực tiếp buông bỏ.
Triệu Kim Nam thở dài.
Từ đây, Nam Thiên này đã vĩnh viễn mất đi Lý Nam Đế nhiệt huyết năm xưa, Nam Thiên này chỉ còn một con người gọi là Lý Bí.
Một cuộc chuyển giao quyền lực lớn nhất trong lịch sử Nam Thiên, cứ như
vậy mà âm thầm diễn ra trong đại điện này. Lịch sử vần vũ lại một lần
nữa thay đổi. Ngũ Hùng vì vậy mà cũng bị biến đổi…
Triệu Kim Nam hai mắt lãnh liệt, ý chí quyết đoán, tay cũng vung lên
không hề khách sáo nhận lấy miện vàng. Hai tay từ từ đội lên miện vàng
trên đầu, thân thể cao ngạo bất phàm tỏa ra uy thế lẫm lẫm.
Hôm nay, Lý Nam Đế đã không còn khả năng chấp chưởng một nước, toàn Nam
Thiên chia năm xẻ bảy cũng là do ông ta bất lực. Nếu Kim Nam còn tôn một người như vậy làm vua, quả thực đã làm nghịch lại quốc mệnh của toàn
dân chúng Nam Thiên.
Hôm nay hắn nhận miện vàng vào trong tay, cũng là ngày hắn có quyết tâm
trấn chỉnh quốc thổ. Một lần nữa không chỉ vì bản thân, một lần nữa là
vì cả một quốc gia. Giống như trước đây ở Hải Thành, hắn đã từng như
vậy.
« Hôm nay ta không cự tuyệt lòng thành của ngươi ! Từ đây ta chính thức đưa ra lời sấm ».
« Ta… Triệu Kim Nam, hôm nay tiếp nhận Vương quyền từ tay Lý Bí. Bổn đế tự xưng là… ‘Nhân Vương’ ».
Nhân Vương, hai âm thanh này nói ra, đôi mắt Triệu Kim Nam trở nên cuồng liệt. Khí thế hào hùng và nhiệt huyết cháy bỏng trỗi dậy. Bán thần lực
hư thoát tao ra thân thể màu vàng kim sáng chói.
« Lý Bí ! »
« Có thần ! »
Lý Bí khuôn mặt già nua khắc khổ, nhưng tâm trạng lại đang như tháo gỡ
được mọi lo toan, bây giờ tất cả mọi thứ đều trở nên thư thái. Mọi gánh
nặng như đều được trút bỏ, Lý Bí chỉ còn có suy nghĩ, từ đây nhàn hạ mà
tận hưởng nhân sinh thế tục, không phải lo lắng tranh đấu mưu quyền nữa.
« Ngươi có nguyện ý theo bổn Nhân Vương, vì ta mà chinh phạt khắp đại địa này ? »
« Khắp đại địa này ? »
Lý Bí sửng sốt, đại địa rộng lớn vô ngần đến như vậy, tuy nói Nam Thiên
là quốc gia rất lớn. Thế nhưng so với đại địa, nó chỉ là một hạt cát vô
cùng nhỏ bé.
Triệu Kim Nam lại cất lên giọng nói cao ngạo :
« Ngươi có sẵn lòng vì bổn Nhân Vương… Phát động ‘Nhân Vương Thánh Chiến’ ».
« Nhân Vương Thánh Chiến ! »
Lý Bí nghe thấy lời này như sét đánh ngang tai.
« Bổn Nhân Vương có chí nguyện một ngày đánh lên đến Tiên Giới, quần đả
Ma giới, khiến cho bọn chúng vì vậy mà phải thần phục ta… »
Triệu Kim Nam càng nói càng nhiệt huyết, cũng làm cho Lý Bí máu sôi sùng sục, tâm chí nguội lạnh bấy lâu về mộng đế vương, giờ đây lại như được
hâm nóng lại. Lý Bí không biết Kim Nam có phải nói dối hay không, đánh
lên Tiên Giới ư, đả kích Ma giới ư. Đây chẳng lẽ lại là lời nói đùa, con người có thể đối mặt với Tiên Nhân, với Ma Nhân hay sao. Con người nhỏ
bé, có lẽ nào lại có thể khiêu chiến các vị thượng tiên hùng mạnh, những Ma đầu đáng sợ ngay cả trong ý nghĩ.
Lý Bí càng nghĩ càng cảm thấy hừng hực, máu nóng dồn lên não. Ý chí sát
phạt dần dần lan tràn toàn thân, cỗ khí thế cao ngạo vốn đã biến mất lại xuất hiện. Quần đả Ma Giới ư, Nhân Vương Thánh Chiến ư, chuyện này quá
phấn khích rồi.
« Nhân Vương Thánh Chiến, chính là làm cho toàn bộ Nhân tộc ở đại địa
này, tôn ta làm thần. Ta sẽ có được sức mạnh của bọn họ, có thể giúp ta
đánh lên Tiên Giới, quần đả Ma Giới… »
« Lý Bí… Ta hỏi một lần cuối, ngươi có thể vì ta mà chinh phạt khắp mảng đại địa này ? »
Lý Bí nghe đến đây, hai chân đã run run không đứng nổi, bị cỗ nhiệt
huyết kia của Triệu Kim Nam khiên cho phủ phục hoàn toàn, lúc này ông ta sẵn sàng vì hắn làm tất cả chuyện gì, bởi vì, hắn đã cho ông ta có được cỗ nhiệt huyết này. Cảm giác thân thể già nua cũng không còn là trở
ngại nữa.
« Thần, nguyện ý vì Nhân Vương, chinh phạt khắp phiến đại địa này ! »
« Nguyện vì Nhân Vương, khiến cả Nhân tộc tôn sùng ngài, nguyện góp sức đánh lên Tiên Giới ! »
Lý Bí trong mỗi một câu nói, đều tỏa ra cỗ tinh thần hào hứng hừng hực, đầu dập lạy chảy máu nhưng không hề cảm thấy đau.
« Ha ha ha… »
Triệu Kim Nam cười lớn một tràng phấn khích, đôi mắt nở rộ hung quang :
« Diệt Ngũ Hùng ! »
Lỹ Bí quỳ rạp ở phía dưới, ngẩng đầu lên :
« Tuy thần chỉ còn bốn vạn quân thân tín, nhưng với cỗ khí thế này. Ngũ Hùng dưới con mắt của thần chẳng khác nào tôm tép ! »
Lý Bí, giơ hai bàn tay nhìn vào, khí thế nóng cháy. Trước đây luôn bị
Ngũ Hùng áp bức cảm thấy bất lực. Nhưng ngày hôm nay, ông ta được Triệu
Kim Nam tiếp thêm khí thế, lại có cảm giác thực lực trong tay mình có
thể quét ngang tất cả, thật quá mạnh mẽ.
Trước đây bao nhiêu mưu kế tranh quyền đoạt lợi đều không có, giờ đây,
chỉ vì một cỗ khí thế này. Đã đưa Lý Bí có khả năng thao lược siêu việt. Ngũ Hùng đều tự cho mình là thông minh, hôm nay Lý Bí lại cảm giác bọn
chúng chẳng khác nào đứa trẻ.
Lý Bí ngước lên nhìn quả quyết :
« Ngũ Hùng nhất định phải chết ! ».
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT